Ánh mắt buồn bã của người đó trong mơ khiến tim Tống Diễn thắt lại. Y hít thở gấp, choàng tỉnh khỏi ác mộng, nhưng khi cố nhớ lại giấc mơ mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, như thể bị một thế lực vô hình xóa sạch ngay lúc vừa tỉnh giấc. Tống Diễn bỗng thấy hoang mang, cảm giác như mình đã quên mất một điều gì đó quan trọng, nhưng dù cố nhớ lại thế nào cũng không thể nhớ ra.
Y xoay người định tìm Cố Duy, nhưng vừa nhúc nhích, một cơn đau dữ dội khiến y không khỏi hít một hơi.
Tống Diễn cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Da thịt y đầy những dấu vết loang lổ, toàn thân ê ẩm, cứ như vừa bị người ta đánh từ đầu đến chân.
Ký ức từ đêm say rượu chợt ùa về...
Tống Diễn:...
Y và Tịch Vô Quy đã làm chuyện đó ở ngoài trời... Tống Diễn đỏ mặt xấu hổ đến muốn ngất đi.
Say rượu làm loạn thật không ổn chút nào!
Nhưng điều khiến y xấu hổ nhất là... vợ vậy mà lại bự hơn cả y.
Khoan đã, y mới là chồng cơ mà? Sao cuối cùng người bị "ấy ấy" lại là y? Rốt cuộc ai mới là chồng hả???
Tống Diễn bỗng cảm thấy nghi ngờ cuộc đời.
Khi Tịch Vô Quy bước vào, thấy Tống Diễn còn ngồi ngây ngốc trên giường, vội đi tới lo lắng hỏi: "Em tỉnh rồi?"
Tống Diễn ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ ai oán.
Gặp ánh mắt ấy, Tịch Vô Quy cũng hơi căng thẳng. Hôm qua đúng là có phần mất kiểm soát, e rằng Tống Diễn đang giận rồi.
Hắn chần chừ giây lát, cằm hơi bạnh ra, khuôn mặt lộ nét tái nhợt, khẽ hỏi: "Em hối hận rồi à?"
Tống Diễn nhìn hắn.
Ánh mắt hắn cụp xuống, giọng nói trầm buồn, vẻ mặt lộ rõ nỗi thất vọng... Chợt trong tâm trí Tống Diễn thoáng hiện lại hình ảnh buồn bã của người trong giấc mơ, khiến lòng y mềm nhũn.
Dù mình có hơi phải chịu khổ, nhưng nghĩ lại hôm qua rõ ràng là y đã đồng ý. Cố Duy không hề ép buộc, hơn nữa y cũng đã... được tận hưởng. Đều là người lớn, nếu giờ đổi ý thì quá đáng quá.
Tống Diễn không thể làm chuyện như vậy.
Chỉ là bình thường y rất giữ mình, còn chưa từng yêu đương, thế mà hôm qua lại dám làm tới mức đó... Chắc là vì bị nhan sắc của Cố Duy mê hoặc rồi...
Tống Diễn hít sâu một hơi, có lẽ y cũng không thể thoát khỏi những cám dỗ trần tục. Y lắc đầu đáp: "Không."
Đại trượng phu dám làm dám chịu, sao có thể hối hận được.
Tịch Vô Quy thở phào nhẹ nhõm, khẽ cong môi nói: "Ta bế em đi ăn cơm."
Tống Diễn vội từ chối: "Ta có thể tự đi được!"
Là đàn ông, y không thể yếu đuối như thế.
Tịch Vô Quy không ép.
Tống Diễn nghiến răng bước tới bàn ăn, lúc này y mới nhận ra bản thân đã được lau rửa sạch sẽ, còn được bôi thuốc cẩn thận. Tất cả chắc đều là do Cố Duy làm... Khuôn mặt y đỏ bừng như tôm luộc, không biết làm thế nào để đối diện với Cố Duy nữa.
Tịch Vô Quy thấy vẻ bối rối của Tống Diễn, trong mắt thoáng hiện ý cười, không cố tình lại gần thêm để tránh làm y sợ.
𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼
Tống Diễn vô cùng hối hận vì sự nông nổi của mình. Ban đầu y chỉ định làm dịu đi không khí với Cố Duy, nào ngờ giờ còn trở nên ngượng ngùng hơn.
Cố Duy thì đã ổn rồi, nhưng y thì không.
Đúng là khéo quá thành vụng!
Từ hôm đó Tống Diễn không còn đụng tới rượu nữa, rượu đúng là hại người.
Thân thể giờ đã hồi phục, nhưng cứ ngồi không được Cố Duy chăm sóc khiến y thấy không thoải mái, y bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì. Y cũng muốn làm chút gì đó cho gia đình này.
Không thể cứ ngồi hưởng thụ mãi được.
Dù gì y cũng là gia chủ cơ mà.
Tống Diễn nói ý định này với Cố Duy, Cố Duy nhìn y im lặng hồi lâu, cuối cùng bảo y có thể mang dược liệu hái được xuống núi bán.
Tống Diễn khá ngạc nhiên, không ngờ Cố Duy cũng biết hái thuốc.
Tất nhiên Tịch Vô Quy không hề biết hái thuốc, nhưng Tống Diễn kiên quyết muốn làm gì đó nên hắn chỉ đành tìm cho y một công việc.
Dù sống ẩn dật với Tống Diễn ở đây, thực ra Tịch Vô Quy vẫn phải xử lý nhiều việc của Ma Vực. Trụ Trời đã được sửa, nhưng Ma Vực còn cần khôi phục lại, bình thường hắn đều tránh mặt Tống Diễn để bàn bạc.
Ban ngày Tống Diễn xuống núi bán dược liệu cũng tiện, Tịch Vô Quy giả vờ đi hái thuốc rồi tối đến nhờ thủ hạ chuẩn bị sẵn dược liệu, để hôm sau Tống Diễn đem tới hiệu thuốc trong thành bán.
Nhờ thế hai người đạt được một sự cân bằng tinh tế.
Để thuận tiện cho Tống Diễn ra ngoài, Tịch Vô Quy đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa ở chân núi, giờ Tống Diễn cách ngày lại xuống núi một lần.
Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua.
Ngày nọ, Tống Diễn lại đeo giỏ thuốc chuẩn bị xuống núi, Tịch Vô Quy nghiêng người tựa vào cửa, khoé môi hơi nhếch: "Về sớm nhé."
Tống Diễn gật đầu.
Mỗi lần nhìn thấy cảnh này, y cảm giác Cố Duy như một người vợ đợi chồng về. Nghĩ đến việc ở nhà luôn có người chờ mình, lòng y không khỏi mong mỏi được sớm về nhà.
Khoan... Cố Duy vốn là vợ y mà!
Mình đang nghĩ gì thế này.
Tống Diễn bật cười lắc đầu.
Y lái xe ngựa vừa đi vừa ngân nga tiến vào thành.
Giờ chủ tiệm thuốc đã khá thân thiết với Tống Diễn. Thuốc y bán luôn có chất lượng cao, số lượng lại dồi dào, thành ra đã có mối quan hệ hợp tác lâu dài.
Vừa thấy y tới, ông chủ cười tươi: "Tiểu Tống đến rồi đấy."
Tống Diễn đổ dược liệu ra, cười đáp: "Ngài xem hàng đi."
Ông chủ nhìn qua một lượt rồi nói: "Hôm nay có cả cỏ Linh Tiêu hiếm thấy, ta trả ngươi tròn một trăm lượng nhé."
Tống Diễn vui vẻ: "Được ạ."
Ông chủ khá hào phóng, y cũng chẳng bao giờ mặc cả, cầm tiền rồi đi.
Tống Diễn đi dạo trên phố.
Nghĩ lại, y cảm thấy có phần áy náy. Ngày nào Cố Duy cũng vất vả sớm đi tối về để hái thuốc, còn y chỉ cần mang đi bán, chẳng khác nào đang dựa vào công sức của người khác mà sống...
Nhưng mà... "ăn bám" cũng thật dễ chịu.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi xem nên mua gì cho Cố Duy, trong đầu vẫn lơ mơ suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi lớn: "Tống Diễn?!"
Lôi Thừa Nghiệp là người thành Vĩnh Nam. Giờ tiên giới và ma giới đã đình chiến, ông về quê thăm nhà, không ngờ lại gặp Tống Diễn ở đây, kinh ngạc vô cùng: "Sao ngươi lại ở đây?"
Ông còn tưởng mình nhìn nhầm!
Tống Diễn giật mình ngẩng lên, thấy trước mặt là một ông chú vạm vỡ, vóc dáng hùng vĩ, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, trông chẳng khác nào tiên nhân hay tu sĩ.
Lẽ nào đây là người quen của cơ thể này?
Từ khi tỉnh lại tới giờ, đây là lần đầu tiên y gặp người quen của chủ nhân cơ thể này, có chút bất ngờ không biết làm gì.
Lôi Thừa Nghiệp thấy y đứng đó, vẻ mặt phức tạp xen lẫn kinh ngạc không nói lời nào, bèn cau mày hỏi: "Ngươi bị sao thế?"
Tống Diễn suy nghĩ một lát rồi đáp: "Ta từng lên núi hái thuốc, chẳng may bị ngã đập đầu, giờ không nhớ được gì rồi. Xin hỏi ngài là..."
Lôi Thừa Nghiệp ngơ ngác như thể vừa gặp ma, núi non, hái thuốc, ngã đập đầu?
Nghe cứ như chuyện bịa.
Tống Diễn là tiên nhân của Không Huyền Cảnh, đừng nói tới chuyện đi hái thuốc, dù có ngã đi nữa cũng sẽ chẳng tổn thương gì, làm sao có thể đến mức mất trí nhớ chứ?
Lôi Thừa Nghiệp vỗ vai Tống Diễn, cười nói: "Ngươi hài hước quá."
Tống Diễn:...
Lôi Thừa Nghiệp tưởng y đang đùa, nhưng đợi một lúc vẫn thấy y đứng đó với vẻ nghiêm túc, cuối cùng cũng nhận ra y không hề đùa, kinh ngạc thốt lên: "Ngươi thật sự không nhớ ta? Ta là Lôi Thừa Nghiệp, Lão Lôi đây!"
Tống Diễn lúng túng không biết nên làm gì, chỉ muốn bỏ chạy nhưng còn chưa kịp nói gì thì Lôi Thừa Nghiệp đã tiếp tục lên tiếng.
Lôi Thừa Nghiệp cau mày nói: "Khi ngươi mới tới Không Huyền Cảnh vẫn chỉ là một tên nhóc non nớt, hay chạy đến nhờ ta chỉ bảo, những chuyện đó ngươi đều không nhớ sao?"
Không Huyền Cảnh?
Tống Diễn mở to mắt: "Ngài chắc chắn không nhận nhầm chứ?"
Y chỉ là một người phàm thôi mà!
"Sao ta có thể nhận nhầm ngươi được." Lôi Thừa Nghiệp liền hỏi dồn dập: "Tống Diễn, ngươi làm sao vậy? Ngươi gặp phải chuyện gì à? Thiếu chủ đã biết tình hình của ngươi chưa?"
Tim Tống Diễn đập dồn dập.
Những gì Lôi Thừa Nghiệp nói chứa quá nhiều thông tin.
Ông ấy nói y là tiên nhân của Không Huyền Cảnh, từng cùng nhau tu luyện, còn nhắc tới Thiếu chủ, mà Thiếu chủ là Tông Diệu, hay chính là "Từ Phần"... Vậy rốt cuộc vị đại phu tên Từ Phần là ai?
Một suy đoán chợt hiện lên trong tâm trí Tống Diễn.
Nhưng tất cả chuyện này thật quá đỗi hoang đường.
Y vừa mới xuyên tới thế giới này, làm sao có thể quen biết nhiều người như vậy, chẳng lẽ đây đều là những người quen của chủ nhân cơ thể này?
Liệu Cố Duy có biết những chuyện này không?
Tống Diễn cố giữ bình tĩnh: "Ta không hiểu ngài đang nói gì, ta thật sự không nhớ gì cả."
Lôi Thừa Nghiệp lo lắng: "Đi, ta đưa ngươi về Không Huyền Cảnh, để thiếu chủ khám cho ngươi."
Thiếu chủ...
Tống Diễn muốn nói thiếu chủ của ông chắc có lẽ đã khám cho ta rồi, nhưng đó chỉ là suy đoán của y, hơn nữa Cố Duy còn đang ở nhà chờ y, nếu cứ thế mà bỏ đi chắc Cố Duy sẽ lo lắng.
Y từ chối khéo: "Không cần đâu, ta phải về nhà rồi."
Lôi Thừa Nghiệp thấy y không muốn đi cũng không ép buộc, nhưng vẫn không yên tâm. Ông nghĩ một lát rồi nói: "Ta sẽ ở lại thành Vĩnh Nam một thời gian, ở ngõ Thanh Thạch ở phía đông thành. Nếu có chuyện gì thì tìm ta, đừng khách sáo."
Lần tới gặp thiếu chủ, ông nhất định sẽ nói chuyện này với ngài ấy, thiếu chủ và Tống Diễn thân thiết như vậy chắc sẽ không bỏ mặc y.
Lần này Tống Diễn không từ chối, im lặng một lát rồi đáp: "Được."
°❀⋆.ೃ࿔*:・
Tống Diễn thất thần quay về nhà.
Trên đường đi, trong đầu y đầy rẫy những suy nghĩ lộn xộn.
Nếu những lời Lôi Thừa Nghiệp nói đều là sự thật, thì rõ ràng y không phải vì ngã khi hái thuốc mà mất trí nhớ, vậy là Cố Duy đã lừa y. Nhưng tại sao Cố Duy lại phải làm vậy?
Cuộc gặp gỡ với Lôi Thừa Nghiệp hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên. Qua phản ứng của Lôi Thừa Nghiệp, có vẻ những gì ông ấy nói không phải là dối trá. Còn về Từ Phần, chẳng lẽ chính là nam chính Tông Diệu? Tông Diệu chắc cũng biết gì đó, nhưng anh ta cũng không nói ra.
Tống Diễn không ngừng suy nghĩ, đầu óc đau như kim châm. Những hình ảnh hỗn loạn lại lướt qua, nhưng dường như có một màn sương mỏng ngăn cách, chỉ thiếu một chút nữa là y có thể nhớ lại, chỉ thiếu một chút nữa thôi...
Tống Diễn lảo đảo bước vào phòng, sắc mặt tái nhợt.
Tịch Vô Quy thấy dáng vẻ này của y, sắc mặt tối sầm lại, vội tiến lên đỡ y: "Em bị sao vậy?"
Tống Diễn siết chặt lấy cánh tay Tịch Vô Quy, các khớp tay trắng bệch. Y nhìn thẳng vào khuôn mặt lo lắng của người đàn ông trước mặt, trong mắt lóe lên nỗi sợ hãi xen lẫn mong đợi. "Ta... không thể nhớ được những gì trước đây..." y lẩm bẩm.
Tịch Vô Quy cau mày, giọng trầm xuống: "Không nhớ thì thôi, đừng ép mình."
Nhưng Tống Diễn vẫn cảm thấy rằng mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, không muốn buông bỏ. Y cứ nhìn Cố Duy chăm chăm, muốn nhìn thật rõ gương mặt của người này...
Tịch Vô Quy nhíu mày, không nỡ thấy Tống Diễn đau khổ như vậy. Hắn giơ tay vẫy nhẹ trước mặt y, khiến y từ từ nhắm mắt lại rồi ngất đi. Tịch Vô Quy bế y đặt lên giường, sau đó bước ra ngoài.
Ra đến cửa, vẻ mặt Tịch Vô Quy lập tức trở nên lạnh lùng, hắn hỏi: "Hôm nay y đã gặp chuyện gì?"
Một thuộc hạ của Ma tộc xuất hiện một cách lặng lẽ. Người này là người Tịch Vô Quy phái đi bảo vệ Tống Diễn, cậu ta đáp lại: "Hôm nay Tống Diễn đã gặp Lôi Thừa Nghiệp, họ đã nói một số chuyện trước đây."
Rồi cậu ta kể lại chi tiết toàn bộ cuộc đối thoại.
Nghe xong mày Tịch Vô Quy càng nhíu chặt hơn.
Hắn vốn không muốn ép Tống Diễn quá mức, sợ y không chấp nhận được sự thật nên đã tính từ từ để y dần dần khôi phục ký ức. Nào ngờ Tống Diễn lại tình cờ gặp người quen cũ, nhìn dáng vẻ của y hôm nay, rõ ràng là đã bị sốc nặng.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tịch Vô Quy, liệu Tống Diễn có cảm thấy mình bị lừa dối và nảy sinh khoảng cách với hắn không?
Vẻ mặt Tịch Vô Quy trở nên u ám, hắn quay lại phòng, ánh mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng lướt qua đôi mày của Tống Diễn. Hắn sợ y sẽ trách mình vì đã che giấu sự thật, nhưng đồng thời hắn cũng không ngăn nổi khát khao mong Tống Diễn có thể lấy lại trí nhớ...
ִֶָ𓂃 ࣪˖ ִֶָ🐇་༘࿐
Tống Diễn lại mơ thấy rất nhiều thứ, những giấc mơ hỗn loạn nhưng rõ ràng hơn trước kia. Tuy vậy, khi tỉnh dậy y vẫn không nhớ được gì.
Y xoa trán ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ buồn rầu và do dự.
Y nghĩ rằng mình nên hỏi Cố Duy, tại sao lại không nói cho y biết sự thật. Nhưng rồi y lại sợ nhận được câu trả lời không mong muốn, phá vỡ sự yên bình hiện tại. Có lẽ có những chuyện không nên đào sâu...
Tống Diễn thở dài buồn bã.
Y mở cửa bước ra ngoài, thấy Cố Duy đã chuẩn bị sẵn bữa sáng như mọi khi.
Hôm nay, Tống Diễn ăn mà không yên lòng.
Bất chợt y nghe thấy Cố Duy lên tiếng.
"Em không phải vì ngã lúc hái thuốc mà mất trí nhớ. Ta đã lừa em chuyện đó."
Tống Diễn ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tịch Vô Quy nhìn y, hắn nói từng chữ một: "Nhưng việc ta là thê tử của em thì không phải nói dối."
"Ta chỉ không muốn nem bận lòng, sợ em suy nghĩ nhiều nên mới nói như vậy... Nhưng nếu em muốn biết, ta sẽ nói cho em nghe tất cả."
Tống Diễn im lặng hồi lâu mới hỏi: "Vậy rốt cuộc ta mất trí nhớ thế nào?"
Tịch Vô Quy đáp: "Em từng là tiên nhân của Không Huyền Cảnh, nhưng trong Tiên Môn có kẻ phản bội. Vì em phát hiện ra thân phận của gã ta nên bị ám toán và trúng độc, dẫn đến mất trí nhớ."
Tống Diễn hỏi: "Thế còn Tông Diệu... Thiếu chủ Tiên Môn? Ta cũng quen anh ta à?"
Mắt Tịch Vô Quy thoáng nét không hài lòng nói: "Quen."
Tống Diễn dè dặt mở lời: "Chẳng lẽ Từ Phần chính là..."
Tịch Vô Quy nhìn y lạnh lùng.
Tống Diễn: Thôi, không cần nói nữa.
Trong lòng y đầy sự ngỡ ngàng. Cứ tưởng mình chỉ xuyên vào một nhân vật phụ, không ngờ hóa ra lại là một tiên nhân, thậm chí còn quen biết cả nam chính Tông Diệu!
Y cảm thấy như đang trong một giấc mơ. Nhưng nghĩ lại thì trong Không Huyền Cảnh nhiều tiên nhân như vậy, ai mà chẳng biết Tông Diệu, cùng lắm y cũng chỉ là một nhân vật phụ hơi nổi bật.
Hơn nữa vừa xuyên qua đã thành tiên nhân, không phải quá may mắn rồi sao?
Tống Diễn không nghi ngờ lời của Cố Duy. Những gì hắn nói khá trùng khớp với những gì Lôi Thừa Nghiệp kể. Về việc Cố Duy là vợ của y, y cũng chưa từng hoài nghi, vì cơ thể này dường như vẫn còn lưu giữ tình cảm dành cho Cố Duy. Tình cảm ấy không thể nào là giả, và tình cảm của Cố Duy dành cho y cũng không thể là giả tạo.
Nếu Cố Duy muốn hại y, chẳng cần phải làm những chuyện phức tạp thế này.
Một người có ý tốt hay ác ý, Tống Diễn vẫn có thể phân biệt được.
Dần dần, lòng y trở nên bình tĩnh hơn.
Y chấp nhận tất cả những điều này.
Nghĩ đến việc vài tháng trước mình còn là một tiên nhân, có lẽ từng tham gia giao chiến với Ma tộc, y thấy vừa phấn khích vừa tò mò: "Trước đây ta có lợi hại không?"
Tịch Vô Quy ngừng lại một chút mới đáp: "Cũng tạm."
Nghe giọng nói qua loa của hắn, Tống Diễn hiểu ngay bản thân có lẽ cũng chẳng giỏi giang lắm. Dù sao trong sách cũng chẳng thấy nhắc tên y.
Tống Diễn thở phào: "Cũng may, một nhân vật nhỏ bé như ta chắc chẳng chạm mặt đại ma đầu đâu."
Tịch Vô Quy:...
Đúng là đồ vô tình vô nghĩa, trước đây rõ ràng rất thích hắn, vậy mà mất trí nhớ xong là ra vẻ muốn tránh xa.
Tống Diễn nói xong, thấy Cố Duy lặng thinh với gương mặt lạnh lùng thì không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ y lỡ nói điều gì không nên nói?
Rõ ràng là Cố Duy đã giấu giếm y trước, y còn chưa giận, hắn giận cái gì chứ?
Tống Diễn dò hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Tịch Vô Quy nhìn y, giọng điệu lạnh nhạt: "Không có gì, chỉ thấy em nói đúng thôi."
Tống Diễn:... Cảm giác có gì đó châm chọc trong câu nói này, mình nghĩ quá rồi chăng?
Tịch Vô Quy thấy buồn bực, định nói cho Tống Diễn biết thân phận thật của mình, nhưng lời đến đầu lưỡi lại nuốt xuống. Hắn chỉ thản nhiên hỏi: "Nếu em gặp Tịch Vô Quy, em sẽ làm gì?"
Tống Diễn đáp ngay, vẻ mặt như đó là điều tất nhiên: "Chạy chứ còn làm gì."
Tịch Vô Quy cố gắng nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đứng dậy quay người bỏ đi.
Tống Diễn:...
Gần đây càng ngày càng khó hiểu điểm giận dỗi của vợ rồi.
⋆。˚ ☁︎ ˚。⋆。˚☽˚。⋆
Tống Diễn nằm dài trên chiếc ghế mây nhìn xa xăm.
Y vẫn không thể tin nổi bản thân xuyên vào một thân xác là tiên nhân, còn quen biết cả nam chính Tông Diệu. Hơn nữa giờ y lại nghĩ đến cảnh mình cũng có thể thi triển pháp thuật bay trên không trung như trong phim tiên hiệp.
Nhưng vì không nhớ gì cả, y chẳng biết phải làm thế nào để vận dụng linh lực.
Thôi vậy, có lẽ đành từ từ luyện lại từ đầu.
Nghĩ lại, y thật may mắn vì lúc xuyên đến đây lúc chiến tranh đã kết thúc, nếu không thì chẳng thể có ngày yên bình, phải ra chiến trường đối mặt với những Ma tộc đáng sợ.
Tống Diễn nhắm mắt lại, tận hưởng sự thoải mái.
Tịch Vô Quy trở về, thấy Tống Diễn đã ngủ quên trên ghế liền thở dài, bước tới nhẹ nhàng bế y về phòng. Hắn khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ khi thấy Tống Diễn ngủ ngon lành đến vậy, dường như chẳng mảy may bận tâm về thân phận hay quá khứ của mình.
Hắn vẫn lo rằng sau khi biết tất cả, Tống Diễn sẽ cảm thấy bất ổn và suy nghĩ lung tung. Thế nhưng y lại chấp nhận mọi chuyện một cách thoải mái. Tống Diễn không nhớ ra thân phận Ma quân của hắn, vẫn là điều khiến hắn phải cân nhắc kỹ thêm chút nữa.
Sáng hôm sau khi Tống Diễn tỉnh dậy, y không thấy Tịch Vô Quy ở bên cạnh. Y không còn nghĩ đến chuyện mình phải lo việc kiếm sống, nhưng rồi lại thoáng tự hỏi: chẳng phải tiên nhân thì phải có cuộc sống thảnh thơi sao? Vậy mà y vẫn phải để vợ đi hái thuốc để nuôi gia đình á?
Chẳng lẽ y thật sự cùi bắp đến vậy sao?
Tống Diễn khẽ đỏ mặt.
Y ngắm nhìn chiếc giỏ đựng dược liệu ở góc sân, suy nghĩ một chút rồi đeo gùi thuốc lên vai và đi xuống núi.
Vài canh giờ sau, Tống Diễn lại đến thành Vĩnh Nam.
Ông chủ hiệu thuốc quen thuộc thấy Tống Diễn xuất hiện, vừa cười vừa nói: "Lâu lắm không gặp ngươi!"
Tống Diễn cũng cười đáp: "Dạo này bận chút chuyện riêng thôi."
Ông chủ không hỏi thêm, chỉ quen tay nhận thuốc sau đó trả lại cho Tống Diễn một xấp bạc. Y đoán được khoảng hơn trăm lượng, không khỏi cảm thấy may mắn khi có người bạn đời đảm đang.
Trên đường về, y nghĩ Cố Duy luôn mặc áo đen, chưa thấy hắn thay đổi bộ nào. Hắn luôn sống tiết kiệm để lo cho mình. Sao mình không mua vài bộ quần áo mới cho hắn nhỉ?
Thành Vĩnh Nam chỉ là một thị trấn nhỏ, số cửa hàng quần áo cũng không nhiều, Tống Diễn đã xem qua vài cửa hàng nhưng đều không hài lòng. Khi bước ra khỏi một tiệm may, y thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng bên ngoài chào mời:
"Khách quan, muốn mua quần áo hả? Tiệm của bọn ta có nhiều loại vải đẹp và mẫu mã đa dạng, hay là ghé qua xem thử nhé!"
Tống Diễn ngẫm nghĩ, việc làm ăn khó khăn, cũng muốn giúp đỡ cửa tiệm này nên gật đầu: "Được, dẫn đường đi."
Người đàn ông dẫn Tống Diễn đi qua những con hẻm quanh co, xa dần chốn đông người. Y thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: "Tiệm của ngươi ở đâu vậy?"
Người đàn ông quay lại cười nói: "Ở ngay phía trước thôi, tiệm vốn nhỏ nên chọn chỗ khuất để tiết kiệm chi phí, mong khách quan thông cảm."
Người nọ đưa Tống Diễn vào một khu sân viện.
Vừa bước vào Tống Diễn liền cảm thấy không ổn, sân viện này trống trơn, chẳng giống một cửa hàng chút nào. Y chợt nghĩ, chẳng lẽ mình bị lừa đến đây để cướp bóc hả?
Ngay lập tức y quay người muốn rời đi, nhưng người đàn ông đã khóa cửa lại.
Tống Diễn lạnh giọng hỏi: "Ngươi có ý gì đây?"
Người đàn ông cúi đầu cung kính: "Chủ nhân ta muốn gặp ngươi, thật sự xin lỗi vì phải dùng cách này, mong ngươi yên tâm, chủ nhân không có ý làm hại ngươi."
Tống Diễn không tin, bước lên một bước muốn đi nhưng người đàn ông lập tức ngăn lại.
Đúng lúc đó, vài tên ma tộc mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện, lao về phía người đàn ông gầy gò.
Tống Diễn hoàn toàn bối rối, tình huống này y chưa từng lường trước. Y cố ép bản thân bình tĩnh, quan sát thật kỹ. Những tên ma tộc này xuất hiện dường như để bảo vệ y. Phải chăng quanh y luôn có ma tộc bảo vệ? Người muốn gặp y rốt cuộc là ai? Mọi thứ khiến đầu óc Tống Diễn quay cuồng, sự lạnh lẽo khiến y dựng cả tóc gáy, cảm giác như mọi thứ đang tuột khỏi tầm kiểm soát.
Lẽ nào y không phải chỉ là một kẻ bình thường?
Nhưng tại sao lại gặp phải chuyện như thế này?
Người đàn ông gầy gò dường như đã lường trước, đối mặt với các ma tộc không chút lo sợ, còn nở một nụ cười kỳ quái, búng tay một cái rồi nghiền nát viên ngọc trong tay. Một màn sương trắng lan tỏa, Tống Diễn lập tức mất đi ý thức.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu y là—
Có độc.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Trong trạng thái mơ hồ, trước mắt Tống Diễn dường như thoáng qua nhiều cảnh tượng, cảm giác giống như y đã từng trải qua điều tương tự trước đây...
Đầu đau như búa bổ, y thở dốc rồi mở mắt ra.
Mình không còn ở trong sân viện đó nữa mà đang ở một hang động tối tăm. Hang động đơn giản với vài chiếc bàn ghế, ánh nến yếu ớt lay động trong bóng tối.
Một người đàn ông mặc áo trắng, dáng vẻ nho nhã ngồi bên cạnh cười với y: "Ngươi tỉnh rồi."
Tống Diễn lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Ngươi là ai?"
Vi Sinh Vân cười nhạt: "Ngươi không nhớ ra ta cũng là bình thường, trúng độc lâu như vậy, có thể sống lại đã là kỳ tích rồi."
Tống Diễn chợt nhận ra gì đó, mắt híp lại: "Ngươi là người đã hạ độc ta?"
Vi Sinh Vân chỉ khẽ cười, không phủ nhận.
Cả người Tống Diễn căng lên, nghiến răng: "Ngươi muốn làm gì?"
Giọng Vi Sinh Vân nhẹ nhàng: "Đừng căng thẳng, ta không có ý làm hại ngươi, ta chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi."
Dù Tịch Vô Quy và Tông Diệu đã đồng ý đình chiến, ma tộc cũng đã rút quân, nhưng cả hai vẫn không có ý buông tha anh ta. Đối mặt với sự truy sát của cả tiên môn và ma tộc, dù Vi Sinh Vân có xảo quyệt đến đâu cũng không thể trốn thoát mãi, chỉ còn cách ẩn náu ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời như thế này.
Tiên môn vẫn còn có người của Vi Sinh Vân, tuy không dám công khai giúp anh ta nhưng vẫn có thể lén cung cấp thông tin. Vi Sinh Vân biết Tông Diệu đã từng đến thành Vĩnh Nam nên điều tra, quả nhiên đã phát hiện ra Tống Diễn mất trí nhớ.
Vi Sinh Vân biết nếu cứ trốn tránh mãi sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Hai giới tiên-ma không còn chỗ cho anh ta, anh ta chỉ còn cách liều lĩnh một phen, và Tống Diễn chính là cơ hội duy nhất.
Nếu là vì Tống Diễn, chắc hẳn Tịch Vô Quy và Tông Diệu sẽ nhượng bộ đôi chút.
Vi Sinh Vân nhìn Tống Diễn, nhận thấy giờ y không còn tu vi và ký ức, không có gì đáng lo ngại, nghĩ bụng dù gì y cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
Chẳng phải Vi Sinh Vân khinh suất, mà là anh ta hiểu rõ về độc của mình. Nếu không có viên Thần Phách Châu quý giá của Tông Diệu, Tống Diễn chắc đã chết, giờ còn sống được thế này hoàn toàn nhờ vào sự bất chấp của Tông Diệu và Tịch Vô Quy.
Vi Sinh Vân đứng dậy, cười nhạt: "Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, mai ta lại đến."
Hang động không có cửa, bên ngoài là một lối đi lắt léo với vô số ngã rẽ, dù có người tìm đến cũng khó mà lần ra nơi này ngay được.
Vi Sinh Vân thành thạo bước đi trên con đường nhỏ, thuộc hạ của anh ta đang đợi ở một hang động khác. Anh ta trầm giọng hỏi: "Đã gửi thư đi chưa?"
Người đàn ông gầy gò đáp: "Đã gửi đến tiên môn và ma tộc rồi, chắc sẽ sớm đến tay họ."
Vi Sinh Vân gật đầu, nhắm mắt lại, lúc này mới để lộ vẻ mặt lạnh lùng. Nếu không phải đường cùng, sao anh ta phải hạ sách đến mức này?
🪼⋆。𖦹°🫧⋆.ೃ࿔*:・
Tống Diễn bị nhốt lại trong hang động. Y không bị trói, chỉ bị bỏ mặc ở đây, rõ ràng đối phương không sợ y chạy thoát. Dù biết khó mà đi được, y vẫn bước đến cửa động thử một bước ra ngoài.
Kết quả là một lớp cấm chế hiện lên đẩy y ngã trở lại, Tống Diễn chỉ biết thở dài.
Mình mất tích rồi, chắc hẳn Cố Duy sẽ lo lắng lắm.
Tuy nhiên có vẻ Vi Sinh Vân đang muốn dùng y làm con tin để thương lượng, nên y tạm thời không gặp nguy hiểm. Lo lắng cũng chẳng ích gì, tốt nhất là dưỡng sức chờ hành động.
Trong hang động có một chiếc giường nhỏ, Tống Diễn ngả người nằm xuống.
Ngày hôm sau Vi Sinh Vân đến, thấy Tống Diễn vẫn đang ngủ, không khỏi nhướn mày đầy bất ngờ. Anh ta gọi Tống Diễn dậy, cười nói: "Ngủ ngon không?"
Tống Diễn nhàn nhạt nói: "Giường hơi cứng."
Vi Sinh Vân hơi bội phục Tống Diễn, nhướn mày hỏi: "Ngươi không sợ sao?"
Tống Diễn nói: "Ta sợ thì ngươi sẽ thả ta ra à?"
Vi Sinh Vân đáp: "Không."
Tống Diễn nhướn mắt: "Vậy tại sao ta phải sợ?"
Vi Sinh Vân cười: "Nếu bọn họ không đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ giết ngươi. Ngươi không sợ chút nào sao?"
Tống Diễn im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi muốn Cố Duy đồng ý điều gì?"
Vi Sinh Vân khẽ khựng lại, rồi nhận ra cái tên "Cố Duy" mà Tống Diễn gọi chính là Tịch Vô Quy. Anh ta khẽ cười: "Ngươi đoán xem?"
Giờ Tống Diễn cũng tỏ ra lo lắng, giận dữ nói: "Nếu ngươi muốn hại Cố Duy thì chi bằng giết ta trước đi, ta sẽ không để ngươi lợi dụng ta!"
Vi Sinh Vân nhìn y đầy vẻ trêu chọc: "Ngươi đã mất trí nhớ rồi mà còn một lòng vì hắn. Nhưng ngươi có biết hắn đã lừa ngươi không?"
Tống Diễn hơi biến sắc: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Vi Sinh Vân chỉ cười mà không giải thích thêm, anh ta lấy dây trói tay Tống Diễn lại, đẩy y đứng dậy: "Chút nữa ngươi sẽ tự biết thôi."
Tống Diễn cảm thấy bất an, y bị Vi Sinh Vân đẩy ra ngoài, ánh mặt trời chiếu vào khiến y nheo mắt lại. Lúc này, y thấy Cố Duy và Tông Diệu đang đứng đó.
Tống Diễn lộ vẻ bất ngờ.
Tịch Vô Quy lướt nhanh qua Tống Diễn, xác nhận y không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm. Biết tin Tống Diễn bị Vi Sinh Vân bắt đi, Tịch Vô Quy vừa giận dữ vừa lo lắng, đều tại hắn sơ ý khiến Tống Diễn lại rơi vào tay tên tiểu nhân Vi Sinh Vân này. Nếu không phải Vi Sinh Vân quá xảo quyệt, hắn đã sớm giết kẻ tiểu nhân này rồi.
Ánh mắt Tịch Vô Quy nhìn Vi Sinh Vân đầy lạnh lẽo và sát khí, nói từng chữ một: "Thả... y... ra."
Vi Sinh Vân đặt kiếm ngang cổ Tống Diễn, khẽ nhướn mày: "Chỉ cần ngươi và Tông Diệu lập tâm ma huyết thệ, thề sẽ không truy sát ta nữa, ta lập tức thả y."
Cả Tịch Vô Quy và Tông Diệu đều biến sắc.
Vi Sinh Vân quay sang nhìn Tông Diệu, giọng điệu có chút dịu dàng hơn: "A Diệu, ngươi đã thắng rồi, cần gì phải ép ta đến đường cùng? Ta không còn là mối đe dọa của ngươi nữa."
Tông Diệu nghiến răng: "Ngươi phải trả giá cho những người đã chết ở thành An Khê."
Vi Sinh Vân thở dài đầy vẻ tiếc nuối: "Người chết thì đã chết rồi. Ngươi có thể vì thiên hạ mà bỏ qua oán hận, bắt tay với ma đầu Tịch Vô Quy, vậy tại sao không thể tha cho ta một lần?"
Sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt Tông Diệu, mắt anh ánh lên vẻ tuyệt vọng khi nhìn người từng là sư huynh đáng kính của mình.
Anh nắm chặt thhắn kiếm, tay khẽ run.
Vi Sinh Vân quay lại nhìn Tịch Vô Quy, khẽ nhếch môi: "Tịch Vô Quy, ngươi thấy đó, Tống Diễn vẫn lành lặn ở đây. Ngươi bỏ qua cho ta, ta không những trả y cho ngươi mà còn thề sẽ không bao giờ đụng đến y nữa. Thế nào?"
Tống Diễn bất giác run rẩy, lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Ngươi vừa gọi hắn là gì?"
Vi Sinh Vân thích thú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Diễn, nói một cách chế nhạo: "Sao? Quân thượng của ngươi không nói rõ danh phận cho ngươi à?"
Tống Diễn tái mặt, có phần hoang mang lo sợ, toàn thân không ngừng run rẩy.
Vi Sinh Vân hài lòng nhìn phản ứng của Tống Diễn, cố tình bóc trần thân phận của Tịch Vô Quy chính là để xem cảnh Tịch Vô Quy khó xử. Dù sao anh ta bị dồn đến mức thê thảm thế này cũng đã chịu đựng đủ.
Sắc mặt Tịch Vô Quy trở nên u ám, vẻ lạnh lùng như sương lạnh.
Vi Sinh Vân khẽ nhấn mũi kiếm lên cổ Tống Diễn, để lại một vết cắt rỉ máu: "Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Ánh mắt Tịch Vô Quy gần như bốc lửa, không chút do dự nói: "Ta đồng ý."
Tông Diệu ngập ngừng, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta cũng đồng ý. Đừng động vào y."
Vi Sinh Vân hài lòng, điều này nằm trong dự đoán của anh ta.
Tịch Vô Quy sẵn sàng rút quân vì Tống Diễn, còn chịu đựng sống ẩn cư cùng Tống Diễn, chứng tỏ hắn thực sự yêu Tống Diễn sâu đậm, không đời nào chịu nhìn Tống Diễn gặp nguy hiểm. Tông Diệu chính trực, có lòng trượng nghĩa và rất quý trọng Tống Diễn, tuyệt đối không bỏ mặc Tống Diễn chịu chết.
Trong mắt hai người này, mạng của Tống Diễn còn quan trọng hơn chính mạng của họ.
Tống Diễn quả là một con tin lý tưởng.
Vi Sinh Vân nở nụ cười thỏa mãn, quay đầu bảo hai người: "Vậy hãy thề đi."
Đôi mắt của Tịch Vô Quy ánh lên sự kiên định. Không chút do dự, hắn tự lấy máu từ ngực trái, thề bằng tâm ma rằng nếu còn đối đầu với Vi Sinh Vân, hắn sẽ bị hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Tông Diệu cũng làm theo, lập lời thề.
Vi Sinh Vân nhìn cả hai thực hiện lời thề rồi mới thả lỏng. Mặc dù anh ta luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng phải đối mặt với cả Tịch Vô Quy và Tông Diệu cùng lúc, thực sự anh ta luôn ở thế bất lợi, không dám lơ là dù chỉ một khắc.
Bây giờ cả hai đã lập huyết thệ không đụng đến anh ta hoặc cử người của họ chống lại anh ta, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm.
Vi Sinh Vân nhìn Tống Diễn.
Từ lúc anh ta tiết lộ thân phận của Tịch Vô Quy, Tống Diễn luôn trong trạng thái hốt hoảng yếu ớt. Vi Sinh Vân khẽ nhếch môi, dần bỏ kiếm ra khỏi cổ Tống Diễn, định đẩy y đến chỗ hai người kia.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh ta thấy mắt Tống Diễn sáng rực, trước khi anh ta kịp phản ứng, Tống Diễn đã thoát khỏi dây trói, bình tĩnh cầm kiếm chém thẳng vào cổ anh ta!
Máu bắn tung tóe.
Mọi người đều sững sờ, không ai kịp phản ứng.
Tống Diễn giữ chặt thanh kiếm ấn sâu vào cổ Vi Sinh Vân, gần như cắt đứt cổ anh ta, ánh mắt lạnh như băng. Vi Sinh Vân đổ gục xuống, đôi mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm Tống Diễn không tin nổi.
Tống Diễn lặng lẽ hạ mắt, giọng sắc lạnh: "Họ thề không giết ngươi, còn ta thì không."
Y vứt thanh kiếm đẫm máu xuống đất rồi quay lại nhìn Tịch Vô Quy.
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, trong mắt hắn là sự rung động và một cơn bão cảm xúc không thể kìm nén. Giây phút ấy, dường như hắn nhận ra gì đó nhưng vẫn không dám tin. Trong lòng hắn ngổn ngang hoang mang, lo lắng và cả niềm vui xen lẫn nhau, đến mức hắn không biết làm gì, chỉ có thể đứng đó như bị hút vào ánh mắt của Tống Diễn đang bước từng bước về phía hắn.
Nửa người của Tống Diễn nhuốm đầy máu, tương phản với làn da trắng ngần, trông như một bức tranh kỳ dị mà cuốn hút. Y ngẩng lên nhìn Tịch Vô Quy, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt đào hoa sáng rực, khẽ nói một câu dịu dàng.
"Sao ta nỡ quên được người."