"Thiếu gia thiếu gia, ngài đoán xem sáng nay xảy ra chuyện gì nào?"
Tống Diễn tò mò hỏi: "Chuyện gì thế?"
Thải Thường hăng hái đáp: "Tần Khởi Lan bị bắt rồi!"
Tống Diễn có chút hứng thú: "Ồ? Bắt được thế nào?"
Thải Thường hừ một tiếng: "Bà ta như chuột chạy ngoài đường, không ai dám chứa chấp, nhà họ Tần cũng đã cắt đứt quan hệ. Không còn đường thoát, bà ta lén quay về nhà họ Cố, ai ngờ lại bị Cố Nguyên Tu phát hiện."
"Cố Nguyên Tu đúng là kẻ máu lạnh, đưa ngay hưu thư cho bà ta luôn, còn muốn áp giải bà ta đến phủ Tiên Sư. Tần Khởi Lan biết mình chết chắc nên ở trước cổng nhà họ Cố vừa khóc vừa chửi bới, chửi Cố Nguyên Tu là đồ giả nhân giả nghĩa, rồi vạch hết chuyện xấu ra, sau đó lao đầu vào cổng nhà mà chết."
"Nghe nói đám người làm nhà họ Cố đều bỏ chạy hết, bây giờ Cố Nguyên Tu cũng đường cùng rồi, ai gặp cũng phải phỉ nhổ một cái."
Nói đến đây, Thải Thường cười hả hê.
Đúng là đáng đời mà!
Tống Diễn khẽ nhướng mày.
Tần Khởi Lan chết thì cũng chẳng đáng tiếc, nhưng kẻ trông có vẻ không làm gì sai như Cố Nguyên Tu thực chất lại là người dung túng mọi chuyện. Ông ta chẳng xứng làm cha của Cố Duy. Tống Diễn đã không ưa ông ta từ lâu, cái kết này đúng là sướng lòng sướng dạ.
Tống Diễn đưa một hạt đậu vàng cho Thải Thường, cười nói: "Thưởng cho ngươi đấy."
Nói rồi y quay bước, thấy Cố Duy đang đứng từ xa nhìn mình, bèn nở nụ cười.
Cố Duy không kịp phòng bị, lọt thẳng vào ánh mắt đầy ý cười của Tống Diễn.
Người đàn ông đứng dưới ánh sáng trong lành của buổi sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú của y. Đôi mắt đào hoa khẽ ánh lên, có vẻ như nơi nào có y đứng, nơi đó đều bừng sáng.
Cố Duy như bị lây nhiễm, cũng khẽ cười.
__________________
Nhận được tin tốt từ sáng, tâm trạng Tống Diễn vui vẻ, y đi tìm Tống Đức Viễn.
Có vài chuyện cũng cần sắp xếp rồi, bởi thời gian không còn nhiều.
Công việc kinh doanh ở thành Nguyệt Lạc tiến triển thuận lợi, dạo này Tống Đức Viễn nhìn Tống Diễn bằng con mắt khác. Con trai ông ngày càng đáng tin cậy, nên ông cũng bắt đầu coi trọng ý kiến của Tống Diễn hơn.
Lúc Tống Diễn đến, Tống Đức Viễn đang xem sổ sách của các cửa hàng năm ngoái.
Tống Diễn bèn ngồi xuống cùng kiểm tra, xong việc thì tỏ ra có điều muốn nói nhưng lại ngập ngừng, vẻ mặt đầy lo lắng: "Cha, con nghe từ Từ huynh một số chuyện, lòng rất bất an. Chuyện này hệ trọng, con muốn nghe ý kiến của cha."
Tống Đức Viễn đang rất hài lòng với Tống Diễn, cười lớn: "Con nói đi."
Tống Diễn nói: "Gần đây ma tộc liên tục quấy rối ở thành Túc Minh, con nghe nói có khả năng ma tộc đang chuẩn bị hành động. Có khi Ma Quân sẽ xuất quan."
Tống Đức Viễn nghe xong sửng sốt, ngụm trà nghẹn lại cuống họng, ông ho khan liên tục, mãi mới kinh hãi thốt lên: "Lời này không thể nói bừa đâu, thiên hạ sẽ loạn đấy!"
Tống Diễn lo lắng: "Chuyện này con đâu dám nói bừa, con nghe tin thật nên mới lo lắng đến báo cho cha."
Tống Đức Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại: "Con nghe từ Từ Phần à?"
Tống Diễn gật đầu: "Vâng, Từ huynh là bạn thân của con nên mới nói với con, còn bảo chúng ta nên chuẩn bị sớm."
Tống Đức Viễn đi đi lại lại trong phòng, do dự: "Anh ta lấy đâu ra tin tức này? Liệu có chính xác không?"
Tống Diễn tỏ vẻ rất tin tưởng: "Từ huynh chắc chắn không lừa chúng ta! Chuyện của Tần Khởi Lan, huynh ấy nói sẽ đòi công bằng là đòi được đó thôi?"
Tống Đức Viễn nghe đến đây thì giật mình.
Quả thật đó cũng là điều khiến ông thắc mắc.
Hồi đó ông định đích thân cầu kiến Công Nghi đại nhân, nhưng chính Từ Phần nhận trách nhiệm lo liệu việc này, nói rằng đã báo với phủ Tiên Sư. Lúc đó ông còn bán tín bán nghi, ai ngờ ngày hôm sau Công Nghi đại nhân đích thân đến nhà họ Cố, khiến ông không thể không nhớ lại chuyện của Tần Chương.
Công Nghi đại nhân đến kịp thời như vậy, chẳng lẽ cũng là vì Từ Phần?
Từ khi Tống Diễn quen biết Từ Phần, mọi chuyện xui rủi đều hóa giải, đến cả Công Nghi đại nhân cũng lịch sự với nhà ông. Là người lăn lộn thương trường bao năm, ông cũng không phải kẻ ngốc. Nếu mọi chuyện đều nhờ Từ Phần, thì anh ta chắc chắn không phải tu sĩ bình thường, có khi còn là tiên nhân có địa vị cao. Nếu không thì làm sao có thể điều động được tiên sứ đại nhân chứ?
Đúng là con trai ngốc của ông đã kết bạn với một người phi thường rồi...
Nếu tin tức này từ Từ Phần mà ra, chắc chắn không phải lời đồn vô căn cứ.
Nghĩ đến đây, Tống Đức Viễn chỉ biết cười khổ.
Ông đã từng trải qua cuộc chiến loạn hai mươi năm trước, nếu Ma Quân thực sự xuất quan, thì thành Túc Minh làm sao còn yên ổn được, e là thành phá, người chết cũng chỉ trong chớp mắt thôi!
"Cha, cha, cha nghĩ gì vậy?" Tống Diễn gọi.
Y cố tình ám chỉ Từ Phần có thân phận đặc biệt, với sự tinh tường của Tống Đức Viễn, chắc chắn ông sẽ đoán ra được Từ Phần không phải người tầm thường.
May mà y chưa nói thân phận thiếu chủ Tiên Môn của Từ Phần, không thì chắc cha y đã ngất vì sợ rồi.
Nhưng dù không cần thân phận thiếu chủ Tiên Môn, hiện tại thân phận của Từ Phần cũng đã quá hữu dụng.
Tống Diễn mượn danh Tông Diệu để dọa Tống Đức Viễn một phen, rồi tiếp tục nói: "Cha, thành Túc Minh quá gần núi Táng Hồn, nếu ma tộc làm loạn, chúng ta khó mà toàn mạng. Hay là chúng ta chuyển đến thành Nguyệt Lạc đi? Thành Nguyệt Lạc ở Tây Hoa Châu xa như vậy, dù Ma Quân có xuất quan, cũng chưa tấn công tới ngay, chắc chắn an toàn hơn nhiều."
Tống Đức Viễn đã gầy dựng sự nghiệp ở thành Túc Minh bao năm, nơi này là nhà ông, nói bỏ là bỏ thật không nỡ. Trong lòng vẫn còn chút hi vọng, ông ngập ngừng nói: "Hay là thế này, ta sẽ chuyển một phần tài sản đi trước, rồi bán bớt vài cửa hàng đổi lấy vàng bạc. Nếu có biến thật, lúc đó chuyển nhà cũng chưa muộn..."
Tống Diễn vốn cũng không trông đợi sẽ chuyển nhà ngay. Dù sao thành Túc Minh cũng là nơi gia đình đã sống mấy chục năm, có thể khiến Tống Đức Viễn chuẩn bị trước là đạt được mục đích rồi. Ycười nói: "Con nghe cha sắp xếp vậy."
Nói xong chuyện này, Tống Diễn mới bảo: "À đúng rồi, cha, con nghe nói năm nay có đại điển tuyển chọn Tiên Môn, Từ huynh cũng sẽ tham gia. Con muốn đi cùng huynh ấy để mở mang tầm mắt."
Đại điển tuyển chọn Tiên Môn cơ đấy.
Đây là sự kiện lớn ba năm một lần, ai mà không khao khát chứ! Chỉ cần được chọn vào Tiên Môn, thì chẳng khác nào cá chép hóa rồng, làm rạng danh tổ tiên! Tưởng Tống Đức Viễn ông không muốn à?
Nhưng mà với thằng con ngốc nhà ông, bỏ qua đi thì hơn.
Tống Đức Viễn nhìn Tống Diễn với ánh mắt khó diễn tả. Con trai à, làm người phải biết lượng sức mình chứ!
Tống Đức Viễn nói thẳng: "Con chen vào làm gì?"
Tống Diễn bắt đầu giở trò: "Con ở nhà cũng chả có việc gì làm, cha cứ để con đi đi mà! Đi nhiều biết nhiều, cũng có lợi cho việc buôn bán nữa đó!"
Toàn lý lẽ trời ơi đất hỡi.
Tống Đức Viễn bực mình phẩy tay: "Thôi tùy con."
Cơ bản là ở nhà cũng chả có việc gì quan trọng... Thằng nhóc này đi đâu chơi cũng là chơi, đi cùng với Từ Phần thì ông cũng yên tâm.
Tống Diễn nở nụ cười: "Cha đúng là người thấu tình đạt lý!"
______________
Hôm nay không chỉ thuyết phục được Tống Đức Viễn chuẩn bị chuyển nhà, Tống Diễn còn thành công xin đi tham gia tuyển chọn Tiên Môn. Tâm trạng y rất vui vẻ, vừa đi vừa suy nghĩ.
Lúc đó sẽ rủ Cố Duy cùng đi. Cố Duy dù ít nói nhưng rất thông minh, lại còn đẹp trai thế này thì chắc thiên phú cũng không tệ đâu. Biết đâu lại thành công thật thì sao!
Tống Diễn bỗng hiểu rõ tâm trạng của bậc cha mẹ mong con hóa rồng.
Vừa về đến viện, y đã thấy Thải Thường đang lén lút đứng trước cổng, ngó ngược ngó xuôi, trông rất do dự.
Tống Diễn bước đến sau lưng cô nàng, khẽ hắng giọng.
Thải Thường giật mình, ôm ngực trách móc: "Thiếu gia, sao ngài đi không có tiếng động gì thế, làm nô tì muốn đứng tim!"
Tống Diễn nhướng mày: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Thải Thường nhìn xung quanh rồi ghé vào tai Tống Diễn thì thầm: "Thiếu gia, Cố Nguyên Tu muốn đến thăm thiếu phu nhân. Nô tì thấy ngài không có ở đây nên chưa vào báo."
Sắc mặt Tống Diễn lạnh hẳn.
Trước đó Cố Nguyên Tu đối xử tàn nhẫn với Cố Duy, gả con đẻ cho một kẻ ăn chơi như nguyên chủ mà không chút bận tâm. Suốt thời gian qua, ông ta chẳng hề đoái hoài gì đến Cố Duy, vậy mà giờ gặp khó khăn thì lại nhớ đến con trai?
Loại cha như thế thì thà chết đi còn hơn, đỡ phải phiền phức!
Theo tính cách của Tống Diễn, hẳn đã muốn đá bay Cố Nguyên Tu ra khỏi cửa, không cho ông ta làm phiền Cố Duy. Nhưng dù sao Cố Nguyên Tu cũng là cha ruột của Cố Duy, y không biết Cố Duy có muốn gặp lại ông ta hay không.
Chuyện này, y không thể quyết thay được.
Tống Diễn trầm ngâm một lát rồi bước vào trong sân.
Cố Duy thoáng nghe thấy tiếng bước chân của Tống Diễn, ngẩng đầu lên nhìn. Thấy Tống Diễn mặt mày suy tư bước đến, Cố Duy ngạc nhiên.
Lạ thật, hiếm khi thấy Tống Diễn có vẻ mặt này.
Chẳng phải lúc ra ngoài tâm trạng còn rất tốt sao? Giờ lại làm sao nữa đây?
Tống Diễn đứng trước mặt Cố Duy, ngập ngừng, mãi mới chậm rãi hỏi: "Cố Nguyên Tu đến, nói muốn gặp ngươi. Ngươi có muốn gặp ông ta không?"
Ánh mắt nghi hoặc của Cố Duy tan biến, vẻ mặt lại lạnh lùng.
Hóa ra chỉ là Cố Nguyên Tu thôi.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã không bao giờ mong đợi gì từ người cha này. Nhiều năm qua, những hành động của Cố Nguyên Tu chỉ càng khẳng định điều đó. Thế nên ông ta làm gì cũng không thể khuấy động cảm xúc trong cậu. Đối với Cố Duy, Cố Nguyên Tu chẳng khác gì một người xa lạ.
So với việc thấy Cố Nguyên Tu còn sống, Cố Duy thà thấy ông ta chết đi còn hơn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt cẩn trọng của Tống Diễn...
Biểu cảm của Cố Duy khẽ thay đổi.
Tống Diễn để ý đến cảm xúc của cậu như thế... Dù sao trong mắt Tống Diễn, Cố Nguyên Tu vẫn là cha ruột của cậu. Nếu cậu tỏ ra quá tàn nhẫn, có thể Tống Diễn sẽ nghĩ cậu đáng sợ.
Cố Duy giấu đi những góc khuất tối tăm trong lòng mình.
Cậu khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Cho ông ta vào đi."
Tống Diễn thở dài: Đứa trẻ này đúng là tốt bụng quá! Đến nước này rồi mà vẫn đồng ý gặp Cố Nguyên Tu.
Tống Diễn quay đầu ra lệnh cho Thải Thường: "Cho ông ta vào."
Chẳng mấy chốc, Thải Thường dẫn Cố Nguyên Tu vào.
Cố Nguyên Tu trông già nua, tiều tụy hơn nhiều, tóc mai đã điểm bạc. Quần áo của ông ta bụi bặm, có phần nhếch nhác, không còn vẻ uy nghi như trước.
Ông ta nhìn Cố Duy với ánh mắt phức tạp, mãi mới thì thầm: "Duy nhi..."
Cố Duy tràn đầy chán ghét, đôi mắt thăm thẳm như biển, trên mặt không có lấy một tia cảm xúc.
Tống Diễn sợ Cố Duy nhìn thấy mà buồn, bèn lạnh lùng nói: "Cố lão gia đến đây có việc gì?"
Cố Nguyên Tu ngập ngừng rồi nói: "Ta nghe nói các con ngã xuống vực bị thương, không biết bây giờ đã khá hơn chưa..."
Tống Diễn cười nhạt: "Cố lão gia đúng là quan tâm đến con trai quá nhỉ. Sớm không nhớ ra, muộn cũng chẳng nhớ ra, bây giờ mới nhớ ra sao?"
Mặt Cố Nguyên Tu đỏ bừng lên rồi lại trắng bệch, vẻ xấu hổ hiện rõ, ông ta lúng túng một lúc cũng không nói được lời nào.
Tống Diễn giống như một con gà mẹ bảo vệ con, đứng chắn trước mặt Cố Duy: "Cố lão gia có gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo làm gì. Dù sao Cố Duy cũng đang bị thương, không có nhiều thời gian tiếp khách đâu."
Cố Duy thấy Tống Diễn căng thẳng bảo vệ mình, như sợ cậu bị bắt nạt, một nụ cười thoáng lướt qua trong mắt. Cậu vốn cũng chẳng có gì để nói với người cha này, nên cứ để Tống Diễn xử lý thôi.
Ngày trước Cố Nguyên Tu ngạo mạn thế nào, đâu từng để thằng ăn chơi như Tống Diễn vào mắt. Giờ phải chịu đựng cảnh Tống Diễn đè ép không buông, lòng ông ta vừa giận vừa bất lực, rốt cuộc lại phải hạ mình trước kẻ mà ông ta từng khinh thường.
Giọng Cố Nguyên Tu khàn khàn: "Ta mong Tống thiếu gia đừng hiểu lầm. Chuyện Tần Khởi Lan làm, ta hoàn toàn không biết. Việc bà ta cấu kết với ma tộc rồi bỏ trốn, ta cũng mới biết sau này thôi..."
Bên ngoài, tin đồn đã lan rộng, nói rằng ông ta bao che cho Tần Khởi Lan cấu kết với ma tộc. Tiên sử đại nhân rõ ràng đang đứng về phía nhà họ Tống. Ông ta biết hay không, có bị kết tội hay không, sống hay chết, bây giờ đều phụ thuộc vào ý của nhà họ Tống.
Cố Nguyên Tu thở dài: "Trước đây là lỗi của ta, mắt nhìn người kém cỏi, khiến Cố Duy phải chịu thiệt thòi. Ta vô cùng hối hận và tự trách, nhưng sai lầm đã xảy ra rồi, không dám mong Cố Duy tha thứ. Chỉ hy vọng Tống thiếu gia có thể đối xử tốt với con trai ta, vậy là ta mãn nguyện rồi."
Tống Diễn nhếch mép cười thầm: Giờ mới bày ra bộ mặt người cha tốt à, giả tạo quá mức!
Thú thật, Tống Diễn chẳng hề quan tâm Cố Nguyên Tu sống chết ra sao. Giờ nhà họ Cố đã sụp đổ, đúng kiểu "cây đổ thì khỉ cũng tan đàn", trong một đêm đã hoàn toàn phá sản. Với tình hình này khi Ma Quân xuất quan, thành Túc Minh sẽ bị tàn phá, không biết Cố Nguyên Tu chết ở xó nào.
Tống Diễn nhìn sang Cố Duy, giọng và nét mặt trở nên dịu dàng: "Đương nhiên ta sẽ đối tốt với cậu ấy, không cần ai dặn."
Cố Nguyên Tu chỉ biết xấu hổ.
Cố Duy lúc này mới lên tiếng, giọng thản nhiên: "Ông đi đi."
Cậu đồng ý gặp Cố Nguyên Tu chỉ vì không muốn Tống Diễn nghĩ mình là kẻ vô tình vô nghĩa. Nhưng giờ nhìn Tống Diễn còn tức giận hơn cả mình, Cố Duy chẳng còn lý do gì để dây dưa thêm với người cha tàn nhẫn ấy.
Cố Nguyên Tu đã mất hết tất cả, sống trong cảnh khốn cùng. Để ông ta nếm trải sự mất mát, sa cơ, còn đau đớn hơn là giết chết ông ta.
Cố Duy khẽ cong môi.
Thấy Cố Duy đã nói vậy, Tống Diễn không ngần ngại tiễn khách: "Cố lão gia, mời về."
Cố Nguyên Tu đành phải rời đi. Khi đi đến cổng, ông ta quay đầu lại nhìn một lần nữa.
Chỉ thấy Tống Diễn đang đứng gần Cố Duy, cúi đầu thì thầm điều gì đó với nụ cười dịu dàng trên môi. Còn Cố Duy, dù vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại có chút ấm áp. Đó là một khung cảnh thật yên bình, hạnh phúc.
Thật không ngờ, sự đời thay đổi chóng mặt đến thế này.
Ánh mắt Cố Nguyên Tu đượm vẻ cay đắng, ông quay người rời đi, bóng lưng càng thêm cô độc. Ông biết rằng lần rời đi này, mình sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.
Bên trong Tống Diễn cười hỏi Cố Duy: "Ngươi đói không? Tối nay muốn ăn gì?"
Cố Nguyên Tu đi rồi, không khí trong sân dường như trở nên dễ thở hơn.
Cố Duy thản nhiên đáp: "Cũng được, cái gì cũng được."
Tống Diễn thực sự bó tay, lần nào hỏi Cố Duy cũng chỉ trả lời vậy. Ở chung với nhau mấy tháng mà y vẫn không biết Cố Duy thích ăn gì. Lúc ăn uống, cậu ấy chẳng bao giờ kén chọn, cứ như cậu chẳng có sở thích gì cả.
Trên đời này sao lại có người như thế nhỉ!
Cậu ấy là người máy à?
Ánh mắt Cố Duy lướt qua gương mặt Tống Diễn, rồi làm như không có gì quay lại, cười thầm trong bụng. Ăn gì vốn không quan trọng.
Quan trọng là được ở bên cạnh ngươi.
________________
Chỉ còn vài ngày nữa là Tống Diễn sẽ cùng Tông Diệu lên đường.
Chuyến đi tới Bắc Lê Châu kéo dài hơn nửa tháng. Trong những ngày này, Tống Diễn khá bận rộn, có vài việc cần phải sắp xếp trước, nếu không thì sau khi quay lại sẽ không kịp.
Tống Diễn có vài cửa hàng do Tống Đức Viễn cho. Y dự định bán hết, đổi thành vàng bạc rồi chia một phần cho Cố Duy. Dù sao thì đi đâu cũng cần có tiền mà!
Thấy Tống Diễn bận rộn suốt mấy ngày liền, Cố Duy từ chối sự theo dõi của người hầu, một mình ra khỏi phủ.
Cậu không có ý định làm gì đặc biệt, chỉ là đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại ở các quầy hàng nhỏ, rồi ngồi nghỉ ngơi trong một tửu lâu.
Từ xa, có một người đàn ông ăn mặc như khuân vác đang âm thầm theo dõi Cố Duy.
Hắn ta nhận lệnh từ tướng quân đến bảo vệ Cố Duy, dù không rõ Cố Duy là ai, nhưng họ tuyệt đối tuân lệnh. Họ đã tìm kiếm khắp trăm toà thành mới tìm thấy cậu.
Người này hẳn là rất quan trọng mới khiến tướng quân rời ma tộc trong lúc quan trọng như vậy để ở lại nhân gian.
Tuy Cố Duy ít khi rời khỏi Tống phủ, nhưng hôm nay vừa ra ngoài, họ lập tức bám theo.
Ban ngày ở thành Túc Minh không có gì nguy hiểm, Cố Duy đi dạo một lúc rồi quay về. Người đàn ông theo dõi tận mắt thấy Cố Duy về đến phủ rồi mới rời đi.
Hắn ta đến một sân vườn hẻo lánh để báo cáo.
"Tướng quân, hôm nay cậu ta rời Tống phủ, đi dạo trên phố khoảng nửa giờ rồi về, không làm gì cả."
Vốn dĩ Phục Diễm nghe báo cáo với vẻ điềm tĩnh, nhưng bỗng nhiên đôi mắt đỏ sẫm của gã lóe lên ánh sắc lạnh, vung tay một cái về phía cửa! Một luồng khí mạnh mẽ xé toạc không khí, cánh cổng gỗ vỡ tan, một bóng người cao gầy xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Con ngươi của Phục Diễm co lại.
Người vừa trở về cũng sững sờ, là Cố Duy!
Hắn ta hiểu ra, mồ hôi lạnh tuôn ròng. Cố Duy đã theo dõi hắn từ lúc nào, hắn hoàn toàn không phát hiện ra. Một sai lầm sơ đẳng như vậy, tướng quân nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!
Vẻ mặt của Phục Diễm cũng đơ lại, tay vẫn giơ lên, trong lòng kinh hãi tột độ, không còn tâm trí để trách móc ai khác.
Trong giây lát, cả sân vườn như bị đóng băng.
Một sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Ánh mắt của Cố Duy lướt qua tên ma tộc kia rồi dừng lại trên khuôn mặt của Phục Diễm. Cậu suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Ngươi là... Ma Tướng Phục Diễm?"
Ma Tướng Phục Diễm là nhân vật ai ai cũng biết. Trong các câu chuyện hay vở kịch, hình tượng của gã thường xuất hiện. Tên ma tộc vừa gọi gã là tướng quân. Nhưng thật kỳ lạ, một nhân vật lớn như vậy lại xuất hiện ở thành nhỏ này và cho người theo dõi mình. Điều này khiến Cố Duy cảm thấy mọi chuyện thật quá phi lý, đến mức cậu không dám chắc.
Từ đêm giao thừa, Cố Duy đã nhận ra mình bị theo dõi. Khi ở vách núi, chính ma tộc này đã cứu cậu, rõ ràng là họ luôn ở bên cậu.
Cậu cố tình ra ngoài dạo chơi là để dẫn dụ người theo sau lộ diện.
Nhưng kết quả này vẫn vượt ngoài dự đoán của cậu.
Đối mặt với Ma Tướng Phục Diễm huyền thoại, kẻ có thể san bằng cả thành Túc Minh bất cứ lúc nào, mặc dù vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng bên trong, Cố Duy căng thẳng đến cực độ. Cả người cậu căng cứng, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Phục Diễm từ từ hạ tay xuống, động tác cứng nhắc khó nhận ra. Gã suýt chút nữa đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ!
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Cố Duy, Phục Diễm vừa kinh ngạc vừa khâm phục.
Quân thượng quả không hổ danh là quân thượng, dù đã chuyển sinh thành người phàm nhưng vẫn nhạy bén như xưa, có thể lần ra nơi này, đối mặt với họ một cách thản nhiên đến thế.
Phục Diễm trầm giọng nói: "Đúng vậy."
Đến nước này, che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng lẽ gã có thể giấu được quân thượng hay sao?
Cố Duy trầm ngâm nhìn Phục Diễm, nhíu mày rồi bất ngờ hỏi: "Ngươi là... cha ruột của ta?"
Phục Diễm lại một lần nữa cứng người.
Những tên ma tộc xung quanh cũng len lén liếc Phục Diễm. Thực ra họ cũng từng nghi ngờ có khi nào đây là con riêng của tướng quân, nên gã mới quan tâm đến vậy?
Mãi sau Phục Diễm mới phản ứng lại, nỗi sợ lan khắp cơ thể. Gã chắp tay sau lưng, cố tỏ ra bình tĩnh, từng chữ từng chữ thốt ra: "Không... phải."
Cố Duy khẽ nhíu mày.
Không phải thật à?
Từ nhỏ đến giờ mọi người luôn mắng cậu là con lai ma tộc. Khi ma tộc này theo dõi và bảo vệ cậu, Cố Duy bắt đầu nghĩ về lời đồn ấy. Dù nghe có vẻ vô lý, nhưng nếu không phải vậy, tại sao họ lại bảo vệ cậu?
Đó là lý do duy nhất mà cậu có thể nghĩ tới.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Phục Diễm lúc này, rõ ràng không phải vậy. Trên mặt gã... thậm chí còn có chút hoảng sợ được giấu rất kỹ.
Điều này khiến Cố Duy càng bối rối hơn.
Tại sao câu hỏi này lại khiến Phục Diễm sợ hãi đến thế?
Phục Diễm là Ma Tướng hàng đầu bên cạnh Ma Quân, chỉ cái tên của gã cũng đủ khiến người ta run sợ. Ai mà có thể khiến gã hoảng sợ như vậy? Chẳng lẽ mình thực sự có liên quan đến Ma Quân?
Những thắc mắc trong đầu cậu ngày càng nhiều.
Nhưng phản ứng của Phục Diễm lại khiến Cố Duy yên tâm phần nào. Có vẻ gã không dám làm gì cậu.
Cố Duy hơi ngừng rồi hỏi tiếp: "Sao ngươi cứu ta?"
Đối diện với ánh mắt thăm thẳm của Cố Duy, Phục Diễm cảm thấy như có gai sau lưng. Gã hít sâu một hơi rồi đáp: "Khi thời cơ đến, ngài sẽ tự biết."
Cũng sắp đến ngày đó rồi.