Tống Diễn nhìn vào ánh mắt thất thần của Tịch Vô Quy, nợ nụ cười dịu dàng, nắm lấy tay hắn rồi nói khẽ: "Ta không sao đâu, đừng lo."
Tịch Vô Quy nhìn đăm đăm vào người trước mặt, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt này vào tận sâu trong linh hồn mình.
Suốt một ngày một đêm hắn đã phải chịu đựng dày vò, lo lắng Tống Diễn sẽ bị thương, lo lắng Tống Diễn không thể trở về, và lo rằng hắn sẽ lại mất đi người này một lần nữa. Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu một lần nữa mất Tống Diễn, hắn sẽ làm gì...
Chắc hắn sẽ phát điên.
Không chút do dự, hắn đã đến đây, chỉ cần Tống Diễn bình an vô sự, hắn có thể đồng ý với Vi Sinh Vân bất kỳ điều gì. Nhưng khi Vi Sinh Vân tiết lộ thân phận của hắn, hắn lại không khỏi bất an, sợ rằng sẽ thấy sự sợ hãi và xa lánh trong mắt người ấy...
Thế nhưng lúc này đây, khi hắn thấy ánh mắt dịu dàng như làn gió xuân của Tống Diễn, mọi lo lắng, bất an và ngập ngừng trong lòng hắn như tan biến. Hắn biết, Tống Diễn – người yêu hắn thật lòng – đã quay trở lại rồi.
Cảm xúc của Tịch Vô Quy cuộn trào trong lòng, ánh mắt không thể che giấu được tình cảm. Hắn khẽ đáp, giọng khàn khàn: "Được."
Tống Diễn mới quay sang nhìn Tông Diệu, ánh mắt đầy vẻ biết ơn: "Cảm ơn huynh."
Y biết Vi Sinh Vân đã làm nhiều điều tổn thương Tông Diệu, và rằng với Tông Diệu, Vi Sinh Vân từng là vị sư huynh mà huynh ấy kính yêu nhất, nhưng giờ lại trở thành kẻ phản bội loài người. Chấp nhận sự thật này vốn đã vô cùng khó khăn, vậy mà Tông Diệu vẫn sẵn lòng vì y mà bỏ qua cho Vi Sinh Vân, khiến lòng y thấy đôi chút áy náy.
Tông Diệu chỉ lắc đầu nói: "Chuyện của huynh là do ta mà ra, ta chỉ làm điều mình nên làm thôi, không cần cảm ơn."
Ánh mắt anh phảng phất nét phức tạp khi nhìn Tống Diễn, lướt đôi tay đang nắm chặt của Tống Diễn và Tịch Vô Quy, đượm chút u buồn rồi vụt qua. Dù biết trước kết cục này, nhưng khi Tống Diễn khôi phục ký ức, sự lựa chọn của y càng rõ ràng. Trong lòng Tông Diệu vẫn không khỏi cảm thấy trống trải.
Anh chỉ khẽ mỉm cười, nhìn về phía thi thể của Vi Sinh Vân trên mặt đất, bảo với Tống Diễn: "Hai người cứ về đi, nơi này để ta xử lý."
Tống Diễn gật đầu. Y biết đứng trước xác của Vi Sinh Vân, trong lòng Tông Diệu chắc hẳn đang rất nặng nề, nên cùng Tịch Vô Quy rời khỏi nơi đó.
Họ trở về ngôi nhà trên núi.
Nhìn khung cảnh quen thuộc của cây quế, ghế mây dưới gốc cây và khu rừng yên bình, Tống Diễn mới nhận ra tất cả những gì Tịch Vô Quy đã làm vì mình.
Tịch Vô Quy chưa từng quên những gì họ đã trải qua, nhớ từng lời y từng nói. Y từng bảo muốn tránh xa tất cả, sống một cuộc sống tự do, và Tịch Vô Quy đã ở bên y, buông bỏ tất cả để đến nơi này.
Tống Diễn cảm thấy mắt mình hơi cay. Nhưng lúc trước y đã quên mất người ấy, quên hết tất cả...
Việc đó đối với Tịch Vô Quy thật sự rất tàn nhẫn, nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên y. Tống Diễn cuối cùng cũng hiểu ra, dù trong lúc mất trí nhớ, y vẫn không muốn người ấy phải đau lòng. Đó là bản năng yêu thương người ấy trong lòng y.
Tống Diễn quay người lại, ngẩng đầu run run đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.
Tịch Vô Quy không hề nhúc nhích, để mặc cho Tống Diễn hôn mình.
Trong đêm, hai người ôm nhau dưới ánh trăng, bóng họ hòa quyện thành một.
Đêm đó, họ chỉ đơn giản ôm lấy nhau mà không làm gì cả.
Tịch Vô Quy kể cho Tống Diễn nghe mọi chuyện sau khi y mất trí nhớ.
Hắn đã sử dụng thần thạch mà Tông Diệu cho để sửa chữa Trụ Trời, hiện nay Ma Vực đã trở lại bình thường, thiên tai cũng biến mất, nhưng vẫn giữ lại lối đi thông giữa nhân gian và Ma Vực.
Hắn ra lệnh rút quân, đưa tất cả ma tộc trở về Ma Vực để tái thiết lập, lập ra hiệp ước hòa bình với Tông Diệu.
Nhân gian cũng đã dần khôi phục, gia đình Tống Đức Viễn đã trở về nhà cũ ở thành Túc Minh ba tháng trước.
Nghe đến đây Tống Diễn mang vẻ hoài niệm, y ngước mắt lên nhìn Tịch Vô Quy: "Chúng ta về nhà đi."
Dù ở đây rất tốt nhưng y thấy nhớ nhà. Vả lại cha mẹ đã lâu không gặp y, chắc sẽ lo lắng.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Tịch Vô Quy ánh lên vẻ yêu chiều: "Được."
Tống Diễn nghĩ đến việc được về nhà, lòng bỗng nôn nao. Y đứng lên nhìn quanh, chẳng có gì cần thu dọn, mà nơi này có lẽ ngày sau hãy còn quay lại, nên cứ để vậy thôi. Nhưng trước khi rời khỏi thành Vĩnh Nam, y cần ghé qua chào Lôi Thừa Nghiệp một tiếng.
˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆
Tại ngõ Thanh Thạch phía đông thành, Lôi Thừa Nghiệp ngồi giữa một căn nhà ồn ào bởi đám con cháu, cảm giác đầu đau như búa bổ.
"Lão tổ tông ơi ngài nói thử xem, đây là tổ trạch của ngài để lại, vậy mà tên bất hiếu này đòi bán đi, sao có thể như thế được!"
"Ta là con trai duy nhất của cha, tổ trạch để lại cho cha ta, cha lại để cho ta, sao ta không có quyền định đoạt?"
"Lão tổ tông, ngài phải lên tiếng đi chứ?"
"Thái tổ gia gia, con cũng hết cách rồi, nợ bạc khắp nơi, nếu ngài giúp con thì con sẽ không bán tổ trạch nữa."
Lôi Thừa Nghiệp mặt lạnh như tiền, tự hỏi mình đã điên đến mức nào mới về đây, đang tính kế chuồn thì nghe tiếng gõ cửa phía trước. Nhìn thấy Tống Diễn đứng ở cửa, ông mừng rỡ đứng bật dậy, không chần chừ một giây nào đã bỏ đám người trong nhà lại mà bước ra ngoài.
Vừa đi vừa nói: "Bạn của ta đến rồi, các ngươi cứ tiếp tục, đừng để ý đến ta."
Phía sau là tiếng ồn ào kêu gọi tổ tông ở đâu. Nhưng Lôi Thừa Nghiệp hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Ông vội vàng kéo Tống Diễn ra khỏi nhà, vừa ra khỏi ngõ mới phát hiện Tịch Vô Quy cũng ở đó!
Lôi Thừa Nghiệp kinh ngạc nói: "Ngươi vẫn còn sống à?"
Khi đó sau trận chiến thành An Khê, Cổ Thanh đã mất tích, mọi người đều nghĩ rằng hắn đã bị ma tộc giết hại, nhưng tìm mãi cũng không thấy thi thể. Thành ra sự mất tích của Cố Thanh trở thành một bí ẩn không lời giải đáp.
Tịch Vô Quy giữ vẻ lạnh nhạt không nói gì.
Tống Diễn cười chuyển chủ đề: "Nhà ngươi đông vui nhỉ?"
Lôi Thừa Nghiệp đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng ông nghe giọng điệu thân quen của Tống Diễn, bất giác ngỡ ngàng rồi vui mừng nhận ra: "Ngươi nhớ lại rồi?"
Tống Diễn cười gật đầu.
Lôi Thừa Nghiệp hiếu kỳ hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Diễn không giấu giếm: "Ta bị Vi Sinh Vân hãm hại mà mất trí, nhưng giờ đã ổn rồi."
Lôi Thừa Nghiệp nổi giận: "Thì ra là hắn!"
Chỉ nhắc đến cái tên Vi Sinh Vân đã khiến ông bừng bừng lửa giận! Tên phản bội đáng chết ấy đã khiến biết bao người ở thành An Khê phải bỏ mạng. Ông ước gì mình có thể gặp tên đó và tự tay xé xác hắn!
Hiện tại Vi Sinh Vân đúng là kẻ thù chung của mọi người.
Nhìn vẻ phẫn nộ của Lôi Thừa Nghiệp, Tống Diễn ngẫm nghĩ, không lạ gì khi Vi Sinh Vân phải liều mạng bắt cóc mình, có lẽ anh ta thực sự đã không còn đường lui. Nhưng y không muốn nói nhiều về chuyện này, dù sao cái chết của Vi Sinh Vân chắc chắn Tông Diệu sẽ sớm công khai, mình không cần phải nhọc lòng.
Tống Diễn nói: "Hôm nay ta đến đây để chào ngươi, ta sắp đi rồi."
Lôi Thừa Nghiệp suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi định về thành Túc Minh à?"
Tống Diễn khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Ta muốn về nhà."
Lôi Thừa Nghiệp cười to, vỗ vai Tống Diễn nói: "Được, khi nào rảnh ta sẽ đến thành Túc Minh tìm ngươi uống rượu."
Lúc này đám con cháu của Lôi Thừa Nghiệp từ phía sau đuổi tới.
Lôi Thừa Nghiệp nhăn mặt như bị nhức răng, nhưng cuối cùng chỉ thở dài: "Ta cũng phải về rồi."
Tống Diễn giơ tay vẫy tạm biệt ông, còn trêu thêm: "Nhanh về đi thôi."
Nói rồi y quay người rời đi.
Lôi Thừa Nghiệp cũng quay lại với đám người nhà đang đợi ông.
Tống Diễn và Tịch Vô Quy cùng nhau bước ra khỏi ngõ Thanh Thạch.
Nghe tiếng huyên náo xung quanh, cảm nhận được sự sống sôi động, y bất giác mỉm cười.
Có lẽ tất cả nỗ lực của mình suốt thời gian qua, cũng chỉ là mong sao mọi người đều có thể trở về nhà.
Và giờ, cuối cùng y cũng có thể về nhà.
𖧷₊˚˖𓍢ִ🍓✧˚.🎀༘⋆゚*
Thành Túc Minh.
Tống Đức Viễn vừa từ phố về sau khi kiểm tra sạp hàng, trời cũng sắp tối hẳn. Vừa bước vào nhà, Chung Tuệ Lan đã cau mày trách móc: "Ông còn tâm trí mà lo cái sạp đó sao? Ma tộc đã rút lui rồi, tại sao Diễn nhi vẫn chưa về? Ông không lo lắng chút nào à? Nghe nói rất nhiều tiên nhân của Không Huyền Cảnh đã mất mạng..."
Chung Tuệ Lan nói đến đây lại không kìm nổi nước mắt, lòng bà ngập tràn nỗi lo âu.
Ban đầu con trai bà đã hứa sẽ không vào Không Huyền Cảnh, thế nhưng vì Cố Duy lại bất chấp đi theo. Giờ sinh tử không rõ khiến bà đau khổ khôn nguôi.
Bà thà con mình không theo tiên đạo thông thiên này, chỉ mong con được bình an mà thôi.
Tống Đức Viễn nắm tay vợ, nhẹ giọng an ủi: "Đừng lo lắng quá, Thiếu chủ Tiên Môn đã nhắn tin báo, nói Diễn nhi bị thương nên phải bế quan dưỡng thương, khi lành rồi tự nhiên sẽ trở về thôi. Ta phải giữ cho công việc nhà ổn thỏa, để khi con về thấy mọi thứ vẫn tốt, không phải lo lắng gì."
Chung Tuệ Lan nghẹn ngào: "Vậy rốt cuộc con bị thương nặng thế nào mà phải bế quan lâu vậy, chẳng lẽ không thể nhắn đôi lời cho chúng ta sao? Sao nó lại nhẫn tâm đến vậy..."
Tống Đức Viễn cũng hơi bất an, nhưng nếu ngay cả ông cũng hoảng hốt thì vợ sẽ càng lo hơn, nên ông kiên quyết nói: "Chắc chắn con không sao đâu, bà đừng nói bậy."
"Cha, mẹ, con về rồi."
Tống Đức Viễn tưởng mình nhớ con quá mà nghe lầm. Ai ngờ khi Chung Tuệ Lan quay lại nhìn, mắt bà bỗng đỏ hoe kéo tay ông.
Tống Đức Viễn kinh ngạc quay đầu lại.
Trước cửa, Tống Diễn đang đứng mỉm cười với họ.
Mắt của Tống Đức Viễn cũng hoen đỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ của cha mẹ, Tống Diễn như bị lây cảm xúc, mắt y cũng thấy cay cay. Y bước nhanh lên phía trước, cong mắt cười: "Cha mẹ thấy đấy, con không sao, vẫn khỏe mạnh đây."
Chung Tuệ Lan nhìn con từ trên xuống dưới, xác nhận đây không phải là mơ. Bà ôm lấy con, giọng nức nở: "Con còn biết đường về hả!"
Tống Diễn vội nói: "Con sai rồi, sau này sẽ không để cha mẹ lo lắng nữa."
Tống Đức Viễn xúc động: "Tốt, tốt rồi, về là tốt rồi."
Ba người đã lâu không gặp.
Từ khi Tống Diễn vào Không Huyền Cảnh, Chung Tuệ Lan không còn thấy con mình nữa. Bà lau nước mắt: "Sao tu tiên mà lại gầy đi thế này?"
Tống Diễn bất đắc dĩ: "Con đâu có gầy, mẹ tưởng tượng thôi."
Chung Tuệ Lan trừng mắt nhìn y: "Mẹ bảo gầy là gầy!"
Tống Diễn lập tức im lặng, tỏ ra ngoan ngoãn.
Tống Đức Viễn vuốt râu cười: "Lần này về thì ở lại lâu một chút, bồi bổ lại nhé."
Hai ông bà tập trung hết mọi sự quan tâm vào Tống Diễn.
Họ hỏi han đủ thứ, qua nửa ngày Chung Tuệ Lan nhớ ra là phải ăn tối. Bà vừa định bảo người chuẩn bị cơm thì mới để ý thấy ở bóng tối gần cửa có một người đang đứng.
Ban đầu bà cứ tưởng mình hoa mắt, nhìn thấy Cố Duy. Nhưng nhìn kỹ lại, người này và Cố Duy khác nhau.
Tống Diễn khẽ đảo mắt, giới thiệu với cha mẹ: "Đây là Cổ Thanh, bạn của con."
Lúc này Tống Đức Viễn mới để ý đến Cổ Thanh, ánh mắt ông trở nên kỳ lạ giống hệt Chung Tuệ Lan. Cả hai nhìn nhau, trong lòng đều hơi nghi hoặc. Họ nào tin cái lý do bạn bè đó.
Con trai họ đang làm gì thế này?
Mang một người trông giống như Cố Duy về nhà ư?
Nghĩ đến đây, cả hai nhìn Cổ Thanh với vẻ khó xử.
Tống Diễn nhận ra biểu cảm của cha mẹ, trong lòng không biết phải làm sao nhưng chẳng còn cách nào. Y không thể nói với cha mẹ rằng Tịch Vô Quy là Ma Quân và Cố Duy chỉ là một thân phận giả, còn thân phận thật là Tịch Vô Quy, nay đã lịch kiếp quay lại.
Y không muốn vừa về nhà đã khiến cha mẹ sợ phát bệnh, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì thật không ổn.
Cha mẹ đều đã lớn tuổi, hơn nữa là người phàm, đời người ngắn ngủi, y chỉ mong họ có thể an hưởng tuổi già.
Tống Diễn hắng giọng: "Cả nhà Cổ Thanh đều đã mất, huynh ấy bơ vơ không nơi nương tựa nên con dẫn về đây."
Tống Đức Viễn do dự một lát rồi nói: "À, ừ, tốt..."
Chung Tuệ Lan hơi băn khoăn: "Vậy... vào ăn cơm cùng nhé."
Lúc này Tịch Vô Quy mới bước tới.
Bữa cơm đoàn viên của gia đình ba người bỗng chốc trở thành bữa ăn bốn người, bầu không khí có chút lạ lùng.
Tống Diễn vẫn là người làm dịu bầu không khí, khiến cha mẹ vui vẻ cười nói, sự ngại ngùng nhanh chóng tan biến, cả bàn ăn tràn đầy tiếng cười như thể mọi u ám trong ba năm qua đều đã tan biến.
Mọi thứ lại như trước đây.
Tịch Vô Quy giữ vẻ bình thản, ăn không nhiều, chỉ khi ánh mắt hắn dừng lại trên người Tống Diễn mới có nét dịu dàng.
Chung Tuệ Lan vốn là người tinh tế, dù Cổ Thanh có vẻ lạnh lùng giống Cố Duy, nhưng bà vẫn nhận ra tình cảm sâu sắc của hắn dành cho Tống Diễn. Nghĩ đến việc hiện giờ Cổ Thanh mất nhà cửa, trái tim chỉ hướng về con trai mình, bà không khỏi có chút thương cảm.
Chung Tuệ Lan gắp cho Cổ Thanh một đũa thức ăn, dịu dàng nói: "Cứ coi đây là nhà mình, ăn nhiều vào nhé, đừng khách sáo."
Tịch Vô Quy dừng lại một chút, điềm đạm gật đầu rồi ăn miếng đó.
Đây là mẹ của Tống Diễn, nên tất nhiên hắn phải nể mặt.
Nhìn cảnh này, khóe môi Tống Diễn khẽ cong lên, lòng thở phào nhẹ nhõm. Y biết cha mẹ mình là người tốt, chắc chắn sẽ chấp nhận Tịch Vô Quy.
Bữa cơm diễn ra rất lâu vì có quá nhiều chuyện để nói.
Mãi đến khi đêm khuya, Tống Diễn mới đứng dậy cười nói: "Cha mẹ, con về đây."
Tống Đức Viễn gật đầu, mắt ông lướt qua Cổ Thanh, ngập ngừng hỏi: "Bạn của con, đã có chỗ ở chưa? Nhà mình còn phòng cho khách..."
Tống Diễn không suy nghĩ mà đáp ngay: "Tất nhiên là huynh ấy sẽ ở cùng với con."
Tống Đức Viễn, Chung Tuệ Lan: "..."
Hai người nhìn nhau ngơ ngác.
Ban đầu Tống Diễn nói Cổ Thanh là bạn, họ nghĩ con trai sẽ che giấu đôi chút, ít nhất cũng giữ thể diện. Ai ngờ vừa về nhà ngày đầu đã đòi ở chung phòng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành ra thế nào đây...
Chung Tuệ Lan định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Cổ Thanh đứng đó nên lại thôi.
Tịch Vô Quy biết mình nên tránh mặt, hắn đứng lên nói với Tống Diễn: "Ta đợi em ở ngoài."
Nhìn bóng lưng Cổ Thanh rời đi, Chung Tuệ Lan đóng cửa, sắc mặt nghiêm lại, bắt đầu mắng con trai: "Con nói thật đi, rốt cuộc con tính thế nào?"
Trước khi về Tống Diễn đã dự đoán được chuyện này, quyết định mau chóng làm rõ mọi chuyện nên thẳng thắn nói: "Con muốn ở bên huynh ấy."
Chung Tuệ Lan giận dữ: "Bậy bạ! Con làm vậy có xứng với Cố Duy không? Có xứng với Cổ Thanh không?"
Tống Diễn vội nói: "Mẹ đừng kích động, con..."
Y chưa nghĩ ra cách giải thích sao cho ổn, rốt cuộc cũng phải phụ lòng một người...
Tống Diễn quyết định buông xuôi: "Ý con đã quyết rồi, chuyện khác có thể bàn, nhưng chuyện này thì không, con chỉ cần Cổ Thanh thôi."
Chung Tuệ Lan giơ tay định đánh, nhưng Tống Đức Viễn nhanh tay ngăn lại, thì thầm vào tai bà: "Bình tĩnh nào! Bà nghĩ đến cảnh nó ba năm trước đi. Nó như bây giờ là tốt rồi, chẳng lẽ bà muốn chia rẽ chúng nó sao..."
Chung Tuệ Lan nghĩ đến cảnh tượng ba năm trước, lúc Tống Diễn tự tay chôn cất Cố Duy rồi rời nhà vào Không Huyền Cảnh, lòng bà mềm nhũn, không còn nỡ trách mắng con.
Dù biết hành động của con có phần hoang đường.
Nhưng bà vốn thương con, đâu nỡ thấy Tống Diễn đau lòng thêm nữa. Giờ có người bên cạnh, dù chỉ là để thay thế, cũng có thể xem là điều tốt...?
Chỉ là thấy tội nghiệp cho Cổ Thanh...
Có lẽ Cổ Thanh không biết chuyện này.
Chung Tuệ Lan do dự hồi lâu rồi dặn dò: "Thôi được rồi, con cũng đã lớn, trở thành tiên nhân rồi, chúng ta cũng không can thiệp được... Nhưng nếu đã ở bên nhau, con phải tuyệt đối đừng để người ta tổn thương..."
Tống Diễn nghiêm túc gật đầu: "Mẹ yên tâm, con nhất định không phụ huynh ấy."
Tống Đức Viễn phất tay cười: "Thôi đi đi."
Tống Diễn trịnh trọng cúi chào: "Cảm ơn cha mẹ."
Sau đó y quay người đi.
Tịch Vô Quy mặc đồ đen đứng trong màn đêm, tất cả những gì trong phòng đều lọt vào tai hắn. Nghĩ đến việc Tống Diễn kiên quyết vì mình, khóe môi hắn không khỏi khẽ nhếch cao.
Thấy Tống Diễn bước ra, hắn cúi đầu ghé sát tai Tống Diễn, giọng khàn khàn pha chút ý cười: "Em vừa hứa với cha mẹ rằng sẽ không phụ ta đấy."
Tống Diễn liếc Tịch Vô Quy một cái, nếu không phải thân phận của ma đầu như hắn khó mà giải thích, thì y có cần phải chịu mắng thế này không?
Lười xong y bước đi thẳng.
Tịch Vô Quy khẽ cười, bước theo sau.
Hai người trở về Vân Tuyết Uyển.
Thải Thường và các nha hoàn khác biết thiếu gia đã về từ lâu, ai nấy cũng đứng chờ trong sân với vẻ mặt phấn khởi.
Kết quả phát hiện thiếu gia không trở về một mình mà còn dẫn theo một người đàn ông, trông còn giống Cố Duy đến kỳ lạ, các nàng ngạc nhiên đến há hốc.
Tống Diễn nhìn Thải Thường, ba năm không gặp đã thành người lớn rồi, Tống Diễn cười trêu: "Nhìn thấy bản thiếu gia vui đến ngẩn ngơ à?"
Thải Thường nhìn thấy nụ cười quen thuộc của thiếu gia, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, cảm xúc xúc động cũng dần tan đi, thiếu gia vẫn như xưa.
Thải Thường bình tĩnh lại, liếc nhìn Tịch Vô Quy rồi hỏi: "Vị này là..."
Tống Diễn nhếch miệng cười: "Bạn ta, Cổ Thanh. Sau này huynh ấy sẽ ở lại đây, các em... coi như huynh ấy là thiếu phu nhân đi."
Thải Thường kinh ngạc mở to mắt.
Thiếu gia, thiếu gia làm thế này thì quá... quá kỳ cục rồi, còn ra thể thống gì nữa!
Tống Diễn đã dự liệu được phản ứng của mọi người, nhưng da mặt y đủ dày, đã quyết tâm ở bên Tịch Vô Quy thì việc giấu giếm chẳng khác nào làm khổ mình. Chi bằng cứ thẳng thắn, sau này ai cũng quen dần rồi sẽ không thấy có gì lạ nữa.
Tống Diễn để lại không gian cho các nha hoàn tự thích ứng, rồi kéo Tịch Vô Quy vào phòng.
Cánh cửa khép lại.
Tịch Vô Quy lập tức ép Tống Diễn vào cửa, ghé sát tai y, giọng trầm còn vương ý cười: "Thiếu phu nhân à?"
Tống Diễn lảng tránh, y khẽ ho một tiếng: "Đây chẳng phải chỉ để dễ hiểu thôi sao..."
Tịch Vô Quy cười đầy ẩn ý: "Đã là thiếu phu nhân thì dĩ nhiên phải làm tròn trách nhiệm... hầu hạ phu quân."
Hai từ cuối vừa thốt ra, cả người Tống Diễn lập tức căng thẳng, y theo phản xạ muốn thoát khỏi vòng tay của đối phương.
Tống Diễn định vùng vẫy thì bị Tịch Vô Quy kéo mạnh trở lại, vòng tay ôm chặt lấy eo y.
Ngay sau đó, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.
Tống Diễn sợ mình mạnh tay quá sẽ khiến cả căn phòng bị phá hủy, đành phải cố nhẫn nhịn cúi đầu, thân người khẽ run rẩy.
Nghĩ đến việc bên ngoài vẫn còn có Thải Thường, y chỉ còn cách nuốt tiếng nức nở xuống.
𐙚 ˚🍰 ⋆。˚ ᡣ𐭩
Thải Thường đứng ngây ngốc bên ngoài, đầu óc như ngừng hoạt động.
Đến khi trong phòng vang lên tiếng lạo xạo, như thể hai người đang đánh nhau, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc, nhưng âm thanh ấy lại bị kìm nén...
Thải Thường không khỏi cảm thấy đau lòng.
Không ngờ thiếu gia lại là người như vậy...
Không những dẫn về một người trông giống Cố Duy, còn chẳng thương xót gì cho người ta, vừa về nhà đã đóng cửa bắt đầu bắt nạt...
Ban đầu Thải Thường còn không vừa ý Cổ Thanh, cảm thấy hắn không thể thay thế thiếu phu nhân. Nhưng bây giờ nàng lại thấy có chút thương cảm cho hắn.
Còn Tống Diễn thì chẳng có tâm trí mà để ý đến suy nghĩ của người khác.
Y cắn chặt môi, mắt long lanh ánh nước.
Tịch Vô Quy dịu dàng hôn lên khóe mắt đỏ hoe của Tống Diễn, nhìn người trong lòng đang cố không phát ra tiếng, hắn thực sự muốn tiếp tục trêu đùa thêm, nhưng cuối cùng cũng không nỡ. Hắn búng tay tạo một kết giới cách âm, nhẹ giọng bảo: "Ngoan nào, đừng kìm nữa..."
Lúc này Tống Diễn không thể nhịn được nữa, hé môi để tiếng nức nở thoát ra.
˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆
Hôm sau.
Nhìn vào gương, Tống Diễn thấy quầng thâm dưới mắt, môi bị cắn rách, trên cổ cũng đầy dấu hôn. Y chỉ còn cách mặc áo cổ cao, che kín từ đầu đến chân.
Tịch Vô Quy lười biếng đứng phía sau y, đưa tay định ôm y nhưng lại bị Tống Diễn đẩy ra không thương tiếc.
Tống Diễn lạnh lùng liếc hắn, không muốn để ý tới kẻ này, rõ ràng tên ma đầu kia cố tình mà! Y quyết định sẽ không nói chuyện với Tịch Vô Quy ít nhất ba ngày!
Tống Diễn quay người rời đi tìm Tống Đức Viễn.
Lâu rồi mới về nhà, tất nhiên phải dành nhiều thời gian cho cha mẹ.
Khi Tống Diễn đến, Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan đã thức dậy từ sớm, dường như đang chờ y.
Ánh mắt của Chung Tuệ Lan lướt qua khuôn mặt Tống Diễn, nghĩ đến những lời đồn thổi trong phủ, bà ngập ngừng một lát rồi nói khéo: "Dù con đã là tiên nhân nhưng cũng nên biết tiết chế..."
Tống Diễn cố giữ biểu cảm trên gương mặt, cười gượng: "Tất nhiên rồi ạ."
Y vội chuyển chủ đề: "Cha mẹ, hai người ở Thành Nguyệt Lạc có quen không?"
Tống Đức Viễn cười đáp: "Nhờ có con chuẩn bị trước, chúng ta sống ở đó rất tốt."
Tống Diễn nở nụ cười: "Vậy thì tốt rồi."
Y cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của cha mẹ ở Thành Nguyệt Lạc, cũng như kể về những chuyện thú vị ở Không Huyền Cảnh và cuộc chiến với Ma tộc, chỉ nói đến những điều nhẹ nhàng, còn những gì khốc liệt thì y chỉ nhắc qua.
Tống Đức Viễn và Chung Tuệ Lan biết con không muốn mình lo lắng, cũng không hỏi thêm. Mọi thứ đã qua, bây giờ họ có thể an bình bên nhau, thế là đủ.
Tống Diễn ở bên cha mẹ cả ngày, đến tối muộn mới trở về Vân Tuyết Uyển.
Về đến phòng, y thấy Tịch Vô Quy đã nằm xuống như đang ngủ.
Tống Diễn nghĩ đến chuyện tối qua, vẫn đang do dự không biết có nên lên giường hay không...
Ngay lúc đó Tịch Vô Quy mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn y, khẽ nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm gì em."
Tống Diễn không tin lắm, nhưng lúc này cũng chẳng có chỗ nào khác để đi, cuối cùng vẫn nằm xuống bên cạnh Tịch Vô Quy.
Trong lòng âm thầm quyết tâm.
Nếu Tịch Vô Quy dám giở trò lần nữa, y sẽ tăng thêm ba ngày không để ý đến hắn!
Kết quả là Tống Diễn ngủ một giấc đến sáng.
Tịch Vô Quy thật sự chẳng làm gì cả, đêm đó yên bình giống như khi ở bên Cố Duy.
Điều này khiến Tống Diễn bất ngờ, tên ma đầu này cũng biết kiềm chế rồi à?
Tống Diễn thầm thở phào nhẹ nhõm.
🫧𓇼𓏲*ੈ✩‧₊˚🎐
Những ngày này ngoài việc ở bên cha mẹ, thỉnh thoảng Tống Diễn cũng đi dạo phố. Hàng xóm láng giềng thấy y quay về đều rất nhiệt tình, tò mò hỏi về trận chiến giữa Tiên - Ma.
Giờ Tống Diễn là người nổi tiếng của Thành Túc Minh!
Ngày trước ai cũng xem thường vị thiếu gia ăn chơi của nhà họ Tống, nay đã trở thành tiên nhân được kính trọng.
Nghe tin y về, người đến nhà họ Tống đông đến mức muốn phá hỏng cả ngưỡng cửa, hai ông bà Tống Đức Viễn lòng tràn đầy tự hào.
Nghe nói vợ của Tống Diễn đã mất, không ít gia đình đến mai mối cho y, tranh nhau gả con gái cho y làm vợ kế! Ngày trước y cưới vợ khó thế nào, không ngờ giờ lại có ngày này.
Nhưng chuyện này hai người chưa dám nói với Tống Diễn.
Dù sao trong viện của y vẫn còn một người...
Mỗi ngày Tống Diễn đều bận rộn, tối vừa đặt lưng đã ngủ, gần như chẳng có thời gian nói chuyện với Tịch Vô Quy. Đêm nay y về nhà muộn, nằm xuống giường là ngủ ngay.
Giữa đêm, y mơ màng cảm thấy cổ mình hơi ngứa, có một bàn tay ôm lấy eo. Tống Diễn lơ mơ mở mắt, bị đánh thức nên khó chịu, định gạt người phía sau ra thì...
Một giọng nói trầm thấp, hơi uất ức vang lên: "Em đã không thèm để ý đến ta hơn mười ngày rồi."
Tống Diễn dần tỉnh táo lại.
Lúc đầu y chỉ định giận dỗi Tịch Vô Quy ba ngày, mà nháy mắt đã thành mười mấy ngày rồi á?
Tống Diễn bận đến mức quên bẵng mất, nghĩ đến việc mình thực sự lạnh nhạt với Tịch Vô Quy, lòng y mềm lại, cũng không đẩy hắn ra.
Tịch Vô Quy nhận thấy sự dịu đi trong thái độ của Tống Diễn, nhẹ nhàng hôn lên sau gáy y, giọng khàn khàn: "Dạo gần đây ta nghe được vài lời xì xầm..."
Tống Diễn không để ý lắm: "Lời gì?"
Gương mặt lạnh lùng của Tịch Vô Quy thoáng vẻ cô đơn, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như hiện lên chút ẩn nhẫn, hắn dùng giọng điệu như không bận tâm nói: "Cũng chẳng có gì, chỉ là người ta bảo ta chẳng có danh phận gì, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ mà quyến rũ em..."
Tống Diễn mở to mắt bật dậy, phản ứng đầu tiên là: "Kẻ dám nói thế vẫn còn sống chứ?!"
Tịch Vô Quy khựng lại, giọng có phần không vui: "Em chỉ quan tâm chuyện đó thôi à?"
Tống Diễn sững lại rồi vội dỗ dành: "Đương nhiên ta cũng quan tâm huynh, huynh nói ta biết kẻ nào dám nói thế sau lưng, ta sẽ đuổi bọn người lắm mồm đó ra ngoài! Tống phủ không chứa kẻ như vậy!"
Dĩ nhiên y để tâm đến Tịch Vô Quy, chỉ là vừa rồi bị dọa chút, thực sự lo hắn nổi giận đi giết người...
Sắc mặt Tịch Vô Quy dịu đi chút ít, nhàn nhạt nói: "Đuổi đi thì sao, lời người ta nói thì khó mà ngăn được, huống hồ ta đúng là chẳng có danh phận gì, còn không bằng một thiếp thất, ai cũng gọi ta là..."
Tống Diễn vội lấy tay che miệng Tịch Vô Quy lại, sợ hắn nói thêm lời khó nghe. Tịch Vô Quy xem chừng chưa giết ai vì chuyện này, mà lại chịu ấm ức đến thế vì mình, Tống Diễn không khỏi xót xa, khẽ nói: "Đừng nói nữa."
Đôi mắt đen của Tịch Vô Quy sâu thẳm, đôi môi khẽ nhúc nhích.
Y cảm thấy lòng bàn tay mình bị đầu lưỡi lướt qua, vừa nóng vừa ngứa, theo phản xạ rụt tay lại.
Tống Diễn tiến đến hôn lên môi Tịch Vô Quy, đỏ mặt cúi đầu nói: "Ta sẽ bù đắp cho huynh, huynh muốn gì ta đều sẽ chiều..."
Khi nói ra những lời này, giọng y khẽ run, biết rõ tên ma đầu sẽ làm gì nhưng mặt vẫn đỏ bừng, kiên quyết nói vậy.
Nhưng lần này Tịch Vô Quy không làm gì cả. Thay vào đó hắn chậm rãi nói, giọng rất nghiêm túc: "Ta muốn một danh phận."
Tống Diễn lập tức thấy khó xử.
Nếu y công khai thân phận của Tịch Vô Quy, cha mẹ biết hắn là đại ma đầu, có lẽ cả đời này y không thể về nhà nữa. Dù Tịch Vô Quy không làm hại ai, nhưng những người phàm trần như cha mẹ y sao có thể không sợ hãi đề phòng?
Y không muốn mất đi bầu không khí yên bình như bây giờ...
Tịch Vô Quy nhận ra vẻ khó xử của Tống Diễn, khẽ nhếch môi: "Đơn giản thôi, chỉ cần em cưới Cổ Thanh là được."
Tống Diễn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tịch Vô Quy.
Y đối diện với đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy kiên định của Tịch Vô Quy, cuối cùng nhận ra rằng hắn không đùa.
Tịch Vô Quy muốn y cưới hắn một lần nữa?
Tống Diễn thật không dám tin.
Tịch Vô Quy nhẹ nhàng lướt tay qua đôi mắt của Tống Diễn, ngữ điệu từ tốn: "Như thế ai còn dám nói ta không có danh phận?"
Cuối cùng Tống Diễn cũng hoàn toàn hiểu ra.
Y luôn biết Tịch Vô Quy từng căm ghét chuyện bị ép gả, không ngờ giờ đây hắn lại sẵn lòng cưới mình lần nữa. Dù Tống Diễn hiểu tình cảm của hắn dành cho mình, nhưng vẫn không ngờ Tịch Vô Quy lại có thể vì mình mà làm đến vậy...
Ánh mắt Tống Diễn ngập tràn cảm xúc, nét mặt cũng nghiêm túc lại, y khẽ hỏi: "Huynh thực sự bằng lòng à?"
Tịch Vô Quy nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa của Tống Diễn, trong đó chứa đựng sự xúc động và cảm kích, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, vừa đẹp đẽ lại lay động lòng người. Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn, cúi xuống đặt lên môi y một nụ hôn dịu dàng.
Giọng hắn khàn đục: "Thật hơn chữ thật."
Vì người này, hắn sẵn sàng làm mọi thứ, chỉ mong từ nay về sau, không bao giờ phải xa nhau.
Trong lòng Tống Diễn dâng lên dòng nước ấm áp, y chăm chú nhìn người trước mặt, đôi mắt đen thẳm của hắn chất chứa tình cảm mãnh liệt như muốn nhấn chìm y vào trong đó. Nhưng y không muốn chạy trốn, mà muốn đắm mình vào đó mãi mãi.
Tình cảm của y đối với Tịch Vô Quy cũng không khác gì.
Tống Diễn ngẩng cổ, mạnh mẽ hôn lên môi người trước mặt.
Đáp lại tình yêu của người ấy.
Để từ nay về sau, không bao giờ phải chia lìa.
────୨ৎ────