Qua hồi lâu, khi tầm nhìn dần rõ ràng hơn, y mới nhận ra mình không ở nhà. Tống Diễn cứng người quay đầu nhìn quanh. Tấm rèm mỏng như cánh ve buông xuống, phác họa mờ ảo căn phòng bày biện cổ kính.
Trước mắt y là một căn phòng xa lạ, phong cách cổ điển.
Tống Diễn:?
Không lẽ y bắt kịp trend xuyên không rồi?
Tống Diễn giật mình muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện ra toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, như vừa nằm liệt giường đã lâu. Y hít sâu một hơi, không biết mình đang gặp phải tình huống gì đây.
Hôm qua chỉ là đi ăn tối với đồng nghiệp, uống hơi nhiều một chút thôi mà, chẳng lẽ lại mất mạng chỉ vì vậy?
Tống Diễn khẽ cắn đầu lưỡi. Cơn đau khiến mặt y hơi tái đi — đúng là xuyên không rồi. Biết thế thì đã cắn nhẹ hơn chút.
Dù ban đầu rất sốc và bất ngờ, nhưng tính cách y vốn hay tùy cơ ứng biến, chuyện gì đến cũng đã đến, giờ điều quan trọng là phải tìm hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Tống Diễn thong thả đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã lảo đảo suýt ngã, may là kịp vịn vào cột giường.
Trong phòng có một chiếc gương, y từ từ lết qua, nhìn thấy khuôn mặt xa lạ nhưng thanh tú trong gương, đôi mắt đào hoa sáng trong lấp lánh. Có vẻ y đã xuyên hồn vào thân xác này rồi.
Nhưng lại chẳng có chút ký ức nào của thân thể cũ. Khởi đầu này đúng là quá đỗi khó khăn.
Tống Diễn chống tay lên bàn trầm ngâm một lát rồi quay người đi ra ngoài. Đẩy cửa bước ra, y thấy một khu sân nhỏ tĩnh lặng, chiếc bàn đá cổ kính, một vài cây quế trồng bên cạnh, dưới gốc cây có một chiếc ghế nằm, trong góc bày vài chiếc chum nước, giỏ trúc linh tinh.
Xung quanh yên bình tĩnh lặng chẳng có ai, bên ngoài hàng rào là một rừng núi mênh mông tựa chốn đào nguyên thoát tục.
Đúng là nơi lý tưởng để ẩn cư, Tống Diễn khẽ nhướn mày. Ngay lúc đó, y thấy một người đàn ông mở cửa sân bước vào.
Người đàn ông mặc đồ đen giản dị, không có đồ trang trí gì trên người, tóc đen buộc đơn giản sau đầu. Khi ánh mắt Tống Diễn nhìn về phía hắn, người đàn ông cũng nhìn lại, hơi sững người rồi ánh mắt bỗng gợn sóng, tựa như mặt biển bị khuấy động.
Tống Diễn ngây ngẩn nhìn người đàn ông, trên đời sao lại có người đẹp đến vậy? Mãi sau y mới nhận ra, có lẽ người này quen biết mình.
Nhưng vì không có ký ức của nguyên thân, Tống Diễn không biết đối phương là ai, chỉ thấy ngập ngừng không biết mở lời thế nào...
Người đàn ông bước nhanh đến trước mặt Tống Diễn, thấy biểu cảm của y, ánh mắt thoáng một nét u buồn. Hắn chăm chú nhìn y, giọng nói trầm ấm và dễ nghe: "Em còn nhớ ta không?"
Tống Diễn hơi ngượng.
Sau đó y nghe đối phương nói: "Trước đó em lên núi hái thuốc, bị ngã đập đầu, hôn mê đã lâu. Đại phu nói khi tỉnh dậy có thể sẽ mất trí nhớ, em thực sự không nhớ ta à?"
Tống Diễn thấy trong mắt đối phương ánh lên một tia hi vọng mong manh, dường như lời phủ nhận của mình sẽ rất tàn nhẫn. Nhưng... y không thể nói dối, cũng không lừa được.
Tống Diễn im lặng một lúc rồi đành lắc đầu: "Xin lỗi, ta không nhớ."
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi, ánh mắt dần trở nên điềm tĩnh như thể đã chấp nhận mọi chuyện. Hắn nghiêm túc nhìn Tống Diễn: "Không sao, ta nhớ em là được."
"Ta là thê tử của em, Cố Duy."
Tống Diễn:......
Tống Diễn:?!!
Tống Diễn như bị sét đánh!
Y nhìn người đàn ông trước mặt, môi khẽ run mà chẳng biết nói gì. Xuyên không đã đủ bất ngờ, đằng này vừa xuyên không đã có vợ? Lại còn là nam? Đã vậy còn cao hơn y nửa cái đầu? Thế này có hợp lý không?
Tống Diễn ngơ ngẩn như trong mơ.
Tịch Vô Quy thấy vậy không khỏi lộ vẻ lo lắng. Hắn đỡ lấy thân thể lảo đảo của Tống Diễn, giọng thì thầm khẽ bên tai: "Em vừa tỉnh đừng quá kích động, cơ thể vẫn chưa hồi phục. Ta đưa em về nghỉ ngơi."
Hắn vòng tay qua eo Tống Diễn bế bổng y lên, chợt nhận thấy cơ thể y nhẹ bẫng, có lẽ do nằm lâu nên còn gầy yếu hơn trước.
Tống Diễn ngẩn ngơ như mất hồn, mãi đến khi được đặt lại xuống giường mới nhận ra mình vừa bị bế kiểu công chúa.
Bị chính vợ của mình bế kiểu công chúa...
Tống Diễn: Tâm trạng như tro tàn, không muốn nói chuyện.
Tịch Vô Quy cúi đầu nhìn người nằm trên giường, thấy Tống Diễn ngơ ngác, lòng tràn ngập thương xót. Hắn đã đợi Tống Diễn tỉnh dậy, có thể thấy y mở mắt trở lại là điều hạnh phúc nhất đối với hắn.
Hắn chẳng còn mong gì hơn nữa.
Tịch Vô Quy không kìm được cảm xúc dâng trào trong lòng, cúi xuống định hôn lên môi Tống Diễn, nhưng Tống Diễn đột ngột nghiêng đầu tránh đi.
Tim Tống Diễn đập thình thịch, y vừa mới xuyên đến đây, vẫn chưa quen với thực tại. Dù người này bảo là vợ mình, nhưng đối với y, đó vẫn là một người xa lạ, sao lại đột ngột muốn hôn y?
Dù né tránh kịp thời nhưng đôi môi của đối phương vẫn lướt qua má y, cái chạm nóng rực ấy khiến mặt Tống Diễn đỏ bừng.
Tịch Vô Quy sững lại, nhìn vẻ né tránh của Tống Diễn, đôi mắt đen sâu thẳm như có gì đó bị kìm nén, nhưng hắn nhanh chóng tỏ vẻ bình thản, nhẹ giọng nói: "Ta đi lấy chút đồ ăn cho em."
Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần Tống Diễn mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy bóng lưng lạnh lùng trong bộ đồ đen biến mất sau cửa.
Không hiểu sao tim Tống Diễn lại nhói lên. Vừa nãy tránh đi chỉ là phản ứng theo bản năng, nhưng liệu Cố Duy có buồn không... Nhưng, nhưng y đã không còn là nguyên chủ.
Không phải là người mà Cố Duy yêu.
Nếu Cố Duy biết được sự thật này, chắc chắn sẽ càng đau khổ hơn. Y không muốn Cố Duy phải thất vọng... Tống Diễn tự giễu, sao lại thành ra thế này chứ?
Vừa đến đã mắc nợ tình cảm.
Tống Diễn thở dài một tiếng.
Không lâu sau, Tịch Vô Quy quay lại với một mâm đồ ăn và một bát cháo. Thấy Tống Diễn ngồi ngây ra trên giường, hắn khẽ gọi: "Ăn chút gì đi."
Tống Diễn ngẩng lên nhìn.
Giờ y đã bình tĩnh hơn nhiều. Dù thế nào thì nếu đã đến đây rồi, chỉ còn cách chấp nhận thực tại, quen dần rồi tính tiếp.
Ở thế giới xa lạ này, y chỉ có thể dựa vào Cố Duy.
Có lẽ vì đã nằm quá lâu, y thực sự thấy hơi đói. Tống Diễn cúi đầu ăn, ngạc nhiên nhận ra thức ăn rất hợp khẩu vị, như thể được nấu riêng cho y vậy. Nhìn đơn giản nhưng lại ngon tuyệt vời.
Tịch Vô Quy ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Tất nhiên hắn không tự nấu được, những món này đều là thuộc hạ của hắn chuẩn bị, dùng nhiều loại thiên tài địa bảo nấu thành món ăn bình thường để Tống Diễn ăn vào có lợi cho việc khôi phục.
Do Tống Diễn mất trí nhớ nên quên mất mình là tiên nhân, không dùng tiên linh lực, cứ tưởng mình là người phàm bình thường nên không nhận ra điều khác lạ.
Tống Diễn ăn xong, nhìn người trước mặt không khỏi xúc động, không ngờ lại có vợ vừa đẹp vừa đảm đang đến vậy, y đúng là có phúc quá rồi.
Vợ đã nấu cơm thì mình nên dọn bát. Tống Diễn định đưa tay thu dọn nhưng bị Tịch Vô Quy ngăn lại.
Tịch Vô Quy hơi nâng mí mắt, đôi mắt đen sâu thẳm, khẽ nói: "Em cứ nghỉ ngơi, để ta lo."
Tống Diễn đáp: "Để ta dọn cũng được."
Nhưng Tịch Vô Quy chỉ nhìn y, vẻ mặt nghiêm nghị khiến Tống Diễn thấy mình như vừa phạm lỗi... Y đành ngượng ngùng rụt tay lại, nhìn Tịch Vô Quy dọn dẹp rồi ra ngoài.
Tống Diễn dựa vào giường nghĩ ngợi, mới tỉnh dậy chưa bao lâu mà đã thấy buồn ngủ trở lại.
Dường như không sao vực dậy nổi tinh thần.
Tịch Vô Quy cầm đồ ra ngoài, một thuộc hạ mặc đồ đen xuất hiện như bóng ma, cung kính đón lấy mâm bát trên tay hắn.
Dù nơi này trông chỉ có hắn và Tống Diễn, nhưng xung quanh đều có thuộc hạ ma tộc ẩn mình để bảo vệ Tống Diễn. Tịch Vô Quy đứng ngoài khoảng một khắc, tính toán thời gian đã đủ để dọn dẹp rồi mới quay trở lại phòng.
Ai mà biết vừa vào cửa đã thấy Tống Diễn nằm ngủ trên giường, trông yên tĩnh dịu dàng, tim hắn chợt thắt lại.
Hắn bước nhanh tới, nắm lấy tay Tống Diễn, bàn tay khẽ run. Suốt mấy tháng trước Tống Diễn cứ chìm vào giấc ngủ như vậy, hắn đã chờ đợi biết bao để y thức dậy, y sẽ không ngủ mãi nữa, sẽ không đâu...
Tịch Vô Quy phát hiện mình phát hoảng khi thấy Tống Diễn ngủ yên thế này. Hắn thà rằng Tống Diễn không nhớ mình, cũng không muốn thấy y ngủ say không còn cười với hắn, không còn nói chuyện với hắn, không còn nhìn hắn...
Hắn cúi đầu ghé sát bên tai Tống Diễn, khẽ gọi: "Tống Diễn, Tống Diễn?"
Tống Diễn vừa nhắm mắt, ngủ chưa sâu. Trong cơn mơ màng, nghe thấy có ai gọi tên mình nên y liền khẽ ừ một tiếng: "Ừm?"
Tịch Vô Quy nghe tiếng đáp lại, nỗi lo lắng trong lòng dịu lại. Trái tim hắn đập thình thịch, giọng nói và biểu cảm đều trở nên mềm mỏng: "Không sao, em ngủ đi."
✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩
Tống Diễn mơ thấy mình như đang bị rơi vào lò lửa, nóng nực vô cùng, lưng như bị sắt nung áp vào.
Y khó chịu khẽ cựa mình, mở mắt ra mới nhận ra nguồn nhiệt phía sau đến từ đâu.
Tai Tống Diễn nóng bừng.
Y đang được Cố Duy ôm vào lòng. Người đàn ông ôm chặt lấy y từ phía sau, một tay ghì chặt eo y, cơ thể cả hai áp sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng phả lên gáy làm y rùng mình. Tống Diễn hít sâu một hơi.
Y định hất tay đối phương ra, nhưng vừa mới cựa một chút lại đụng phải gì đó, mặt y đỏ bừng, không dám nhúc nhích.
Y cũng là đàn ông, đương nhiên biết đó là gì.
Tống Diễn nhắm mắt giả vờ ngủ, cảm thấy tình huống này lúng túng hết sức. Y quyết định đợi đến khi Cố Duy đi rồi mới dậy.
Tịch Vô Quy từ từ mở mắt. Tống Diễn vừa tỉnh là hắn biết ngay, bao ngày qua hắn luôn ngủ cùng Tống Diễn, nhưng những ngày tháng trước y chưa từng tỉnh dậy, chưa từng phản ứng gì với hắn.
Lúc này Tống Diễn đã trở nên sinh động trở lại, chỉ một hơi thở cũng có thể làm tâm trạng hắn dao động, chỉ là hiện tại y vẫn chưa nhớ ra hắn.
Hắn không muốn dọa Tống Diễn.
Tịch Vô Quy giả vờ không biết Tống Diễn đã tỉnh, nhẹ nhàng hôn lên gáy y, tận hưởng hương thơm của người trong lòng, mãi đến khi gần như không kiềm chế được nữa mới buông ra và đứng dậy.
Tống Diễn cuộn mình lại như một chú chim cút.
Dù Tịch Vô Quy đã đi, tim y vẫn đập thình thịch.
Tình cảm mãnh liệt của người đàn ông không hề che giấu, nụ hôn thành kính và dịu dàng ấy vừa giống như đang trân trọng báu vật duy nhất, vừa mang theo sự kìm nén sâu sắc, lại như thể có thể hóa thành mãnh thú tàn nhẫn vồ lấy y bất cứ lúc nào.
Tống Diễn bỗng cảm thấy bối rối.
Y đã bỏ quên một vấn đề quan trọng.
Nếu Cố Duy là vợ của y, chẳng phải họ sẽ phải ngủ chung mỗi đêm sao? Vậy đêm nào cũng phải chịu cảnh này ư? Không phải chứ...
Nhưng Cố Duy lại yêu y đến vậy. Nếu vừa mới tỉnh dậy mà y đã tỏ thái độ lạnh nhạt xa cách, còn đòi ngủ riêng thì Cố Duy nhất định sẽ đau lòng. Chỉ nghĩ đến việc khiến Cố Duy buồn bã, lòng Tống Diễn bỗng nghèn nghẹn.
Y không muốn làm tổn thương Cố Duy.
Khó xử quá...
Tống Diễn đứng dậy với tâm trạng đầy băn khoăn, chẳng bao lâu sau đã thấy Tịch Vô Quy bưng nước vào.
Tịch Vô Quy trông bình thản, không nói gì mà chỉ nhìn y một cách sâu xa, giọng khàn khàn: "Rửa mặt xong ra ăn sáng nhé."
Tống Diễn khẽ đáp "Ừm" một tiếng.
Hôm nay y cảm thấy khỏe hơn hôm qua, ít nhất có thể chậm rãi đi lại.
Sau khi vệ sinh xong, y bước vào sảnh ngoài, thấy trên bàn bày vài món ăn sáng khác hôm qua nhưng vẫn rất ngon miệng. Ăn xong Tịch Vô Quy hỏi y: "Em có muốn ra ngoài hít thở không?"
Mắt Tống Diễn sáng rỡ: "Có."
Y vẫn còn xa lạ với nơi này, ra ngoài xem thử cũng tốt, hơn nữa nằm lâu rồi, đi lại nhiều cũng giúp y hồi phục.
Tịch Vô Quy khẽ cười, đưa y ra ngoài.
Tống Diễn bước ra khỏi sân, đi trên con đường nhỏ nơi khe núi, ngắm nhìn phong cảnh và hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn.
Trong núi không một bóng người, Tống Diễn đi đã lâu nhưng không thấy ai. Ở đây cùng với Cố Duy, tựa như một cuộc sống ẩn cư tránh xa thế sự.
Tống Diễn không khỏi thất thần đôi chút.
Trước kia y sống trong thành phố, tưởng như náo nhiệt sôi động nhưng nhà y chỉ là một góc nhỏ bé, bên cạnh không có người thân thiết. Thỉnh thoảng y lại cảm thấy mình như không thuộc về nơi phồn hoa đó, bản thân chỉ như hạt bụi nhỏ nhoi. Y từng nghĩ khi tích góp đủ tiền sẽ mua một căn nhà ở một nơi yên bình, sống cuộc đời bình thường tránh xa ồn ào cũng tốt.
Không ngờ khi tỉnh dậy, giấc mơ lại trở thành hiện thực.
Bên cạnh còn có một người vợ dịu dàng, chu đáo và xinh đẹp. Chỉ trừ việc "vợ" là nam, mọi thứ đều hoàn hảo như mơ.
Tống Diễn vốn không kỳ thị đồng tính, chỉ là y không có hứng thú với chuyện yêu đương, đối với nam hay nữ đều như vậy. Nhưng nếu để tưởng tượng thì hình dung với một người nữ vẫn dễ hơn.
Đàn ông... quả thật có hơi ngoài dự liệu...
Vì cơ thể vẫn còn yếu, đi chưa bao lâu Tống Diễn đã mệt phải thở dốc. Y hơi loạng choạng, người đàn ông bên cạnh lập tức đưa tay đỡ lấy, giọng nói trầm ấm đầy quan tâm: "Mệt rồi à? Về nhé?"
Tống Diễn lắc đầu, quay sang nhìn Cố Duy, trong lòng thấy xúc động, hình như trước giờ chưa có ai đối xử tốt với y như vậy...
Bất giác y cảm thấy hơi áy náy, như thể mình đang chiếm lấy không thuộc về mình, nhưng lại có chút không nỡ buông bỏ.
Tịch Vô Quy cúi đầu nhìn Tống Diễn, thấy trên trán y lấm tấm mồ hôi, hàng mi dài đổ bóng xuống mắt. Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp đang nhìn mình, ánh lên vẻ lấp lánh động lòng người, pha chút mông lung bối rối, tựa như móc câu thẳng vào tim hắn... Chỉ nhìn thêm một chút thôi mà Tịch Vô Quy cảm thấy khô khốc nơi cổ họng.
Tịch Vô Quy vội vàng tránh ánh mắt, sợ bản thân sẽ làm điều gì quá đà.
Tống Diễn không nhận ra gì, nghỉ một lát rồi nói: "Không sao, ta vẫn đi tiếp được."
Cứ thế y đi đi dừng dừng, cuối cùng cũng đến chân núi.
Nơi này có vẻ cách xa khu dân cư, không một bóng người. Trước mặt là một hồ nước đẹp lung linh, làn nước xanh biếc khẽ gợn sóng theo làn gió, xung quanh là những ngọn núi bao bọc như viên ngọc lục bảo, lấp lánh giữa đất trời, thanh bình và tĩnh lặng.
Ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, Tống Diễn chợt nghĩ, chỗ này thật thích hợp để câu cá.
Y phấn khởi nghĩ, lần sau có thể câu vài con cá, làm món cá nướng hoặc cá hấp cho Cố Duy. Không thể lúc nào cũng để Cố Duy chăm sóc y mãi được, y cũng muốn làm gì đó.
Nhưng hôm nay thì thôi, y thực sự hơi mệt rồi.
Tống Diễn chống tay lên đầu gối, điều chỉnh nhịp thở. Vì đã lâu không vận động nên hai chân y giờ run rẩy mỏi nhừ. Đang chuẩn bị quay về thì nghe thấy tiếng thở dài bất đắc dĩ bên cạnh.
"Ta sẽ bế em về." Tịch Vô Quy nói.
Tống Diễn lập tức lắc đầu: "Ta tự đi được." Y kiên quyết từ chối kiểu bế công chúa!
Tịch Vô Quy rũ mắt nhìn y, hắn im lặng một lúc, nhận ra trong mắt Tống Diễn là sự từ chối dứt khoát. Hắn do dự thoáng chốc, cuối cùng ngồi xuống trước mặt Tống Diễn rồi nói: "Vậy để ta cõng em."
Lần này Tống Diễn chần chừ.
Y nhìn người đàn ông đang cúi xuống trước mặt, động tác tuy đơn giản nhưng từ Cố Duy lại toát lên cảm giác cao quý, như thể nếu y từ chối thì sẽ có lỗi với sự hy sinh của Cố Duy vậy.
Không biết sao lại nghĩ đến điều kỳ lạ đó! Được vợ cõng chẳng có gì lạ cả!
Thực sự là y không còn sức đi nữa, không ngờ cơ thể này yếu đến vậy, chắc chủ nhân cũ thiếu vận động quá rồi! Xem ra sau này phải rèn luyện nhiều hơn.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tống Diễn trèo lên lưng Cố Duy, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Tịch Vô Quy cõng Tống Diễn lên nhẹ nhàng, từng bước vững vàng đưa y trở về.
Hai người cùng đi trong núi rừng yên tĩnh.
Tống Diễn ngắm nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông, không khỏi hơi hơi thất thần.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như chỉ còn hai người họ. Cả hai nương tựa vào nhau, dựa dẫm vào nhau. Sự hiện diện của người này trong thế giới xa lạ khiến y thấy an lòng, chẳng còn sợ hãi điều gì.
Y có tài đức gì mà cưới được một người vợ như thế? Với dung mạo của Cố Duy, muốn thành thân với ai chẳng được, muốn hưởng vinh hoa phú quý nào chẳng có, tại sao lại chọn sống ẩn cư trong núi cùng y?
Chẳng lẽ thật sự thích y nhiều đến vậy?
Tống Diễn siết chặt tay thêm chút nữa, suy nghĩ ấy khiến y thấy áy náy và rối bời... nhưng y cũng không ghét phần tình cảm này.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ
Cuộc sống cứ thế trôi qua, bình dị an lành.
Tống Diễn được Cố Duy chăm sóc chu đáo tận tình.
Cố Duy chuẩn bị sẵn mọi thứ, từ ăn mặc đến dùng đồ, dù không xa hoa nhưng thứ gì cũng vừa đủ khiến Tống Diễn thấy rất thoải mái.
Cố Duy có vẻ như vì lo y mất trí nhớ nên cũng giữ khoảng cách chừng mực, ngoài lúc ngủ thì thỉnh thoảng hôn trộm y, còn lại không có cử chỉ thân mật quá đáng... Điều này cũng không sao, Tống Diễn đã luyện được khả năng giả vờ ngủ rất giỏi, chỉ cần y làm như không biết thì sẽ chẳng phải lúng túng.
Hôm đó sau bữa sáng, Tống Diễn thấy cơ thể đã hồi phục nhiều so với lúc mới tỉnh dậy, đi lại không còn khó khăn như trước.
Tịch Vô Quy âm thầm quan sát Tống Diễn, như thường lệ thu dọn bát đũa rồi đưa đến cho thuộc hạ ở bếp.
Để giúp Tống Diễn sớm hồi phục, mỗi bữa hắn đều chuẩn bị linh thảo thượng hạng. Quần áo của Tống Diễn tuy trông bình thường nhưng lại được dệt từ tơ thiên tằm quý hiếm, chiếc ghế mây trong sân nhìn tưởng giản dị cũng được làm từ cành linh đằng ngàn năm, ngồi vừa thoải mái lại dưỡng thần hồn cho Tống Diễn.
Dần dà Tống Diễn cũng không còn quá né tránh hắn, mỗi tối khi được hôn chỉ làm bộ ngủ, trốn tránh chứ không phản kháng. Tịch Vô Quy nhớ lại bộ dạng đáng thương của Tống Diễn trong lòng mình mỗi tối, run rẩy vì bị hôn, xấu hổ đến đỏ mặt mà vẫn giả vờ ngủ say, khóe miệng hắn không nhịn được hơi cong lên, càng muốn trêu chọc người này.
Không biết bao lần hắn suýt không kìm được mà muốn làm nhiều hơn.
Tống Diễn không biết suy nghĩ của Tịch Vô Quy. Sau bữa sáng, y ngồi ngây ngốc một lát, nhớ ra mình đã xuyên qua đây được hơn một tháng nhưng chỉ gặp mỗi Cố Duy, không biết thế giới này ra sao.
Dù cuộc sống hiện tại rất tốt, nhưng trong lòng vẫn có chút trống rỗng, không hiểu sao vẫn thấy bất an...
Y cũng không rõ mình lo lắng điều gì.
Giờ thân thể đã khỏe hơn, y muốn ra ngoài xem thử, ít nhất cũng phải biết nơi này như thế nào.
Tống Diễn quay sang nói với Tịch Vô Quy: "Ta muốn vào trong trấn dạo xem."
Tịch Vô Quy gật đầu: "Được, ta sẽ đưa em đi."
Tống Diễn cong mắt cười.
Tịch Vô Quy đưa Tống Diễn xuống núi, họ đi khoảng vài dặm thì gặp một bác nông dân đi xe bò ngang qua. Tịch Vô Quy hỏi: "Bác có thể cho hai ta đi nhờ không?"
Bác nông dân cười: "Lên đi chàng trai."
Thế là Tống Diễn cùng Tịch Vô Quy ngồi lên xe bò. Xe đi cả buổi sáng, cuối cùng dừng lại dưới một bức tường thành.
Tống Diễn ngước lên nhìn.
Trên tường thành có ba chữ lớn: Thành Vĩnh Nam.
Tống Diễn và Tịch Vô Quy cùng đi vào thành, người trong thành đông đúc nhộn nhịp, khung cảnh sôi động. Rốt cuộc đây là thế giới gì nhỉ? Là lịch sử hay một thế giới giả tưởng?
Tống Diễn thấy gì cũng háo hức tò mò.
Y thấy một tửu lâu đông khách, quay sang nói với Tịch Vô Quy: "Chúng ta vào ăn nhé."
Tửu lâu này đông đúc, có vẻ hương vị khá ngon, bên trong còn có người kể chuyện. Nghe những người này uống rượu tán gẫu, chắc cũng có thể thu thập được chút thông tin.
Tất nhiên Tịch Vô Quy không phản đối.
Hắn đưa Tống Diễn lên lầu hai, chọn một chỗ có tầm nhìn tốt.
Tịch Vô Quy gọi: "Cho mỗi món ngon nhất của các ngươi một phần."
Tiểu nhị mỉm cười đáp lời.
Tống Diễn lén nhìn Tịch Vô Quy. Họ sống đạm bạc trên núi, Tống Diễn tưởng Cố Duy không có nhiều tiền, nhưng thấy phong thái của Tịch Vô Quy khi ra ngoài thì y càng thêm thắc mắc.
Tịch Vô Quy nhận ra ánh mắt tò mò của Tống Diễn, hỏi: "Sao vậy?"
Tống Diễn lắc đầu, do dự nói: "Không có gì, chỉ là... ngươi có tiền chứ?"
Tịch Vô Quy bật cười, đôi mắt đen ánh lên vẻ thích thú: "Yên tâm, sẽ không quỵt đâu."
Tống Diễn an tâm, tin tưởng lời Cố Duy.
Chẳng bao lâu sau, một bàn đầy rượu thịt ngon lành được dọn lên. Nhìn có vẻ là tửu lâu ngon nhất ở Vĩnh Nam. Đã ăn mãi món thanh đạm ở nhà, thỉnh thoảng đổi vị một chút cũng hay.
Tống Diễn háo hức nếm thử, quả thực không tệ, vốn định ăn nhiều chút nhưng...
Y hơi nhíu mày, mùi vị này sao vẫn không sánh được với những món Cố Duy nấu. Khẩu vị của y bị nuông chiều quá rồi, giờ ăn món này lại thấy bình thường.
Món thì quá ngấy, món lại quá mặn, không đậm đà như mong đợi.
Vậy mà vẫn đông khách, đúng là kinh doanh ăn uống ở đây dễ thật...
Tống Diễn dần mất hứng ăn, đặt đũa xuống, chống cằm lười biếng nhìn ra phía dưới.
Tầng một vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt.
Giọng nói hùng hồn của người kể chuyện vọng vào tai y.
"Chuyện kể rằng bảy tháng trước, đại quân ma tộc bất ngờ rút về dãy núi Táng Hồn, trả lại Bắc Lê Châu và Nam Nhạc Châu."
"Thiếu chủ tiên môn Tông Diệu đã dẫn dắt tiên môn đánh đuổi ma tộc, ký hiệp ước với Ma quân Tịch Vô Quy, hai bên hứa sẽ không xâm phạm lãnh thổ của nhau."
"Giờ đây bốn bể thái bình, mọi người an cư lạc nghiệp..."
"Mọi thứ đang dần hồi sinh..."
Tống Diễn giật mình ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cái gì mà Tông Diệu, cái gì mà Tịch Vô Quy...
Hóa ra y đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết!
Tịch Vô Quy vẫn luôn chú ý đến sắc mặt Tống Diễn, thấy vẻ mặt y biến đổi khi nghe những lời kia, mắt thì lộ ngạc nhiên khiến tim hắn không khỏi đập nhanh, vẻ mặt nặng nề nhìn y, cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"
"Phải chăng em... nhớ ra được gì rồi?"