• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếng "Đưa vào động phòng" vang lên, Tống Diễn suýt nữa đã muốn kéo Tịch Vô Quy rời khỏi ngay lập tức, nhưng nhớ đến số khách còn đang chờ, y chỉ đành nhẹ nhàng nắm tay Tịch Vô Quy, ra hiệu cho hắn về trước đợi mình một chút.

Tịch Vô Quy nhếch mày cười, không nói gì, thoải mái đi trước.

Trong phòng tràn ngập không khí vui mừng, tiếng chúc mừng không ngớt.

Trong số những người có mặt, chỉ có Phục Diễm và Tông Diệu là biết thân phận thực sự của Tịch Vô Quy.

Phục Diễm cúi đầu ngồi ngay ngắn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, cho đến khi Tịch Vô Quy rời đi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Tông Diệu thấy Tịch Vô Quy và Tống Diễn bái đường, tâm trạng thực sự rất phức tạp. Anh không ngờ Tịch Vô Quy có thể làm đến mức này, một ma quân cao quý lại hạ mình để cưới Tống Diễn làm phu quân thì anh còn gì để nói nữa? Thế cũng coi như thua không oan uổng rồi.

Tông Diệu nâng ly tiến đến chỗ Tống Diễn, nhìn sâu vào mắt y: "Chúc mừng."

Tống Diễn cong mắt cười: "Cảm ơn."

Tông Diệu uống cạn chén, không nói thêm gì, ngồi về chỗ để Tống Diễn tiếp tục bị Lôi Thừa Nghiệp và những người khác bao quanh.

Tống Diễn vốn chỉ muốn ứng phó sơ qua để sớm về phòng, nhưng người đến kính rượu cứ liên tục kéo đến, mãi đến tận đêm khuya y mới được người ta dìu trở về, say đến mơ màng.

Người hầu dìu Tống Diễn đến cửa phòng, định mở cửa đưa y vào trong thì Tống Diễn nhớ ra Tịch Vô Quy vẫn đang đợi mình, y bèn lắc lắc đầu, vẫy tay cho họ lui xuống: "Các... các người đi đi, ta... ta tự vào..."

Người hầu thấy đã đến tận cửa, chắc không có gì xảy ra liền tuân lệnh rời đi.

Tống Diễn giơ tay đẩy cửa, bước loạng choạng vào phòng. Ánh nến đỏ lay động, y lập tức nhìn thấy người đang ngồi bên mép giường và bật cười ngây ngô.

Đây là vợ của y!

Tịch Vô Quy nghiêng đầu nhìn về phía Tống Diễn ở cửa. Lẽ ra Tống Diễn chỉ nói chờ một lát sẽ về, nhưng cuối cùng lại để hắn đợi cả mấy canh giờ. Ma quân phải chịu cảnh phòng không gốc chiếc, tâm trạng tất nhiên chẳng mấy vui vẻ, nhưng khi mắt hắn rơi vào gương mặt Tống Diễn, thấy y mơ màng ngà ngà say, mặt đỏ ửng, bước chân loạng choạng đi về phía mình, chỉ có thể bật cười bất đắc dĩ.

Hắn giơ tay đỡ lấy Tống Diễn, để y dựa vào ngực mình. Tịch Vô Quy nhướn mày nói đùa: "Đêm động phòng hoa chúc mà lại uống nhiều vậy à?"

Động phòng hoa chúc đấy!

Tống Diễn vòng tay lên cổ Tịch Vô Quy, gần như bám cả vào người hắn để không ngã, ngơ ngác nhìn vào mặt Tịch Vô Quy. Đẹp quá...

Lần đầu thành thân y đã thấy Tịch Vô Quy rất đẹp, nhưng tiếc rằng lần đó không có động phòng hoa chúc.

Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, vẻ mặt ấm ức: "Lần trước ta đâu dám chạm vào huynh..."

Tịch Vô Quy nhìn vào đôi mắt đào đỏ hồng, ngập ngừng hơi men của Tống Diễn, đôi mắt đó như phủ một làn sương mơ màng, vừa đáng thương lại vừa quyến rũ. Ánh mắt hắn bỗng tối đi, khẽ cất giọng khàn khàn bên tai Tống Diễn: "Lần này ta để em chạm vào."

Tống Diễn nở nụ cười, tiến tới hôn lên môi Tịch Vô Quy, giọng ngọt ngào mềm mại vì men rượu: "Tịch Vô Quy à huynh tốt quá..."

Tịch Vô Quy nhìn y chằm chằm, con ngươi co lại, hít sâu một hơi, tên này đúng là biết cách tự chuốc lấy rắc rối.

Hắn nhắm mắt, bế bổng Tống Diễn lên.

Và rồi sau đó Tống Diễn khóc rất thảm.

Rất thảm.

Tịch Vô Quy hôn lên cổ Tống Diễn, giữ chặt lấy kẻ đang cố gắng trốn thoát, đôi mắt đen láy như vực thẳm nơi đáy biển, hơi thở có phần gấp gáp: "Chẳng phải em nói muốn chạm vào ta à... trốn cái gì..."

Tống Diễn vốn đã say khướt, đầu óc mơ màng, chỉ biết lắc đầu liên tục, vì khóc nhiều mà lông mi ướt đẫm, giọng nghẹn ngào: "Ta... ta không chạm nữa..."

Nhưng Tịch Vô Quy không định tha cho y dễ dàng như vậy. Em phóng hỏa xong lại muốn trốn à?

Hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp: "Không được."

"Ta đã là người của em, em không chạm vào ta chẳng lẽ muốn ta chịu cảnh ở góa trong khi phu quân còn sống?"

Chút lý trí còn sót lại mách bảo Tống Diễn rằng Tịch Vô Quy đang giảo biện, nhưng đầu óc y lúc này trống rỗng, không nghĩ ra được cách nào để phản bác... chỉ biết run rẩy, vẻ mặt ấm ức không thôi.

Tịch Vô Quy nhìn y, lòng mềm đi đôi chút. Hắn bế y lên, để y ngồi trong lòng mình rồi khẽ nói: "Gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ tha cho em."

Tống Diễn khẽ run lên, nghẹn ngào gọi: "Phu quân..."

Giọng nói vẫn còn run lẩy bẩy.

Tịch Vô Quy hít sâu một hơi, cả cơ thể căng cứng.

────୨ৎ────

Trời tờ mờ sáng.

Trong phòng hỗn độn, bộ hỷ phục đỏ bị vứt bừa bãi dưới đất, nhăn nhúm chẳng khác nào bị vò nát, không biết đã trải qua những gì.

Ngọn nến trên giá đã cháy hết.

Ánh sáng xuyên qua lớp giấy đỏ dán trên cửa sổ rọi vào căn phòng.

Tống Diễn đờ đẫn nằm trên giường, nhìn vào tấm màn treo phía trên như thể mất hồn. Rất lâu sau, ký ức vụn vặt mới chậm rãi quay về.

Y không nhớ mình đã gọi "phu quân" bao nhiêu lần, gọi đến khản cả giọng nhưng Tịch Vô Quy đáng chết vẫn không chịu tha cho y!

Kẻ lừa đảo này!

Tống Diễn tức đến trắng bệch cả môi, đưa tay đập vào người bên cạnh!

Tịch Vô Quy không né tránh, để Tống Diễn đập cái tay mềm nhũn của y lên cánh tay mình, sau đó ân cần cầm lấy tay Tống Diễn, hôn lên từng ngón tay y. Đầu ngón tay của Tống Diễn đều in dấu, đầu lưỡi lướt qua để lại cảm giác ngưa ngứa khiến y giật mình rụt tay lại.

Y chẳng có gì để nói với tên ma đầu mặt dày này!

Tống Diễn cố gắng gượng dậy, nhưng vừa cử động thì lại ngã phịch xuống, đau đến tái cả mặt. Tịch Vô Quy vội vã ôm lấy Tống Diễn, ân cần nói: "Gấp gì chứ, hôm nay không cần dậy."

Tống Diễn cố bình tĩnh lại, thầm nghĩ không thể ở đây được nữa.

Y đảo mắt, nghiêm túc nói: "Không được, chúng ta phải đến thỉnh an cha mẹ, dâng trà kính trà."

Tịch Vô Quy nhìn y cười, chậm rãi buông tay ra: "Ta không có ý kiến, nhưng em chắc em còn đi được à?"

Tống Diễn: "..."

Y đưa tay lên sờ cổ và môi mình, không cần gương cũng biết bây giờ mình trông như thế nào, huống chi đứng còn không vững, thế này mà đi gặp cha mẹ thì quá là thất lễ...

Ánh mắt y nhìn Tịch Vô Quy ngày càng thêm căm hờn.

Tịch Vô Quy đạt được mục đích, giọng hắn nhẹ hơn, có thêm phần an ủi: "Không cần vội vàng dâng trà kính trà, lần trước ta không đi cha mẹ cũng có giận đâu nào?"

Tống Diễn chỉ còn cách im lặng, không nói thêm gì nữa.

Nhưng cứ ở cùng Tịch Vô Quy thế này trong lòng y thấy hơi sợ, đảo mắt một vòng rồi lại nói: "Thải Thường đâu, sao còn chưa đến hầu hạ?"

Tịch Vô Quy không nói rõ, chỉ nhàn nhạt đáp: "Hôm qua ta bảo bọn họ rồi, nếu không có lệnh của em, mấy ngày tới không cần vào đây."

Sắc mặt Tống Diễn lập tức thay đổi, định mở miệng gọi người nhưng vừa cất tiếng đã bị Tịch Vô Quy chặn lại bằng một nụ hôn.

Hắn giữ chặt lấy gáy Tống Diễn khiến y không cách nào thoát được, chỉ phát ra vài tiếng rên khe khẽ.

Tống Diễn đã hiểu.

Tịch Vô Quy sẽ không cho y cơ hội gọi người!

────୨ৎ────

Trong sân, vài nha hoàn đang ngồi chơi bài.

Nghe thấy động tĩnh, các nàng nhìn về phía cửa, mặt đỏ bừng bừng không dám nhìn tiếp.

Thải Thường cũng đỏ mặt, đã qua một ngày một đêm, tưởng hôm nay sẽ được gọi vào hầu hạ, nào ngờ lại bắt đầu nữa.

Tiên nhân không hổ là tiên nhân, sức lực cũng tốt thật.

Chớp mắt ba ngày đã trôi qua.

Cánh cửa đó chưa từng mở ra lần nào.

Tin tức đến tai Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan, hai người nhìn nhau, tiên nhân đúng là khác với người phàm, làm chuyện này mà cũng có thể không ăn không uống.

Nhưng chuyện của con trai, bọn họ không quản nữa.

Nghĩ đến việc Tống Diễn có thể thoát khỏi bóng tối trước đây, giờ đã có người thương, cả hai thực lòng mừng cho y.

Chung Tuệ Lan nói: "Lão Tống này, ông nói xem rốt cuộc Cổ Thanh là ai? Không phải là người đáng thương không nơi nương tựa à? Nhưng nhìn vào của hồi môn được mang đến, sính lễ nhà mình chẳng đáng gì cả..."

Những thứ khác thì không nói, nhưng cứ nghĩ đến gia thế của Cổ Thanh là lòng Chung Tuệ Lan lại bất an. Đây có vẻ không phải là người bình thường, Cổ Thanh thật sự đúng như lời Tống Diễn nói à?

Tống Đức Viễn an ủi bà: "Cổ Thanh là người Tống Diễn thương yêu, chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự lo. Tống Diễn bây giờ đã hiểu chuyện và đáng tin rồi, không cần lo lắng nhiều nữa."

Chung Tuệ Lan nghĩ một lát cũng thấy đúng: "Ừm, dù sao của hồi môn cũng là của thằng bé, nhà ta không tham gì đâu."

Trong Vân Tuyết uyển.

Tống Diễn mở mắt, ngẩn ngơ nhìn xung quanh, y đã bị Tịch Vô Quy làm đến mức không còn sức chống cự.

Tịch Vô Quy hiểu rõ phải biết điểm dừng, nếu làm Tống Diễn thực sự nổi giận thì không hay. Hắn ôm y vào lòng, khẽ hôn lên tóc y, giọng nói trầm ấm: "Từ nay ta là người của em."

"Ta ở nhà họ Tống một thân cô độc, em là tất cả của ta, phải đối xử với ta thật tốt, đừng để người khác ức hiếp ta..."

Tống Diễn xoay người đối mặt với Tịch Vô Quy.

Ma đầu lại bắt đầu giả đáng thương rồi.

Dù biết rõ sự xảo trá của hắn, nhưng Tịch Vô Quy nói đúng chỗ yếu lòng của y. Vì y mà Tịch Vô Quy đồng ý gả vào nhà họ Tống, sao y nỡ để hắn chịu thiệt thòi?

Tống Diễn khẽ thở dài.

Thôi vậy, y cũng biết tính tình của ma đầu, không cần so đo làm gì.

Dù sao cũng là đêm động phòng hoa chúc, cứ để hắn vui vẻ một lần.

Tống Diễn nhớ lại của hồi môn mà Tịch Vô Quy mang đến, bỗng cảm thấy đau đầu: "Huynh chuẩn bị nhiều của hồi môn như vậy làm gì? Chỉ là hình thức thôi, nhà ta không cầu kỳ mấy chuyện này."

Nhưng Tịch Vô Quy lại nghiêm túc đáp: "Sao có thể qua loa được?"

Hắn khẽ cười, nói thêm: "Em đã gọi ta bao nhiêu tiếng phu quân rồi... đây là sính lễ của ta dành cho em."

Tống Diễn hơi đỏ mặt, bất đắc dĩ đáp: "Ta không cần mấy thứ đó..."

"Nhưng ta muốn tặng." Tịch Vô Quy ghé sát hôn y: "Sợ gây phiền phức cho nhà họ Tống nên ta chuẩn bị ít rồi đấy. Nhưng ta là của em, mọi thứ của ta cũng là của em."

Tống Diễn cảm động.

Dĩ nhiên Tịch Vô Quy vẫn có chút toan tính nho nhỏ chưa nói ra, hắn cố tình chuẩn bị rình rang như vậy là để răn đe những kẻ có ý định mai mối cho Tống Diễn, để họ từ bỏ ý định.

Tống Diễn chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.

────୨ৎ────

Ba ngày sau, cuối cùng Tống Diễn cũng bước ra khỏi phòng.

Y không đến chỗ cha mẹ ngay mà nghỉ ngơi vài hôm trong viện của mình, sau đó mới cùng Tịch Vô Quy đến dâng trà và chào hỏi họ. Cha mẹ y nhìn hai người đầy mãn nguyện. Dù bây giờ biết Cổ Thanh không thiếu tiền, họ vẫn chuẩn bị quà tặng, vì đây là tấm lòng của cha mẹ.

Sau hôn lễ, cuộc sống của Tống Diễn và Tịch Vô Quy rất thong thả thoải mái.

Có lẽ Tịch Vô Quy cũng sợ Tống Diễn giận nên đã kiềm chế chút ít, không còn quá đáng như đêm động phòng nữa. Thỉnh thoảng hai người cùng nhau đi dạo phố, thi thoảng chỉ ngồi dưới sân phơi nắng. Ngày tháng trôi qua yên bình và tĩnh lặng.

Từ sau hôn lễ, không còn ai dám nói xấu Tịch Vô Quy. Mọi người đều kính trọng "thiếu phu nhân", ai ai cũng biết thiếu phu nhân là người trong lòng của thiếu gia. Đám người hầu như Thải Thường thấy thiếu gia vui vẻ bên thiếu phu nhân, khuôn mặt đã lấy lại nét rạng ngời, tựa như quay lại với chính mình trước kia. Bọn họ cũng không còn bận tâm việc Cổ Thanh thay thế vị trí của Cố Duy. Con người luôn phải hướng về phía trước, miễn sao thiếu gia vui vẻ là được.

Hôm ấy, Tống Diễn và Tịch Vô Quy cùng nhau dạo bước trên phố.

Thành Túc Minh trông không thay đổi nhiều, các khu vực hư hỏng gần cổng thành đã được sửa lại, nhiều ngôi nhà mới cũng được xây dựng, người dân bắt đầu quay lại với công việc thường nhật. Cuộc sống ở đây khôi phục nhanh như vậy đều nhờ Tịch Vô Quy đã nương tay. Nếu như giống như trong nguyên tác, có lẽ nơi đây đã không còn sự sống, chỉ còn lại tàn tích đổ nát.

Nhìn tất cả trước mắt, Tống Diễn đã thấy hài lòng.

Tống Diễn giờ là người nổi tiếng ở thành Túc Minh, ai gặp y cũng tiến đến chào hỏi, rồi dè dặt nhìn về phía Tịch Vô Quy. Trước đây vì Cố Duy sống ẩn dật nên ít ai biết đến, nhờ vậy mà dung mạo của Tịch Vô Quy không gây quá nhiều chú ý, cùng lắm chỉ nhận vài lời khen, bảo rằng hắn quá xứng đáng làm phu nhân của Tống thiếu gia, hai người quả là xứng đôi vừa lứa. Tống Diễn cũng vui vẻ trò chuyện với mọi người.

Dù Tịch Vô Quy giữ vẻ mặt lạnh lùng khi đối mặt với người khác, nhưng mỗi khi Tống Diễn nói chuyện, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi mà không tỏ vẻ gì là khó chịu. Mọi người chỉ nghĩ rằng tính tình của thiếu phu nhân có phần lạnh lùng, nhưng Tống Diễn biết Tịch Vô Quy đã nể mặt mình lắm rồi. Y cũng không muốn để hắn phải chờ lâu vì mấy lời xã giao, bèn kéo Tịch Vô Quy rời khỏi chỗ đông người.

Nắm tay Tịch Vô Quy, họ đi qua những con phố nhộn nhịp. Đột nhiên Tống Diễn nhớ lại, lúc Cố Duy mới gả cho y, gần như không bao giờ ra ngoài. Hai người rất ít khi đi dạo phố, chỉ có một lần duy nhất là vào dịp sắm Tết. Cố Duy trong kiếp đó đã chịu nhiều đắng cay, nhưng Tịch Vô Quy chẳng bao giờ nói ra điều gì. Tống Diễn lặng lẽ nhìn người bên cạnh, nghĩ đến những gì đã qua mà không khỏi xót xa.

Tịch Vô Quy đối diện với đôi mắt trong veo của Tống Diễn, ánh nhìn y chợt dịu đi: "Sao thế?"

Trong mắt Tống Diễn như có tia sáng lấp lánh, y mỉm cười: "Không có gì đâu."

Những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Giờ y đã ở bên Tịch Vô Quy, họ sẽ mãi hạnh phúc bên nhau.

Tống Diễn và Tịch Vô Quy đi mãi đến tối mới về.

────୨ৎ────

Những ngày tháng thanh bình thường khiến người ta quên đi thời gian. Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua.

Thải Thường lại mua thêm một đống sách mới, Tống Diễn ngồi trên ghế nằm, chăm chú đọc. Những truyện trong sách được cập nhật rất nhanh, trận chiến tiên ma chỉ mới dừng lại chưa đầy một năm thế mà đã có nhiều quyển mới xuất bản. Nhờ ma tộc rút quân, con người đã bớt đi phần nào nỗi sợ hãi đối với ma tộc, dù rằng mối thù khó có thể xóa bỏ trong một sớm một chiều, nhưng như vậy đã là cải thiện rồi. Trong sách, ma tộc vẫn là phản diện, nhưng hình tượng đã phong phú hơn, không còn rập khuôn và cứng nhắc như trước nữa.

Tống Diễn không vội, thay đổi suy nghĩ không phải là chuyện ngày một ngày hai. Những hận thù trong quá khứ là thật, có những thứ cần thời gian để xóa nhòa, giờ mọi thứ như thế đã là tốt rồi.

Tịch Vô Quy ngước lên nhìn y, hắn chẳng hứng thú với mấy quyển sách đó, chỉ đưa tay chạm lên lưng Tống Diễn.

Tống Diễn liền cảnh giác nhìn qua.

Tịch Vô Quy bất đắc dĩ nhìn y, khẽ nói: "Trong sân mà, đừng căng thẳng quá, ta chỉ xoa lưng cho em thôi mà."

Hôm qua Tống Diễn còn than thở đau lưng đến gãy đôi...

Tống Diễn hơi đỏ mặt, quả thực là lưng y không thoải mái lắm, nhưng người gây ra là ai? Hừ, vậy cứ để hắn lập công chuộc tội đi. Tống Diễn đổi tư thế nằm nghiêng.

Tịch Vô Quy bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

Bàn tay người đàn ông ấm áp, lực đạo vừa phải, Tống Diễn thoải mái đến mức muốn thiếp đi. Không biết bao lâu trôi qua, y cảm thấy có gì đó nhột nhột trên mặt, mở mắt ra thì thấy mình đang được Tịch Vô Quy ôm vào lòng, hắn đang cúi đầu hôn y...

Thải Thường vừa bước vào đã thấy cảnh đó, vội quay mặt đi, lắp bắp nói: "Thiếu... thiếu gia, có người tìm thiếu phu nhân."

Mặt Tống Diễn lập tức đỏ bừng, y liếc Tịch Vô Quy đầy hờn dỗi rồi đẩy hắn ra: "Mời vào đi."

Thải Thường đáp lại rồi dẫn một người đàn ông cao lớn bước vào, chính là Phục Diễm đã cải trang.

Tống Diễn nhìn thấy Phục Diễm, hiểu ngay là tìm Tịch Vô Quy có việc, bèn bảo Thải Thường: "Em ra ngoài trước, đừng để ai vào quấy rầy."

Thải Thường rời đi.

Tịch Vô Quy bị phá đám, nhìn Phục Diễm bằng ánh mắt khó chịu, lạnh nhạt hỏi: "Tìm bản quân có chuyện gì?"

Phục Diễm đứng đó, mặt căng thẳng. Không còn cách nào khác, khi Tống Diễn mất trí nhớ dù Tịch Vô Quy không có ở Ma Vực nhưng vẫn còn tranh thủ xử lý một vài việc. Thế nhưng bây giờ Tống Diễn đã hồi phục ký ức, Tịch Vô Quy lại vừa mới thành hôn, hoàn toàn không để tâm gì đến Ma Vực nữa.

Gần đây việc phân chia lãnh thổ khiến các thủ lĩnh tranh cãi nảy lửa, ai cũng muốn Tịch Vô Quy quyết định nên Phục Diễm chẳng còn cách nào khác, đành đến thăm hỏi trực tiếp.

Phục Diễm dè dặt mở lời: "Bộ Nam Sí đã bị tiêu diệt, về phần lãnh địa của họ, quân thượng ngài xem định sắp xếp thế nào..."

Tịch Vô Quy nhướn mày, có vẻ bực mình, mấy tên này phiền phức thật, muốn tranh lãnh địa thì cứ đánh nhau, ai thắng thì có, chuyện đơn giản vậy mà cũng phải đến hỏi?

Tịch Vô Quy lạnh lùng nói: "Cho các thủ lĩnh muốn có lãnh địa đó đấu một trận."

Phục Diễm vội thưa: "Dạ vâng."

Có lời của quân thượng rồi thì dễ xử lý hơn nhiều. Ở ma tộc sức mạnh luôn được tôn sùng, cứ về nói với bọn họ đừng cãi nhau nữa là xong.

Tịch Vô Quy thấy Phục Diễm vẫn chưa chịu đi, cau mày hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Phục Diễm thoáng liếc nhìn Tống Diễn, ngập ngừng rồi quyết định hỏi: "Quân thượng, ngài định bao giờ mới trở về Ma Vực?"

Dù trụ trời đã được sửa gần một năm, nhưng Ma Vực vẫn còn vô vàn việc cần giải quyết, cứ mãi đến nhân gian tìm quân thượng thực sự không tiện. Chẳng lẽ quân thượng định ở lại đây không trở về nữa?

Tịch Vô Quy trầm ngâm một lát rồi đáp: "Ta tự có sắp xếp, ngươi lui đi."

Phục Diễm cúi người chào rồi rời khỏi.

Tống Diễn ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát. Y nhìn thấy sự cẩn trọng của Phục Diễm, và cả chút khó xử của Tịch Vô Quy. Y hiểu rằng dù Tịch Vô Quy có vẻ ngông cuồng, không để tâm đến mọi thứ, nhưng việc hắn kiên quyết bảo vệ ma tộc cho thấy hắn thực sự quan tâm đến nơi đó.

Ma Vực chắc chắn còn rất nhiều việc cần đến quân thượng nên Phục Diễm mới phải mạo hiểm đến để hỏi. Nhưng vì ở bên y, Tịch Vô Quy chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó. Y không thể chỉ vì hạnh phúc của mình mà để Tịch Vô Quy bỏ mặc Ma Vực được. Huống hồ hiện tại thiên hạ đã thái bình, y ở lại nhân gian cũng chẳng có việc gì để làm.

Tống Diễn nhìn Tịch Vô Quy, trước khi hắn kịp nói gì, y cười nhẹ: "Nói mới nhớ, từ khi trụ trời được sửa ta vẫn chưa đến Ma Vực lần nào, cũng hơi tò mò muốn xem nơi đó giờ thế nào rồi."

Tịch Vô Quy ngẩng đầu nhìn Tống Diễn, ánh mắt chấn động. Hắn hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tống Diễn, giọng hơi khàn: "Ta tưởng em không thích Ma Vực..."

Bởi lẽ đó nên hắn vẫn chưa từng đề cập, Tống Diễn yêu mến nhân gian, sao hắn có thể chỉ nghĩ đến niềm vui của mình mà để y theo hắn đến Ma Vực.

Tống Diễn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Đó là nhà của huynh, sao ta có thể không thích."

Tịch Vô Quy chăm chú nhìn người trước mặt, dường như bất kể nơi đâu hay khi nào, người này luôn là lý do khiến hắn tình nguyện chìm đắm. Vì Tống Diễn là người tốt nhất.

Một dòng cảm xúc ấm áp tràn ngập lồng ngực Tịch Vô Quy, hắn nở một nụ cười dịu dàng: "Được, chúng ta về nhà."

────୨ৎ────

Vì muốn cùng Tịch Vô Quy trở về Ma Vực, sáng sớm hôm sau Tống Diễn đã đến gặp cha mẹ.

Tống Đức Viễn vui vẻ nói: "Diễn nhi đến rồi, hôm nay sao mà sớm thế?"

Tống Diễn cười đáp: "Chuyện là thế này, cha mẹ à, Cổ Thanh một thân một mình gả đến đây, dạo này con cũng chẳng bận gì nên định sẽ đi cùng huynh ấy về quê thăm nhà."

Tống Đức Viễn cười: "Ồ, vậy thì nên đi, con định đi bao lâu?"

Tống Diễn trầm ngâm: "Cũng không nói trước được, quê huynh ấy ở khá xa, với lại lần này về còn có chút việc phải giải quyết. Nhưng cha mẹ cứ yên tâm, dù việc có xong hay chưa, con sẽ tranh thủ về thăm nhà."

Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan nghĩ đến của hồi môn đồ sộ và đội ngũ đưa dâu khi xưa, liền đoán ra Cổ Thanh không phải người tầm thường. Cổ Thanh chịu hạ mình làm nam thê của con trai họ đã không dễ dàng, có thể thấy rõ lòng chân thành đối với con trai họ. Đã vậy, họ không thể giữ người ta ở lại mãi được, nhà họ Tống không phải loại gia đình cổ hủ như vậy.

Huống gì con trai bây giờ đã là tiên nhân đáng nể, những người tu tiên ai chẳng đi đây đi đó, nào ai lại cả ngày chỉ ở nhà? Con cái lớn rồi cũng phải rời nhà để tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ cần Tống Diễn vẫn thường xuyên về thăm nhà, bọn họ đã thấy đủ.

Tống Đức Viễn vui vẻ nói: "Được rồi, nhớ dành thời gian về thăm nhà nhiều nhé."

Chung Tuệ Lan dặn dò thêm: "Nhớ về ăn Tết nữa."

Cha mẹ thấu tình đạt lý khiến Tống Diễn vô cùng cảm động, y cười đáp: "Được ạ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK