Dù thoáng giật mình nhưng ngư dân nhanh chóng bình tĩnh lại. Thời loạn lạc, sông suối có xác chết cũng không có gì lạ.
Khi lôi thi thể ra, họ mới thấy người này trông rất đẹp, rõ ràng không phải người bình thường, liệu có phải là tu sĩ hay tiên nhân không?
Nhớ tới việc các tu sĩ, tiên nhân đang chiến đấu để bảo vệ mình ở phía trước, những ngư dân lương thiện quyết định chôn cất người này. Họ đào một cái hố nhỏ không xa đó rồi đặt người này vào. Khi đang rải đất, thi thể bất ngờ ho sặc sụa, nhổ ra vài ngụm nước.
Mấy ngư dân hoảng hốt kêu "xác chết sống lại" rồi bỏ chạy.
Xung quanh trở nên yên ắng.
Tông Diệu từ từ mở mắt.
Ánh mắt vô hồn, trống rỗng.
Khi Vi Sinh Vân đâm anh một nhát, tự lộ diện, anh hiểu Vi Sinh Vân sẽ không để anh sống sót rời đi. Vì vậy anh không ngần ngại giả chết, nhảy xuống dòng sông bên dưới, cược vào cơ hội mong manh để sống sót.
Giờ xem ra có vẻ Vi Sinh Vân không định nghiền nát xương cốt anh.
Tông Diệu tự giễu, khẽ nhếch mép. Cơn đau nơi lồng ngực khiến anh nhận ra tất cả không phải là cơn ác mộng.
Vi Sinh Vân đã phản bội anh, phản bội mọi người.
Vi Sinh Vân chính là kẻ phản đồ ấy.
Vì tin tưởng Vi Sinh Vân mà anh đã khiến bao người thiệt mạng, khiến Tống Diễn hy sinh. Tất cả là do sự ngu muội của anh.
Nhưng...
Đôi mắt Tông Diệu ánh lên sự đau đớn.
Đó là sư huynh mà anh kính trọng và tin tưởng nhất.
Tiên nhân của Cảnh Không khó sinh con, Tông Triều Sơn chỉ có mình anh là con độc nhất. Khi anh sinh ra, Vi Sinh Vân đã là đệ tử của cha anh.
Vi Sinh Vân vừa là sư huynh, vừa là người anh, là người bên cạnh anh nhiều hơn cả cha mình.
Vi Sinh Vân là một người anh hoàn hảo.
Khi còn là đứa trẻ nghịch ngợm, Vi Sinh Vân luôn che chở cho Tông Diệu, bảo vệ anh mỗi khi bị cha trách phạt.
Khi cha bị trọng thương mà bế quan, Vi Sinh Vân đã ở bên an ủi, cứu anh từ nỗi sợ hãi.
Dường như dù lúc nào, ở đâu, bất kể gặp phải điều gì, Vi Sinh Vân luôn âm thầm bên anh, là chỗ dựa mạnh mẽ nhất, là người thân anh tin tưởng nhất.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối.
Chỉ là lớp vỏ bọc mà thôi.
Nhưng điều khiến Tông Diệu đau đớn nhất không chỉ là sự phản bội của Vi Sinh Vân, mà còn là những kẻ phản bội ấy, không chỉ có một mình Vi Sinh Vân.
Anh tưởng mình đang làm điều đúng đắn, nhưng trong mắt Vi Sinh Vân, tất cả chỉ là trò cười.
Tông Diệu nhớ lại những ngày gần đây khi nhiều người rời đi, thấy cảnh người dân lo sợ và sự dao động của họ... lòng người hoảng loạn là thế.
Ngay cả anh cũng không thể ngăn được tất cả.
Giờ khắc này lần đầu tiên trong lòng Tông Diệu cảm thấy dao động.
Anh có thực sự muốn tiếp tục không?
Còn bao nhiêu người có thể đứng về phía anh, bao nhiêu người sẵn sàng tiếp tục cùng anh đối mặt với một trận chiến không có cơ hội thắng lợi, hy sinh vì điều đó?
Quyết định của anh đúng đắn thật không?
Hay là vì sai lầm của anh nên mới rơi vào tình cảnh này?
Lồng ngực Tông Diệu khẽ phập phồng, mỗi hơi thở đều kéo căng vết thương khiến anh đau đớn không kể xiết. Khó khăn ngồi dậy, anh phát hiện mình đang ở trong một cái hố, trên người còn vương nhiều bụi đất.
Dường như... có ai đó đã cố gắng chôn cất anh.
Tông Diệu ngây người.
Anh không bị phơi thây ngoài hoang dã, mà lại có người xa lạ muốn để anh an nghỉ.
Tông Diệu đặt tay lên ngực, không biết đã bao lâu, ánh mắt trống rỗng của anh dần hiện lên chút ánh sáng yếu ớt.
Suýt nữa anh đã quên.
Thế giới này ngoài những kẻ như Vi Sinh Vân còn có rất nhiều người tốt, xứng đáng để bảo vệ.
Có những người như Tống Diễn, hiền lành, lương thiện, chính trực.
Cũng có những người dù không quen biết, vẫn sẵn lòng chôn cất anh.
Anh không thể phủ nhận sự ác độc của lòng người, nhưng anh cũng không thể phớt lờ những điều thiện chí nhỏ bé ở khắp mọi nơi. Vẫn có người xứng đáng để anh chiến đấu vì họ.
Vi Sinh Vân vốn không quan tâm đến sinh mạng người phàm, chắc chắn anh ta sẽ bỏ rơi họ.
Nhưng còn Tống Diễn.
Tống Diễn đã cứu mạng anh, còn anh lại khiến Tống Diễn phải bỏ mạng.
Ít nhất anh phải báo thù cho Tống Diễn.
Anh còn rất nhiều việc phải làm...
Nếu ngay cả anh cũng từ bỏ, còn ai sẽ bận lòng vì tất cả đây?
𓍢ִ໋🌷͙֒₊˚*ੈ♡⸝⸝🪐༘⋆
Mười lăm ngày sau.
Thành Thanh Ninh.
Mọi người đang bàn chuyện, bầu không khí căng thẳng trang nghiêm.
Có người lên tiếng: "Dù thời gian qua ma tộc chưa tấn công nhưng thành Thanh Ninh gần ma tộc quá, ta cho rằng chúng ta nên lui về phòng thủ."
"Nhưng phía sau còn nhiều dân thường."
"Những người đó đâu phải không biết tình hình, ai muốn chạy đã chạy từ lâu rồi, chúng ta ở tuyến đầu như bước vào cửa tử, sao mà lo nổi cho từng người trong số họ?"
"Nhưng ma tộc áp sát từng bước, chúng ta có thể lui đến đâu?"
"Tây Hoa Châu là lựa chọn khá ổn, nhân lực chúng ta thiếu thốn nên không thể đối đầu trực diện với ma tộc, nhưng nếu chỉ thủ Tây Hoa Châu, có lẽ sẽ dễ hơn bây giờ."
Từ Thuấn trầm ngâm quan sát không nói gì, ánh mắt lướt qua Vi Sinh Vân.
Vi Sinh Vân và thiếu chủ đi cứu Tống Diễn, nhưng chỉ có Vi Sinh Vân trở về, Vi Sinh Vân nói thiếu chủ đã bị Tịch Vô Quy giết, nhưng tại sao anh ta lại hoàn toàn không có thương tích gì?
Từ Thuấn biết không nên nghi ngờ Vi Sinh Vân, nhưng lòng nghi hoặc không ngừng dấy lên.
Huống hồ thiếu chủ còn chưa lạnh xác, những người này đã nghĩ đến chuyện rút lui.
Thiếu chủ giữ thành Thanh Ninh bấy lâu, vậy mà họ muốn bỏ cuộc sao?
Thật là nực cười.
Nếu không chiến đấu đến cùng với ma tộc, thế giới này còn nơi nào để lui? Chẳng lẽ họ nghĩ lui bước sẽ khiến ma tộc buông tha cho họ?
Từ Thuấn giận dữ đẩy cửa bước ra.
Mọi người đều nhìn theo.
Vi Sinh Vân cũng ngẩng lên, khẽ thở dài: "Tâm trạng Từ Thuấn không tốt là điều có thể hiểu, cứ mặc hắn, các vị tiếp tục thảo luận đi."
Từ Thuấn một mình bước lên tường thành.
Gió lạnh thổi qua mặt khiến hắn bỗng trở nên mông lung, không biết nên tiếp tục như thế nào.
Khi thiếu chủ còn sống, dù vẫn có người muốn rút lui nhưng ít nhất mọi người còn đoàn kết. Nhưng từ khi thiếu chủ ra đi, những người ấy không còn che giấu nữa.
Từ Thuấn nhìn những gương mặt giả dối, nhát gan kia chỉ thấy ghê tởm, đến mức không muốn tham gia vào cuộc bàn luận.
Họ chỉ đang bàn cách tự bảo vệ mình thôi.
Giờ tiên chủ đóng cửa bế quan, thiếu chủ đã qua đời, Không Huyền Cảnh sắp đổi thành họ Vi rồi.
Từ Thuấn hiểu, nếu ai khôn ngoan lúc này vẫn còn kịp chọn phe, nhưng hắn không cam lòng.
Từ Thuấn biết vẫn có những người giống hắn, không phải ai cũng muốn theo Vi Sinh Vân, nhưng hiện giờ Vi Sinh Vân nắm quyền, họ lực yếu thế cô chẳng thể làm được gì.
Khi Vi Sinh Vân bước ra, anh ta nhìn Từ Thuấn từ xa, khẽ nhếch môi cười khinh bỉ.
Từ Thuấn là một kẻ cố chấp.
Hắn trung thành tuyệt đối với Tông Diệu.
Việc rút lui cần người ở lại đoạn hậu, vậy cứ để những người này ở lại là được, dù gì họ cũng nguyện chiến đấu với ma tộc đến hơi thở cuối cùng mà?
(*) Đoạn hậu: Ở phía sau ngừa đánh với địch để yểm trợ quân mình.
Trăng lặn mặt trời lên.
Khi tia sáng đầu tiên của buổi sáng hôm sau chiếu xuống.
Vi Sinh Vân cho tập hợp mọi người dưới tường thành.
Vi Sinh Vân vận đồ trắng, dung mạo nhã nhặn, phong thái ôn hòa. Đứng trên tường thành, ánh sáng chiếu lên thân người như một vị tiên bi ai vì trần thế. Anh ta cất tiếng trầm nhẹ nhưng rõ ràng: "Tông Diệu đã chết dưới tay Tịch Vô Quy, mọi người đều biết. Nay ma tộc hung bạo tàn ác, tiên môn chúng ta tổn thất nặng nề. Để bảo toàn số người lớn nhất có thể, sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định lui về thủ Tây Hoa Châu."
Bên dưới, sắc mặt mọi người khác nhau.
Có người thấu hiểu, đồng tình, cũng có người phản đối, giận dữ, hoang mang.
Vi Sinh Vân lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng lại ở Từ Thuấn, anh ta dịu giọng cất lời: "Từ Thuấn, để người trong thành rút lui an toàn, ngươi có đồng ý dẫn đội đoạn hậu cho chúng ta không?"
Từ Thuấn bàng hoàng nhìn Vi Sinh Vân, không dám tin vào tai mình. Dù Vi Sinh Vân tỏ ra chân thành hỏi ý kiến hắn, nhưng hắn lại thấy lạnh lẽo tràn lên sống lưng.
Vi Sinh Vân muốn họ ở lại để chờ chết!
Hôm qua hắn đã thấy thái độ của mọi người, rõ ràng đã không còn ý chí chiến đấu, ai cũng chỉ muốn bỏ chạy. Họ đều bỏ trốn, lại muốn hắn ở lại đoạn hậu. Chỉ bằng mấy người họ, làm sao chống đỡ nổi đại quân ma tộc?
Nhưng Vi Sinh Vân tỏ ra cao cả, nếu hắn nói không muốn, chỉ có thể trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Từ Thuấn nhìn Vi Sinh Vân, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
Vi Sinh Vân cứ thế nhìn hắn, dường như đang đợi câu trả lời của hắn.
Mọi người đều đang đợi hắn trả lời.
Từ Thuấn nắm chặt kiếm, tay nổi gân xanh, bỗng hắn rất muốn chất vấn Vi Sinh Vân, rốt cuộc thiếu chủ chết như thế nào, vì sao không thấy người cũng chẳng thấy xác? Thiếu chủ thực sự chết dưới tay ma quân sao?
Nhưng giờ đây lực lượng yếu kém...
Nếu thật sự đối đầu với Vi Sinh Vân chỉ càng làm tình cảnh của họ khó khăn hơn.
Ánh mắt Từ Thuấn thoáng lên vẻ bất lực, lâu sau, hắn dần buông lỏng tay cầm kiếm, định trả lời Vi Sinh Vân thì đột ngột mở lớn mắt—
Chỉ thấy một tia sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống!
Ánh sáng ấy chói lòa, rực rỡ hơn cả ánh bình minh, thu hút sự chú ý của mọi người.
Một người đàn ông tuấn tú, mạnh mẽ cầm kiếm lao xuống như sấm sét, thẳng tay đâm Vi Sinh Vân.
Từ Thuấn kích động đến mức cả người phát run.
Là thiếu chủ.
Thiếu chủ đã trở về!
Mọi người bên dưới kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, không hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng phải Tông Diệu đã chết rồi ư?
Vi Sinh Vân phản ứng nhanh, lập tức vung kiếm phòng thủ nhưng vẫn chật vật lùi vài bước, trong ngực cuồn cuộn khí huyết, nhìn Tông Diệu lộ ra vẻ không dám tin.
Rõ ràng anh ta đã kiểm tra Tông Diệu không còn hơi thở mới rời đi... sao Tông Diệu có thể quay về?
Chẳng lẽ Tông Diệu giả chết để lừa mình?
Xưa nay Tông Diệu luôn quang minh lỗi lạc, không bao giờ chơi trò ủ mưu, không ngờ trong hoàn cảnh ấy Tông Diệu vẫn có thể qua mắt mình!
Khóe môi Vi Sinh Vân rỉ máu, sắc mặt u ám vô cùng.
Tông Diệu bình thản nhìn anh ta, bình tĩnh mở lời, giọng nói vang vọng lọt vào tai từng người: "Ta chưa chết, có phải khiến sư huynh thất vọng rồi?"
Vi Sinh Vân sắc mặt tối sầm, không còn che giấu.
Tông Diệu đưa kiếm chỉ Vi Sinh Vân, mắt đầy sát ý: "Lúc ngươi mở trận pháp, thả đại quân ma tộc vào thành An Khê, ngươi có nghĩ đến những người vô tội đã chết không? Hôm nay, ta sẽ thay cha thanh lý môn hộ."
Dưới tường thành một trận xôn xao, mọi người kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ, chỉ có số ít người tỏ ra hoang mang, lén lút tìm cách đào tẩu.
Từ Thuấn nhìn Vi Sinh Vân với vẻ giận dữ.
Thì ra Vi Sinh Vân chính là kẻ phản bội đáng chết kia, chính anh ta đã hại thiếu chủ! Kẻ tiểu nhân đáng khinh bỉ này!
Bị bao quanh bởi ánh mắt căm hận, Vi Sinh Vân dần bình tĩnh lại, sự việc đến mức này đã không thể cứu vãn, chỉ trách anh ta bất cẩn không tiêu hủy xác Tông Diệu, để người ta có cơ hội quay về.
Thắng là vua thua làm giặc, anh ta không còn gì để nói.
Vi Sinh Vân chợt nở một nụ cười.
Tông Diệu bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa định ra tay đã thấy Vi Sinh Vân ném một viên ngọc xuống chân tường. Khói mù xanh lập tức lan tỏa, mọi người ôm miệng ho sặc sụa.
Khi Tông Diệu phân tâm, Vi Sinh Vân xoay người cưỡi kiếm bỏ trốn.
Tông Diệu nhìn cảnh hỗn loạn bên dưới, hơi do dự một chút rồi không đuổi theo mà lao xuống cứu người.
𓍢ִ໋🌷͙֒₊˚*ੈ♡⸝⸝🪐༘⋆
Dãy núi Táng Hồn.
Phục Diễm nhận được tin tức, suy nghĩ chốc lát rồi quyết định báo lại cho quân thượng.
Dù gã nghĩ việc thương lượng với tiên môn không có ích lợi gì, nhưng dù sao chuyện này vẫn cần được quân thượng định đoạt.
Phục Diễm bước vào trong ma cung.
Đã nhiều ngày trôi qua.
Quân thượng vẫn ngồi bên cạnh giường Tống Diễn, thậm chí tư thế cũng không thay đổi. Phục Diễm thầm thở dài trong lòng, nếu Tống Diễn chết thật, có lẽ quân thượng sẽ giết sạch mọi người.
Mà những kẻ hèn mọn đó, có giết cũng không sao.
Phục Diễm cung kính mở lời: "Quân thượng, ta nhận được tin tức hôm qua Tông Diệu đã trở về. Hắn đã vạch trần âm mưu của Vi Sinh Vân, hiện nay đã giành lại quyền kiểm soát tiên môn. Xin hỏi lá thư ấy còn gửi đi không?"
Tịch Vô Quy không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Gửi."
Phục Diễm hơi ngạc nhiên, nhưng không thắc mắc.
Tịch Vô Quy cúi nhìn Tống Diễn, bàn tay vẫn nắm lấy tay y. Sau mười mấy ngày, hơi thở của Tống Diễn ngày càng yếu ớt, làn da cũng càng lạnh hơn, trên da phủ một lớp băng mỏng.
Cơn giận dữ, đau khổ và bất lực đã được thời gian ủ đọng, cuối cùng hóa thành biển chết lặng, không còn một gợn sóng. Đây là nguyện vọng cuối cùng của Tống Diễn, đương nhiên hắn sẽ giúp Tống Diễn hoàn thành.
Kết quả cuối cùng thế nào không còn quan trọng nữa.
Bởi vì, tất cả những kẻ đó đều phải chết.
˚˖𓍢ִ໋🍃˚.⛰️⋆☁️
Viên ngọc độc mà Vi Sinh Vân ném xuống không gây chết người, nhưng đã mang đến nhiều phiền toái. Các y quan bận rộn sắc thuốc giải độc, trong doanh trại khắp nơi đều là tiếng rên rỉ đau đớn.
Tông Diệu nhìn những người trúng độc, lòng nặng trĩu.
Từ Thuấn đứng bên cạnh Tông Diệu, phấn khởi khi thấy thiếu chủ còn sống, hắn tưởng thiếu chủ đã chết, may thay thiếu chủ đã trở lại!
Nhớ lại những trải nghiệm vừa qua, lòng Từ Thuấn tích tụ đầy căm phẫn. Hắn ổn định lại nhịp thở, hỏi Tông Diệu: "Thiếu chủ, những kẻ theo Vi Sinh Vân nên xử lý thế nào?"
Tông Diệu im lặng một lúc lâu mới đáp: "Những kẻ tham gia phá hoại trận pháp bảo vệ thành An Khê, tra rõ ra rồi xử tử toàn bộ. Còn những người khác, nếu nghe lời thì tạm thời không cần xử lý."
Từ Thuấn không phục nói: "Chỉ đơn giản bỏ qua cho bọn chúng sao?"
Tông Diệu từ tốn: "Giờ là thời điểm then chốt trong cuộc chiến với ma tộc, mỗi một phần sức mạnh đều quan trọng. Có thể cho họ cơ hội chuộc tội."
Dù trong lòng vẫn không cam tâm, nhưng suy ngẫm kỹ thì thấy quyết định của thiếu chủ mới là đúng.
Số lượng những người theo Vi Sinh Vân nhiều đến thế, nếu xử lý tất cả sẽ không thực tế lại quá tàn nhẫn, luật pháp không trách phạt số đông, dù sao cũng có người chỉ vì sợ hãi mà đi theo chứ không hề biết đến những việc làm của Vi Sinh Vân.
Dù lý trí chấp nhận, nhưng về mặt cảm xúc Từ Thuấn vẫn cảm thấy khó chịu. Hắn hiểu rõ, lòng người thay đổi khi thời thế đổi thay. Ngay cả hắn còn phẫn nộ đến thế, thì thiếu chủ sẽ cảm thấy thế nào? Chắc chắn là rất thất vọng, nhưng thiếu chủ vẫn quyết định tha cho họ.
Lúc này, một tu sĩ thủ thành hốt hoảng chạy vào: "Thiếu chủ, không hay rồi! Ma... đại quân ma tộc đến rồi!"
Sắc mặt Tông Diệu biến đổi.
Anh theo người lính lên tường thành, chỉ thấy bên ngoài là một biển quân ma tộc, đen nghịt như đám mây bao phủ cả bầu trời. Đám ma tộc dừng lại cách tường thành trăm mét, một vị ma tướng cao lớn với đôi mắt đỏ sậm bước ra.
Đồng tử Tông Diệu co lại, đó là ma tướng Phục Diễm.
Phục Diễm là đại tướng số một dưới trướng Tịch Vô Quy.
Anh biết Tịch Vô Quy sẽ không tha cho họ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Nhớ tới những người trong thành trúng độc, giờ đây thành Thanh Ninh như một tờ giấy mỏng, không thể chống lại đại quân ma tộc.
Khoảnh khắc này, Tông Diệu chợt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Anh đã liều mình trở về đây, nhưng vẫn không thể cứu được ai sao?
Ngay lúc đó, anh thấy Phục Diễm nhắm vào mình, giương cung kéo dây.
Một tiếng xé gió vang lên——
Phục Diễm bắn một lá thư lên tường thành rồi lạnh lùng xoay người, không hề do dự mà rời đi, đại quân ma tộc như đám mây đen cũng đi cùng gã.
Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng này, lộ rõ vẻ không dám tin.
Họ đều biết tình trạng thê thảm trong thành, còn tưởng rằng ma tộc nhận được tin nên mới đến tấn công thành lúc này, trong lòng ai cũng tuyệt vọng, tưởng rằng cái chết đang đến gần, nào ngờ ma tộc chỉ đưa một lá thư rồi bỏ đi.
Khi ma tộc đi xa, mọi người mới kiệt sức ngồi bệt xuống đất, cảm thấy như vừa thoát chết trong gang tấc, đồng thời cũng đầy hoang mang khó hiểu.
Tại sao ma tộc không tấn công thành?
Tông Diệu cũng không hiểu, tim đập mạnh, anh gỡ lá thư trên tường thành xuống.
Mở ra xem, nét chữ quen thuộc hiện lên.
Càng xem sắc mặt Tông Diệu càng trở nên nghiêm trọng, mắt đong đầy sự ngạc nhiên, chấn động đan xen phức tạp, cuối cùng bật ra một tiếng cười chua chát.
Đây là thư của Tống Diễn gửi cho anh.
Tống Diễn đến cuối cùng vẫn lo nghĩ cho cõi chúng sinh, vẫn cố gắng tìm cách giải quyết, vẫn cố gắng hóa giải mọi chuyện. Tống Diễn đã làm nhiều đến thế vì anh và mọi người, nhưng lại bị Vi Sinh Vân hại...
Trong lòng Tông Diệu đầy nỗi đau và dằn vặt, anh chợt nghĩ ra gì đó, vội quay sang hỏi Từ Thuấn: "Thời gian qua có tin tức gì từ phía ma tộc về Tống Diễn không?"
Từ Thuấn đáp: "Không có."
Tông Diệu lại thấp giọng hỏi: "Thế còn bên Tịch Vô Quy? Tịch Vô Quy có động tĩnh gì không?"
Từ Thuấn nói: "Nghe nói Tịch Vô Quy lâu nay không rời khỏi ma cung, còn tình hình ra sao thì chúng ta cũng không rõ."
Tông Diệu đi đi lại lại, lông mày nhíu chặt.
Tịch Vô Quy chính là Cố Duy. Từ việc hắn để Phục Diễm đưa thư tới rồi tạm ngừng tấn công có thể thấy, Tịch Vô Quy vẫn còn chút chân tình với Tống Diễn. Với tính cách lạnh lùng bạo tàn của Tịch Vô Quy, nếu Tống Diễn đã chết, hắn không thể nào không có động tĩnh, càng không thể để Phục Diễm gửi thư.
Lúc Vi Sinh Vân đưa anh bỏ trốn Tịch Vô Quy không truy đuổi, chắc chắn là đi tìm Tống Diễn. Có lẽ, Tống Diễn vẫn chưa chết...
Vi Sinh Vân giỏi cả y thuật và độc dược, rất có thể đã đầu độc để kéo chân Tịch Vô Quy, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, tình trạng của Tống Diễn chắc không tốt.
Một khi Tống Diễn chết, việc Tịch Vô Quy có còn muốn giữ lời hứa hay không cũng khó mà nói.
Ma đầu ắt sẽ giết chóc khắp nơi.
Thời gian không còn nhiều.
Tông Diệu do dự một lát rồi nhanh chóng kiên quyết, nói với Từ Thuấn: "Ta phải về Không Huyền Cảnh một chuyến, nơi này giao cho ngươi."
⋆꙳•❅‧*₊⋆☃︎‧*❆₊⋆
Không Huyền Cảnh.
Thần Trụ Sơn.
Ngọn núi cao sừng sững vươn lên tận mây, nhìn không thấy đỉnh, khí linh kết tụ như sương, cảnh sắc thơ mộng. Dưới chân núi có một lối vào dài hẹp, tại đó như có làn sóng nước lăn tăn, chính là kết giới của linh cảnh.
Tông Diệu đứng trước linh cảnh.
Kể từ khi hạ giới hành tẩu hai mươi năm trước, anh chưa từng quay lại. Dấu hiệu duy nhất cho anh biết rằng cha vẫn còn sống là ngọn linh đăng bản mệnh chưa từng tắt.
Tông Diệu lấy lại bình tĩnh, xuyên qua kết giới bước vào trong.
Linh cảnh như một không gian ảo diệu, mỗi bước đi như đang băng qua dải ngân hà, mọi thứ xung quanh huyền ảo khôn lường. Anh đi từng bước, cuối cùng đến trước một cánh cửa.
Hít sâu một hơi, anh nhẹ nhàng đẩy cửa.
Bên trong có một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị ngồi xếp bằng, ông chầm chậm mở mắt, đôi mắt mang vẻ già dặn. Ông nhìn Tông Diệu cười: "Con đến rồi."
Đã lâu rồi Tông Diệu chưa gặp lại ông.
Anh nhìn người đàn ông trong lòng mình như một ngọn núi cao vững chãi, nỗi bất an và yếu đuối bấy lâu cuối cùng lộ ra, như một đứa trẻ, anh quỳ xuống trước mặt Tông Triều Sơn, khẽ gọi: "Cha."
Giọng nói của Tông Triều Sơn trấn định mà thong thả, mang sức mạnh trấn an, ông nói: "Con ta, con gặp phải khó khăn gì rồi?"
Đôi mắt Tông Diệu đỏ hoe.
Lòng anh ngập nỗi đau, đấu tranh và bối rối. Anh biết, những gì Tống Diễn nói là phương án tốt nhất, là con đường duy nhất có thể cứu vớt chúng sinh của ba giới.
Với tình hình tiên môn hiện tại, họ không thể cản nổi Tịch Vô Quy, không thể ngăn được ma tộc. Tiếp tục cố chấp chỉ khiến nhiều người phải chết hơn... Hiện đại quân ma tộc đang ở ngoài thành Thanh Ninh, mà trong thành người dân đều trúng độc, nếu ma tộc tiến vào thành sẽ diễn ra một cuộc thảm sát khủng khiếp hơn cả An Khê.
Hiện tai sinh mạng của tất cả đều nằm trong tay anh.
Tất cả chỉ còn phụ thuộc vào quyết định của anh.
Nhưng... nếu anh thực sự làm vậy, có xứng đáng với những người đã chết không?
Anh từng thề sẽ giết hết ma tộc để báo thù, nếu giờ chọn từ bỏ thù hận, liệu họ có trách anh, có căm hận anh không?
Cảm giác như đang phản bội lời thề, phản bội sự kiên định thuở ban đầu, tất cả những điều này khiến anh đau đớn khôn nguôi.
Anh căm hận ma tộc.
Tông Triều Sơn nhìn ra nỗi khổ của Tông Diệu, ánh mắt ông dịu dàng bao dung: "Con là một đứa trẻ tốt. Từ khi con còn nhỏ ta đã biết con sẽ trở thành một người chính trực, có thể bảo vệ chúng sinh. Nên đừng ngần ngại, hãy nghe theo trái tim mình, tin vào lựa chọn của mình."
Bảo vệ chúng sinh ư...
Khoé môi Tông Diệu khẽ nhếch lên nụ cười cay đắng.
Đúng vậy, chẳng phải trong lòng anh đã sẵn có câu trả lời sao?
Dù không cam tâm, dù đau khổ, dù khó khăn... dù bản thân có thể hy sinh, nhưng anh có thể bỏ mặc người trong thành Thanh Ninh, bỏ mặc những người đang chờ anh bảo vệ, bỏ mặc hàng vạn sinh linh trong nhân gian chỉ vì chút lòng tư thù của mình, kéo họ vào vòng lửa chiến tranh vô tận ư?
Nếu làm vậy, anh có khác gì Vi Sinh Vân?
Những người còn sống...
Mới là điều quan trọng nhất.
...
Tịch Vô Quy chưa một lần buông tay Tống Diễn, ma khí không ngừng truyền vào cơ thể Tống Diễn. Kéo dài như vậy, dù có tu vi cao thâm đến đâu hắn cũng bắt đầu thấy mệt, sắc mặt nhợt nhạt không còn tí máu nào.
Tịch Vô Quy biết mình chỉ đang uống rượu độc giải khát, nhưng dù chỉ là thêm một phút, một giây, hắn cũng không thể buông tay để mất Tống Diễn.
Hắn không thể từ bỏ...
Đằng sau vang lên tiếng bước chân.
Nhưng Tịch Vô Quy không quay đầu lại, giọng nói lạnh băng, âm u như từ vực sâu truyền đến: "Ngươi đã đọc bức thư rồi."
Tông Diệu không đáp lại câu hỏi ấy, tầm mắt anh lướt qua Tịch Vô Quy, dừng trên người nằm trên giường, lòng thầm cảm thấy may mắn, may là vẫn còn kịp...
Tông Diệu chậm rãi mở lời: "Ta có thể cứu y."
Bóng lưng Tịch Vô Quy thoáng cứng lại, cuối cùng chầm chậm quay đầu, đôi mắt tối tăm sâu không thấy đáy, giọng nói không có lấy một chút nhiệt độ: "Điều kiện của ngươi là gì?"
Tông Diệu lắc đầu: "Không có điều kiện."
Không nói đến việc Tống Diễn từng cứu mạng anh, mà tai họa này của Tống Diễn cũng là do anh mà ra. Ngay cả khi không có những lý do đó, anh cũng không bao giờ lấy Tống Diễn ra để đàm phán.
Đôi mắt chết lặng của Tịch Vô Quy thoáng động, không nói thêm lời nào.
Tông Diệu từng bước tiến lại gần.
Anh lấy ra một hạt châu màu trắng: "Đây là Thần Phách Châu, có thể giải mọi độc trên đời, phục hồi tiên nguyên."
Tông Diệu đặt hạt châu ấy vào miệng Tống Diễn rồi truyền tiên lực vào người y. Tiên lực chạm vào ma khí của Tịch Vô Quy trong một thoáng, Tông Diệu lạnh lùng quay sang nhìn hắn: "Giờ hãy thu hồi ma khí của ngươi lại. Tống Diễn là tiên linh chi thể, không thể dung nạp ma khí của ngươi. Có ta ở đây, y sẽ không chết."
Ánh mắt Tịch Vô Quy trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn thu ma khí lại.
Tông Diệu nhíu mày chăm chú nhìn Tống Diễn.
Dù ma khí của Tịch Vô Quy không thể thấm vào Tống Diễn, nhưng nhờ ma khí ấy đã giúp chống lại độc tố, nếu không nhờ ma khí không ngừng được truyền vào, linh hồn Tống Diễn đã sớm tan biến trước khi anh đến đây.
Dẫu vậy, trải qua thời gian dài, cơ thể và linh hồn của Tống Diễn đều tổn thương nặng nề, Tông Diệu không dám sơ sẩy, cẩn thận thúc động Thần Phách Châu.
Qua trọn một canh giờ, thân hình Tông Diệu khẽ lung lay, anh buông tay, giọng khản đặc: "Y sẽ không chết."
Tịch Vô Quy lập tức nhìn về phía Tống Diễn, hắn vẫn nắm chặt tay y. Cơ thể Tống Diễn cuối cùng đã dần ấm lên, lớp băng giá trên da cũng tan đi, chỉ là vẫn rất yếu và chưa tỉnh lại.
Tông Diệu nói: "Dù tính mạng của y được bảo toàn, nhưng đã lỡ mất thời gian tốt nhất, thần hồn tổn thương nghiêm trọng, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tu vi và ký ức của y."
Tu vi thì còn có thể khôi phục lại, nhưng ký ức có hồi phục hay không thì khó mà nói.
Song Tịch Vô Quy lại rất bình thản, chỉ chăm chú nhìn Tống Diễn, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến và dịu dàng, như thể người trước mặt còn quý hơn cả mạng sống của hắn: "Không sao."
Chừng đó là đủ.
Tông Diệu thoáng ngẩn ngơ.
Trước đó anh luôn lo rằng Tịch Vô Quy sẽ làm hại Tống Diễn, nhưng giờ đây xem ra, suy nghĩ ấy quả là nhỏ nhen.
Bất kể Tịch Vô Quy là người thế nào, đối với Tống Diễn, có lẽ hắn vẫn luôn là Cố Duy.
Viên đá cuối cùng trong lòng đã rơi xuống.
Tông Diệu nói tiếp: "Ta đến gặp ngươi là vì chuyện Tống Diễn đã nhắc đến trong thư."
Tịch Vô Quy dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt có phần dịu lại, ngay cả nhìn Tông Diệu cũng bớt chướng mắt hơn. Hắn ngước mắt lên chậm rãi hỏi: "Quyết định của ngươi là gì?"
Tông Diệu phất tay, một khối Thần Thạch khổng lồ xuất hiện giữa điện.
Tông Diệu nhìn thẳng vào mắt Tịch Vô Quy, nói rõ ràng từng chữ: "Đây chính là quyết định của ta."
Tịch Vô Quy bình tĩnh gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tông Diệu đứng yên, luyến tiếc nhìn Tống Diễn một lát, do dự giây lát rồi xoay người rời đi.
Trong điện lại lần nữa im ắng.
Tịch Vô Quy cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Tống Diễn, giọng khàn khàn: "Những nỗ lực của em không hề uổng phí, nên... hãy sớm tỉnh lại có được không?"