Tống Diễn đưa tay chạm vào đôi môi, cảm nhận rõ vị máu trong miệng. Đúng là y đã đá ma đầu, lại còn cắn hắn, bộ dạng của Tịch Vô Quy khi đó trông như sắp giết người, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả.
Y mê mang vô bờ.
Với tâm trạng hoang mang, Tống Diễn run rẩy bước về phòng, ngồi bần thần trong điện suốt đêm. Nhưng đến tận nửa đêm, chẳng những không thấy bóng dáng Tịch Vô Quy, mà cũng chẳng có ai đến bắt y vào ma ngục. Có vẻ như ma đầu không định hành hạ y.
Dù sao thì cũng không thể tự sát được nữa.
Luồng ma khí của Tịch Vô Quy mạnh mẽ vô cùng, xâm nhập vào cơ thể y rồi quấn chặt lấy nguyên thần như một lớp màng bảo vệ. Tống Diễn thử đẩy nó ra nhưng vừa động vào đã bị bật ngược lại, suýt chút nữa tự gây nội thương. Thấy thế y đành dừng lại, không dám thử tiếp.
Có lẽ không thể ép luồng ma khí này ra được. May là nó chỉ nằm yên ở đan điền, không gây trở ngại gì nếu không động vào. Tạm thời Tống Diễn đành bỏ qua.
Thời gian cứ thế trôi.
Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào sân, một ngày mới bắt đầu. Tịch Vô Quy vẫn chưa trở về, khiến Tống Diễn không thể ngồi yên thêm được nữa.
Lão quản gia thấy y bước ra, cười nói: "Công tử tỉnh rồi? Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn."
Tống Diễn hỏi ngay: "Vậy còn Quân thượng?"
Lão quản gia hơi ngạc nhiên: "Quân thượng đã đi từ đêm qua rồi. Ngài ấy không báo với công tử sao?"
Đi rồi?
Tống Diễn hơi ngẩn ra.
Tịch Vô Quy rời đi từ khi nào, y hoàn toàn không hay biết.
Tống Diễn ngồi vào bàn ăn sáng, bữa sáng vẫn thịnh soạn và ngon lành, người hầu vẫn lịch sự và cung kính, mọi thứ vẫn như thường lệ, nhưng Tống Diễn lại ăn mà chẳng thấy ngon.
Y tin chắc tối qua Tịch Vô Quy thực sự rất giận. Theo như miêu tả trong nguyên tác cũng như những lời đồn đại y từng nghe, Tịch Vô Quy là một ma đầu tàn nhẫn, lạnh lùng, độc đoán. Đối với bất cứ ai chống đối, kết cục chỉ có một chữ — "chết."
Nếu là hai chữ, thì sẽ là — "chết thảm."
Vậy mà giờ y vẫn ngồi đây ăn uống, không chết chóc gì cả. Hợp lý không?
Không hợp lý chút nào!
Nghĩ đến luồng ma khí vẫn đang ở trong cơ thể, một ý nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu Tống Diễn. Có khi nào... Tịch Vô Quy sợ y chết?
Chắc... không thể nào...
Nhưng nếu không phải thế, thì rốt cuộc Tịch Vô Quy đang muốn gì?
Trong lòng ngổn ngang, Tống Diễn cố gắng suy nghĩ mà vẫn chẳng hiểu ra được. Ngay cả khi y là một con mồi quan trọng, thì một ma đầu đâu cần để tâm đến con mồi. Cùng lắm thì giết y rồi thay con mồi khác thôi.
Y đưa tay chạm nhẹ lên môi.
Nụ hôn của ma đầu tối qua nóng bỏng và dữ dội, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm. Sao ma đầu lại muốn hôn y kiểu ấy, chẳng khác nào...
Nhưng nghĩ đến đây, y tự bật cười, thấy ý nghĩ của mình thật lố bịch.
...
Ba ngày trôi qua trong thấp thỏm.
Ngày ngày Tống Diễn ăn rồi ngủ, đến ngày thứ ba mới cảm thấy tinh thần khá hơn đôi chút.
Mặc kệ Tịch Vô Quy nghĩ gì, mạng sống của y giờ nằm trong tay hắn, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, chỉ tự làm mình phiền lòng.
Tống Diễn trở lại với cuộc sống an nhàn thư thả.
Mang tâm niệm sống vui vẻ từng ngày, y gọi người hầu trong hành cung lại hỏi: "Mấy người biết chơi bài không?"
Đám người hầu đồng loạt lắc đầu.
Tống Diễn vô cùng ngạc nhiên. Cuộc sống của người hầu trong ma cung cũng chán quá đi chứ. Y nói: "Không sao, để ta dạy. Rất dễ thôi."
Mấy người hầu nhìn nhau, cuối cùng đành rón rén ngồi xuống trước mặt y. Dù sao đây cũng là người được Quân thượng coi trọng, ai dám cãi lời chứ, thế là từng người chăm chú học cách chơi bài.
Sau một buổi sáng, tất cả bọn họ đã biết cách chơi bài.
Tống Diễn hào hứng nói: "Bắt đầu thôi, ai thua sẽ bị vẽ rùa lên mặt!"
Quả nhiên hành cung vui hơn hẳn, phong cảnh đẹp lại có người chơi cùng, không như nơi ma cung lạnh lẽo.
Một buổi trưa trôi qua.
Tống Diễn quăng một lá bài xuống, cảm thấy hứng thú giảm đi chút ít.
Ba người hầu trước mặt đều có mặt đầy hình rùa, ai nấy rụt rè lo sợ như thể y là một vị hung thần vậy.
Tống Diễn vốn tính tình hòa đồng, dù là ở trường hay công ty, y luôn có nhiều bạn bè. Đây là lần đầu tiên y bị người ta nhìn như một ác ma, cảm giác mất vui thật sự.
Tất cả là lỗi của ma đầu!
Y chẳng làm gì cả, chỉ vì liên quan đến ma đầu mà người người đều sợ hãi y như rắn rết. Rõ ràng dính dáng đến ma đầu chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, Tống Diễn chợt nhận ra đã bảy ngày trôi qua.
Từ hôm đó đến nay ma đầu chưa quay lại lần nào.
Đây là lần đầu tiên Tịch Vô Quy đi lâu đến vậy.
Đôi khi Tống Diễn không kìm được lại nghĩ, tại sao Tịch Vô Quy không giết y, tại sao lại đối xử tốt với y... Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, giờ y cũng chỉ là vật nuôi của ma đầu, một thứ để tiêu khiển mà thôi.
Không thể để mình rơi vào hội chứng Stockholm được.
Chỉ cần ý nghĩ ấy lóe lên thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Không biết mình có cơ hội rời khỏi đây không, Tông Diệu bên đó đã chuẩn bị đến đâu rồi?
Hy vọng Tông Diệu sẽ thành công cứu được những người trong Ngục Hàn Uyên.
Ít ra cũng không uổng công chuyến đi này của y.
Thời gian trôi qua thêm vài ngày nữa.
Hôm đó sau bữa trưa, Tống Diễn nằm trên ghế phơi nắng. Y đưa tay che ngang trán, ngăn bớt ánh nắng rực rỡ. Sự ấm áp dễ chịu khiến y dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên đất trời rung chuyển.
Tống Diễn bị đánh thức.
Chẳng lẽ là Tịch Vô Quy đã về?
Y vốn nghĩ nếu Tịch Vô Quy trở về cũng không gây động tĩnh lớn như vậy, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên, y thấy lớp kết giới xung quanh hành cung đang lóe sáng, rung chuyển không ngừng.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng chói lóa lóe lên, và toàn bộ kết giới tan vỡ trong nháy mắt!
Một đám ma tộc xuất hiện ngay trước mặt y!
Tên ma tướng đứng đầu toát ra một luồng ma khí ghê gớm, không phải hạng dễ đối phó. Trong số những kẻ Tống Diễn từng giao đấu, chỉ có Phục Diễm là có khí thế tương tự. Rõ ràng đây cũng là một ma tướng danh tiếng của ma tộc.
Ma tướng lạnh lùng nhìn Tống Diễn: "Giết y."
Tống Diễn nhanh chóng giơ tay lên, cười gượng: "Có thể cho ta chết một cách minh bạch không?"
Ma tướng hừ lạnh, không mắc bẫy của Tống Diễn, vung tay ra hiệu cho các ma tộc lao về phía y!
Tống Diễn thở dài.
Mặc dù Tịch Vô Quy không phong ấn tiên lực của y mà chỉ dùng ma khí để khống chế nguyên thần, nhưng hiện tại y tay không tấc sắt, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám ma tộc này.
Nhìn thấy chúng đang lao đến gần thì bỗng trước ngực y hiện lên một viên ngọc sáng rực. Viên ngọc tinh khiết xoay tròn, bắn ra vô số đạo kiếm khí sắc bén, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt hết bọn ma tộc!
...
Trong đại điện nghị sự của ma tộc.
Tịch Vô Quy lạnh lùng ngồi trên ngai vàng, lắng nghe những lời than phiền không dứt của đám ma tộc.
"Thiếu chủ Tiên Môn đã dùng đến Cửu Cung Ấn – thần khí trấn giới của Không Huyền Cảnh, khiến chúng ta tấn công Nam Nhạc Châu mãi không thành, tổn thất nặng nề. Ngay cả những thành trì đã chiếm được cũng sắp bị Tiên Môn chiếm lại!"
"Thủ lĩnh của Âm Ly Bộ cũng đã bị Tông Diệu chém giết!"
"Một tháng nay số binh lính ma tộc đã chết lên đến hàng nghìn. Cầu xin quân thượng đích thân ra tay giết chết thiếu chủ Tiên Môn, nêu cao uy danh của ma tộc chúng ta!"
"Cầu xin quân thượng đích thân ra tay!"
"Cầu xin quân thượng đích thân ra tay!"
Tịch Vô Quy thầm cảm thấy phiền phức, lại là Tông Diệu. Rõ ràng Tông Diệu sắp xếp cho Tống Diễn vào Ngục Hàn Uyên là để cứu người. Giờ lại còn không tiếc hy sinh thần khí trấn giới, tám phần là muốn dẫn dụ mình rời khỏi đây. Nhưng nếu cứ mặc kệ đám ma tộc chết đi, chúng sẽ đeo bám hắn không thôi...
Sắc mặt Tịch Vô Quy biến đổi trong phút chốc, hắn vung tay áo đứng bật dậy.
Bên dưới, đám ma tộc đưa mắt nhìn nhau. Từ trước đến nay chưa từng thấy quân thượng giận dữ đến mức này, chẳng lẽ bọn họ đã chọc giận ngài?
Đám ma tộc sợ hãi, vội quỳ xuống.
Chỉ thấy Tịch Vô Quy bước lên lưng rồng đen, trong nháy mắt đã biến mất.
Đám ma tộc ngơ ngác nhìn nhau. Hóa ra quân thượng không phải vì họ mà nổi giận? Vậy rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến ngài gấp gáp đến vậy, chẳng màng đến mọi thứ mà bỏ đi?
Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ!
Trong lòng bọn họ dấy lên cảm giác bất an.
Chỉ có Lư Khâu Kỳ là mặt mày tái mét, đôi mày khẽ nhíu lại.
Xem ra vị trí của tên tiên nhân đó trong lòng Tịch Vô Quy còn quan trọng hơn lão đã tưởng.
Rồng đen dưới chân Tịch Vô Quy gầm lên dữ dội, cảm nhận được cơn giận của Quân thượng, lao đi với tốc độ kinh hoàng, chỉ trong chớp mắt đã đến cách hành cung mười dặm!
Ngay khi kết giới của hành cung bị công kích, Tịch Vô Quy đã nhận ra.
Khi hắn đến nơi, đúng lúc thấy kết giới bị phá vỡ.
Tên ma tướng đứng đầu đang cầm một món pháp khí của ma tộc, rõ ràng là nhờ món này mới nhanh chóng phá được kết giới hành cung.
Đôi mắt Tịch Vô Quy bừng lên sát khí, hắn giơ tay chuẩn bị tiêu diệt đám ma tộc.
Nhưng đúng lúc đó—
Trước mặt Tống Diễn bỗng lóe lên một tia sáng mạnh mẽ, hàng nghìn đạo kiếm khí lao xuống như mưa, trong nháy mắt đã chém tan bọn ma tộc!
Con ngươi Tịch Vô Quy co lại, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Ánh nhìn của hắn rơi vào viên ngọc trước ngực Tống Diễn.
Hai mươi năm trước, hắn từng thấy một viên ngọc tương tự trên người Tông Triều Sơn.
Trong trận đối đầu khi đó, Tông Triều Sơn không địch lại hắn, vào lúc nguy cấp đã kích hoạt pháp bảo hộ thân, bên trong viên ngọc chứa hàng vạn đạo kiếm khí độc nhất vô nhị của công pháp Tiên chủ, sắc bén vô cùng. Tuy có làm hắn mất chút công sức, nhưng cuối cùng hắn đã bóp nát viên ngọc ấy.
Vậy nên viên ngọc này chắc chắn không phải của Tông Triều Sơn, còn của ai thì không cần đoán cũng biết.
Tịch Vô Quy nhếch mép cười lạnh.
Xem ra sau khi mình chết, quan hệ giữa Tống Diễn và Tông Diệu đã tiến triển không ít, đến mức Tông Diệu còn đem cả pháp bảo hộ thân của mình tặng cho y.
Giờ Tống Diễn và Tông Diệu có quan hệ thế nào mà phải liều mạng vì nhau thế?
Trước đây hắn không coi Tông Diệu ra gì. Một thiếu chủ Tiên Môn, ngay cả cha Tông Diệu – Tông Triều Sơn – còn không phải đối thủ của hắn chứ đừng nói đến Tông Diệu... Nhưng giờ đây—
Tịch Vô Quy muốn giết Tông Diệu.
Tống Diễn nhìn đống xác ma tộc trước mặt, giơ tay một cái, viên ngọc chui trở lại vào ngực y. Y định quay đi thì ngước lên, bất ngờ chạm mắt với Tịch Vô Quy.
Rồng đen đáp xuống ngay trước mặt y, luồng gió mạnh cuốn tung tà áo, Tịch Vô Quy từng bước tiến lại gần.
Tim Tống Diễn đập dồn dập.
Y cứ nghĩ bản thân đã có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng giờ đây đứng trước Tịch Vô Quy, y không tránh khỏi căng thẳng đến cứng người. Y phải giải thích với Tịch Vô Quy thế nào về đống xác này?
Mà tại sao Tịch Vô Quy lại đột nhiên trở về?
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra kết giới hành cung bị phá? Quay về để cứu y sao?
Tống Diễn tự buồn cười với ý nghĩ của mình. Tịch Vô Quy mà vội vàng quay lại cứu y á? Nghe thật nực cười...
Nhưng giờ quan trọng nhất là làm sao giải thích tình huống vừa rồi, làm sao giải thích đống xác ma tộc kia.
Tống Diễn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra nổi cái cớ nào hợp lý: "Ta..."
Tịch Vô Quy thậm chí không thèm nhìn đống xác, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào y: "Không cần giải thích."
Dù gì hắn cũng đã rõ cả rồi.
Bỗng dưng Tịch Vô Quy bước tới một bước.
Tống Diễn muốn lùi lại nhưng chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy. Trái tim y đập mạnh hơn bao giờ hết. Nghĩ lại thì tu sĩ nào chẳng có thủ đoạn phòng thân, chắc là Tịch Vô Quy chẳng thèm quan tâm nên mới bảo không cần giải thích...
Tịch Vô Quy đưa tay luồn vào tóc Tống Diễn, nhẹ nhàng vén một lọn tóc lên gần môi, hắn nhếch mép cười.
Giấu pháp khí truyền tin trong tóc, nếu không chú ý có lẽ ngay cả hắn cũng bị qua mặt.
Thực ra hắn hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ, chẳng màng Tống Diễn đang toan tính gì.
Nhưng giờ Tịch Vô Quy lại có chút không vui, đã thế thì Tống Diễn muốn diễn trò trước mặt hắn, hắn đây cũng chơi đến cùng.
Tịch Vô Quy nhìn thẳng vào mắt Tống Diễn, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đó đang đầy lo lắng. Hắn từ tốn thưởng thức, đến khi thấy Tống Diễn sắp không thở nổi thì mới bật cười nhẹ, thả tay ra rồi nhởn nhơ hỏi: "Dạo này bản quân không đến, có nhớ bản quân không?"
Tống Diễn thở phào nhẹ nhõm, đáp: "Đương nhiên là nhớ rồi."
Tịch Vô Quy lạnh lùng: "Xạo."
Tống Diễn: "..."
Dù trước giờ toàn nói láo, nhưng chưa bao giờ Tịch Vô Quy bóc mẽ y. Giờ tự nhiên lại bị vạch trần, lòng Tống Diễn có chút hoảng hốt.
Bảo không sợ là nói dối.
Nhưng Tịch Vô Quy chỉ liếc y một cái rồi quay lưng bỏ đi.
...
Ba ngày sau, Tịch Vô Quy đêm nào cũng nghỉ ở hành cung nhưng không thèm bắt Tống Diễn hầu hạ.
Không phải đến gần ma đầu khiến Tống Diễn thở phào, nhưng y cũng không quên theo dõi nhất cử nhất động của Tịch Vô Quy. Mấy ngày nay có gì đó không ổn, rất nhiều tướng quân của ma tộc ra vào hành cung bàn việc với Tịch Vô Quy trong thư phòng.
Tống Diễn thầm nghĩ: Chẳng lẽ là Tông Diệu bắt đầu hành động?
Y lượn lờ không xa thư phòng cũng không ai để ý, chỉ tiếc là đứng xa quá, cửa thư phòng lại có lính ma tộc canh gác nên không nghe được gì.
Hôm đó Tống Diễn thức dậy, ra ngoài tản bộ thì thấy cửa thư phòng đóng chặt. Y hỏi người hầu: "Hôm nay Quân thượng tiếp ai thế?"
Người hầu cung kính đáp: "Là tướng quân Phục Diễm."
Phục Diễm à...
Tống Diễn biết chứ.
Trong truyện Phục Diễm là đại tướng đắc lực nhất của Tịch Vô Quy, cũng là cao thủ hạng nhất của ma tộc. Tông Diệu từng chạm trán với gã ta, khó nhằn lắm.
Trong thư phòng.
Phục Diễm thắc mắc: "Quân thượng, ngài thật sự muốn làm thế sao?"
Chỉ là để diệt trừ Tông Diệu thôi mà, cần gì phiền phức vậy, phải đích thân trà trộn vào tiên môn... với thực lực của Quân thượng, giết luôn cũng được rồi, chắc lại là vì Tống Diễn.
Trước giờ Tống Diễn đã làm tổn thương Quân thượng, giờ lại về phe tiên môn đối nghịch với ngài. Vậy mà Quân thượng không động tới một ngón tay, còn giả trang theo y, chẳng lẽ vì một người của tiên giới mà bỏ hết đại sự của ma tộc?
Trong lòng Phục Diễm thấy hơi bất mãn, Quân thượng vô lý thế!
Tịch Vô Quy nhìn thấy biểu cảm muốn nói rồi lại thôi của Phục Diễm, khẽ đáp: "Tông Diệu ấy chẳng cần ta phải làm gì."
Phục Diễm ngạc nhiên: "Vậy Quân thượng đây là..."
Ánh mắt Tịch Vô Quy lóe lên chút lạnh lùng: "Lư Khâu Kỳ, lão già đó càng ngày càng lộng hành. Trước đây ta không thèm quan tâm, nhưng giờ lão đi quá giới hạn rồi, đương nhiên ta không thể dung túng nữa."
Phục Diễm hiểu, Quân thượng đã có sát ý rồi.
Từ lâu Đại trưởng lão đã không hài lòng với Quân thượng, nhưng vì ma tộc tôn sùng kẻ mạnh, lão ta không thể công khai chống đối, chỉ dám giở trò sau lưng. Năm đó khi Quân thượng bế quan, lão ta ngầm kích động ba thủ lĩnh của các bộ, chỉ là vì lão có địa vị cao lại mưu mô nên không thể tùy tiện giết, sợ gây bất mãn trong nội bộ ma tộc.
Giờ đang lúc giao chiến quan trọng với tiên môn, vì đại cục, Quân thượng tạm thời nhắm mắt làm ngơ, không muốn lung lay lòng quân.
Nếu vì một người của tiên môn mà động tới đại trưởng lão, chẳng khác nào phản bội ma tộc, dù Quân thượng mạnh đến đâu cũng sẽ khiến ma tộc nổi giận.
Có lẽ đại trưởng lão muốn thử lòng Quân thượng nên mới cử người ám sát Tống Diễn. Nếu Quân thượng động thủ thì trúng kế lão ta rồi.
Phục Diễm nôn nóng nói: "Quân thượng phải cân nhắc kỹ."
Tịch Vô Quy uể oải liếc nhìn Phục Diễm một cái: "Ai bảo bản quân muốn giết lão?"
Phục Diễm càng khó hiểu: "Ý Quân thượng là...?"
Tịch Vô Quy khẽ cười, nụ cười đầy ẩn ý: "Lão già đó muốn biết ta bế quan 20 năm đã làm gì? Cứ để lão ta biết vào dịp thích hợp, chắc chắn lão ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế... Nếu lão ta chết dưới tay tiên môn, là vì nghĩa mà hy sinh vì ma tộc, lại còn đoàn kết lòng quân, tính ra cũng chết có ý nghĩa lắm."
Phục Diễm chợt hiểu ra.
Thảo nào Quân thượng muốn đi cùng Tống Diễn tới tiên môn, hóa ra là mưu tính chuyện này. Cố tình để đại trưởng lão ra tay, mượn tay tiên môn trừ khử lão ta, vừa loại bỏ được mối nguy lớn vừa tiện thể giải quyết luôn Tông Diệu, khiến tiên môn mất thủ lĩnh.
Quả là kế một mũi tên trúng hai đích.
Phục Diễm tâm phục khẩu phục, không hổ là Quân thượng, trước đó là gã ta hiểu nhầm rồi.
Gã cung kính đáp: "Thuộc hạ đã hiểu."
...
Tống Diễn đi đi lại lại ngoài thư phòng, ma đầu bàn gì lâu vậy?
Mãi y mới thấy cửa mở ra.
Tịch Vô Quy bước ra ngoài.
Hắn thấy Tống Diễn chờ sẵn, mắt lóe lên tia trêu chọc, ngoắc tay gọi lại gần.
Tống Diễn bèn đi tới.
Tịch Vô Quy vuốt tóc Tống Diễn, giọng thong thả: "Ngươi đến vừa hay, ta sắp đi xa một thời gian, phải ngoan ngoãn ở nhà nghe chưa?"
Tống Diễn thoáng chột dạ, thử dò hỏi: "Quân thượng đi đâu vậy?"
Tịch Vô Quy có vẻ vui, thản nhiên đáp: "Đi Nam Nhạc Châu một chuyến."
Tống Diễn hiểu ngay. Đây là một phần trong kế hoạch của Tông Diệu, nếu Tịch Vô Quy thực sự đi Nam Nhạc Châu, cả đi cả về cũng mất ít nhất hai ngày. Một khi Tịch Vô Quy rời đi, Tông Diệu sẽ ra tay.
Mà nếu y muốn trốn cùng Tông Diệu, ở đây không ổn chút nào. Y phải đợi Tịch Vô Quy rời đi rồi tìm cách đến Ngục Hàn Uyên để hội ngộ với Tông Diệu.
Tống Diễn biết trước đây đã chọc giận Tịch Vô Quy, giờ không tiện đòi hỏi, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này chắc y sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.
Nghĩ đến đây, Tống Diễn cắn răng, nói khẽ: "Ta... có thể gặp Cổ Thanh lần nữa không?"
Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, ánh mắt đen láy chẳng rõ đang nghĩ gì.
Bị nhìn như thế, lòng Tống Diễn có chút rối bời, cứ tưởng hắn sẽ từ chối thì Tịch Vô Quy lại nói: "Được."
Mắt Tống Diễn sáng bừng: "Cảm ơn Quân thượng."
Tịch Vô Quy nhìn ánh sáng trong mắt Tống Diễn. Khi nhận được sự cho phép, đôi mắt đào hoa ấy lại tràn đầy sức sống, rực rỡ sáng ngời, đẹp đến mê người. Vậy là có thể rời xa ta, ngươi vui đến vậy sao?
Tim hắn lạnh đi.
Cảm giác bực bội bất chợt dâng lên.
Nhưng Tống Diễn không hề nhận ra điều đó, y vẫn còn chìm trong niềm vui. Đúng lúc này, từ trong phòng lại có một ma tộc cao lớn bước ra.
Ma tộc đó có đôi mắt đỏ sẫm, gương mặt dữ tợn. Đây hẳn là Phục Diễm, nhìn y chang trong sách.
Phục Diễm cung kính cúi chào Tịch Vô Quy.
Khi đi ngang qua Tống Diễn.
Tống Diễn giả vờ bình thường rút tầm mắt về, thì bỗng nghe tiếng chuông nhỏ vang lên bên tai.
Chuông gì vậy?
Âm thanh nhẹ đến nỗi gần như không nghe thấy.
Một cơn gió thoảng qua.
Tống Diễn ngơ ngác cúi xuống, thấy chiếc chuông lặng nơi hông khẽ lay động, tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Khoảnh khắc đó.
Tống Diễn như đơ ra, không thể nghĩ gì nữa, chỉ biết đứng yên nhìn.
Ba năm chuông lặng chưa từng rung.
Cuối cùng nó cũng đã reo.
Tống Diễn chợt ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phục Diễm.
Tay y siết chặt bên sườn.
Y cuối cùng cũng tìm được, tìm được rồi.