• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thiếu chủ, chúng ta chuẩn bị xuất phát chứ ạ?"

Từ Thuấn cung kính hỏi Tông Diệu.

Tông Diệu nhìn ra ngoài quán trọ, gật đầu: "Đi thôi."

Tông Diệu và Từ Thuấn vừa bước ra ngoài thì một cỗ xe ngựa lăn bánh tới, Tống Diễn vén rèm xe lên, nở một nụ cười: "Từ huynh, đi chung nhé!"

Tông Diệu nhìn vào đôi mắt cười của Tống Diễn, hơi khựng lại rồi cũng cười đáp: "Được."

Thấy Tông Diệu lên xe, Từ Thuấn chỉ còn cách đi theo.

Bên trong xe ngựa, bốn người ngồi đối diện nhau.

Từ Thuấn mặt mày nghiêm nghị không nói gì. Họ vốn có thể cưỡi kiếm bay đến Bắc Lê Châu, giờ thì phải chen chúc trên xe ngựa với một tên công tử bột. Thiếu chủ nhà mình đúng là quá hiền lành!

Ánh mắt của Cố Duy cũng lạnh như băng, dù là cùng xuất phát nhưng có cần ngồi chung xe không? Nhà Tống Diễn hết xe ngựa rồi hay sao?

Tông Diệu cười hỏi: "Sao Tống huynh lại đột ngột đổi ý vậy?"

Nhớ lần trước mời, Tống Diễn tỏ ra không mấy hứng thú, Tông Diệu còn tưởng Tống Diễn sẽ không đi.

Tống Diễn nhướng mày: "Ta chỉ muốn đi mở mang tầm mắt, biết đâu bất ngờ ta lại là thiên tài trời sinh, không đi chẳng phải lãng phí ư?"

Tông Diệu lấy tay che miệng, khẽ cười.

Từ Thuấn thì không giấu được sự khinh thường trong lòng: Giờ ai cũng nghĩ mình là thiên tài trời sinh à? Thiếu chủ cũng lạ thật, sao lại mời tên công tử này đi tuyển chọn Tiên Môn? Để báo ân thì cũng đâu nhất thiết phải thế.

Suốt hành trình Từ Thuấn và Cố Duy đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, chẳng buồn nói gì.

Chỉ có Tống Diễn và Tông Diệu là trò chuyện rôm rả.

Hành trình đến Bắc Lê Châu kéo dài khoảng ba đến năm ngày.

Xe ngựa chạy cả ngày.

Khi màn đêm buông xuống, họ đến một thị trấn nhỏ.

Tống Diễn nói: "Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây nhé."

Tất nhiên Tông Diệu không có ý kiến gì.

Thị trấn này chỉ có một quán trọ, chủ yếu để cho khách vãng lai nghỉ chân. Khách đến đây có cả người phàm lẫn tu sĩ, hầu hết đều trên đường đến Bắc Lê Châu tham gia tuyển chọn Tiên Môn.

Nhìn thấy đoàn người của Tống Diễn ăn mặc sang trọng, tiểu nhị lập tức niềm nở bước tới: "Các vị khách quan cần gì ạ?"

Tống Diễn ném ra một thỏi bạc: "Món ngon nhất của các ngươi, mang hết lên đây."

Tiểu nhị cười rạng rỡ. Cậu ta thích nhất mấy vị khách hào phóng như vậy, đáp ngay: "Dạ, quán chúng ta vừa hay có vài món sơn hào hải vị, sẽ chuẩn bị ngay cho các vị liền."

Nói xong còn giúp Tống Diễn lau ghế.

Tống Diễn ung dung ngồi xuống.

Cố Duy ngồi cạnh Tống Diễn, Tông Diệu ngồi bên còn lại. Từ Thuấn nhìn quanh, chỉ còn một chỗ trống nên đành ngồi xuống.

Tiểu nhị nhanh chóng mang trà nước và đồ ăn nhẹ lên.

Tống Diễn giơ tay định rót trà cho Tông Diệu. Nhớ hồi mới đi làm, y toàn là người pha trà cho sếp, có khách đến cũng y là người rót nước, nên giờ động tác này trở thành phản xạ tự nhiên của dân văn phòng rồi.

Nhưng ánh mắt Cố Duy bỗng trở nên lạnh lẽo.

Chưa bao giờ Tống Diễn đối xử với mình cẩn thận như vậy, thế mà lúc nào cũng tận tâm với Tông Diệu.

Cậu đã chịu đựng suốt cả quãng đường, giờ không chịu nổi nữa.

Cố Duy hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng: "Anh ta không có tay à?"

Tống Diễn khựng lại giữa chừng, vẻ mặt lúng túng.

Tông Diệu cũng không giấu được sự bối rối, khẽ ho vài tiếng rồi giơ tay ngăn Tống Diễn: "Ta tự làm được."

Nếu không ngăn lại, chắc ánh mắt như dao của Cố Duy sẽ xuyên thủng mình mất.

Tống Diễn nhanh chóng chuyển hướng, quay sang rót cho Cố Duy một chén trà, giọng nhẹ nhàng: "Uống trà đi, hạ hỏa."

Chỉ là rót trà cho khách thôi mà, sao Cố Duy lại phản ứng như thế? Cả quãng đường vừa rồi cậu cứ im lặng không thèm liếc mắt đến Tông Diệu, giờ lại nói móc trước mặt mọi người. Tống Diễn thấy thật bất lực.

Y nghĩ nếu sau này bái nhập Tiên Môn, Tông Diệu sẽ là "sếp lớn" của cậu. Bây giờ mình làm vậy cũng chỉ là tạo dựng quan hệ tốt đẹp cho Cố Duy thôi, thế mà cậu lại tỏ thái độ khó chịu thế này... Phải tìm cơ hội nói chuyện với Cố Duy, không cần nịnh bợ Tông Diệu nhưng cũng đừng làm tình hình căng thẳng đến mức này chứ? Tông Diệu có làm gì cậu đâu mà sao cứ tỏ ra thù địch thế?

Trẻ con mà không nghe lời thì chỉ tự thiệt bản thân thôi.

Vì chuyện vừa xảy ra, bầu không khí trên bàn ăn trở nên căng thẳng.

May mà chẳng bao lâu sau, các món ăn nóng hổi được dọn lên.

Tống Diễn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Dù trong xe ngựa đã có lò sưởi, không lạnh, nhưng đi cả ngày đường vào trời đông tay chân vẫn hơi tê buốt. Giờ có đồ ăn nóng, ấm người lên thì còn gì bằng.

Quán ăn tuy đơn giản, không thể so với những nơi ở thành Túc Minh nhưng cũng có vài món ngon lạ miệng, Tống Diễn chưa từng ăn nên thấy khá thú vị.

Y hào hứng mời mọc: "Không ngờ quán nhỏ này mà món ăn cũng ngon quá. Mọi người thử đi!"

Y cố gắng khuấy động không khí.

Nhưng chẳng ai hưởng ứng, ngay cả Tông Diệu cũng chỉ cười nhẹ rồi lặng lẽ gắp thức ăn.

Tống Diễn: Ôi, sao mà khó khăn quá vậy.

Cuối cùng thì bữa ăn cũng kết thúc, mọi người định nghỉ qua đêm tại đây. Tông Diệu và Từ Thuấn ở chung phòng.

Tống Diễn thì nghĩ tối nay y cần nói chuyện với Cố Duy. Với lại hai người họ vốn là "vợ chồng", nếu không ở cùng phòng sẽ bị người ta nghi ngờ. Hơn nữa từ trước đến giờ ngủ chung cũng chẳng có vấn đề gì, thế nên y vẫn quyết định ở cùng phòng với Cố Duy.

Lên đến lầu hai, trước khi chia tay Tống Diễn suy nghĩ một lúc rồi cười xin lỗi Tông Diệu: "Thê tử ta tuổi còn nhỏ, nếu có gì không phải mong Từ huynh bỏ qua cho."

Tông Diệu chẳng để bụng, cười nói: "Ta không sao đâu, Tống huynh đừng lo nghĩ nhiều."

Cố Duy nghe thế càng thêm khó chịu. Cậu đâu cần Tống Diễn phải hạ mình trước mặt người khác như vậy!

Thấy Tống Diễn còn định nói thêm gì với Tông Diệu, Cố Duy lạnh lùng liếc Tông Diệu một cái rồi nắm tay Tống Diễn lôi thẳng vào phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng.

Tống Diễn bất ngờ bị đẩy ép vào cửa, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Cố Duy. Y thoáng sững sờ, một cảm giác áp lực mạnh mẽ ập đến khiến y hơi căng thẳng.

Khoan đã... sao mình lại thấy căng thẳng trước Cố Duy chứ?

Tống Diễn hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Đây cũng là lúc nên nói chuyện rõ ràng với Cố Duy.

Không thể tiếp tục thế này được nữa!

Tống Diễn dịu giọng, thăm dò: "Ngươi... có gì không hài lòng với Từ huynh à?"

Y muốn nghe ý kiến của Cố Duy trước rồi mới tìm cách giải quyết.

Môi Cố Duy mím chặt.

Không hài lòng à? Đương nhiên là không chịu nổi việc mắt y lúc nào cũng chỉ nhìn anh ta!

Sau một lúc im lặng, Cố Duy lạnh lùng đáp: "Lai lịch anh ta không rõ ràng, thân phận đáng nghi."

Chỉ có thế thôi sao?

Tống Diễn nhìn Cố Duy với vẻ nghi hoặc: "Ngươi yên tâm, Từ huynh không phải người xấu đâu."

Cố Duy nhìn ánh mắt chắc nịch của Tống Diễn, trong lòng càng thêm khó chịu. Tại sao y lại tin anh ta như vậy?

Tống Diễn suy nghĩ một lát rồi kiên nhẫn giải thích: "Từ huynh là một tu sĩ rất giỏi. Thời buổi này không biết khi nào sẽ loạn. Có bạn bè như Từ huynh thì cũng tốt cho chúng ta thôi, ngươi hiểu chứ?"

Y không muốn ép Cố Duy phải nịnh bợ Tông Diệu, nhưng một mối quan hệ tốt đẹp thì vẫn cần thiết. Bản thân Tông Diệu cũng là người đáng kết giao, Tống Diễn rất quý trọng sự tử tế của anh ta.

Chứ nếu là người xấu, dù có lợi lộc Tống Diễn cũng không đời nào cúi mình lấy lòng.

Cố Duy nhìn Tống Diễn với vẻ mặt nghiêm túc.

Giờ thì cậu đã hiểu.

Chỉ vì Từ Phần mạnh hơn mình, có thể là tiên nhân, có địa vị cao hơn... nên y mới tận tụy với anh ta như vậy đúng không? Nếu mình mạnh hơn anh ta, nếu mình là người đáng để y dựa vào, liệu y có chỉ nhìn về phía mình thôi không?

Ánh mắt Cố Duy trở nên lạnh lẽo.

Tống Diễn thấy Cố Duy im lặng, lo lắng hỏi: "Ngươi có nghe không đấy?"

Cố Duy nhìn chằm chằm Tống Diễn, rồi đột nhiên buông cổ tay y ra, quay người rời khỏi phòng.

Mặc cho Tống Diễn nói gì, Cố Duy cũng không thèm đáp lại.

Tống Diễn nhìn dáng vẻ ương bướng của Cố Duy, thở dài thườn thượt. Trời ơi, trẻ con mà giận dỗi thì đúng là khó chiều quá.

Mấy ngày tiếp theo tuy Cố Duy vẫn không tỏ ra vui vẻ gì, thái độ lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng không gây gổ với Tông Diệu nữa.

Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm.

Cả đoàn thuận lợi đến được Bắc Lê Châu.

Từ xa, họ đã thấy những bức tường thành cao sừng sững.

Xe ngựa của Tống Diễn trải qua kiểm tra rồi vào thành.

Nhìn con phố sầm uất hai bên đường, Tống Diễn không khỏi cảm thán.

Khác hẳn với thành Túc Minh, nơi này toàn là tu sĩ, thậm chí còn có không ít tiên nhân. Nếu ở thành Túc Minh gặp được tiên nhân là điều hiếm hoi, thì ở đây chỉ cần ngẩng đầu là thấy họ cưỡi kiếm bay qua, để lại một vệt mờ trên bầu trời. Đúng là cảnh tượng phồn vinh.

Ở thành Túc Minh, nhà họ Tống là giàu nhất, nhưng đến đây nhiều lắm cũng chỉ là phú hộ nhỏ nơi huyện lỵ, chẳng đáng là gì.

Tống Diễn hiểu rất rõ rằng phải khiêm tốn, "người còn có người giỏi hơn, núi còn có núi cao hơn", đến Bắc Lê Châu mà dám vênh váo thì không xong đâu. Vì thế y ngoan ngoãn tìm chỗ trọ.

Vì kỳ tuyển chọn Tiên Môn sắp diễn ra, Bắc Lê Châu rất náo nhiệt, tu sĩ từ trăm thành đổ về, ai cũng muốn thử vận may, biết đâu có thể thành tiên. Tống Diễn đến muộn, phải chạy qua hơn chục quán trọ mới tìm được một nơi còn phòng, giá cả thì khỏi phải nói, đắt cắt cổ. Y đặt hai phòng.

Sắp xếp xong chỗ ở, Tống Diễn đề nghị ra ngoài ăn tối, tiện thử luôn ẩm thực Bắc Lê Châu.

Cả nhóm tìm đến một quán rượu đông đúc.

Vì kỳ tuyển chọn sắp tới, người ta chỉ bàn về chuyện này.

Tống Diễn chăm chú lắng nghe.

Lần này người chủ trì kỳ tuyển chọn là Thừa Di Đạo Nhân. Trong truyện, Thừa Di cũng là một nhân vật phụ nổi tiếng. Từ sau trận chiến giữa Tông Triều Sơn và Ma Quân Tịch Vô Quy cách đây hai mươi năm, rất nhiều tiên nhân ở Không Huyền Cảnh đã chết. Việc Thừa Di sống sót và trở thành tiên nhân cấp cao nắm giữ một vùng lãnh thổ khiến cả những Tiên Sử nhỏ bé như Công Nghi Đam cũng phải e dè.

Nhưng dù Thừa Di có lẫy lừng đến đâu, thì khi Ma Quân Tịch Vô Quy phá thành, ông ta cũng chỉ là con kiến bị giết chết.

Tống Diễn nhớ rõ chi tiết này vì trong truyện, Thừa Di cố chạy trốn khi thành bị phá, nhưng bị Tịch Vô Quy chém chết chỉ bằng một nhát kiếm.

Việc miêu tả Thừa Di dài dòng hơn những nhân vật khác nhằm để tôn lên sức mạnh của Tịch Vô Quy. Dù sao chết dưới kiếm của Tịch Vô Quy cũng là cách chứng tỏ thực lực của Thừa Di.

Vì Tịch Vô Quy không giết kẻ vô danh.

Cả toà thành phồn hoa này rồi cũng sẽ chỉ còn là đống đổ nát. Sự hưng thịnh trước mắt chẳng qua là phù du.

Nghĩ đến đây, Tống Diễn thở dài.

Y thôi suy nghĩ, tiếp tục nghe người ta bàn tán.

"Ta cá là Tam công tử nhà họ Phong sẽ được chọn!"

"Ta cũng đặt cược vào Tam công tử, đặt rồi đấy!"

"Ta cũng đặt vào Tam công tử! Một trăm lượng!"

Tông Diệu vốn im lặng nãy giờ bỗng tò mò hỏi: "Kỳ tuyển chọn Tiên Môn hoàn toàn dựa vào thiên phú và thực lực, tại sao các vị lại chắc chắn như vậy? Tam công tử đó có thiên phú xuất chúng à?"

Người kia thấy Tông Diệu hỏi thì đáp: "Huynh đệ là người ngoài đến à? Chuyện này huynh không biết rồi. Tam công tử nhà họ Phong tất nhiên có thiên phú, nhưng quan trọng nhất là Phong gia có mối quan hệ thân thiết với Thừa Di Đạo Nhân. Người nhà họ Phong vào được Tiên Môn là chuyện chắc như đinh đóng cột, đi thi cũng chỉ là hình thức thôi."

Tông Diệu khẽ cau mày: "Còn có chuyện như vậy sao?"

Người kia nói tiếp: "Nhà họ Phong là gia tộc số một ở Bắc Lê Châu, nhà họ có bao nhiêu tiên nhân rồi, nói là "tiên nhân thế gia" cũng không sai. Nhà họ có thêm một tiên nhân cũng chẳng có gì lạ."

Mọi người xung quanh đều hưởng ứng.

"Đúng thế!"

"Nghe nói Thừa Di Đạo Nhân và tổ tiên nhà họ Phong là chỗ huynh đệ chí cốt đấy."

"Tiên nhân với nhau, quan hệ tất nhiên khác hẳn người thường."

"Phải mà ta có mối quan hệ như thế thì ta cũng thành tiên rồi!"

"Thôi mơ mộng hão huyền đi ông ơi!"

Tông Diệu càng nghe càng cau mày chặt hơn, giọng cũng lạnh đi: "Có chuyện như vậy, ta phải tận mắt xem thử."

Tống Diễn liếc sang Tông Diệu, nghĩ bụng Tông Diệu đúng là chính nhân quân tử, luôn vì thiên hạ mà lo nghĩ, là người cao thượng. Nhưng anh ta chưa hiểu rõ sự phức tạp của lòng người.

Chuyện này chẳng có gì lạ.

Nếu Không Huyền Cảnh là một doanh nghiệp nhà nước lớn, thì Tông Diệu chính là con trai tổng giám đốc, rất lý tưởng hóa mọi thứ, nghĩ rằng mọi việc phải theo đúng quy tắc. Nhưng dưới lớp vỏ quy củ đó là những mối quan hệ rối rắm. Tiên nhân cũng là người, việc chăm sóc bạn bè, con cháu là chuyện rất đỗi bình thường.

Ngay cả ở các doanh nghiệp lớn thời nay, chuyện con cái nối nghiệp chẳng hiếm. Nếu là một chỗ béo bở thì tất nhiên càng muốn giữ cho người nhà, truyền đời này qua đời khác. Nhà họ Phong đã có bao nhiêu tiên nhân, lại có quan hệ sâu rộng như vậy, việc ưu ái cho hậu bối cũng là lẽ thường tình.

Chuyện này không bị đưa ra bàn tán công khai thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng lọt vào tai Tông Diệu, một người quá lý tưởng hóa thì quả là không hợp.

Chẳng trách Tông Diệu không vui.

Tam công tử nhà họ Phong chưa thi đã bị Tông Diệu để ý, chỉ mong hắn ta có chút bản lĩnh, chứ nếu đi đường ngang ngõ tắt thì lần này chắc toang rồi.

Tống Diễn lại nghĩ, mà chuyện này có liên quan gì đến mình đâu.

_________________

Sáng hôm sau Tống Diễn dậy sớm, dẫn Cố Duy đi đăng ký.

Tiên Môn có chủ trương thu hút nhân tài, không phân biệt xuất thân. Bất cứ ai muốn tham gia kỳ tuyển chọn chỉ cần đến Phủ Tiên sư nhận danh thiếp là được. Hôm nay là ngày cuối cùng phát danh thiếp.

Trước Phủ Tiên sư có một bàn ghi danh, ngồi sau bàn là một vị tiên nhân trung niên, cầm bút chu sa để ghi tên.

Vì hôm nay là hạn chót nên phần lớn người đã lấy danh thiếp từ trước, chỉ còn vài người lác đác. Tống Diễn thấy thế cũng tốt, khỏi phải xếp hàng.

Y bước tới, báo tên mình.

Tiên nhân trung niên viết tên Tống Diễn lên tờ giấy mỏng như cánh ve, chữ màu vàng óng ánh lên một lát rồi tờ giấy được trao cho y.

"Người tiếp theo."

Tống Diễn đẩy Cố Duy lên trước.

Sắc mặt Cố Duy thay đổi chút ít.

Cậu cứ tưởng Tống Diễn chỉ đăng ký cho mình, không ngờ lại đẩy cả cậu ra.

Cậu vẫn luôn nghi ngờ mình có liên quan đến ma tộc. Dù Phục Diễm đã nói không cần lo lắng bị tiên nhân phát hiện, có thể yên tâm đi, nhưng Cố Duy thực sự không muốn tham gia tuyển chọn Tiên Môn.

Cậu vốn không ưa gì cái kiểu tiên nhân giả tạo, ngạo mạn và tự cao tự đại.

Tống Diễn thấy Cố Duy đứng yên không nói gì, nghĩ bụng: Lúc này mà còn đờ ra làm gì chứ? Y quay sang nói với tiên nhân: "Cố Duy, Cố trong "Cố nhân", Duy trong "duy nhất"."

Thấy tiên nhân sắp hạ bút, Cố Duy lạnh lùng: "Không cần viết tên ta."

Vị tiên nhân trung niên cau mày không hài lòng: "Hai người đã quyết định chưa?"

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp người đã đến đây mà vẫn chưa quyết định có đăng ký hay không.

Tống Diễn cũng không ngờ Cố Duy lại không chịu đăng ký, hơi bối rối. Đây là cơ hội cá chép hóa rồng mà ai cũng mơ ước, tham gia cũng không mất gì. Trước khi ra ngoài, Cố Duy đâu có tỏ vẻ không muốn đâu?

Y cứ tưởng Cố Duy cũng thích chứ!

Quan trọng nhất là nếu Cố Duy có thể gia nhập Tiên Môn, dù sau này họ có chia xa y cũng yên tâm.

Tống Diễn kiên nhẫn khuyên: "Đã đến đây rồi thì thử một lần với ta đi, chẳng lẽ bỏ phí công sức đến đây sao?"

Cố Duy chẳng hứng thú gì với Tiên Môn. Thậm chí cậu còn không muốn Tống Diễn tham gia, nhưng lại không muốn làm Tống Diễn mất hứng.

Thấy Cố Duy vẫn không động lòng, Tống Diễn bắt đầu đau đầu. Không ngờ bước đầu tiên đã gặp trắc trở.

Rốt cuộc tại sao Cố Duy không muốn nhỉ?

Đang lúc Tống Diễn nghĩ cách thuyết phục thì bất chợt vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Trong đám bụi mờ, một thiếu niên kiêu ngạo cưỡi ngựa lao tới, đôi lông mày sắc sảo.

Tiên nhân trung niên thấy vậy thì khách sáo gật đầu: "Tam công tử."

Tuy thái độ không quá niềm nở, nhưng rõ ràng khác hẳn so với sự lạnh lùng dành cho Tống Diễn.

Thiếu niên kia chính là Tam công tử nhà họ Phong, Phong Minh Vũ.

Phong Minh Vũ cao ngạo ngẩng cằm: "Ta đến lấy danh thiếp."

Tống Diễn vừa nhìn đã nhận ra đây chính là Tam công tử nổi danh kia. Đúng là khí thế khác biệt, ngay cả tiên nhân cũng phải chào hỏi, xem ra lời đồn về mối quan hệ giữa hắn ta và Thừa Di đạo nhân không giả.

Tống Diễn là người đã quen lăn lộn xã hội, chẳng thích gây chuyện bao giờ. Gặp loại quyền quý kiêu ngạo như này y chỉ muốn né xa. Thế là y định kéo Cố Duy tránh qua một bên, đợi Tam công tử lấy danh thiếp xong rồi tính tiếp.

Nhưng vừa kéo, không kéo được.

Cố Duy vẫn đứng yên, ánh mắt lướt qua Tống Diễn. Lúc nãy còn năn nỉ mình đi thi, giờ người ta vừa đến cái đã định nhường ngay.

Trước đó vì Từ Phần là tu sĩ nên Tống Diễn mới nịnh bợ, giờ gặp Phong Minh Vũ cũng vội vàng tránh né... Thái độ nhún nhường của Tống Diễn khiến Cố Duy cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Phong Minh Vũ từ nhỏ đã được gia đình chăm sóc bằng linh đan diệu dược, sớm đã trở thành một tu sĩ. Tuy chưa chính thức bái nhập Tiên Môn, nhưng với một trưởng bối như Thừa Di đạo nhân, chuyện vào Không Huyền Cảnh là chắc chắn. Mọi người đều nói hắn sẽ thành tiên, nghe mãi những lời tâng bốc, trong lòng hắn sớm đã xem mình như tiên nhân rồi, dĩ nhiên coi thường người phàm, xem họ như cỏ rác.

Phong Minh Vũ đã quen với việc người người gặp mình là né tránh, nịnh nọt. Thấy hai người phía trước nghe đến tên mình mà còn đứng ì ra không tránh đường, hắn tức giận vung roi quất tới, lạnh lùng quát: "Còn chưa tránh ra hả!"

Người phàm mà dám vô lễ với hắn!

Ai ngờ Cố Duy nhanh như cắt giơ tay chộp lấy roi.

Ánh mắt lạnh băng của Cố Duy khiến Phong Minh Vũ hơi sững người, rồi nổi giận đùng đùng. Người phàm mà cũng dám phản kháng! Lúc nãy hắn chỉ vung roi nhẹ nhàng, không dùng sức vì đối phương chỉ là hai người phàm. Nhưng giờ hắn quyết định cho họ một bài học!

Phong Minh Vũ vận dụng pháp lực, định ra tay thì—

Tiên nhân trung niên vội bước ra ngăn lại, giọng nghiêm nghị có phần cảnh cáo: "Tam công tử, đây là Phủ Tiên sư."

Câu nói này khiến Phong Minh Vũ bình tĩnh lại.

Dù chắc chắn sẽ được chọn, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa chính thức là tiên nhân. Trước khi đi, các trưởng bối trong nhà đã căn dặn phải kiềm chế. Nếu gây chuyện ở cửa Phủ Tiên sư, để đến tai Thừa Di đạo nhân thì e rằng hắn sẽ bị mất mặt.

Phong Minh Vũ khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có chút lạnh lùng thoáng qua đáy mắt.

Cố Duy buông roi, không thèm nhìn Phong Minh Vũ nữa.

Tiên nhân trung niên thở phào. Ông ta cũng không muốn Phong Minh Vũ làm loạn ở đây, nếu có án mạng thì phiền phức lắm. Tổ tiên nhà Phong Minh Vũ là tiên nhân có tu vi cao cường, lại có quan hệ thân thiết với Thừa Di đạo nhân, nếu không vì điều đó ông đã chẳng nhượng bộ nhiều đến vậy. Ông quay sang nói với Cố Duy: "Nếu cậu không đăng ký thì về đi."

Tống Diễn nghĩ Phong Minh Vũ quả nhiên tuổi trẻ khí thịnh, đúng là con nhà quyền thế nhất Bắc Lê Châu. Đành thua một bậc rồi.

Lúc đầu y đã định nhường Phong Minh Vũ, nhưng đối phương vừa mở miệng đã vung roi. Tống Diễn liền không định nhường nữa. Đây là cửa Phủ Tiên sư, y không tin Phong Minh Vũ dám làm gì quá đáng. Với lại về nhà đã có Tông Diệu, càng chẳng cần sợ Phong Minh Vũ.

Tống Diễn đứng thẳng, quay lại bảo Cố Duy: "Ngươi đăng ký nha?"

Y nheo mắt cười nhẹ, trông như đang dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh.

Cố Duy nhìn vào đôi mắt cười của Tống Diễn, cảm giác bực bội trong lòng dần tan đi. Cậu vốn không định tham gia, nhưng thấy Phong Minh Vũ kiêu căng thế kia... Dù kỳ tuyển chọn Tiên Môn không có mấy nguy hiểm, nhưng vẫn có những chuyện tranh giành ngầm, có người bị thương. Mà Tống Diễn thì tay trói gà không chặt.

Nếu để Tống Diễn một mình đi thi, lỡ gặp phải mấy kẻ như Phong Minh Vũ, cậu không yên tâm.

Cố Duy từ tốn đáp: "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK