Tống Diễn lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta nhận nhầm người."
Không còn cách nào khác, vừa rồi chỉ là một cái liếc qua nhưng thật sự rất giống.
Người đàn ông thoáng nhìn Tống Diễn một cách hững hờ, sau đó xoay người bỏ đi.
Tống Diễn nhìn theo bóng lưng ấy, lạnh lùng và cô đơn, từng bước từng bước rời xa, tim y bất chợt thắt lại.
Bao năm nay y bận rộn tu luyện rồi giao chiến với ma tộc, mỗi ngày đều lướt qua ranh giới sinh tử, chứng kiến bao nhiêu sinh ly tử biệt. Vì trải qua quá nhiều chuyện, hoặc có lẽ là do y cố tình quên đi quá khứ, thật ra bây giờ y cũng ít khi nhớ về Cố Duy, nhưng chỉ cần thấy một bóng lưng thế này...
Đã khiến y nhớ đến quá khứ.
Ngày đó khi Cố Duy rời đi với tờ thư hoà ly trong tay, có phải cũng trông giống thế này không?
Điều khiến Tống Diễn hối hận nhất là đã không nói với Cố Duy rằng thật ra y không hề muốn bỏ rơi cậu.
Tống Diễn nhắm mắt lại, đột ngột lên tiếng: "Ngươi... có muốn đi cùng chúng ta không?"
Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn y, đôi mắt vẫn đen thẳm như vực không đáy.
Khoảnh khắc ấy Tống Diễn có cảm giác như bị nhìn thấu. Con tim khẽ nhói, y lúng túng bổ sung thêm: "Nhiều người đi cùng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Nói xong y thấy hơi hồi hộp.
Người này trông có vẻ không dễ tiếp cận chút nào. Ngay cả điểm này cũng giống với Cố Duy. Khi Cố Duy mới gả đến, cậu cũng như một con nhím đầy gai nhọn, lạnh lùng im lặng, luôn đề phòng mọi người.
Có lẽ y không nên mở lời. Khi Tống Diễn đang định rút lui thì...
Trong đôi mắt đen của người đàn ông thoáng hiện chút suy tư sâu xa, giọng nói trầm thấp, khàn khàn đáp: "Được."
Tống Diễn dẫn người đàn ông về hang của mình.
Đan Sa thấy Tống Diễn dẫn theo một người lạ, cậu ta trợn tròn mắt. Người này sao mà đẹp thế chứ!
Đây là lần đầu tiên Đan Sa thấy Tống Diễn mang người về, không ngờ người trông có vẻ thanh thản, vô tư như Tống Diễn lại là kẻ mê sắc đẹp... Ấy, không phải, là người biết thưởng thức cái đẹp!
Đan Sa hoàn hồn, vui vẻ chào hỏi: "Xin chào, ta tên là Đan Sa, còn huynh tên gì?"
Lúc này Tống Diễn mới nhớ ra mình còn chưa hỏi tên người kia, bèn quay sang nhìn người đàn ông.
Người đàn ông khẽ nhếch môi: "Cổ Thanh."
Đan Sa là người dễ gần, liền tiếp tục hỏi: "Huynh cũng là tu sĩ à? Sao lại bị bắt vậy?"
Đôi mắt đen của Cổ Thanh lạnh lùng nhìn cậu ta, khiến giọng nói của Đan Sa dần nhỏ lại. Người này tuy đẹp thật, nhưng nhìn chằm chằm khiến người khác áp lực ghê quá... Chẳng dễ gần chút nào, chẳng giống Tống Diễn gì cả.
Cổ Thanh chậm rãi mở miệng: "Thành vỡ thì bị bắt thôi."
Đan Sa thầm nghĩ, đại ca à, ngươi kiệm lời quá rồi đấy! Câu này chẳng phải là nói thừa hả? Ai ở đây mà chẳng bị bắt sau khi thành bị phá? Ồ, ngoại trừ Tống Diễn, vì Tống Diễn là anh hùng! Y bị bắt khi đang ám sát tướng quân ma tộc cơ mà.
Đan Sa nhận ra Cổ Thanh không có hứng thú nói chuyện nên không làm phiền nữa, tự mình ngồi ở góc ăn khoai đất. Làm việc cả ngày ở nơi lạnh lẽo thế này, giờ ngay cả đá cậu ta cũng có thể ăn được. Thật sự là quá đói rồi!
Trong hang lại trở về trạng thái yên lặng.
Tống Diễn ngồi lặng lẽ một góc, khi bình tĩnh lại, y hơi hối hận vì hành động bốc đồng của mình. Y vốn không quen biết người này, cũng không biết tính cách của đối phương ra sao, đáng ra không nên mời người lạ về cùng ở.
Nhưng giờ người ta đã đến rồi... Tống Diễn tự an ủi rằng, thôi thì không sao, đã có một Đan Sa rồi, thêm một người nữa cũng không phải vấn đề gì lớn.
Tống Diễn lấy một củ khoai đất đã ủ ấm ra và bắt đầu ăn.
Vốn dĩ tiên nhân có thể không cần ăn uống, nhưng vì y bị xích hàn thiết phong ấn tiên lực nên cũng phải ăn để bổ sung năng lượng. Ở ngục Hàn Uyên này, ngoài cơ thể khỏe mạnh hơn chút thì tiên nhân và tu sĩ chẳng khác gì người phàm.
Mấy năm qua dù con đường tu luyện đầy gian khổ, phải đối mặt với cái chết trong mỗi trận chiến với ma tộc, nhưng đói bụng thế này vẫn là một trải nghiệm mới lạ.
Nghĩ về cuộc hành trình 10 vạn 8 ngàn dặm của Hồng quân, tự thấy nỗi khổ của mình chẳng đáng gì. Đúng là bình yên mới là điều quý giá nhất. Nhớ lại những ngày yên bình trước kia, cứ ngỡ như chuyện của kiếp trước. Suy nghĩ của Tống Diễn cứ thế trôi xa.
Khi ăn xong củ khoai đất, Tống Diễn vô tình liếc sang bên cạnh, phát hiện người bên cạnh rất im lặng.
Người đàn ông khẽ nhắm mắt tựa vào vách hang, bộ áo đen phủ dài dưới đất, khuôn mặt lạnh tanh như bị phủ một lớp sương giá, còn củ khoai dưới chân hắn vẫn chưa động đến miếng nào.
Tống Diễn không khỏi nhíu mày.
Tất cả tù binh ở đây, hoặc là tu sĩ hoặc là tiên nhân. Trước khi xảy ra chiến tranh, ai mà không có thân phận địa vị cao quý? Không ít người có tính cách kiêu ngạo, đến nơi này không chịu ăn uống hay làm việc, kết cục cuối cùng hoặc chết đói hoặc bị đánh chết. Những kẻ cố chấp giữ thể diện hay những kẻ từ bỏ hy vọng là những người chết nhanh nhất ở ngục Hàn Uyên, họ chẳng chịu được mấy ngày.
Tống Diễn đã chứng kiến quá nhiều cái chết, y hiểu ra mỗi người có một số phận. Ngay cả Tông Diệu cũng không thể cứu hết mọi người. Nếu ai đó một lòng muốn chết, y cũng không cần lo chuyện bao đồng. Nhưng...
Y nhìn gương mặt nghiêng của Cổ Thanh. Ánh sáng lờ mờ trong hang chiếu lên gương mặt sắc sảo của người đàn ông, làm nổi bật những đường nét góc cạnh, ngay cả khi ngủ trông cũng rất giống Cố Duy.
Tống Diễn khẽ thở dài, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Y nhích người đến gần Cổ Thanh, nhẹ giọng khuyên: "Ngươi ăn chút gì đi, ngày mai còn phải làm việc đấy."
Người đàn ông mở mắt ra, đôi con ngươi đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Tống Diễn, ánh mắt như dã thú núp trong bóng tối. Tống Diễn thấy sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn cố gắng lấy hết can đảm khuyên nhủ: "Củ khoai này ta đã ủ ấm rồi, ngươi ăn cái này đi."
Cổ Thanh nhìn có vẻ chỉ là một tu sĩ bình thường, nếu không ăn thì sẽ không chịu nổi. Y có thân thể tiên nhân, chịu đói vài bữa không sao, nhưng củ khoai dưới đất đã đông cứng, thực sự không thể ăn được.
Tống Diễn lấy củ khoai đã ủ ấm trong ngực ra, đẩy vào tay Cổ Thanh với vẻ nghiêm túc: "Giữ núi xanh, không sợ thiếu củi mà đốt." (ý chỉ còn sống là còn hy vọng)
Cổ Thanh khẽ cúi đầu nhìn củ khoai trong tay.
Thứ này xấu xí, xám xịt bẩn thỉu, vỏ sần sùi trông rất khó ăn. Nhưng... vì đã được hơi ấm của người kia làm nóng nên khi cầm trong tay, nó không còn cứng nữa mà lại mềm đến bất ngờ.
Đôi mắt u tối của Cổ Thanh thoáng qua chút cảm xúc không rõ, hắn dừng lại giây lát rồi từ từ cắn một miếng.
Hắn ăn chậm rãi, dù vẻ mặt vẫn thản nhiên nhưng Tống Diễn có thể thấy rõ chút biểu cảm như thể đang chê bai...
Mà dù sao thì hắn chịu ăn là tốt rồi.
Điều này chứng tỏ người kia cũng không hẳn muốn tìm đến cái chết. Cái đáng sợ nhất là người tự mình muốn chết, khi ấy thì ai cũng không thể cứu được.
Tống Diễn xoay người trở lại chỗ ngồi, ăn xong chuẩn bị nghỉ ngơi. Vì vết thương trên lưng nên mấy ngày qua y đều ngủ nghiêng. Nhưng hôm nay... nhìn sang trái là Đan Sa, bên phải là Cổ Thanh.
Thôi, vẫn là quay mặt về phía Đan Sa mà ngủ, dù gì y cũng chưa quen thân với Cổ Thanh, mà mặt mũi người kia lại giống quá khiến y không khỏi khó chịu.
Tống Diễn quay lưng về phía Cổ Thanh, đặt tay dưới đầu làm gối, nằm nghiêng để lộ sống lưng hơi cong.
Chưa nằm được bao lâu, y nghe thấy Cổ Thanh cất tiếng: "Tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta?"
Giọng người đàn ông nhẹ và trầm, như cơn gió lạnh thoảng qua khe núi đêm khuya.
Tống Diễn buộc phải ngồi dậy đối diện với hắn, nhún vai cười: "Tất cả đều là tù binh, giúp đỡ nhau cần gì lý do?"
Sau khi nói xong, y cảm giác ánh mắt Cổ Thanh lạnh hơn, nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy gì, chắc chỉ là ảo giác của y thôi.
Khóe miệng Cổ Thanh cong lên với một nụ cười khó hiểu, giọng rất trầm: "Ngươi và ta chưa từng gặp mặt, vậy mà ngươi lại giúp ta như vậy... Ngươi đúng là người tốt."
Những năm qua Tống Diễn đã giúp rất nhiều người, được cảm ơn cũng đã quen rồi, nhưng không hiểu sao lần này nghe lời cảm ơn của Cổ Thanh lại có chút gì đó... mỉa mai?
Chắc là do y suy nghĩ nhiều quá thôi?
Tống Diễn giúp đỡ mọi người đều là xuất phát từ lòng mình, không cần báo đáp nên y không bận tâm, chỉ đáp: "Việc nhỏ thôi, ngươi không cần để trong lòng."
Nói rồi y định quay lại ngủ tiếp, nhưng Cổ Thanh bất ngờ đưa tay đặt lên vai y.
Ngón tay của Cổ Thanh mang theo hơi lạnh thấu xương, còn lạnh hơn cả băng của ngục Hàn Uyên, cái lạnh xuyên qua lớp áo mỏng khiến Tống Diễn không khỏi rùng mình. Y căng cứng người, nhìn Cổ Thanh với ánh mắt khó hiểu.
Cổ Thanh cúi đầu, giọng điệu thản nhiên: "Ngươi đã đưa thức ăn cho ta, ta nên báo đáp ngươi."
Tống Diễn vội đáp: "Không cần đâu... chỉ là củ khoai thôi mà..."
Nhưng Cổ Thanh không buông tay, dù không dùng sức nhiều nhưng lại khiến Tống Diễn không thể cử động được.
Cổ Thanh từ tốn: "Cùng là tù binh, giúp đỡ nhau chẳng phải là điều nên làm sao? Đó là lời ngươi vừa nói mà."
Tống Diễn: "..."
Ánh mắt Cổ Thanh lướt qua vai Tống Diễn, không rõ cảm xúc: "Ta có thuốc trị thương."
Tống Diễn cuối cùng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tất cả tù binh bị đưa vào ngục Hàn Uyên đều bị tịch thu vũ khí và pháp khí, nhưng những thứ lặt vặt không quan trọng thì ma tộc không để ý, giống như chiếc Vô Âm Linh trên người Tống Diễn. Thỉnh thoảng cũng có người mang được thuốc trị thương vào, nhưng thuốc trị thương ở đây là thứ vô cùng quý hiếm khó tìm, thường được giữ lại để bảo vệ mạng sống của chính mình.
Đừng nói đến người lạ, có khi ngay cả người thân quen cũng không chắc sẽ lấy thuốc ra cho.
Cổ Thanh có thuốc trị thương, không những không giấu diếm mà còn chủ động đưa ra... Điều này...
Không ngờ người này trông lạnh lùng xa cách, tưởng như chẳng có chút tình cảm gì, thực ra lại là một người tốt bụng ấm áp. Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong!
Vết thương của Tống Diễn tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng để lâu không xử lý đã bắt đầu bị nhiễm trùng, quả thực rất bất tiện.
Cổ Thanh đã có lòng, mà hiện tại y cũng cần giúp đỡ nên chi bằng thẳng thắn nhận lấy, sau này ra ngoài sẽ trả ơn.
Còn nếu không ra ngoài được...
Thì nói gì đến sau này nữa, chết sớm hay muộn đều như nhau.
Tống Diễn nở nụ cười: "Vậy cảm ơn ngươi."
Nói xong trong hang lại im lặng không tiếng động. Một lúc sau Tống Diễn lộ vẻ bối rối.
Không phải nói có thuốc trị thương hả? Sao chẳng thấy gì? Đừng nói là hối hận rồi nhé...
Khi Tống Diễn đang cảm thấy ngượng ngùng, Cổ Thanh hờ hững liếc nhìn y, giọng nói hơi lạnh: "Ngươi bị thương ở lưng, ngươi tự bôi thuốc được à?"
Tống Diễn chợt hiểu ra, đúng nhỉ, nếu có thuốc thì y cũng chẳng tự bôi được. Hóa ra vừa rồi y đã hiểu nhầm...
Y định cởi áo ra, nhưng khi tay vừa chạm vào vạt áo, y lại lưỡng lự.
Đôi mắt đen của Cổ Thanh không chút gợn sóng, chỉ có sự lạnh lẽo chứ không có thêm cảm xúc gì khác.
Tống Diễn thở dài một hơi, đến nước này rồi cũng chẳng còn gì để giữ ý nữa. Y liếc nhìn Đan Sa đang ngủ say ở góc kia, tiếng thở vang lên đều đều.
Tống Diễn quay mặt về phía Đan Sa, lưng hướng về phía Cổ Thanh rồi bắt đầu cởi áo.
Do vết thương chưa được xử lý nên áo đã dính vào da thịt. Khi cởi ra, da thịt bị kéo theo, Tống Diễn không kìm được mà hít một hơi lạnh. Y từ từ kéo áo xuống để lộ tấm lưng, một vết roi dài kéo từ vai xuống tận eo.
Mắt Cổ Thanh dừng lại trên vết thương.
Áo của Tống Diễn trượt xuống, do tay bị trói bằng xích nên áo tụ lại ở cổ tay, lỏng lẻo rơi xuống phần eo và hông. Làn da trắng như tuyết của y trong ánh sáng mờ ảo trông mềm mịn như ngọc, nhưng vết roi đỏ tươi đã phá hỏng vẻ hoàn mỹ ấy, như một vết rách trên bức tranh hoàn hảo, tạo nên cảm giác tàn nhẫn.
Cổ Thanh cúi đầu, che giấu ánh mắt không rõ, chạm nhẹ vào vết thương.
Ngón tay người đàn ông lạnh buốt, ngay sau đó là cơn đau nhói. Tống Diễn khẽ run, vô thức phát ra một tiếng rên nhẹ, cơ thể theo phản xạ ngả về phía trước như muốn tránh khỏi động tác của đối phương. Nhưng ngay sau đó người đàn ông đã giữ chặt lấy vai y, ép y ở yên một chỗ.
Tống Diễn mím chặt môi, mồ hôi lấm tấm trên trán. Lúc này y nghe thấy người đàn ông ghé sát tai mình, giọng nói khẽ khàng: "Thịt thối phải cắt bỏ thì mới lành lại được."
Ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo, nhưng hơi thở của hắn lại nóng rực khiến vành tai của Tống Diễn nóng ran và tê rần. Hàng mi Tống Diễn khẽ run, giọng khàn đi: "Xin lỗi, ngươi cứ tiếp tục đi."
Y hít một hơi thật sâu, nhưng lần này không cố tránh nữa.
Để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau ở lưng, Tống Diễn cố gắng không nghĩ về vết thương mà nghĩ đến những chuyện khác.
Thực ra những năm qua y bị thương không ít lần, trong các trận chiến, đao kiếm vô tình, có vài lần thậm chí còn bị thương rất nặng. Vậy nên vết thương này chẳng đáng là gì, y còn không quan tâm. Nghĩ đến đây, y lại không kiềm được mà nhớ về Cố Duy.
Có lần Chung Tuệ Lan hiểu lầm y, đuổi đánh y một gậy trong sân, lúc đó Cố Duy đã bôi thuốc cho y. Cảnh tượng hôm đó rất giống với tình cảnh hôm nay...
Nhưng so với roi của ma tộc, gậy của Chung Tuệ Lan chẳng khác gì mì sợi. Lúc ấy y còn không chịu nổi, giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.
Không biết cha mẹ y ở Nguyệt Lạc giờ sao rồi. Hy vọng ở đó vẫn an toàn.
Chỉ tiếc là y không thể ở bên họ, không biết còn có cơ hội gặp lại không. Cái cớ mà y từng dùng để nói dối cha mẹ giờ đã thành sự thật, quả nhiên đời người khó đoán trước.
Ánh mắt của Cổ Thanh dừng lại trên góc nghiêng của Tống Diễn.
Gương mặt tuấn tú của y tái nhợt vì đau, đôi môi nhạt màu đã bị cắn đến rỉ máu, nhưng đôi mắt lại thất thần, không biết đang nghĩ gì. Người từng rất sợ đau và quen được chiều chuộng ngày nào, giờ đã có thể chịu đựng được cơn đau cắt thịt mà không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Thậm chí còn có tâm trí để lơ đãng.
Mặt Cổ Thanh tối sầm lại, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hơi bực bội. Ngón tay hắn vô tình lướt qua cổ Tống Diễn, khẽ chạm vào một lọn tóc, cọ nhẹ lên vành tai đỏ bừng của đối phương.
Tống Diễn chỉ cảm thấy có cơn ngứa nhẹ lướt qua cổ mình, không giống với cơn đau nhức ở lưng, cảm giác đó nhẹ như lông vũ lướt qua, khiến y bất giác rùng mình kêu lên một tiếng nhỏ, nhưng y nhanh chóng nhận ra rồi vội cắn chặt môi.
Âm thanh vừa rồi của mình...
Mặt Tống Diễn nóng bừng. Đúng lúc này Đan Sa phía trước bỗng trở mình, khiến Tống Diễn nín thở vì căng thẳng. Một lát sau thấy Đan Sa vẫn ngủ say, y mới nhẹ nhõm thở phào. Y khẽ kéo lại áo phía trước, rõ ràng chỉ là bôi thuốc thôi mà, sao lại có cảm giác xấu hổ lạ lùng thế này?
Tống Diễn hít sâu một hơi, lần này không dám để mình lơ đãng nữa.
Trong hang chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Khi thuốc mỡ tiếp xúc với vết thương, cơn đau từ từ tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp tê tê, khiến Tống Diễn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cuối cùng cũng Cổ Thanh thu tay lại.
Tống Diễn vội kéo áo lên, khẽ nói: "Cảm ơn ngươi."
Y thậm chí còn không dám liếc nhìn Cổ Thanh, quay lưng cuộn người lại, không nói thêm gì nữa.
Cổ Thanh khẽ cong môi, phất tay nhẹ nhàng để cả hai chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn đứng dậy bước ra khỏi hang động.
Bóng đêm yên tĩnh và lạnh lẽo.
Cổ Thanh thong dong bước ra ngoài. Trên các chốt gác, đám ma tộc canh gác lại như không hề nhìn thấy sự hiện diện của hắn. Hắn thong thả đi đến phía sau ngọn núi, nơi có một ma tộc cao to đang đứng chờ.
Ma tộc này có đôi mắt đỏ sẫm, làn da màu đồng sẫm, trên cằm có một vết sẹo dữ tợn – chính là Ma tướng Phục Diễm.
Phục Diễm cung kính quỳ một gối: "Quân thượng."
Cổ Thanh thực chất chính là Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy lạnh lùng liếc nhìn xuống với đôi mắt đen sâu thẳm, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Phục Diễm hít sâu một hơi, lo lắng nói: "Quân thượng, Đại trưởng lão Lư Khâu Kỳ đang dòm ngó, ma tộc khắp nơi đều có tai mắt của lão. Ngài một mình đến đây để lại ma cung không có ai trấn giữ, e rằng sẽ khiến lão sinh nghi."
Tịch Vô Quy khẽ liếc nhìn hắn ta: "Chuyện này không sao. Bản quân đã để lại một con rối hóa thân tại ma cung, không ai phát hiện ra đâu. Không ai biết bản quân đang ở đây. Hơn nữa... nếu lão ta thật sự dám có hành động gì..."
Ánh mắt Tịch Vô Quy lóe lên một tia tàn nhẫn, chậm rãi nói: "Vậy bản quân sẽ nhân cơ hội này mà xử lý lão luôn."
Phục Diễm cúi đầu kính cẩn: "Thuộc hạ đã hiểu."
Tịch Vô Quy thấy hắn ta chưa rời đi, hai tay chắp sau lưng: "Còn chuyện gì nữa?"
Phục Diễm do dự, muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Chuyện Đại trưởng lão chỉ là một phần, thực ra lý do quan trọng nhất khiến hắn ta đến đây là vì chuyện Quân thượng ngụy trang thành tù binh để vào ngục Hàn Uyên.
Khi mới biết chuyện, Phục Diễm vô cùng kinh ngạc, tại sao Quân thượng lại làm vậy? Chuyện này quá khó tin quá điên rồ!
Dù hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được ý định của Quân thượng, nhưng khi hắn ta đến đây, nhìn thoáng qua đám tù binh, hắn ta lập tức hiểu rõ Quân thượng vì ai mà đến.
Tống Diễn...
Hắn ta vẫn còn nhớ khi được lệnh đến nhân gian, chứng kiến Quân thượng động lòng vì một người phàm. Dù người đó đã đưa ra giấy hoà ly mà Quân thượng vẫn không chịu từ bỏ. Khi đó trong lòng hắn ta thật sự không thể tin nổi, đó lại là Quân thượng của mình!
Dù khi lịch kiếp đã mất trí nhớ, nhưng bản tính của ma thì không thay đổi. Quân thượng có thể tàn nhẫn với cha mẹ kiếp trước của mình, có thể lạnh lùng trước mọi khó khăn và gian khổ, nhưng lại động lòng vì một người phàm nhỏ bé như con kiến. Ngay cả đến giây phút cuối cùng, trong lòng ngài cũng chỉ nghĩ đến người phàm ấy.
Sau khi giết thân kiếp của Quân thượng, Phục Diễm vội vã rời đi, nhưng vì đã hứa với Quân thượng sẽ bảo vệ Tống Diễn nên hắn ta đã quay lại thành Túc Minh một lần nữa.
Nhưng lúc đó Tống Diễn đã đi theo Tông Diệu. Phục Diễm đành trở lại núi Táng Hồn, báo cáo tình hình của Tống Diễn. Khi Quân thượng tỉnh lại, nhìn thấy nửa tờ thư hoà ly mà mình mang về, ngài không nhắc đến chuyện này nữa mà chỉ tập trung vào việc dẹp loạn ma tộc, đích thân ra tay tiêu diệt cao thủ tiên môn. Ba năm qua Quân thượng đã một lòng dẫn dắt ma tộc đánh chiếm các thành trì, trở lại vị trí kẻ thống trị lạnh lùng vô tình của ma tộc.
Hắn ta cứ ngỡ Quân thượng đã quên người này.
Nhưng không ngờ Quân thượng vẫn chưa buông bỏ.
Trong lòng Phục Diễm đầy lo lắng, hắn ta hồi hộp nói: "Hiện tại Tống Diễn đã là tiên nhân của Không Huyền Cảnh, đối địch với ma tộc chúng ta, lại giết không ít ma tộc. Ngài còn định..."
Lời còn chưa dứt, Phục Diễm đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tịch Vô Quy, như bị ai bóp chặt cổ họng, thân thể Phục Diễm bất giác run lên.
Một lúc sau, hắn ta cúi đầu sát đất, trán chạm sàn, run rẩy nói: "Xin Quân thượng thứ tội."
Hắn ta biết mình đã vượt quá giới hạn. Dù mọi việc hắn ta làm đều theo lệnh của Tịch Vô Quy, nhưng chứng kiến quá nhiều chuyện của Quân thượng khiến hắn ta hiểu rằng mình đã lấn quyền. Nếu không nhờ sự trung thành tuyệt đối của mình và việc Tịch Vô Quy là người biết thưởng phạt công minh, có lẽ hắn ta đã chết dưới kiếm của Quân thượng từ lâu.
Tịch Vô Quy thu lại ánh mắt lạnh lùng, xoay người nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền: "Trở về đi. Chuyện của ta, ngươi chưa đủ tư cách can thiệp."
Phục Diễm vội đáp: "Vâng, thuộc hạ biết sai."
Dù trong lòng hắn ta vẫn lo lắng nhưng không dám nói thêm gì nữa. Hắn ta hiểu mọi quyết định của Tịch Vô Quy đều có lý do riêng. Hắn ta chỉ có thể tiếp tục tuân theo mệnh lệnh mà thôi.
Tịch Vô Quy nhìn lên bầu trời đêm đầy u ám, ánh trăng nhợt nhạt phủ lên khuôn mặt hắn, càng làm lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách. Trong đôi mắt đen thẳm kia, một tia cảm xúc khó đoán thoáng qua, nhanh đến mức khó nhận ra.
Chỉ có hắn biết rằng, dù đã cố gắng chôn vùi cảm xúc kia suốt ba năm qua, nhưng khi nhìn thấy Tống Diễn lần nữa, tất cả những gì hắn tưởng rằng đã quên lại trỗi dậy.
Hắn không muốn, nhưng cũng không thể phủ nhận điều đó.
Tống Diễn... tên người phàm từng khiến hắn động lòng, đến nay vẫn có thể làm trái tim hắn dao động.
Nhưng lần này, mọi chuyện sẽ khác. Hắn không còn là kẻ yếu đuối của kiếp trước, người để tình cảm lấn át lý trí. Nếu Tống Diễn đã chọn đối địch với ma tộc, hắn sẽ không ngần ngại ra tay.
Dù cho tình cảm đó có sâu đến đâu, Tịch Vô Quy vẫn là Tịch Vô Quy – kẻ đứng trên đỉnh của ma giới, và hắn sẽ không để bất cứ ai, kể cả Tống Diễn, làm lung lay vị thế của mình.
Hắn cười lạnh một tiếng, đôi mắt lạnh băng lướt qua Phục Diễm một lần nữa trước khi quay người bước đi, để lại bóng lưng cao ngạo hòa vào bóng tối.
Phục Diễm quỳ yên một chỗ, đợi quân thượng đi xa mới dám ngẩng đầu lên. Trong lòng hắn ta vẫn còn lo lắng, nhưng hiểu rõ mọi quyết định của Tịch Vô Quy không bao giờ có thể thay đổi được. Hắn ta chỉ có thể làm theo mệnh lệnh, tuyệt đối không được nghi ngờ.
Bóng đêm lạnh lẽo như bao trùm lấy mọi thứ, sự yên tĩnh của ngục Hàn Uyên như đang chuẩn bị cho một trận bão tố sắp đến.
Tịch Vô Quy bước đi trong đêm, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ lạnh lùng xa cách. Trận chiến nội tâm của hắn vẫn chưa kết thúc, nhưng lần này, hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai – kể cả bản thân – cản trở con đường mà hắn đã chọn.