Tống Diễn được Cố Duy ôm chặt, ngay trước mắt y là khuôn mặt của thanh niên, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo, cánh tay ôm lấy y vững chãi mạnh mẽ. Dù có lăn lộn đến đâu, Cố Duy vẫn không hề buông lỏng.
Những tảng đá sắc nhọn và cành cây rạch nát quần áo và da thịt họ, bên tai là tiếng gió rít dữ dội. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng Cố Duy trước mắt Tống Diễn.
Cả hai cứ thế lăn xuống dốc.
Cố Duy bỗng khẽ nheo mắt, một tay ôm lấy Tống Diễn, tay kia chống vào vách đá, xoay chuyển hướng đi của họ.
Một cú va chạm mạnh vang lên, Cố Duy phát ra một tiếng rên nhẹ.
Lưng cậu đập vào một cây mọc từ khe đá, cú va đó đã làm giảm tốc độ của họ. Vài giây sau, hai người cùng rơi xuống đáy vực.
Cú va chạm làm họ lăn thêm vài vòng nữa, mãi lúc này Cố Duy mới buông tay ra, cả hai dừng lăn.
Tống Diễn đau nhức toàn thân, xương cốt như muốn rời ra, trên tay và mặt đầy vết cắt bỏng rát, nhưng nhờ được Cố Duy ôm chặt trong lòng nên thương tích của y không nặng lắm. Y lảo đảo đứng dậy, trong lòng lo lắng cho Cố Duy, người đã phải lấy lưng che chắn cho y, lo sợ Cố Duy có thể gặp chuyện gì không hay.
Tống Diễn loạng choạng đến trước mặt Cố Duy, giọng nói run rẩy: "Ngươi... ngươi có sao không?"
Cố Duy cảm thấy nội tạng như bị dập nát, có lẽ đã gãy vài cái xương sườn, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Diễn, như thể chỉ cần mình xảy ra chuyện gì là y sẽ khóc ngay. Cố Duy nuốt xuống vị tanh trong cổ họng, giọng khàn khàn: "Ta không sao."
Tống Diễn thấy Cố Duy còn có thể nói chuyện, tâm trạng nhẹ nhõm hơn chút, dần lấy lại bình tĩnh. Lúc này hoảng hốt cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có cách đối mặt.
Tống Diễn vội đỡ Cố Duy đứng lên, thấp giọng nói: "Chúng ta phải rời khỏi đây trước."
Nếu cứ tiếp tục ở lại, một khi bọn Ma tộc đuổi đến, cả hai sẽ không có cơ hội sống sót.
Tống Diễn nhặt lấy một cành cây đầy lá, vừa đi vừa xóa dấu vết phía sau. Cái lạnh buốt trong màn đêm bao trùm lấy họ, tay chân Tống Diễn bắt đầu tê cứng, nhưng y không thể dừng bước.
Y phải kiên trì.
Họ vượt qua một con suối nhỏ, đi mãi cho đến khi phát hiện một cái hang động.
Gọi là hang động thì cũng không đúng, thực ra chỉ là một hốc đất nhỏ dưới một tảng đá lớn, nhưng đó là nơi tốt nhất mà họ tìm được trên đường đi.
Cả hai đã kiệt sức, không thể đi tiếp nữa.
Tống Diễn đỡ Cố Duy ngồi xuống, rồi cũng ngồi bên cạnh cậu.
Khi cả người được thả lỏng, cơ thể y trở nên nặng trĩu, từng khớp xương đau nhức. Mí mắt Tống Diễn cứ muốn sụp xuống, y cố không để mình ngủ quên. Y quay sang nhìn Cố Duy. Chắc chắn Cố Duy bị thương nặng hơn y, nhưng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của cậu khiến y chẳng biết rõ tình hình ra sao.
Lúc này Tống Diễn mới nhận ra có mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí. Y ngửi thử, trên người y chỉ có vài vết thương nhẹ, mùi máu này hẳn là từ Cố Duy.
Tống Diễn nhíu mày, lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu? Để ta xem giúp cho."
Cố Duy nhấc mắt lên nhìn Tống Diễn, giọng thản nhiên: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."
Thật ư?
Tống Diễn thoáng bất an, nhưng nhìn Cố Duy có vẻ không muốn ai động vào, y cũng không ép buộc, chỉ đành giữ im lặng.
Cố Duy thực sự không nghĩ đây là chuyện gì to tát.
Cậu đã từng bị thương nặng hơn nhiều, có lần còn cận kề cái chết, nhưng cuối cùng vẫn sống sót. Mấy vết thương này với cậu chẳng là gì cả. Nhưng thấy Tống Diễn lo lắng như vậy...
Cố Duy im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Mạng ta lớn lắm, không dễ chết đâu."
Tống Diễn ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt của Cố Duy.
Con ngươi đen của cậu sâu thẳm như màn đêm, quai hàm siết chặt, môi mím lại, ánh mắt nhìn y như có chút... căng thẳng.
Tống Diễn ngẩn người, rồi chợt nhận ra, chẳng lẽ Cố Duy đang... an ủi mình?
Không ngờ Cố Duy cũng biết cách an ủi người khác.
Thật là hiếm thấy.
Tống Diễn không nhịn được bật cười khẽ.
Đúng vậy, lo lắng cũng chẳng có ích gì, chi bằng lạc quan lên. Biết đâu có người đang trên đường đến cứu họ rồi.
Tống Diễn định cười nhưng vừa hé môi đã nhăn nhó vì đau. Một nụ cười méo mó hiện ra, y hắng giọng: "Ngươi nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ không chết đâu."
Cố Duy lặng lẽ nhìn Tống Diễn, đôi mắt đào hoa của y lại lóe lên nụ cười dịu dàng quen thuộc, khiến ngươi không thể rời mắt.
Tống Diễn lại cười, lười nhác nói: "Nếu chết thật, bia mộ của ngươi sẽ phải khắc họ Tống rồi đấy."
Mỗi nhịp tim của Cố Duy đều làm cơn đau ở ngực dữ dội hơn, nhưng khi nghe thấy Tống Diễn vẫn còn đùa được, không hiểu sao nỗi đau ấy như tan biến, chỉ còn cảm giác nóng rực trong lòng.
Nếu thật sự như vậy...
Cũng chẳng sao cả.
————
Giữa đêm, ở Tống phủ.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan đang lo lắng đợi tin. Sao hai đứa con mãi chưa về? Không lẽ mải chơi quá quên cả giờ về?
Chung Tuệ Lan bắt đầu thấy có gì đó không ổn.
Ngay lúc đó, một người hầu vội vã chạy vào, lớn tiếng hết lên: "Lão gia, phu nhân, có chuyện không hay rồi!"
Chung Tuệ Lan giật mình đứng bật dậy: "Có chuyện gì?"
Người hầu run rẩy nói: "Thiếu gia và thiếu phu nhân rơi xuống vách núi rồi!"
Chung Tuệ Lan nghe xong tối sầm mặt mày, suýt ngất xỉu, Tống Đức Viễn cũng biến sắc, nghiêm giọng: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ cho ta nghe!"
Người hầu đứng bên cạnh là người đánh xe đã đi cùng Tống Diễn. Người này run rẩy kể lại: "Nô tài vẫn chờ thiếu gia ở dưới núi, nhưng trời đã tối mà không thấy thiếu gia xuống. Khi nô tài đang tìm kiếm thì nghe tin có người rơi xuống vách núi, mô tả rất giống thiếu gia và thiếu phu nhân. Sau đó có người nhặt được túi tiền của thiếu gia, nô tài không dám chậm trễ nên lập tức về báo."
Nói rồi người đánh xe dâng túi tiền lên.
Chung Tuệ Lan run run cầm lấy túi, đó chính là túi của con trai bà, cái túi bà đã tự tay khâu cho nó. Nước mắt Chung Tuệ Lan rơi lã chã.
Sao lại có thể như vậy, sao lại xảy ra chuyện này...
Tống Đức Viễn lòng như lửa đốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Ông lập tức ra lệnh: "Hãy huy động tất cả mọi người trong phủ đi tìm! Dù có lật tung cả núi Ngũ Dương cũng phải tìm thấy hai đứa!"
Rồi ông ôm chặt lấy Chung Tuệ Lan an ủi: "Bọn trẻ có phúc lớn, chắc chắn sẽ không sao. Chúng ta sẽ tìm thấy chúng mà."
Chung Tuệ Lan khóc nức nở.
——
Ba ngày sau.
Tông Diệu đứng trước cửa sổ quán trọ, mày nhíu chặt.
Lại thêm một đoàn người nữa rời thành tìm kiếm.
Trong ba ngày qua, Tống phủ đã huy động tất cả mọi người để tìm Tống Diễn và Cố Duy, thậm chí còn treo thưởng hậu hĩnh nhờ dân chúng giúp đỡ. Họ gần như đã lật tung núi Ngũ Dương nhưng vẫn chẳng tìm được chút manh mối nào. Nhiều người đã bắt đầu tin rằng Tống Diễn đã chết.
Ngay cả Từ Thuấn cũng đã biết chuyện này.
Mùng 1 Tết, cả thành Túc Minh bị chấn động khi nghe tin con trai và con dâu nhà giàu có nhất thành rơi xuống vực. Suốt mấy ngày qua, chuyện này râm ran khắp nơi. Tuy nhiên, Từ Thuấn chẳng mấy quan tâm đến việc vặt vãnh đó, chỉ là hai con người nhỏ bé, không đáng để bận tâm.
Sinh mạng của người phàm quá mong manh, chết lúc nào cũng là chuyện bình thường.
Từ Thuấn hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta đã ở lại thành Túc Minh khá lâu rồi. Vụ việc ở Hạc Hoài Sơn Trang đã giải quyết xong, chúng ta tiếp tục lên đường chứ ạ?
Tông Diệu trầm ngâm không đáp.
Trong lòng anh có chút tiếc nuối.
Tống Diễn là người bạn duy nhất của anh ở Túc Minh. Giờ Tống Diễn sống chết chưa rõ, nếu rời đi ngay lúc này, anh có cảm giác không nỡ.
Tông Diệu quay người bước ra khỏi quán trọ.
Từ Thuấn ngạc nhiên hỏi: "Thiếu chủ, ngài đi đâu vậy?"
Giọng Tông Diệu nhẹ tênh nhưng không quay đầu lại: "Đi tìm một người."
————
Ba ngày đã trôi qua.
Dưới chân vách núi vào mùa đông, trời rét thấu xương, thức ăn cũng khó kiếm. Tống Diễn dùng đá đập vỡ mặt băng trên sông để bắt vài con cá rồi nướng.
Ở đây chẳng có gia vị gì, đành phải tạm chấp nhận. Ít nhất có lửa sưởi ấm cũng đủ để xua bớt giá lạnh.
Tống Diễn xoa xoa tay, đưa con cá nướng cho Cố Duy, mỉm cười: "Ngươi ăn trước đi."
Cố Duy nhìn vào đôi mắt hiền lành và nụ cười của Tống Diễn, không khách sáo mà nhận lấy.
Mấy ngày qua đều là Tống Diễn chăm sóc cho cậu.
Mới sáng sớm Tống Diễn đã ra ngoài tìm kiếm thức ăn, củi lửa, nhiều lần gặp nguy hiểm, lúc trở về toàn thân đầy bùn đất. Nhưng bất kể khó khăn nào, Tống Diễn luôn đối mặt với nó một cách nhẹ nhàng, chưa bao giờ tỏ ra tuyệt vọng.
Cố Duy như trở nên tham lam hơn, lẳng lặng nhìn người trước mắt.
Những khoảnh khắc chỉ có hai người họ, không ai khác, không chuyện gì khác, làm cậu cảm thấy như đang đắm chìm. Những lúc này, trong mắt Tống Diễn chỉ có cậu, như thể cậu là tất cả của Tống Diễn, là cả thế giới của y.
Nhưng...
Cố Duy biết không thể tiếp tục như vậy.
Cậu chưa bao giờ oán giận những người đã rời bỏ mình. Họ không sai, chỉ đơn giản là không muốn sa lầy cùng cậu, bản năng của con người là trốn tránh những điều nguy hiểm. Không ai có nghĩa vụ phải ở lại bên cậu.
Và bây giờ, cậu cũng muốn Tống Diễn giống họ.
Che giấu nỗi xót xa trong lòng, Cố Duy cất giọng khàn khàn: "Hai người đi cùng nhau chậm quá. Ngươi ra ngoài trước đi, rồi quay lại tìm ta sau..."
Tống Diễn bất ngờ quay đầu lại nhìn Cố Duy.
Đôi mắt đào hoa thường trực nụ cười của y giờ lại lóe lên một chút giận dữ.
Những lời còn lại của Cố Duy bị nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra được.
Tống Diễn giận thật.
Đứa trẻ này lại định hy sinh bản thân để bảo vệ người khác nữa à? Sao lại ngốc nghếch đến vậy! Đã nói sẽ không bỏ rơi cậu ấy nữa mà!
Tống Diễn bỗng lại gần Cố Duy, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói từng chữ một: "Nếu ra ngoài, chúng ta sẽ cùng ra."
Cố Duy nghẹn lời.
Cậu nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa gần trong gang tấc kia, trong đó phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cậu. Thì ra trong mắt Tống Diễn, mình trông thật tàn tạ đến vậy...
Cậu không muốn như thế.
Nhưng cậu mệt quá, không còn sức bước tiếp nữa.
Tống Diễn thì vẫn còn cơ hội, vẫn có hy vọng thoát ra ngoài.
Thực ra, cậu không còn muốn sống nữa, sống mà không biết mình sống vì gì thì sống để làm gì? Chi bằng để Tống Diễn sống sót ra ngoài.
Tống Diễn xứng đáng được sống hơn cậu.
Trong cơn đờ đẫn, Cố Duy cảm nhận tay mình được bao bọc, hơi ấm truyền tới.
Tống Diễn nhẹ nhàng nắm tay Cố Duy, tay cậu sao lạnh quá. Y xót xa nói: "Lần sau đừng nói mấy lời như thế nữa, nếu không ta sẽ giận thật đấy."
Cố Duy mím môi.
Cậu thực sự không hiểu.
Tại sao Tống Diễn lại không chịu buông tay cậu.
Ngay cả cha mẹ ruột của cậu còn sẵn sàng bỏ rơi cậu không chút do dự. Tống Diễn không hề có quan hệ gì với cậu, sao lại không nỡ từ bỏ một người như cậu, kẻ mà ai cũng cho là xui xẻo?
Lý trí của cậu nói vậy, nhưng một giấc mơ thầm kín trong lòng lại trỗi dậy, không chịu buông bỏ.
Cậu muốn nghĩ rằng...
Nếu người này không muốn rời đi, thì lần này, cậu cũng muốn giữ chặt lấy tay người ấy, dù có phải kéo cả hai xuống vực sâu, cậu cũng không muốn buông tay.
Cố Duy khẽ gật đầu.
Lúc này Tống Diễn mới tỏ vẻ hài lòng, quay lại tiếp tục nướng cá.
Đêm xuống, sương lạnh dày đặc.
Để tránh ánh lửa gây chú ý, Tống Diễn phải dập tắt đống lửa. Hai người đành phải dựa sát vào nhau để giữ ấm. Tống Diễn lấy áo khoác phủ lên cả hai, nhưng cơ thể Cố Duy lạnh quá, hơi lạnh thấm qua lớp áo mỏng.
Làm sao bây giờ...
Bề ngoài Tống Diễn trông có vẻ thoải mái, nhưng thực ra y không muốn làm Cố Duy lo lắng thêm. Vết thương của Cố Duy nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ không trụ nổi lâu.
Đã ba ngày rồi, chắc chắn Tống Đức Viễn đã cho người đi tìm họ, sao vẫn chưa thấy ai?
Chẳng lẽ đã bị ai đó đánh lạc hướng?
Tim Tống Diễn chùng xuống.
Ma tộc không thể vô duyên vô cớ giúp Tần Khởi Lan. Y và Cố Duy chỉ là hai người phàm bình thường, Ma tộc không có lý do gì để nhắm vào họ. Như vậy họ chỉ là mồi nhử, mục tiêu thật sự là ai đó khác. Mà người duy nhất y tiếp xúc gần đây chính là Tông Diệu...
Lẽ nào, Ma tộc nhắm vào Tông Diệu?
Với tính cách của Tông Diệu, nếu biết mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ đến tìm y.
Đây rõ ràng là một cái bẫy dành cho Tông Diệu.
Tâm trí Tống Diễn rối bời, y bồn chồn lo lắng. Trong thế giới này, y chỉ là một kẻ vô danh, không đáng để tiếp xúc với nam chính. Nhưng giờ vì hành động của mình, y đã vô tình khiến Tông Diệu gặp nguy hiểm. Nếu Tông Diệu xảy ra chuyện gì, thế giới này thật sự sẽ kết thúc!
Chẳng lẽ y đã sai?
Lần đầu tiên Tống Diễn bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Nhưng y cũng không thể đứng nhìn hàng chục ngàn người ở thành Túc Minh chết mà không làm gì...
Tống Diễn hít sâu một hơi.
Y cần phải bình tĩnh lại, Tông Diệu là nam chính, có hào quang của nhân vật chính, đã vượt qua bao nguy hiểm, sẽ không dễ dàng chết chỉ vì chuyện này.
Hiện tại, việc quan trọng là phải tìm cách đưa Cố Duy thoát ra.
Đêm đông vô cùng yên tĩnh.
Tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng thở của cả hai.
Không biết từ lúc nào.
Tống Diễn chợt giật mình, y nghe được tiếng gì đó?
Y ngay lập tức quay sang nhìn Cố Duy.
Quả nhiên, Cố Duy đã mở mắt, gật đầu với y, khàn giọng nói: "Ta cũng nghe thấy rồi."
Dù âm thanh còn xa và rất nhỏ, nhưng rõ ràng có người đang đến.
Ánh mắt Tống Diễn sáng lên, y vội vàng đỡ Cố Duy đứng dậy: "Chúng ta đi thôi."
Nơi họ ẩn nấp khá kín đáo, nếu tiếp tục trốn ở đây, có thể sẽ lỡ mất những người đang tìm kiếm. Mà Cố Duy cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Tống Diễn đỡ một tay của Cố Duy qua vai, hai người lảo đảo bước đi.
Đi được khoảng một khắc, họ cũng nhìn thấy ánh đèn phía xa.
Tống Diễn lộ rõ vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, Cố Duy bất ngờ đẩy mạnh Tống Diễn ra!
Một bóng đen như luồng ánh sáng lao tới, Tống Diễn tròn mắt kinh ngạc khi thấy Cố Duy bị chém bay ra xa.
Tên Ma tộc với lưỡi dao đen ngòm đã xuất hiện từ lúc nào, gã cười nhếch mép: "Các ngươi trốn giỏi thật đấy, nếu không nhờ những người kia tìm đến, chắc các ngươi sẽ mãi không ra đâu."
Tống Diễn cắn chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên Ma tộc.
Lần đầu tiên trong lòng y trào lên cảm giác tuyệt vọng.
Tên Ma tộc này căn bản là đang rình chờ, gã không cần tìm kiếm, chỉ cần theo dõi những người đi tìm hai người bọn họ rồi giết chết họ trước khi họ gặp nhau.
Y sắp chết rồi.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, y chẳng thay đổi được gì.
Nhìn tên Ma tộc từng bước tiến tới Cố Duy, Tống Diễn chẳng biết lấy sức lực từ đâu, lao tới ôm chặt lấy cậu.
Y nhắm chặt mắt.
Lông mi run rẩy.
Tiếng gió rít qua tai.
Nhưng—
Nỗi đau mà y chờ đợi không đến.
Một tiếng "rắc" của xương gãy vang lên.
Tống Diễn từ từ quay đầu lại.
Một gã đàn ông cao lớn mặc áo choàng đen, chỉ dùng một tay đã bóp nát cổ họng của tên Ma tộc kia. Gương mặt người đàn ông ẩn trong bóng tối, chỉ có đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào y, khiến Tống Diễn cảm thấy ớn lạnh.
Lông tóc Tống Diễn dựng đứng cả lên.
Người này cũng là một Ma tộc.
Và còn là một Ma tộc mạnh hơn nhiều.
Tên Ma tộc đang truy sát bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị giết chết, đầu gục xuống, trên mặt chỉ còn lại vẻ kinh hãi bàng hoàng.
Cả người Tống Diễn run lên từng hồi.
Đúng lúc này, Cố Duy nắm chặt tay y, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tên Ma tộc kia.
Dù có chuyện gì, cậu cũng sẽ không để Tống Diễn đối diện với nó một mình.
Hai người đứng đó đối mặt với kẻ thù.
Trong sự yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi——
Tên Ma tộc cao lớn nhìn họ thật kỹ, rồi đột nhiên nhấc xác tên Ma tộc vừa chết, thoắt cái đã biến mất trước mắt họ.
Ma tộc đã đi từ lâu.
Nhưng Tống Diễn vẫn chưa hoàn hồn. Ma tộc đó đã tha mạng cho họ, tại sao? Chẳng lẽ gã đến cứu họ ư?
Có phải Ma tộc đang nội chiến không?
Trong truyện cũng có đoạn viết về việc Ma tộc lục đục khi Tịch Vô Quy bế quan.
Nhưng Tống Diễn không kịp nghĩ nhiều, y vội quay lại nhìn Cố Duy, run run đỡ cậu dậy. Cánh tay phải của Cố Duy đang chảy máu ròng ròng, Tống Diễn cắn chặt răng, dìu cậu từng bước tiến về phía ánh đèn.
Mỗi bước đi, họ đều dồn hết chút sức lực cuối cùng.
Cuối cùng, trong ánh lửa chập chờn, một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt họ.
Người đàn ông đeo một thanh kiếm dài màu xám trên lưng, quần áo dính máu, có vẻ vừa trải qua một trận chiến.
Anh thấy Tống Diễn, và Tống Diễn cũng nhìn thấy anh.
Tông Diệu đã đến.
Y vẫn còn sống.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, ngã khuỵu xuống đất. Tông Diệu vội đỡ lấy y, mày nhíu chặt, giọng lo lắng: "Huynh không sao chứ?"
Tống Diễn nắm chặt lấy cổ tay Tông Diệu, từng chữ từng chữ thốt ra: "Ta không sao, huynh hãy cứu Cố Duy trước."
Nói xong câu đó, Tống Diễn không còn sức chịu đựng nữa, trước mắt y chìm vào bóng tối.