Trong các quán trà, quán rượu và các ngõ hẻm đều bàn tán chuyện này.
Người ta đồn rằng Tống Diễn vốn là tên ăn chơi nổi tiếng ở Thành Túc Minh, xưa nay chỉ biết vui chơi lêu lổng, ghẹo hết người này đến người khác. Vì tiếng xấu đồn xa, mãi đến hơn hai mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ, không gia đình đàng hoàng nào chịu gả con gái cho y. Sau này y phải dùng mọi cách mới cưới được một người vợ là nam, mà thực ra cũng chỉ vì nhà họ Cố ghét bỏ trưởng tử nên cố tình gả con trai mình cho tên ăn chơi lêu lổng này.
Ai ngờ sau khi cưới vợ, Tống thiếu gia lại thay đổi tính tình, yêu thương vợ hết mực, quay đầu hoàn lương làm người đàng hoàng. Cố Đại thiếu gia cũng là người có dung mạo nổi bật, ai nấy đều cho rằng đôi tiên đồng ngọc nữ này sẽ mãi mãi bên nhau.
Thế nhưng Cố Đại thiếu gia lại không may chết trong tay Ma tộc, Tống thiếu gia để báo thù cho vợ đã gia nhập Tiên môn đi giết Ma tộc, trong ba năm lập nhiều chiến công hiển hách, nay đã là một Tiên nhân danh tiếng lẫy lừng!
Giờ Tống Diễn trở về rồi.
Mặc dù ai cũng biết trong lòng Tống Diễn có một người, nhưng y vẫn là đối tượng kén rể trong mắt các gia tộc lớn ở Thành Túc Minh. Với địa vị và thân phận của y bây giờ, nếu có thể gả con gái cho Tống Diễn, thì cả gia tộc sẽ được thơm lây. Huống chi Tống Diễn không chỉ có dung mạo đẹp mà còn là một Tiên nhân, dù là làm thiếp của y cũng có không ít cô gái nguyện ý.
Ai mà ngờ được rằng, Tống Diễn lại sắp cưới thêm một người vợ là nam nữa chứ!
Đã không biết bao nhiêu người phải bỏ dở toan tính của mình.
Trong tửu lâu, mọi người bàn tán xôn xao.
"Lần này Tống thiếu gia cưới ai vậy? Có ai biết không?"
"Nghe nói là một tu sĩ được Tống thiếu gia cứu từ ngục Hàn Uyên về, người trong môn phái đều chết cả rồi nên mới quyết lấy thân báo đáp."
"Tống thiếu gia vừa có dung mạo vừa tốt tính nên người ta mới muốn lấy thân báo đáp chứ, không thì đợi đến kiếp sau đi."
"Trước giờ có thấy ai khen Tống Thiếu gia đâu, không phải mọi người đều chê y à?"
"Trước là trước, giờ là giờ, đâu có giống nhau được?"
"Nhưng chẳng phải Tống thiếu gia yêu thương Cố Đại thiếu gia hết mực sao? Bao nhiêu nhà đến cầu hôn cũng từ chối hết, giờ sao lại muốn cưới nữa?"
"Cố Đại thiếu gia mất đã bao năm rồi, không lẽ không cho người ta tái giá?"
"Chắc là có tình cảm mới muốn cưới chứ."
"Nhà nào mà không tam thê tứ thiếp, Tống thiếu gia đã ở không gần bốn năm, giờ cưới lại cũng là chuyện thường tình thôi, người ta sống lâu như vậy chẳng lẽ phải chịu cảnh góa vợ cả đời?"
"Ta nghe được chút đồn thổi... nghe nói thôi nhé, chưa rõ thật giả, là người kia đã ở trong Tống phủ, mập mờ với nhau lâu rồi."
"Đừng nói thế, Tiên nhân không có nhiều quy tắc vậy đâu, chỉ cần hai bên đều có tình cảm thì cứ ở bên nhau thôi."
────୨ৎ────
Không khí vui vẻ bao phủ khắp nhà họ Tống, người làm tất bật treo lụa đỏ, chuẩn bị đủ mọi thứ cho lễ cưới.
Tống Diễn cũng không ngồi yên.
Dù Tịch Vô Quy không có người nhà nên nhiều bước có thể lược bớt, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Diễn thật sự cưới Tịch Vô Quy, lần trước chỉ là qua loa, lễ bái đường cũng là do nguyên chủ làm... Nghĩ đến việc sắp được kết hôn cùng Tịch Vô Quy, Tống Diễn muốn mọi thứ đều chu toàn, không để lại tiếc nuối.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan cũng bận tối mắt tối mũi.
Ban đầu hai người thấy Tống Diễn làm chuyện hồ đồ, tùy tiện giữ người lại trong viện còn rất lo lắng, thấy con mình thật sự hơi hoang đường. Nhưng khi thấy Tống Diễn đã quyết tâm, hai ông bà chỉ còn cách nhắm mắt cho qua, để mặc con muốn làm gì thì làm...
Mãi đến khi Tống Diễn nói muốn cưới Cổ Thanh, họ mới nhận ra lần này Tống Diễn thật lòng.
Nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng là chuyện tốt!
Nếu không kết hôn mà cứ ở chung như vậy, truyền ra ngoài ít nhiều sẽ bị nói ra nói vào, trong nhà đã có không ít lời đàm tiếu, thành hôn rồi thì đường đường chính chính là vợ chồng, có thể danh chính ngôn thuận sống cùng nhau. Còn chuyện cưới ai, thì chỉ cần là người Tống Diễn thích là được, họ chỉ mong con mình hạnh phúc.
Nghĩ đến việc Cổ Thanh cô độc một mình, không có ai bên cạnh, Chung Tuệ Lan không khỏi thương xót, đích thân chuẩn bị của hồi môn cho Cổ Thanh.
Tống Đức Viễn thì vui vẻ ra ngoài phát thiệp mời, gặp ai cũng nói tốt về Cổ Thanh, chứng tỏ mình hoàn toàn không coi thường người con dâu này.
Tống Diễn đích thân xử lý những người làm dám nói bậy, bán hết những kẻ đó ra ngoài. Giờ thì ai cũng biết Cổ Thanh là người ở trong lòng Thiếu gia, không ai dám nói năng linh tinh nữa.
Tịch Vô Quy thì nhàn nhã chẳng có việc gì, dù sao hắn cũng là "cô dâu" đang chờ ngày cưới.
Nhưng Tịch Vô Quy không muốn thấy Tống Diễn bận bịu như vậy.
Đêm đó đợi mãi mới thấy Tống Diễn về, Tịch Vô Quy kéo người vào lòng hôn,rồi cắn nhẹ vành tai của y: "Cứ để người khác làm đi."
Mặt Tống Diễn hơi đỏ, vội ngăn cản hành động của tên ma đầu: "Dù sao cũng là ngày thành hôn của chúng ta, không thể qua loa, tự mình nhìn mới thấy yên tâm."
Thấy Tống Diễn coi trọng hôn lễ lần này, Tịch Vô Quy biết trong lòng y rất để ý đến mình nên cũng không cản nữa, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nói mẹ em đừng chuẩn bị của hồi môn cho ta nữa, ta có rồi."
Tất nhiên Tống Diễn biết Ma quân không thiếu tiền, y lúng túng: "Nhưng giờ huynh là Cổ Thanh..."
Tịch Vô Quy nhướn mày khẽ cười: "Cổ Thanh thì sao lại không thể có của hồi môn? Môn phái chẳng phải chỉ còn mình ta sao, cứ nói là do môn phái để lại là được."
Tống Diễn ngẫm nghĩ, thấy lý do này cũng hợp lý bèn gật đầu cười: "Được, nghe lời huynh."
Tịch Vô Quy nói: "Còn đồ cưới ta cũng chuẩn bị xong rồi."
Tống Diễn ngạc nhiên: "Ngay cả cái này huynh cũng chuẩn bị rồi?"
Tịch Vô Quy nhàn nhạt nói: "Cứ đợi thợ may của các em thì không biết khi nào mới xong, hơn nữa những thứ thô kệch ở phàm trần này sao xứng với hôn lễ của chúng ta."
Tống Diễn: "... Được, nghe huynh hết."
Dù sao cũng là y cưới vợ, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chiều chuộng người ta cả.
Tịch Vô Quy ôm Tống Diễn, khẽ cười bên tai y: "Ngủ đi, không làm gì em đâu."
Hắn thấy vẻ mệt mỏi của Tống Diễn nên hơi xót, chỉ hôn lên khóe mắt y chứ không làm gì cả.
Vẫn nên để Tống Diễn nghỉ ngơi thật tốt.
˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆
Sáng hôm sau, Tống Diễn dậy bắt đầu viết thiệp mời.
Bạn bè và người thân ở Thành Túc Minh do Tống Đức Viễn mời, nhưng bạn bè ở Không Huyền Cảnh thì y phải đích thân mời. Sau một thoáng suy tư, Tống Diễn vẫn quyết định viết thiệp mời cho Tông Diệu.
Mặc dù biết ân oán giữa Tông Diệu và Tịch Vô Quy, nhưng Tông Diệu cũng là bạn của mình, nếu không báo tin hôn lễ thì thật không phải. Còn chuyện Tông Diệu có đến hay không là chuyện của huynh ấy, không đến cũng không sao.
Dù hơi áy náy với Tông Diệu, nhưng y không thể từ bỏ Tịch Vô Quy.
Ngoài Tông Diệu, Tống Diễn còn viết thiệp cho Lôi Thừa Nghiệp và những người bạn thân thiết, rồi dùng phù chú truyền tin gửi từng phong thư đi.
Làm xong Tống Diễn đến tìm mẹ.
Chung Tuệ Lan đang xem sổ sách, nghĩ xem nên thêm vào của hồi môn cho Cổ Thanh những gì, thấy đứa trẻ này cô độc một mình thật đáng thương, không khỏi nhớ đến Cố Duy ngày trước, tình mẹ lại bao la như biển Thái Bình.
Tống Diễn khẽ ho: "Mẹ, mẹ không cần chuẩn bị của hồi môn cho huynh ấy đâu..."
Chung Tuệ Lan lập tức trừng mắt nhìn y: "Như vậy sao được, Cổ Thanh vốn dĩ không có người thân, nếu ngay cả của hồi môn cũng không có bị người ta coi thường thì sao? Con đúng là không biết điều! Nếu con mà dám ức hiếp thằng bé..."
Tống Diễn nhớ lại cảnh tượng mẹ cầm gậy đuổi đánh mình vì Cố Duy, không khỏi rùng mình, vội giải thích: "Ý con không phải vậy, ý con là huynh ấy có của hồi môn rồi, không cần mẹ chuẩn bị đâu!"
Chung Tuệ Lan ngẩn ra, biểu cảm dịu đi: "Thằng bé một thân một mình, của hồi môn ở đâu ra?"
Tống Diễn cười: "Huynh ấy đơn độc thật, người trong môn phái cũng không còn ai, nhưng tài sản của môn phái vẫn còn. Đây là ý của Cổ Thanh, là huynh ấy muốn con nói với mẹ, mẹ đừng bận tâm quá."
Chung Tuệ Lan nhìn y nghi ngờ.
Thấy dáng vẻ tự tin của con, bà ngừng lại: "Con phải chú ý không được để xảy ra sơ suất, phải để người ta được rước về đàng hoàng. Nếu của hồi môn không đủ, mẹ sẽ thêm vào."
Tống Diễn chỉ thiếu nước giơ tay thề: "Thật sự không có vấn đề gì đâu mẹ!"
Chung Tuệ Lan: "Thôi được, mẹ chuẩn bị thêm sính lễ cũng được."
Bà lại kéo Tống Diễn ngồi xuống dặn dò một lúc lâu. Dù con đã thành tiên, ngoài kia có bao nhiêu lời ca ngợi, trong mắt người khác đã là tiên nhân cao quý nhưng với bà, con mãi mãi là đứa trẻ cần bà yêu thương dặn dò.
Tống Diễn kiên nhẫn lắng nghe, dịu dàng đồng tình, thỉnh thoảng đáp vài câu.
Đối với y, có được sự quan tâm từ mẹ là điều hạnh phúc nên y không hề thấy phiền.
Buổi chiều, khi về đến viện, y thấy các nha hoàn đang tụ tập trước cửa, háo hức nhìn vào bên trong, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Tịch Vô Quy ngồi bên bàn đá uống trà.
Tống Diễn tò mò hỏi: "Họ xem cái gì vậy?"
Tịch Vô Quy thờ ơ đáp: "Đồ cưới mang đến rồi, họ muốn xem."
"Ồ?" Tống Diễn cũng mong chờ, dù sao đó cũng là trang phục cưới của y. Y bước vào trong, vừa nhìn đã thấy bừng sáng.
Hai bộ hỷ phục giống hệt nhau treo trên giá.
Lụa đỏ như dòng nước chảy, mềm mại và tinh tế hơn bất kỳ loại vải nào mà y từng thấy. Là người có chút hiểu biết, y lập tức nhận ra đây không phải chất liệu phàm trần. Áo cưới thêu họa tiết phức tạp cổ điển, dây lưng đính đá quý lấp lánh, ngay cả đường chỉ vàng ở cổ tay cũng sáng bóng.
Vô cùng lộng lẫy trang nhã.
Tống gia dù là nhà giàu có, nhưng bộ hỷ phục này vừa treo lên đã khiến căn phòng trông như một túp lều tranh...
Rõ ràng ma đầu này không biết cách khiêm tốn.
Tịch Vô Quy đi đến, các nha hoàn lập tức rời đi, họ vẫn hơi sợ Cổ Thanh. Trên người hắn luôn có cảm giác lạnh lẽo, thậm chí lạnh hơn Cố Duy ngày trước, chỉ có Thiếu gia là không sợ.
Tịch Vô Quy ôm eo Tống Diễn, thoáng cười: "Thích không?"
Tống Diễn cười tươi: "Thích, nhưng thời gian gấp như vậy sao huynh kịp chuẩn bị?"
Tịch Vô Quy bình thản: "Ai nói bây giờ mới chuẩn bị..."
Tống Diễn quay lại nhìn Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy không nói gì, chỉ từ tốn buông tay, trở lại uống trà.
Hắn chẳng hề nói với Tống Diễn rằng mình đã chuẩn bị từ lâu, định cưới Tống Diễn về Ma vực, nhưng lúc đó Tống Diễn còn chưa nhớ lại, bản thân cũng chưa có cơ hội nói cho y biết.
Giờ lấy ra dùng cũng vừa vặn thích hợp.
Tống Diễn nhẹ nhàng vuốt chiếc áo cưới, vải lụa êm mượt, vừa chạm vào đã biết là không phải chuẩn bị gấp. Vậy ra, Tịch Vô Quy đã sớm nghĩ đến việc tái hôn với mình rồi sao?
Trong mắt Tống Diễn lấp lánh ánh cười dịu dàng.
𖧷₊˚˖𓍢ִ🍓✧˚.🎀༘⋆゚*
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến ngày thành hôn.
Hai, ba ngày trước, Thành Túc Minh đã bắt đầu rộn ràng.
Liên tiếp có các tiên nhân đến thành, người đi đường chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tiên nhân cưỡi kiếm bay đến, chẳng bao lâu các quán trọ trong thành đều đã kín chỗ.
Cảnh tượng chói lòa như thiên thần giáng trần.
Người dân Thành Túc Minh đã được mở mang tầm mắt, cả đời chưa từng thấy nhiều tiên nhân đến vậy!
Duy chỉ có Tiên sử Công Nghi Đam là bọn họ từng thấy trước đây, nhưng người này trong đám tiên nhân kia phải rụt rè nhún nhường, đủ thấy các tiên nhân lần này đều là nhân vật lớn.
Tống Diễn chỉ mới tu tiên ba năm, cho dù lập được vài chiến công nhưng cũng chỉ là một tiên nhân mới, sao có thể có mặt mũi lớn như vậy?
Thật ra Tống Diễn cũng hơi bất ngờ, tuy y quen biết rộng nhưng không đến mức này, thiệp mời chỉ gửi đến những người thân quen, vốn không có ý muốn phô trương.
Mãi đến tối trước ngày cưới, Lôi Thừa Nghiệp đến tìm Tống Diễn uống rượu.
Lúc này y mới biết nguyên nhân.
Lôi Thừa Nghiệp vừa nhận thiệp đã không nhịn được đi khoe khắp nơi, còn hỏi ai đã nhận được thiệp thì đi cùng với ông. Khi đó Tông Diệu liền nói rằng mình cũng nhận được thiệp và sẽ đến dự, nhưng bận việc nên chỉ đến vào ngày cưới, không đi cùng Lôi Thừa Nghiệp.
Tông Diệu là thiếu chủ Tiên môn đó!
Nghe nói anh đến tham dự hôn lễ của Tống Diễn, không cần biết có quen biết với Tống Diễn hay không, có nhận thiệp mời hay không, mọi người đều quyết định phải đến dự. Thêm vào đó là những người từng được Tống Diễn cứu thoát khỏi ngục Hàn Uyên, những người này được Tống Diễn cứu mạng mà chưa có cơ hội báo đáp, giờ nghe nói Tống Diễn thành thân cũng muốn đến chung vui.
Thời gian gần đây Không Huyền Cảnh có tin đồn, việc Ma quân Tịch Vô Quy chịu đình chiến hoàn toàn là nhờ sự khéo léo của Tống Diễn. Tống Diễn đã thuyết phục Ma quân rút quân, không chỉ cứu được người ở thành Thanh Ninh mà còn cứu cả nhân gian. Bởi vậy tiếng tăm của Tống Diễn trong Không Huyền Cảnh nổi như cồn.
Vì nhiều lý do, người đến dự hôn lễ rất đông.
Tống Diễn dù ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp đón chu đáo, chỉ là bận rộn không ngơi tay, đành nhờ Lôi Thừa Nghiệp phụ giúp.
Lôi Thừa Nghiệp vỗ ngực đảm bảo sẽ đón tiếp chu đáo.
Nhưng Tống Diễn vẫn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Ngày thành thân đã đến, Thành Túc Minh lại một lần nữa sôi nổi hẳn lên!
Khi những tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống, một đoàn xe bắt đầu tiến vào từ cửa thành.
Mười dặm hồng trang, nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng.
Dẫn đầu là một người đàn to cao, mặc trang phục đen cưỡi ngựa dẫn đường, khí thế oai phong. Theo sau là đoàn xe ngựa chở theo những chiếc rương gỗ đỏ, từng chiếc được khảm vàng đính ngọc, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh nắng ban mai. Lớp ánh sáng vàng chói đến mức khiến mọi người phải nheo mắt lại.
Hai bên đường đông nghịt dân chúng kéo đến xem.
Đây là cảnh tượng hoành tráng mà họ chưa từng chứng kiến!
Họ nhớ lần trước Cố Đại thiếu gia về nhà chồng cũng hoành tráng lắm, nhưng so với hôm nay thì mờ nhạt hơn hẳn.
Rốt cuộc là bao nhiêu của hồi môn đây? Nhà họ Tống liệu có chứa nổi không?
Những chiếc rương bên ngoài đã toàn vàng ngọc, bên trong không biết còn đựng thứ gì. Mà ngựa kéo xe cũng chẳng phải loại tầm thường, từng con bóng mượt, đen tuyền, đến cả dây cương cũng bằng vàng nữa!
Đám đông ngẩn ngơ, không khỏi xuýt xoa.
Một người có hiểu biết cảm khái: "Năm đó nhà họ Phong lớn nhất Bắc Lê Châu khi rước đệ nhất thiên kim Nam Nhạc Châu còn chẳng hoành tráng đến mức này. Trước đây có kẻ nói vợ của Tống Thiếu gia là hồ ly trèo lên giường y, nhưng với gia thế này cần gì phải trèo lên giường chứ? Đây rõ ràng là tình yêu đích thực rồi! Có khi nhà họ Tống mới là phía trèo cao!"
"Đúng là vợ của Tống thiếu gia thân phận không tầm thường, nhưng chẳng phải Tống gia cũng có đến bao nhiêu là tiên nhân đến dự đó ư? Còn có cả thiếu chủ Tiên môn đích thân đến chúc mừng, danh tiếng Tống gia nào có thua kém đâu? Ta thấy Tống gia vẫn là đỉnh nhất!"
"Rốt cuộc Cổ Thanh là người phương nào đấy? Nhìn những người đưa của hồi môn kìa, ai nấy đều trông dữ tợn, chẳng lẽ là đệ tử của tiên môn thế gia nào đó?"
"Thôi thôi, đừng tranh cãi nữa. Tống Thiếu gia là Tiên nhân tài giỏi, cưới được người vừa giàu vừa quyền thế thế này thì cũng là môn đăng hộ đối!"
"Cảnh tượng hôm nay chắc ta phải kể cho con cháu nghe cả đời, rằng ta đây cũng từng được chứng kiến cảnh hoành tráng này!"
"Trước ta còn tính đợi Tống Thiếu gia cưới vợ rồi sẽ gả con gái mình làm thiếp cũng được. Nhưng giờ xem ra không xong rồi, vợ của người ta thế này chắc chắn sẽ không cho y nạp thiếp đâu."
"Nghĩ gì vậy? Tống Thiếu gia là người chung tình, làm gì có chuyện nạp thiếp chứ."
Từ trên cao nhìn xuống, đoàn xe hồng trang ngoằn ngoèo tựa một sợi dây đỏ xuyên qua Thành Túc Minh, cuối cùng cũng đến trước cửa Tống phủ.
Tống Diễn nhìn Phục Diễm, vẻ mặt đầy suy tư.
May mà Phục Diễm còn biết hóa trang, dùng thuật hóa hình che giấu dáng vẻ Ma tộc, nhưng dù không nhận ra là Ma tộc, chỉ cần nhìn qua ngoại hình cũng đủ thấy dữ tợn. Tống Diễn lại nhìn về phía những rương của hồi môn chất thành hàng dài vô tận, không khỏi thở dài, nhất thời không biết nói gì. Sớm biết thế này thì đã bảo Tịch Vô Quy không cần chuẩn bị nhiều như vậy, một chút tượng trưng là đủ rồi.
Phục Diễm thấy Tống Diễn nửa ngày không đáp, bèn nghiêm mặt hỏi lại: "Vậy đặt những thứ này ở đâu?"
Thực lòng mà nói, tâm trạng Phục Diễm lúc này chẳng hề dễ chịu, thậm chí còn hơi rối ren. Nhớ lại ngày trước khi quân thượng nhà mình phải vì lịch kiếp mà bị ép cưới, quân thượng tỉnh lại mà không tiêu diệt Thành Túc Minh thì đã là vô cùng khoan dung rồi.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, có ngày chính mình sẽ phải đi tiễn quân thương "xuất giá".
Lòng Phục Diễm nặng nề, cảm giác mình biết quá nhiều, nhỡ đâu có ngày Quân thượng nổi giận hay xảy ra mâu thuẫn với Tống Diễn...
Phục Diễm không dám nghĩ tiếp.
Nay thế gian thái bình, Ma vực đã được phục hồi, hắn ta cũng muốn sống thêm một thời gian.
Cuối cùng Tống Diễn cũng hoàn hồn, biểu cảm không khác hắn ta là bao, đáp lại: "Đưa... đưa vào trong viện của ta đi..."
Nói rồi gọi đến Thải Thường: "Em dẫn họ mang đồ vào, nếu không còn chỗ thì đưa xuống nhà kho, nếu vẫn không để hết... thì chuyển tạm đến biệt viện."
Thải Thường ngạc nhiên đến ngây người, lắp bắp nói: "Dạ, vâng, thiếu gia."
Nàng nơm nớp lo sợ nhìn Phục Diễm. Người này đáng sợ quá, nàng phải dồn hết can đảm dẫn đường: "Mời, mời đi theo ta."
Của hồi môn chấn động này cũng khiến Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan phải chú ý.
Nhìn hàng dài không thấy điểm cuối, tâm trạng Chung Tuệ Lan vô cùng phức tạp, quay đầu hỏi Tống Diễn: "Con nói là Cổ Thanh cô độc một mình, không người thân cơ mà..."
Tống Diễn cố gắng tỏ vẻ ngây ngô, ánh mắt đảo qua đảo lại: "Đúng là thế... nhưng con có bảo huynh ấy nghèo đâu..."
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan: "..."
Phục Diễm vừa rời đi không lâu, trước cổng lại vang lên tiếng náo động.
Một tia sáng chói lọi đáp xuống trước cổng Tống phủ.
Một chàng trai tuấn tú, vẻ ngoài phong độ bất phàm, dù chỉ mặc một bộ đồ trắng giản dị nhưng khí chất vẫn nổi bật phi thường, chính là thiếu chủ Tiên môn Tông Diệu.
Các tiên nhân khác đến chúc mừng thấy Tông Diệu đều tránh đường, cùng kính cẩn gọi: "Thiếu chủ."
Nhìn thấy Tông Diệu, lòng Tống Diễn cảm động. Tông Diệu vẫn sẵn lòng đến tham dự hôn lễ của mình và Tịch Vô Quy, quả thật là người rộng lượng, không hổ là nam chính mà y ngưỡng mộ. Y lập tức bước tới cười nói: "Huynh đến rồi."
Tông Diệu cười đáp lại: "Huynh thành hôn, đương nhiên ta phải đến chúc mừng chứ."
Tông Diệu ngừng lại, lấy một chiếc hộp ngọc trắng ra đưa cho Tống Diễn: "Đây là quà cưới – Vòng Toái Tinh. Là một món pháp bảo hộ thân, ta nghĩ nó rất hợp với huynh."
Tống Diễn chỉ liếc qua cũng nhận ra đây là tiên khí hiếm có, ngập ngừng nói: "Món quà này quá quý giá, ta..."
Tông Diệu ngắt lời, ánh mắt ấm áp nhìn thẳng vào Tống Diễn: "Hôm nay mà huynh còn phải khách sáo với ta sao?"
Tống Diễn: "..."
Thấy trước cổng vẫn còn nhiều vị khách khác, Tống Diễn suy nghĩ một chút rồi nhận lấy, nghĩ bụng sau này sẽ tìm cách đáp lễ. Y mỉm cười, mời Tông Diệu vào trong.
Lập tức có người làm dẫn Tông Diệu đến vị trí đã chuẩn bị.
Đây chính là vị khách quan trọng nhất hôm nay!
Lôi Thừa Nghiệp trong nhà thấy Tông Diệu đến liền đứng lên mời anh ngồi cùng.
Tông Diệu vừa rồi cười tươi trước Tống Diễn, giờ vào đến trong lại trở nên trầm ngâm, nhìn quanh căn phòng tràn ngập sắc đỏ, nhấc ly rượu uống một hơi. Thực lòng mà nói, anh không muốn chứng kiến cảnh Tống Diễn thành thân với Tịch Vô Quy. Nhưng ai cũng biết anh thân thiết với Tống Diễn, nếu không đến dự đám cưới chẳng phải sẽ khiến mọi người suy đoán quan hệ của anh và Tống Diễn hay sao?
Anh phải đến để ủng hộ Tống Diễn.
Lôi Thừa Nghiệp là kẻ vô tâm vô tư, thấy Tông Diệu uống rượu một mình bèn cười xán lạn bước tới: "Thiếu chủ, ta uống với cậu nhé. Uống đi, uống đi! Rượu nhân gian này ngon lắm!"
Tông Diệu: "..."
Chẳng mấy chốc Phục Diễm cũng quay lại sau khi chuyển xong của hồi môn, vừa bước vào đã thấy đầy rẫy là tiên nhân. Linh khí trong căn phòng khiến hắn ta bực bội, đành tìm một góc ngồi uống rượu.
Ma tướng cao lớn, toàn thân sát khí, ngồi đó như thể đang muốn gây sự.
Nếu không phải vừa ký hòa ước, có khi bọn họ đã đánh nhau ngay rồi. Nhưng thấy Tông Diệu dường như chẳng quan tâm, mọi người cũng lần lượt rời mắt khỏi hắn ta.
Tống Diễn dậy từ khi trời chưa sáng, bận rộn cả ngày đến giờ, cuối cùng cũng đến giờ lành, y bỗng thấy háo hức.
Y đi vào đại sảnh.
Khách khứa đã ngồi kín trong sảnh, Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan ngồi ở ghế trên, vui mừng nhìn y.
Tống Diễn mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, đây là lần đầu tiên y thật sự thành thân với người mình yêu, lúc này tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp, tim đập như trống, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.
Cuối cùng y cũng thấy người ấy mặc hỷ phục đỏ xuất hiện ở cửa.
Dáng người hắn cao lớn, mày mắt thanh thoát như tranh, dung nhan tuấn tú, từng bước một tiến về phía y.
Con tim Tống Diễn bỗng đập dồn dập.
Tịch Vô Quy nhìn về phía y, môi khẽ nhếch, nở một nụ cười nhẹ khiến Tống Diễn ngẩn ngơ nhìn mãi, cho đến khi Tịch Vô Quy đứng ngay trước mặt.
Tiếng của bà mối vang lên, kéo Tống Diễn trở về thực tại.
"Nhất bái thiên địa."
Tống Diễn và Tịch Vô Quy hướng về phía cửa, cùng nhau bái lạy.
"Nhị bái cao đường."
Tống Diễn và Tịch Vô Quy quay về phía Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan, cúi người lạy.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan cười đến mức không khép miệng nổi.
"Phu thê giao bái."
Tống Diễn quay lại đối diện với Tịch Vô Quy.
Y chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tịch Vô Quy, trong thoáng chốc, những ký ức xưa ùa về. Họ đã từng lạc mất nhau, từng hiểu lầm, từng đứng ở những vị trí khác nhau, đưa ra những quyết định bất đắc dĩ.
Nhưng họ đã vượt qua mọi thử thách để đến với hôm nay, lòng Tống Diễn dâng trào những xúc cảm mãnh liệt.
Y cúi người thật sâu, cùng Tịch Vô Quy trao nhau một cái bái lạy.
Từ đây về sau, họ sẽ là những người thân thiết nhất, cùng nhau đi qua mọi thăng trầm, kiếp kiếp bên nhau không chia lìa!