Nha hoàn gác đêm thấy Tống Diễn về, định thắp đèn cho y nhưng Tống Diễn cười khẽ xua xua tay, ra hiệu không cần.
Giờ này Cố Duy hẳn đã ngủ rồi, đừng làm ồn đánh thức cậu ấy.
Tống Diễn nhẹ nhàng đóng cửa. Tối nay tâm trạng y khá tốt, ít nhất là khởi đầu suôn sẻ, y đã lấy được thiệp mời.
Ánh trăng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, Tống Diễn ngắm nghía tấm thiệp trong tay, sau đó cẩn thận cất nó vào một chiếc hộp gấm.
Tiệc Đông sẽ diễn ra sau mười ngày nữa.
Dù giờ y đã có thiệp mời, nhưng cũng chỉ là người bình thường, chuyến đi này đến Hạc Hoài Sơn Trang đầy rẫy hiểm nguy, không thể lơ là.
Tống Diễn lơ đễnh bước tới bên giường, định lên giường thì ngẩng đầu lên, chợt đối diện với ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Cố Duy, khiến y giật mình đứng yên tại chỗ.
Cố Duy vẫn chưa ngủ.
Dưới ánh trăng, biểu cảm trên mặt Tống Diễn cứng đờ. Dù hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cảnh này vẫn khiến người ta có chút lúng túng, như thể người chồng đi chơi khuya về bị vợ bắt tại trận vậy.
Ơ khoan, sao y phải chột dạ? Y đâu làm gì sai?
Tống Diễn khẽ ho một tiếng, cố gắng tỏ ra bình thường: "Ngươi chưa ngủ à?"
Cố Duy vốn đã dễ tỉnh giấc, ngay khi Tống Diễn mở cửa cậu đã dậy rồi.
Mọi hành động của Tống Diễn đều không thoát khỏi tầm mắt cậu.
Khi Tống Diễn về, tâm trạng y rõ ràng rất tốt, cầm tấm thiệp như báu vật. Y quý tấm thiệp này như vậy là vì điều gì? Hay là vì người nào?
Gần đây Tống Diễn luôn từ chối mọi cuộc xã giao, như không hề bận tâm đến thế giới bên ngoài, thế mà giờ lại hành động khác hẳn.
Chuyện này, hoặc là người này... nhất định rất quan trọng với y.
Thật ra Cố Duy có thể giả vờ ngủ tiếp, dù sao cậu cũng chẳng quan tâm Tống Diễn làm gì, càng không bận tâm Tống Diễn có về hay không.
Chỉ là một tên công tử bột tai tiếng, dù có yên ổn vài ngày cũng sớm lộ ra bản chất thôi.
Cậu chưa từng mong đợi gì từ Tống Diễn.
Nên cậu cũng chẳng hỏi han về hành tung của Tống Diễn.
Cậu chỉ thấy bản thân thật nực cười vì từng có khoảnh khắc muốn tin tưởng người này.
Tống Diễn do dự nhìn Cố Duy.
Y cảm giác hình như Cố Duy không vui, nhưng Cố Duy lúc nào cũng lạnh lùng thế này, khiến người ta không đoán được cảm xúc thật. Mà suy cho cùng... Cố Duy có lý do gì để không vui?
Cố Duy đâu có thích y.
Biết đâu y không về cậu lại vui hơn ấy chứ.
Không nên phức tạp hóa mọi thứ, có lẽ chỉ là y vô tình đánh thức Cố Duy thôi.
Thấy mình về cậu ấy mới khó chịu.
Tống Diễn cố phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nở một nụ cười, môi hơi nhếch cố tỏ ra nhẹ nhàng: "Muộn thế này mà chưa ngủ, chẳng lẽ đang đợi phu quân hử?"
Cố Duy nhìn người trước mặt. Đôi mắt đào hoa của y chứa đầy ý cười, dáng vẻ tùy ý lơ đãng, lúc này lại mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt có chút mê hoặc, nhưng lại hoàn toàn... không có ý định giải thích.
Đúng vậy, y đâu cần phải giải thích với cậu điều gì.
Cố Duy lạnh lùng nhắm mắt lại: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ chuyện ngủ riêng là điều bắt buộc rồi.
Dù sao kết hôn cũng đã lâu rồi, chắc sẽ không quá bất ngờ đâu nhỉ?
𓍯𓂃𓏧♡
Sáng hôm sau khi Tống Diễn tỉnh dậy, y bắt đầu suy nghĩ về việc ngủ riêng.
Trước đây y đã tính đến chuyện này.
Vân Tuyết Uyển còn rất nhiều phòng trống, thậm chí có vài căn viện nhỏ vốn để dành cho thiếp thất, chỉ là bây giờ đều trống không.
Không phải nguyên chủ không muốn nạp thiếp, mà là gia đình quản nghiêm, không cho phép hắn nạp thiếp khi chưa cưới chính thê, như vậy còn ra thể thống gì. Chứ không như vậy sợ nguyên chủ còn khó tìm vợ hơn.
Đương nhiên Tống Diễn không có ý định nạp thiếp, nhưng Cố Duy là chính thê, không thể để cậu ở viện của thiếp thất, thế chẳng khác nào sỉ nhục người ta cả.
Trong viện chính cũng còn phòng trống, Tống Diễn định dọn dẹp phòng bên cạnh để mỗi người một phòng là vừa đẹp.
Nghĩ là làm, Tống Diễn đích thân chỉ đạo người làm sắp xếp, đồ đạc trang trí đều là những thứ tốt nhất, đảm bảo không để Cố Duy thiếu gì.
Mấy ngày nay Cố Duy đã có thể đi lại nhờ quá trình phục hồi chức năng. Cậu lạnh lùng nhìn Tống Diễn bận rộn, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đang chuẩn bị phòng riêng cho mình?
Thời gian y thay lòng còn nhanh hơn mình tưởng.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Miễn là không làm phiền cậu, Tống Diễn muốn làm gì thì làm, cậu cũng sẽ sớm rời khỏi đây.
Còn cảm giác khó chịu không rõ trong lòng... chắc là vì cậu ghét con người này mà thôi.
Tống Diễn bận rộn cả ngày cuối cùng cũng xong việc, đang định đến báo tin vui cho Cố Duy thì thấy Thải Thường hốt hoảng chạy vào.
"Toang rồi thiếu gia ơi! Phu nhân tới rồi!" Thải Thường thở hổn hển: "Phu... phu nhân mang theo gậy tới!"
Tống Diễn: "...!"
Tống Diễn chưa kịp nghĩ xem mình đã làm sai gì, quay người định trốn thì Chung Tuệ Lan đã đến, trực tiếp chặn y ở cổng viện.
Không trốn được thì chỉ còn cách đối mặt.
Tống Diễn lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra một nụ cười: "Mẹ, hôm nay sao mẹ có thời gian ghé qua vậy?"
Chung Tuệ Lan cười lạnh một tiếng: "Nếu mẹ không đến con còn định làm loạn đến mức nào nữa?!"
Nói xong bà vung gậy định đánh!
Tống Diễn nhanh chóng né tránh, dù sao y cũng là đàn ông, muốn né thì Chung Tuệ Lan không dễ đánh trúng. Vừa chạy anh vừa nói: "Mẹ, có chuyện gì thế? Mẹ đánh con cũng phải nói lý do chứ!"
Chung Tuệ Lan thấy Tống Diễn còn dám chạy, giận dữ hét: "Tên khốn này, đứng lại cho mẹ!"
Đứng lại để bị đánh chắc?
Tống Diễn không có sở thích này.
Cổng viện bị người của Chung Tuệ Lan bao vây, Tống Diễn không có đường thoát, đành phải chạy vòng quanh sân.
Chung Tuệ Lan nhìn đứa con bất hiếu này, càng rượt theo càng tức giận!
Thời gian qua Tống Diễn ngoan ngoãn ở nhà, không những không ra ngoài lêu lổng còn bắt đầu quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình, tỏ ra như đã quay đầu hối cải. Bà vui mừng không biết bao nhiêu. Vậy mà mới vui được hai ngày... hôm qua lại nghe tin Tống Diễn vung tiền như rác ở Lan Ỷ Các, còn cãi nhau với Cố Tư Tề trước mặt bao người, suýt làm bà tức chết.
Vừa ngoan ngoãn được mấy ngày đã gây chuyện, đúng là không để người ta yên!
Nhà họ Cố giờ là thông gia của họ mà! Cố Tư Tề là em vợ của Tống Diễn, vậy mà vì một tấm thiệp mời mà Tống Diễn lại cãi nhau với người ta đến mức ấy, chẳng khác gì không cho nhà họ Cố chút thể diện nào cả!
Nhà họ Tống vừa cưới đại thiếu gia của nhà họ Cố, Tống Diễn lại không coi trọng nhà vợ, còn đối đầu với em vợ ngay trước mặt bao người. Giờ bên ngoài đều nói nhà họ Tống không xem trọng Cố Duy, bạc đãi con dâu. Họ còn đồn Tống Diễn thay lòng đổi dạ, háo sắc, khiến Cố Duy khổ sở khi về nhà chồng.
Tống Diễn vốn đâu có danh tiếng tốt, hơn hai mươi tuổi vẫn chưa có mối nào, giờ cưới rồi mà còn đối xử tệ với vợ và nhà vợ như thế, chẳng lẽ nhà họ Tống không cần mặt mũi nữa hả?!
Sau này còn sống ở Thành Túc Minh thế nào đây?
Chung Tuệ Lan cầm gậy tới, định dạy cho đứa con hư này một bài học, nhưng vừa bước vào sân đã thấy đầy đủ đồ đạc trong sân. Hóa ra là Tống Diễn định phân phòng với Cố Duy.
Chung Tuệ Lan suýt nữa thì tức ngất. Nếu hôm nay bà không đến, còn không biết con mình lại dám làm chuyện hoang đường như vậy! Mới cưới được mấy ngày mà đã định ngủ riêng với vợ, chẳng phải càng chứng thực những lời đồn đại bên ngoài hay sao? Hơn nữa y còn không biết mình sai ở đâu!
Trước đây bà tin tưởng Tống Diễn đúng là sai lầm!
Hôm nay nhất định phải đánh cho thằng nghịch tử này chừa hẳn!
Chung Tuệ Lan hừ lạnh, ra lệnh cho nhóm người hầu bên cạnh: "Giữ nó lại cho ta!"
Hai người hộ vệ cao lớn tiến lên, lễ phép nói với Tống Diễn: "Thiếu gia, đắc tội rồi."
Nói xong họ tiến lên chặn đường, giữ chặt hai cánh tay của Tống Diễn. Tống Diễn như một con gà con, bị kẹp chặt không cử động được, chỉ biết trơ mắt nhìn Chung Tuệ Lan cầm gậy bước tới.
Tống Diễn: "..."
Y vẫn muốn cố giãy dụa một chút.
Tống Diễn tỏ ra đáng thương, khẽ ho một tiếng, ánh mắt chân thành: "Con biết mình sai rồi, mẹ tha cho con lần này đi."
"Biết sai? Con còn biết mình sai à?" Chung Tuệ Lan vung gậy đập lên lưng Tống Diễn, giận dữ nói: "Cho con biết tay! Cho con chừa này! Nói, sao hôm qua lại cãi nhau với Cố Tư Tề? Chỉ là một tấm thiệp mời Tiệc Đông thôi, nhường cho cậu ta thì có làm sao? Con đi thì có ích gì chứ! Suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm! Sớm muộn gì cũng phá tan cái nhà này thôi!"
"Cố Tư Tề là em vợ con, con làm vậy người ngoài sẽ nói gì về chúng ta hả?"
Tống Diễn đau đến tái mặt, cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra là vì chuyện này, y không để tâm nên mới không nghĩ tới.
Chung Tuệ Lan không biết rõ chi tiết, ít nhất bề ngoài thì chuyện này đúng là y sai.
Trước đây nguyên chủ bị đánh nhiều vì gây chuyện, mình lại quên béng mất vụ này, tắc trách quá.
Tống Diễn vội nói: "Mẹ nghe con giải thích..."
Cố Duy vốn chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, như đang xem kịch. Cho đến khi cậu nghe thấy lời của Chung Tuệ Lan, không khỏi ngây người nhìn Tống Diễn.
Vậy nên hôm qua Tống Diễn lại đối đầu với Cố Tư Tề.
Vì sao, là vì mình à?
Nếu chỉ như vậy tại sao y không nói với mình.
Bàn tay Cố Duy siết chặt lại.
Chung Tuệ Lan đang tức giận, sao có thể nghe lời giải thích của Tống Diễn. Với lại nếu bà tin lời thằng con này nữa thì chẳng phải bà điên rồi chắc.
Bà giơ cao gậy lên, lần này nhất định phải đánh cho thằng nghịch tử này biết đau! Nhưng vừa định vung gậy xuống, đột nhiên có người nắm lấy, cây gậy dừng lại giữa không trung.
Chung Tuệ Lan ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Cố Duy.
Đó là một gương mặt đẹp nhưng đầy lạnh lùng, lúc này vẻ mặt của cậu cũng điềm tĩnh như mặt biển sâu thẳm. Cố Duy dùng một tay trắng bệch, thon dài nắm chặt đầu gậy, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói trầm lạnh: "Đủ rồi."
Chung Tuệ Lan bất giác khựng lại, mặc dù người trước mặt là con dâu của bà, nhưng không hiểu sao, trong lòng bà bỗng dưng dấy lên một nỗi bất an.
Bị ánh mắt của Cố Duy nhìn chằm chằm, cứ như thể mùa đông giá lạnh ập đến, khí thế của bà lập tức tan biến.
Đối diện với con dâu không thể đối xử như với đứa con hư, Chung Tuệ Lan dè dặt nhìn sắc mặt của Cố Duy.
Nhưng không nhận ra điều gì cả...
Tuy nhiên nếu Cố Duy chịu lên tiếng bảo vệ Tống Diễn, chứng tỏ cậu không giận Tống Diễn nhiều đến vậy?
Con trai thì lúc nào cũng có thể đánh, nhưng không thể không giữ mặt mũi cho con dâu.
Chung Tuệ Lan hạ gậy xuống, liếc nhìn Tống Diễn: "Cố Duy đã xin tha cho con, vậy hôm nay mẹ tha cho con lần này. Con muốn giải thích gì thì bây giờ nói đi."
Tống Diễn vốn tưởng lần này mình sẽ không thoát được trận đòn, không ngờ Cố Duy lại ra tay ngăn cản, thực sự khiến y có chút bất ngờ. Y cảm thấy Cố Duy không phải người thích lo chuyện bao đồng.
Mà thôi kệ, không bị ăn đòn là tốt rồi.
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Duy với ánh mắt ngập ngừng, sau đó quay đầu nói với Chung Tuệ Lan: "Chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi."
Chung Tuệ Lan thầm nghĩ có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Cố Duy, nhưng lại nhớ đến việc thằng con này hay nói năng lung tung, không khéo lại bịa chuyện, thôi thì vào thư phòng nói chuyện vẫn hơn.
Tống Diễn bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Chung Tuệ Lan không vui hỏi: "Nói đi."
Tống Diễn hít một hơi thật sâu, y sắp phải bào chữa rồi. Mà lại là chuyện liên quan đến Cố Duy, nếu đương sự có mặt thì sẽ không tiện nói cho lắm.
Tống Diễn làm ra vẻ đau khổ và tức giận: "Mẹ, mẹ có biết vì sao lúc bái đường Cố Duy lại phải có người dìu không?"
Chung Tuệ Lan ngạc nhiên đáp: "Không phải do sức khỏe yếu à?"
Tống Diễn giận dữ: "Yếu ớt gì, cậu ấy bị người ta đánh gãy chân mới bị đưa đến!"
Chung Tuệ Lan lần đầu nghe chuyện này, kinh hoàng đứng bật dậy: "Sao, sao lại có chuyện như vậy được?"
Từ đầu Tống Diễn đã dặn dò Thải Thường và Tịch đại phu không được tiết lộ chuyện này. Một là để không làm Cố Duy khó xử, hai là vì lúc mới tới đây, y chưa rõ tình hình, nếu làm ầm lên có thể sẽ gây ra rắc rối không đáng có. Nhưng giờ khi đã hiểu được chuyện nhà họ Cố, cộng thêm việc Chung Tuệ Lan đến làm ầm lên, có lẽ đã đến lúc mọi chuyện phải được làm sáng tỏ.
Tống Diễn kể lại việc mình phát hiện ra Cố Duy bị thương trong đêm tân hôn, rồi nhận ra điều kỳ lạ trong rương của hồi môn khi lại mặt, cũng như việc Cố Tư Tề đến nhà nhục mạ Cố Duy và những tin đồn không hay về nhà họ Cố mà y nghe được.
Phần này Tống Diễn hoàn toàn kể lại đúng sự thật, không thêm mắm dặm muối, nhưng Chung Tuệ Lan nghe xong đã giận đến mức mặt mày biến sắc: "Nhà họ Cố thật quá đáng!"
Tống Diễn gật đầu: "Chính vì vậy mà con mới nhìn Cố Tư Tề không thuận mắt, sao có thể nhịn cậu ta được?"
Lúc này cơn giận của Chung Tuệ Lan đã nguôi ngoai hoàn toàn. Nếu mọi chuyện đúng như Tống Diễn nói, thì rõ ràng là nhà họ Cố đã không đúng, chỉ là dù bọn họ biết điều này nhưng người ngoài lại không biết, lần này nhà họ Tống bị thiệt thòi mà chẳng thể nói gì.
Tống Diễn hành động như vậy có thể sẽ khiến nhà họ Cố phật lòng.
Nhưng chỉ làm nhà họ Cố phật ý đã đành, vấn đề là Cố Tư Tề còn có ông cậu là Tần Chương, một vị Tiên nhân ở Không Huyền Cảnh, người mà nhà họ Tống không thể đắc tội.
Nếu vì Cố Duy mà khiến hai nhà trở mặt với nhau... Chung Tuệ Lan bắt đầu do dự.
Tống Diễn suy nghĩ một chút đã hiểu được lo lắng của mẹ. Tần Chương đúng là đáng để nhà họ Tống phải kiêng dè, nhưng các quy tắc của Không Huyền Cảnh rất nghiêm ngặt, nếu y có thể làm quen với nam chính Tông Diệu, thì không sợ Tần Chương gây hấn.
Tần Chương có thể cao cao tại thượng trong mắt người thường, nhưng Tống Diễn đã có kế hoạch đối phó riêng.
Tống Diễn nhìn mẹ, từ tốn nói: "Mẹ, giờ mẹ cũng biết rồi. Cố Duy vốn không thích con, nhưng trước đó Cố Tư Tề lại nói dối Cố Duy cũng thích con, nên con mới tin mà đi cầu hôn. Rõ ràng nhà họ Cố đang trêu đùa chúng ta. Con tuy không phải đứa con tài giỏi, nhưng chưa bao giờ làm chuyện cưỡng ép người khác. Giờ mọi chuyện đã rối rắm thế này, Cố Duy phải chịu ấm ức, lòng con thực sự không yên. Nhà họ Cố đã không cần mặt mũi thì sao con phải nể mặt họ?"
Chung Tuệ Lan lưỡng lự hỏi: "Con định làm gì?"
Tống Diễn nghiêm giọng: "Dù Cố Duy không thích con, nhưng con thực sự đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. Giờ cậu ấy đã gả cho con, con không thể để cậu ấy chịu thiệt thòi. Chỉ cần Cố Tư Tề không đến gây sự với con, con sẽ tạm bỏ qua. Nhưng nếu còn gặp lại cậu ta, con sẽ không tha cho đâu!"
"Chuyện ở Lan Ỷ Các..." Tống Diễn hừ lạnh: "Con không xông lên đánh cậu ta đã là nhẫn nhịn lắm rồi."
Chung Tuệ Lan không biết nói gì thêm.
Những gì Tống Diễn nói đều có lý, hơn nữa Cố Duy thực sự đáng thương, khiến bà cũng thấy xót xa.
Giờ nhìn lại Tống Diễn bà mới thấy y đã trưởng thành, bình tĩnh hơn trước đây nhiều. Chuyện lần này không phải lỗi của y, mà là bà trách lầm y.
Nhưng bà vẫn nhớ rất rõ cảnh thằng con này vừa khóc lóc, vừa năn nỉ đòi cưới Cố Duy. Tống Diễn yêu Cố Duy sâu đậm đến mức này, bà chỉ lo y sẽ làm ra điều thiếu suy nghĩ.
Chung Tuệ Lan nghĩ đi nghĩ lại, không yên lòng dặn dò: "Mẹ hiểu con, nhưng nhà họ Cố... và cả nhà họ Tần không phải là đối tượng con có thể đắc tội. Con nên cẩn thận một chút."
Thằng con này của bà vốn chỉ là một kẻ vô dụng, không phải tu sĩ, cũng không có mưu mô gì, khiến bà không khỏi lo lắng.
Ngày thường nghịch ngợm thì không sao, nhưng bà sợ y gây ra chuyện lớn, đến mức chính bà và Lão Tống cũng không thể giải quyết được thì biết làm sao.
Tống Diễn nghiêm túc nói: "Mẹ yên tâm, con biết chừng mực."
Chung Tuệ Lan thở dài một hơi: "Thôi được, tùy con vậy. Cố Duy là đứa trẻ số khổ, giờ đã về nhà họ Tống, con phải đối xử tốt với thằng bé. Những tật xấu trước kia của con hãy bỏ bớt đi, biết chưa?"
Tống Diễn đáp ngay: "Trong lòng con giờ chỉ có Cố Duy, những cô nương ngày trước giờ con không còn để ý đến, ngay cả bạn bè cũ con cũng không giao du nữa, chỉ sợ làm cậu ấy buồn lòng. Tấm chân tình này trời đất đều chứng giám! Không cần mẹ nói, con cũng sẽ đối xử tốt với cậu ấy!"
Chung Tuệ Lan: "..."
Nghe cũng hợp lý đấy.
Giờ đã hiểu rõ mọi chuyện, Chung Tuệ Lan chuẩn bị rời đi. Hôm nay bà tiếp nhận quá nhiều thông tin, cần về bàn bạc lại với Lão Tống... Khoan đã, Chung Tuệ Lan bỗng nhớ ra một chuyện.
Bà nghi ngờ nhìn Tống Diễn: "Vậy tại sao con lại chuẩn bị phòng riêng cho Cố Duy?"
Nếu Tống Diễn thật sự yêu Cố Duy sâu sắc đến vậy, thì mới hơn một tháng đã ngủ riêng liệu có hợp lý không?
Biểu cảm của Tống Diễn thoáng chững lại.
Suýt nữa y đã lừa được mẹ mình, nhưng cuối cùng lại sơ suất để lộ sơ hở. Biết thế thì đã không vội vàng như vậy.
Ánh mắt Tống Diễn thoáng dao động, y nói: "Con chỉ sợ Cố Duy không thích con, ở chung không được thoải mái..."
Chung Tuệ Lan giận dữ nhìn y: "Dù có lý do gì thì hai đứa đã là phu thê, đây là sự thật. Con làm như vậy người ta sẽ nghĩ gì? Lỡ như thằng bé tưởng con không thích nó, cho rằng con đang lạnh nhạt với nó thì sao? Đã thích thì phải chủ động hơn chứ, trước đây con còn mải mê rong chơi không chịu về, giờ gặp người con thực lòng yêu thì lại nhút nhát thế này à? Không được, bây giờ dẹp chuyện phòng riêng đi, hai đứa phải ở chung một phòng cho mẹ!"
Tống Diễn muốn phản đối: "Con..."
Chung Tuệ Lan trừng mắt: "Chuyện này không có bàn cãi!"
Tống Diễn: "..."
Thôi vậy, chỉ cần chịu đựng thêm ba tháng nữa thôi.
Chung Tuệ Lan thấy Tống Diễn không cãi nữa mới hài lòng, quay người mở cửa. Bà vừa quay đầu đã thấy Cố Duy đứng yên dưới mái hiên, mắt khẽ cụp xuống.
Yên tĩnh và lặng lẽ, như một bức tranh.
Chung Tuệ Lan chợt thấy lòng mình mềm nhũn. Trước đây bà còn nghĩ đứa trẻ này quá lạnh lùng, giờ chỉ thấy thương cậu, bà tiến lên nhẹ nhàng an ủi: "Từ giờ coi đây là nhà của con, nếu Tống Diễn dám bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con!"
Cố Duy chầm chậm ngẩng mắt lên, hờ hững nhìn bà.
Tất nhiên Chung Tuệ Lan không để bụng thái độ của Cố Duy, với tình cảnh của cậu, Tống Diễn cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm, sao cậu có thể vui vẻ được chứ.
Trong lòng thấy áy náy, bà an ủi thêm vài câu rồi vội vàng rời đi.
Tống Diễn lặng lẽ nhìn cảnh này, không nói một lời.
Thực ra khi vừa bước ra và thấy Cố Duy đứng gần đó, lòng y có hơi thấp thỏm, sợ Cố Duy nghe được cuộc nói chuyện của họ. Nhưng nghĩ lại, nếu cậu ấy thật sự nghe được, có lẽ sẽ không đứng yên như thế này đâu nhỉ?
Thôi, những chuyện không cần nghĩ thì đừng nghĩ nhiều làm gì.
Tống Diễn quay lại sai người hầu trong viện dọn dẹp phòng riêng, chuyển lại đồ đạc của Cố Duy, vừa làm vừa thở dài đầy tâm trạng.
Sớm biết thế này sáng nay đã chẳng mất công.
Cố Duy vẫn đứng dưới mái hiên. Không lâu sau trời đổ mưa lất phất, cậu thấy Tống Diễn đưa tay che mặt, chạy vội về trú dưới hiên, nhưng không dấu vết tránh né ánh mắt của cậu.
Dưới mái hiên.
Hai người đứng cách nhau một khoảng, không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách từ mái hiên xuống.
Tống Diễn nhìn ra xa.
Cố Duy nhìn Tống Diễn.
Trong làn mưa nhẹ và gió thoảng, bên tai cậu vọng lại những lời Tống Diễn nói trong thư phòng, cùng với sự quan tâm của Chung Tuệ Lan. Hai mẹ con nhà này quả thực đều có tấm lòng mềm yếu, đều là những người tốt bụng đến mức ngốc nghếch.
Tại sao khi cậu đã không còn hy vọng gì nữa, lại để một người như vậy xuất hiện bên cạnh cậu?