Có vẻ như những ma tộc kia đã bị Tịch Vô Quy dọa cho bỏ chạy hết rồi.
Tống Diễn chỉ biết cười bất lực. Thời gian ở Ma Vực lâu như vậy, y dần hiểu sự kính sợ của dân chúng đối với Tịch Vô Quy. Chỉ có điều ở bên Tịch Vô Quy lâu ngày, y thấy người này cũng không đáng sợ như trong truyện miêu tả.
Thấy Tống Diễn đã làm xong, trong ánh mắt Tịch Vô Quy hiện lên vẻ thích thú. Hắn không ngần ngại vòng tay ôm Tống Diễn, dù người y đang đầy bùn đất.
Tống Diễn chưa kịp tránh đã bị Tịch Vô Quy kéo sát vào. Y vội nói: "Ở ngoài mà!"
Hiểu rõ Tống Diễn dễ ngại ngùng, Tịch Vô Quy không làm gì quá đáng, chỉ ghé sát tai y khẽ nói: "Vậy thì chúng ta về."
Tống Diễn ngượng đến đỏ bừng tai.
Nghĩ đến chuyện hai người đã không gặp nhau mấy hôm nay, y khẽ gật đầu đồng ý.
Tịch Vô Quy bế Tống Diễn bay lên trời. Không ít ma tộc ngước nhìn theo bóng dáng quân thượng bế tôn giả bay đi, vẻ mặt ai nấy như đưa đám. Tịch Vô Quy là ma quân mạnh nhất mấy ngàn năm qua, lại lên ngôi sau khi giết chết ma quân tiền nhiệm. Theo quy tắc, nếu họ muốn có được Tống Diễn thì phải đánh bại Tịch Vô Quy, nhưng họ có thắng nổi đâu.
Xem ra cả đời này không thể chạm vào tôn giả rồi.
Tống Diễn chẳng hay biết gì về suy nghĩ của đám ma tộc ấy. Sau cả ngày bận rộn ngoài đồng, y cảm thấy không thoải mái vì bùn đất bám đầy người. Vừa về đến ma cung, y chẳng màng đến Tịch Vô Quy, đi thẳng vào phòng để tắm rửa thay đồ.
Thay đồ sạch sẽ xong, Tống Diễn bước ra và thấy Tịch Vô Quy ngồi lặng lẽ trên mép giường.
Tịch Vô Quy nghĩ đến chuyện hôm nay mà cảm thấy phiền muộn. Dạo gần đây hắn bận bịu, không để ý đến Tống Diễn. Nào ngờ Tống Diễn lại được nhiều người thích đến vậy, bất giác hắn lại thấy lòng không vui. Dù biết rõ họ không đánh thắng được mình, nhưng nghĩ đến chuyện Tống Diễn bị bao nhiêu người dòm ngó, Tịch Vô Quy vẫn thấy khó chịu.
Hôm nay hắn đã phải cố kiềm chế lắm mới không ra tay với ai.
Thấy vẻ mặt trầm ngâm hiếm thấy của Tịch Vô Quy, Tống Diễn lo lắng hỏi: "Có chuyện gì khó khăn à?"
Ở Ma Vực mấy tháng qua, Tống Diễn thấy ngày nào Tịch Vô Quy cũng giải quyết biết bao nhiêu việc, nhưng chỉ đôi lúc hắn hơi mất kiên nhẫn chứ chưa từng trông buồn bực như hôm nay. Có vẻ như chuyện này rất nan giải.
Tịch Vô Quy nhìn gương mặt đầy quan tâm của Tống Diễn, đương nhiên không thể nói rằng hắn đang ghen và muốn giết hết kẻ nào thích Tống Diễn.
Hắn do dự một lúc rồi bảo: "Ta thấy em bận quá."
Tống Diễn không khỏi bật cười. Hóa ra chỉ là vì y đã lơ là Tịch Vô Quy thôi mà. Tống Diễn cười nói: "Cũng chỉ dạo này bận chút thôi, xong việc rồi là sẽ ổn."
Tịch Vô Quy hiểu Tống Diễn cũng là vì lo cho ma tộc. Huống hồ hắn cũng bận bịu suốt ngày, chẳng trách được Tống Diễn. Hắn khẽ thở dài: "Chờ thêm vài năm, khi Ma Vực ổn định chúng ta sẽ rời đến một nơi khác ẩn cư, em thấy sao?"
Như thế sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt nhòm ngó của mọi người nữa.
Mắt Tống Diễn sáng lên: "Được luôn!"
Nhưng nghĩ ngợi thêm, y lại lưỡng lự: "Nhưng huynh là ma quân, rời khỏi Ma Vực thì có ổn không?"
Vấn đề này khiến Tịch Vô Quy hơi bối rối. Trụ trời đã sửa xong, Ma Vực không còn mối nguy sinh tử gì nữa. Hàng ngày phải nghe đám thủ hạ cãi vã ầm ĩ khiến hắn chỉ muốn bỏ hết cho xong. Nhưng theo luật lệ ma tộc, chỉ có người giết được ma quân đương nhiệm mới được kế vị. Nếu không họ sẽ không phục. Mà Tịch Vô Quy sao có thể đứng yên để kẻ khác giết mình?
Suy nghĩ một lúc, hắn nói: "Không sao. Đến lúc đó ta sẽ để lại một con rối phân thân để trấn thủ ma cung. Mọi việc khác cứ giao cho Phục Diễm lo liệu."
Tống Diễn tò mò hỏi: "Con rối phân thân?"
Tịch Vô Quy gật đầu. Hắn khẽ phất tay, một phân thân giống y hệt hắn xuất hiện giữa đại điện.
Tống Diễn nhìn chăm chú. Phân thân cao lớn, đeo mặt nạ đen, không nhúc nhích, tỏa ra hơi thở lạnh lùng sắc bén, quả thật chẳng khác gì Tịch Vô Quy.
Y chợt nhớ lại lần mình bị bắt vào ngục Hàn Uyên, Tịch Vô Quy đã giả dạng thành Cổ Thanh để tiếp cận y rồi dùng con rối này để bắt cóc y. Một người đóng hai vai, diễn cũng vui vẻ nhỉ.
Tống Diễn vốn đã quên mất chuyện này, nhưng lúc này nhìn thấy con rối ký ức lại ùa về, biểu cảm có phần khó tả.
Dù sao thì chuyện cũng đã qua lâu, cảm giác giận dữ có, nhưng không đến mức quá lớn.
Tống Diễn đưa tay gõ gõ vào con rối, phát ra âm thanh cộc cộc, có vẻ được làm bằng kim loại. Y lại bóp thử cánh tay của nó, cảm giác lạnh băng lại đứng im không động đậy, giống hệt một vật vô tri vô giác, như một cục sắt lớn mà thôi.
Tống Diễn nghi hoặc hỏi: "Chỉ với thứ này mà có thể trấn thủ ma cung được sao?"
Tịch Vô Quy gật đầu: "Phân thân này liên kết thần hồn với ta, mang ba phần tu vi của ta. Trong tình huống bình thường, chỉ cần có nó là đủ trấn giữ ma cung rồi."
Tống Diễn nhướng mày.
Cái cục sắt này lại có ba phần tu vi của Tịch Vô Quy, mà theo lời Tịch Vô Quy, chỉ cần ba phần tu vi thôi đã đủ vô địch trong ma vực...
Đúng là so sánh với người khác chỉ tổ làm mình tức chết.
Tống Diễn quyết định sau này phải chăm chỉ tu luyện hơn. Dù khả năng thắng được Tịch Vô Quy là rất nhỏ, nhưng ít nhất cũng không thể để mình mãi trong tình trạng hoàn toàn không có sức phản kháng.
Vừa xoay người định bỏ đi, bỗng dưng phân thân sau lưng bất ngờ cử động. Hai tay nó đột ngột khép lại, giữ chặt lấy cánh tay của Tống Diễn.
Lưng Tống Diễn áp sát vào phân thân, cảm giác lành lạnh của kim loại làm y nổi da gà. Phân thân này được làm từ chất liệu gì mà chỉ cần chạm vào, cả người y đã bị khóa chặt, linh khí trong cơ thể lập tức bị phong tỏa, không thể cựa quậy được. Cảm giác bị trói buộc như cá nằm trên thớt làm y không khỏi căng thẳng.
Y nhìn về phía Tịch Vô Quy, hoảng hốt nói: "Con rối của huynh hỏng rồi..."
Nhưng Tịch Vô Quy chỉ ngồi đó, hoàn toàn bất động, gương mặt cũng không hề thay đổi, đôi mắt đen láy như chứa đựng thứ gì đó bị kìm nén.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Con rối bỗng nhấc bổng y lên, từng bước nặng nề đưa y tới trước mặt Tịch Vô Quy.
Đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Tịch Vô Quy, Tống Diễn lập tức hiểu ra đây không phải sự cố, mà là một trò đùa ác ý của người nào đó.
Khuôn mặt y đỏ bừng vì tức giận và ngượng, hét lên: "Thả ta xuống ngay!"
Tịch Vô Quy nhìn chằm chằm vào y.
Người này, ngay cả khi nổi giận, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa cũng vẫn đẹp đến nỗi hắn không nỡ rời mắt. Ma tộc thích Tống Diễn, cũng vì y đẹp đẽ và rực rỡ đến mức thu hút mọi người.
Nghĩ đến cảnh các ma tộc đấu nhau để có được Tống Diễn, sự hung bạo mà hắn cố đè nén lại trỗi dậy trong lòng.
Trước mặt Tống Diễn, hắn luôn cố che giấu bản tính đen tối của mình.
Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng, có lúc hắn chỉ muốn giấu Tống Diễn đi, không cho ai nhìn thấy nữa, bởi vì Tống Diễn là báu vật duy nhất của riêng hắn.
Tịch Vô Quy cúi xuống hôn môi Tống Diễn, ngăn những lời trách mắng tức giận của y.
Chỉ khi thực sự chiếm hữu người này, hắn mới cảm thấy rằng Tống Diễn hoàn toàn thuộc về mình.
Toàn thân Tống Diễn run lên.
Y cảm nhận được sự mãnh liệt trong nụ hôn của Tịch Vô Quy, khiến y hơi hoảng loạn, cảm giác ma đầu đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát.
Lớp áo mỏng manh chẳng thể ngăn cản được sự lạnh lẽo từ kim loại trên người con rối, khi nụ hôn nóng rực của người phía trước phủ lên, tạo cho y một cảm giác không thể trốn thoát. Rất nhanh, y bị hôn đến rơi cả nước mắt.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Không biết bao lâu sau.
Tống Diễn khẽ mở mắt.
Y nhớ lại việc mình ngất đi vào tối hôm qua, vội vàng quay đầu lại, thấy con rối đã biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác bị trói chặt và không thể cử động, bị người khác khống chế hoàn toàn y thực sự không muốn trải qua lần nữa.
Y khẽ cựa mình, phát hiện mình đang được Tịch Vô Quy ôm lấy, liền đẩy hắn ra.
Lần này y thực sự giận rồi.
Nhìn vào đôi mắt của Tống Diễn, Tịch Vô Quy thoáng chút hối hận. Hôm qua hắn có hơi nóng vội, nhưng nhớ lại dáng vẻ của Tống Diễn đêm qua, hắn lại không cảm thấy hối tiếc, thậm chí cảm thấy lòng dạ dậy sóng, suýt chút nữa không kiềm chế nổi.
Biết mình cần phải kiềm chế, Tịch Vô Quy hạ giọng nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi."
Tống Diễn cười lạnh.
Nếu lại để ma đầu này giả vờ đáng thương để dỗ dành, y sẽ không phải họ Tống nữa.
Y cố gắng ngồi dậy.
Tịch Vô Quy nhẹ nhàng giữ tay y, thấp giọng khuyên nhủ: "Đừng cử động, để ta kiểm tra cho, nhé?"
Tống Diễn chẳng thèm để ý đến hắn.
Tịch Vô Quy không tức giận khi bị phớt lờ. Hắn quỳ xuống trước Tống Diễn, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp lên hai đầu gối của Tống Diễn.
Toàn thân Tống Diễn căng lên vì hồi hộp.
Nhưng lần này Tịch Vô Quy chỉ chăm chú xem xét, rồi ngẩng đầu nói: "Không sao, không bị thương."
Tống Diễn chậm rãi thở ra một hơi, giọng hơi lắp bắp: "Vậy... vậy huynh có thể buông ta ra rồi chứ?"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, ánh mắt y bỗng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chẳng bao lâu sau.
Hơi thở của Tống Diễn trở nên gấp gáp, một tay nắm chặt mép giường, cổ y ngửa ra phía sau tạo thành đường cong đẹp đẽ, mồ hôi mỏng xuất hiện trên làn da.
Tịch Vô Quy đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Tống Diễn.
Hương vị đặc biệt tràn ngập khiến Tống Diễn quay đầu né tránh, nhưng Tịch Vô Quy giữ chặt cằm y.
Hắn hôn đến khi đôi mắt Tống Diễn ánh lên một tầng sương mỏng, y nghe thấy giọng nói khàn khàn bên tai: "Đừng giận ta nữa..."
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Tống Diễn phải nghỉ ngơi vài ngày ở ma cung. Cho đến khi thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên đến cầu kiến, hỏi khi nào y có thể đến chỗ họ.
Tịch Vô Quy đã làm mọi cách dỗ dành để xoa dịu Tống Diễn, dù không muốn để y ra ngoài nhưng cuối cùng đành buông tay.
Trước đây Tống Diễn mang một đàn heo từ nhân gian về, giao cho bộ tộc Bắc Viên nuôi. Cỏ Thạch Căn ở Ma Vực rất phong phú, heo con cũng có thể ăn được loại cỏ này. Sau ngần ấy thời gian, Tống Diễn nóng lòng muốn đến xem tình hình.
Cơ thể rã rời và đau nhức khiến y không khỏi quay đầu trừng mắt nhìn Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy bày ra vẻ vô tội, sau đó bế Tống Diễn lên.
Tống Diễn kinh ngạc la khẽ: "Huynh làm gì thế?"
Tịch Vô Quy cười: "Ta không yên tâm để em đi trong tình trạng này. Dạo này ta cũng không có việc gì bận, nên sẽ đi cùng em tới tộc Bắc Viên, tiện thể xem thành quả của em."
Tống Diễn không tin Tịch Vô Quy không có việc để làm. Y nghiến răng: "Thả ta xuống, ta tự đi được."
Tịch Vô Quy khẽ cúi đầu, ánh mắt phủ một lớp bóng tối, trông có vẻ tủi thân: "Ta đã gả cho em rồi, chẳng lẽ còn không được cùng em ra ngoài ư? Chẳng lẽ ta đáng xấu hổ đến mức không thể gặp người khác sao?"
Tống Diễn: "..."
Y đành để mình được bế đi ra ngoài, cho đến khi gặp ánh mắt ngạc nhiên của thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên. Khuôn mặt Tống Diễn đỏ bừng, bối rối úp mặt vào lòng Tịch Vô Quy.
Vừa nãy Tống Diễn chỉ muốn nói rằng mình có thể tự đi được, vậy mà lại bị ma đầu nói xoay vòng đến mức thành ra thế này.
Tịch Vô Quy thì vẫn thản nhiên, liếc nhìn thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên rồi lạnh nhạt nói: "Đi thôi, đứng ngẩn ra làm gì."
Thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên vốn đến để gặp Tống Diễn, không ngờ lại thấy Tống Diễn được quân thượng ôm trong tay, khiến ông ta ngây người, cho đến khi nghe giọng lạnh lẽo của quân thượng mới vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa, sợ rằng nếu nhìn thêm sẽ bị móc mắt mất.
Thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên chợt nhớ lại những tin đồn gần đây: nghe nói các chiến binh của bộ tộc Tây La đã tổ chức đấu võ để giành cơ hội cầu-hoan với Tống Diễn, nhưng không may bị quân thượng nhìn thấy, thế là quân thượng đã lập tức rút kiếm tham gia, tuyên bố rằng muốn Tống Diễn thì phải vượt qua ngài ấy trước.
Ai cũng biết ma kiếm của quân thượng uy lực vô biên, dưới trời đất này có bao nhiêu kẻ xứng để quân thượng phải rút kiếm? Vậy mà Quân thượng lại vì một đám nhóc mà rút kiếm ra...
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp Ma Vực. Giờ đây ai ai cũng biết quân thượng yêu mến Tống Diễn. Thậm chí các chiến sĩ từng tham gia cuộc chiến ở nhân gian còn kể thêm rằng, khi còn ở nhân gian, quân thượng đã cưng chiều Tống Diễn vô cùng. Ai dám nói xấu Tống Diễn đều bị xử lý, nhẹ thì cắt lưỡi, nặng thì còn hơn thế.
Dù đã nghe nhiều tin đồn, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến quân thượng đối xử dịu dàng với Tống Diễn như vậy, thủ lĩnh bộ tộc Bắc Viên cuối cùng cũng tin rằng quân thượng rất si mê Tống Diễn.
Hiện tại tôn giả và quân thượng mặn nồng tình cảm thế này, xem ra đám thanh niên trong bộ tộc cũng không còn hy vọng gì nữa rồi.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn đứng trên lưng rồng.
Rất nhanh họ đã đến bộ tộc Bắc Viên.
Nhìn đám ma tộc Bắc Viên đang lóng ngóng đứng chờ, Tống Diễn hơi ngọ nguậy, muốn bước xuống khỏi vòng tay của Tịch Vô Quy, nhưng cánh tay của hắn vẫn giữ chặt không nơi lỏng. Tịch Vô Quy quay đầu ra lệnh cho thủ lĩnh Bắc Viên: "Mang ghế lại đây."
Thủ lĩnh Bắc Viên lập tức sai người đưa ghế đến, còn cẩn thận chuẩn bị đệm mềm để tôn giả ngồi cho thoải mái.
Tịch Vô Quy nhìn ghế, có vẻ tạm hài lòng mới thả Tống Diễn xuống ghế, giọng dịu dàng: "Ngồi xem đi, đừng để mệt."
Rồi hắn im lặng đứng bên cạnh Tống Diễn như một vệ sĩ.
Tống Diễn: "..."
Xung quy im phăng phắc.
Các ma tộc lén lút liếc nhìn quân thượng.
Mặc dù quân thượng đứng đó với sát khí ngút trời, vẻ mặt ai cũng chớ có động đến, nhưng sự dịu dàng với tôn giả khi nãy họ đều thấy rõ. Tôn giả còn được quân thượng ôm đến tận đây, còn cẩn thận đến mức chuẩn bị ghế để tôn giả ngồi.
Với sức mạnh vô song của quân thượng, tôn giả chịu đựng được có lẽ cũng không dễ dàng gì...
Trong lòng các ma tộc lúc này thật lẫn lộn, không biết nên ghen tị hay ngưỡng mộ, chỉ trách mình không đủ mạnh.
Tống Diễn nhíu mày. Y không biết sao mà dạo gần đây Tịch Vô Quy cứ kỳ lạ, hôm nay lại tỏ ra ân cần quá mức thế này. Nhìn đám ma tộc có phần lúng túng, Tống Diễn nhịn không được quay lại nói nhỏ với Tịch Vô Quy: "Hay là huynh về trước đi."
Tịch Vô Quy nói: "Ta ở lại với em."
Tống Diễn hạ giọng: "Huynh ở đây họ không thoải mái."
Tịch Vô Quy lập tức ngẩng lên lạnh nhạt hỏi: "Các người không thoải mái à?"
"Không không ạ!"
"Không dám không dám!"
Tịch Vô Quy hài lòng gật đầu: "Cứ làm việc như bình thường, đừng bận tâm đến ta."
Tống Diễn: "..."
Nhìn Tịch Vô Quy hôm nay đã quyết không chịu rời đi, Tống Diễn dần trở nên tê liệt cảm xúc, mặc kệ không để ý hắn nữa, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Ban đầu đám ma tộc còn e dè, nhưng thấy quân thượng thật sự không để tâm gì, chỉ đứng bên cạnh Tống Diễn, ánh mắt luôn hướng về y, họ dần thoải mái hơn và nhận ra quân thượng muốn khẳng định quyền sở hữu sau chuyện của bộ tộc Tây La. Những ai có ý với Tống Diễn đều tắt ngấm hy vọng.
Bọn họ thành thật hỏi han Tống Diễn những điều cần học hỏi, không dám vượt qua giới hạn chút nào.
Chẳng phải họ sợ chết, mà có chết cũng không đánh lại quân thượng.
Tống Diễn bận rộn nên không để tâm những chi tiết đó. Ngoài việc đám ma tộc có phần tôn kính và giữ khoảng cách hơn, y cũng không thấy khác biệt gì.
Y kiểm tra đám heo con, thấy chúng phát triển rất tốt, trong lòng vô cùng hài lòng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua.
Mọi thứ dường như vẫn như cũ, chỉ có điều Tịch Vô Quy xuất hiện bên cạnh Tống Diễn nhiều hơn trước.
Hắn thường dành thời gian đi cùng Tống Diễn, nếu ban ngày không có thời gian thì tối nào cũng đến đón y về ma cung, không hề bỏ sót ngày nào.
Nơi nào có dấu chân của Tống Diễn, nơi đó có bóng dáng của Tịch Vô Quy.
Dần dần, toàn bộ ma tộc đều biết rằng quân thượng si mê tôn giả đến mức nào, không ai còn dám có ý đồ với Tống Diễn.
Ban đầu Tống Diễn thấy hơi không quen, không hiểu vì sao ma đầu lại cố tình phô bày tình cảm như vậy, nhưng rồi nghĩ lại, cũng như những đôi lứa đang yêu khác, có lẽ ma đầu khi yêu cũng chẳng khác gì người thường.
Mà mỗi khi y từ chối nhẹ nhàng, Tịch Vô Quy lại than phiền rằng ở nhân gian còn không được thấy mặt nhau, giờ về Ma Vực chẳng lẽ y vẫn không dám cho người ta nhìn thấy sao?
Nên Tống Diễn đành chiều theo hắn.
Đêm đó, Tịch Vô Quy lại đến đón Tống Diễn.
Về đến ma cung, hắn lại không thể nhịn mà muốn gần gũi Tống Diễn. Xong xuôi, hắn ôm lấy Tống Diễn, nói khẽ: "Chúng ta thành hôn một lần nữa nhé?"
Tống Diễn ngái ngủ, mở mắt ngơ ngác nhìn hắn: "Không phải chúng ta đã cưới rồi à?"
Đã là vợ chồng lâu năm rồi còn cưới lại làm gì?
Tịch Vô Quy nghiêm túc đáp: "Ý ta là thành hôn ở Ma Vực một lần nữa."
Tống Diễn dần tỉnh táo hơn.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Tịch Vô Quy, y không nhịn được cười. Dạo gần đây những hành động của Tịch Vô Quy y đều thấy rõ. Dù trong lòng đã sớm chung thủy với nhau, Tịch Vô Quy vẫn luôn để ý đến danh phận. Nghĩ lại ngày ở nhân gian, Tịch Vô Quy buộc phải gả cho y dưới thân phận Cổ Thanh, thậm chí không thể dùng tên thật, Tống Diễn rất áy náy, cảm giác như đã khiến Tịch Vô Quy phải chịu thiệt thòi.
Thế là Tống Diễn gật đầu: "Được, huynh cứ sắp xếp đi."
Tịch Vô Quy lập tức cúi xuống hôn Tống Diễn.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Sự kiện lớn nhất gần đây của Ma Vực chính là quân thượng và tôn giả sắp kết hôn!
Dù ai cũng biết quân thượng yêu thích tôn giả, nhưng những thanh niên nam nữ ma tộc từng si mê Tống Diễn vẫn không tránh khỏi thất vọng. Nhưng phần lớn lại vui mừng, vì nếu tôn giả kết hôn với quân thượng, chẳng phải nghĩa là sẽ trở thành người của Ma Vực, không bao giờ rời bỏ họ nữa sao?
Hơn một năm qua Tống Diễn đã mang lại nhiều điều cho Ma Vực, cải thiện cuộc sống của không ít ma tộc. Trong mắt họ, Tống Diễn như một vị thần hạ phàm.
Mong muốn lớn nhất của họ là Tống Diễn có thể ở lại Ma Vực mãi mãi.
Để chúc mừng lễ cưới của quân thượng và tôn giả, các bộ tộc đều gửi lễ vật đến chúc mừng, dòng người mang lễ vật vào ma cung kéo dài hơn cả tháng trời.
Đô thành náo nhiệt chưa từng thấy, khắp nơi đông đúc, các quán trọ chật kín, nhiều ma tộc còn không ngại dựng lều trọ bên ngoài đô thành để chờ đón lễ cưới.
Cuối cùng, ngày trọng đại đã đến.
Tống Diễn khoác lên mình bộ hỷ phục màu đỏ rực rỡ. Y không biết Tịch Vô Quy đã chuẩn bị sẵn một bộ hỷ phục khác từ bao giờ. Tống Diễn và Tịch Vô Quy tay trong tay bước vào đại điện.
Trong đại điện chật kín người.
Chỉ có thủ lĩnh các bộ tộc và các trưởng lão của Ma Vực mới được vào bên trong.
Ánh mắt của mọi người đều dõi theo hai người.
Nhưng lúc này, trong mắt Tống Diễn và Tịch Vô Quy chỉ có nhau.
Dưới sự chủ trì của các trưởng lão, họ chính thức kết khế ước thần hồn.
Từ nay về sau, hai người sẽ chung một mệnh.
Tống Diễn xúc động nhìn Tịch Vô Quy, lòng tự nhủ mình nhất định phải tu luyện nghiêm túc, nếu không chẳng may mình có mệnh hệ gì sẽ làm liên lụy đến Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy thì ngập tràn mãn nguyện. Từ lâu hắn đã muốn cùng Tống Diễn kết khế ước. Khế ước hôn nhân nhân gian quá mong manh, chỉ cần một tờ giấy hòa ly là có thể giải trừ, nhưng giờ thì khác, hắn và Tống Diễn sẽ mãi mãi bên nhau, không gì có thể chia lìa.
Tịch Vô Quy nắm tay Tống Diễn, cùng bước lên đầu rồng đen.
Rồng gầm lên rồi bay vút lên trời, uốn lượn giữa bầu trời đô thành.
Toàn bộ ma tộc đều quỳ gối, ngẩng đầu nhìn bóng người trên trời, tiếng chúc mừng rộn vang khắp Ma Vực.
Tống Diễn đứng bên cạnh Tịch Vô Quy, đón nhận sự ngưỡng mộ của dân chúng Ma Vực.
Lòng y bồi hồi xúc động.
Y quay sang nhìn Tịch Vô Quy, phát hiện Tịch Vô Quy cũng đang nhìn mình, trong mắt cả hai đều chưa ý cười.
Từ nay về sau, cuộc sống của họ sẽ mãi mãi như thế, cùng nhau bước đi qua từng năm tháng.