• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người bây giờ cũng mệt cả, sức lực cũng chẳng còn bao nhiêu. Đặc biệt hơn là Mã Gia Kỳ- Hắn đã sử dụng nhiều chiêu thức mạnh rồi bây giờ cũng đuối sức rồi, làm sao có thể đánh bại bọn người kia chứ?



Nghiêm Hạo Tường đứng lên đối phó chúng, Tống Á Hiên không thể mặc kệ cậu em này được cũng đứng dậy theo.



- Mã Gia Kỳ cậu dưỡng sức đi //Đinh Trình Hâm//



Hạ Tuấn Lâm đứng một bên ngồi xem kịch hay. Bọn họ bắt đầu ra tay nhưng Vampire có mạnh đến đâu nếu đã tổn hao sức lực thì làm sao có cơ hội thắng bọn họ?



Bọn người Xtơn tiến đến họ dùng những thanh kiếm, dây sắt đối phó với bọn người của Đinh Trình Hâm. Sau một lúc do chênh lệch về thể lực nên bọn người Đinh Trình Hâm đã nằm xuống một bên rồi



Mã Gia Kỳ lúc này vẫn ngồi im, Hạ Tuấn Lâm có chút nghi ngờ vì trước đây cho dù còn 1 hơi thở Mã Gia Kỳ sẽ quyết đấu đến cùng nhưng hôm nay lại ngồi im một chỗ.



Bọn người Xtơn tiến đến dùng còng khống chế khả năng của Vampire mà trối tay cả lại, lúc đưa đi thì có một bóng người ung dung tiến vào



- Muốn dẫn bạn của ta đi mà không hỏi ý kiến ta sao? //Lưu Diệu Văn//



- Này Xtơn đây là địa bàn của ta muốn đi đâu có dễ //Trương Chân Nguyên//



- Là Bá tước kìa //Một học viên//



- Này Trương đến trễ quá //Mã Gia Kỳ dùng sức phá banh chiếc còng kia//



- Tôi nhớ đến đúng lúc mà //Trương Chân Nguyên//



- Có đánh nhau mà không rủ em //Chu Chí Hâm//



- Đông đủ nhỉ, nhưng các ngươi nghĩ sẽ thắng hay sao? //Xtơn//



Chu Chí Hâm ra tay rất nhanh đã chối được tất cả bọn người Xtơn vào 1 gốc, Chu Chí Hâm là một đứa trẻ mới lớn sức mạnh của cậu bé này kém xa Mã Gia Kỳ rất nhiều. Thế nên muốn đánh thắng Mã Gia Kỳ làm sao có thể dễ dàng.



Hạ Tuấn Lâm trơ mắt nhìn Lưu Diệu Văn, hố đó rất sâu cậu ta có thể lên được sao? Bá Tước Trương Chân Nguyên tại sao lại xuất hiện ở đât chứ? Trùng hợp thế sao?



Mã Gia Kỳ từ nãy vẫn chưa hành động gì liền tiến đến chỗ Hạ Tuấn Lâm, theo phản xạ Hạ Tuấn Lâm lùi xuống cậu nghĩ hắn có lẽ đã biết.



- Mã Gia Kỳ, đưa Hạ Tuấn Lâm cho tôi, cậu không thấy tiểu tình nhân cậu đang kiệt sức sao? //Lưu Diệu văn//



- Chuyện này liên quan đến Hạ Tuấn Lâm sao? //Nghiêm Hạo Tường//



- Không có, chỉ là tôi có chuyện riêng muốn nói với cậu ta //Lưu Diệu Văn//



Dứt câu Lưu Diệu Văn tiến lại chỗ Hạ Tuấn Lâm bế cậu đi mất. Còn Mã Gia Kỳ cũng bế Đinh Trình Hâm trở về phòng. Đơn nhiên những tàn dư mà họ gây ra thì Bá Tước sẽ dọn dẹp.



_________ Chuyển cảnh



Lưu Diệu Văn bế Hạ Tuấn Lâm đến một mật thất, đến mật thất cuối cùng Hắn ném cậu lên giường. Cậu trách mắng hắn



- Cậu điên hả? //Hạ Tuấn Lâm//



- Hạ Tuấn Lâm cậu không nhớ bản thân mình làm sai sao? //Lưu Diệu Văn//



- Kh...không nhớ gì cả //Hạ Tuấn Lâm//



- Vậy sao? //Lưu Diệu Văn//



Hắn đấm vào tường một phát, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường, khóe môi cong lên



- Hạ Tuấn Lâm cậu nghe cho rõ đây, những việc cậu làm tôi đều biết cả đấy. Hôm qua, cuộc đối thoại giữa cậu và cha cậu tôi đều nghe được khi đó tôi còn cá cược với Mã Gia Kỳ rằng cậu sẽ không làm chuyện như thế nhưng cuối cùng tôi thua rồi, thua vì tin tưởng lầm cậu đấy. Bây giờ nhìn thấy bộ mặt thật của cậu, tôi rất kinh tởm cậu đấy //Lưu Diệu Văn//



- Lưu Diệu Văn từ đầu đến cuối cậu đều biết, vậy tại sao cậu lại giả vờ như không có chuyện gì? Vạch mặt tôi sớm hơn thì tốt hơn đấy //Hạ Tuấn Lâm//



- Chuyện cậu làm tôi sẽ không nói cho mọi người biết nhưng hình phạt của cậu thì vẫn phải chấp hành. Nghe bảo cậu sợ bóng tối? Hôm nay phạt cậu 3 ngày ở trong đây và sau 3 ngày đó cậu đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn thấy mặt của cậu và hãy nên cút xa tôi càng xa càng tốt//Lưu Diệu Văn//



Hạ Tuấn Lâm chết lặng khi nghe Lưu Diệu Văn nói. Bóng tối có gì đáng sợ bằng việc Lưu Diệu Văn không muốn gặp cậu, không muốn nói chuyện với cậu chứ?



Hạ Tuấn Lâm bây giờ đã có vài giọt nước mắt, Lưu Diệu Văn nhìn thấy có chút nhói trong lòng. Có lẽ Lưu Diệu Văn đã đau lòng rồi.



- Cậu khóc? //Lưu Diệu Văn//



- Văn đừng mặc kệ tôi được không? //Hạ Tuấn Lâm//



Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn nghe Hạ Tuấn Lâm gọi Hắn một cách thân mật đến vậy



Tâm trí Hạ Tuấn Lâm bây giờ không suy nghĩ những việc khác nữa chỉ nghĩ đến việc làm sao để hắn không bỏ rơi cậu. Cậu sợ hãi, sợ mọi thứ mà cậu cố tình làm ra. Cậu không hẳn vì cha mình mà tiếp cận Lưu Diệu Văn. Hạ Tuấn Lâm còn là vì rất thích Lưu Diệu Văn.



Năm 7 tuổi, Hạ Tuấn Lâm được Hạ Giang Thái đưa đến Lưu Tộc, lúc đó cậu rất sợ gì lạ chỗ nhưng khi Lưu Diệu Văn tiến đến an ủi cậu, giúp cậu quên đi nỗi sợ hãi. Cậu không thể nào quên hình ảnh người con trai kia ân cần như thế nào!



- Đúng là tôi sợ bóng tối, nhưng tối sợ mất cậu hơn đấy Lưu Diệu Văn //Hạ Tuấn Lâm- cởi chiếc áo trên người cậu xuống//



Lưu Diệu Văn nhìn thấy hành động của cậu liền quay mặt đi chỗ khác,cậu lại tiếp tục nói



- Cậu trốn tránh gì chứ? Nhìn kĩ đi, trên thân thể tôi toàn vết đánh //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn nghe Hạ Tuấn Lâm nói liền quay qua nhìn, trên người cậu toàn là vết thương, cha cậu thật ác độc. Một thân thể nhỏ bé, trắng nõn, rất đẹp lại bị những vết thương làm giảm đi độ đẹp đó



- Nhiều lần ông ấy bảo tôi tiếp cận cậu để hại cậu nhưng tôi luôn làm trái lời ông ta và những vết thương này là ông ta gây ra. Những vết thương càng lớn càng chứng tỏ tôi yêu cậu, yêu cậu nhưng cậu chắc chắn hiểu tôi chỉ là một cậu bé yếu ớt làm sao có thể chịu đựng được thêm việc hành hạ nào nữa chứ? Lưu Diệu Văn cậu muốn phạt thì phạt đừng rời xa tôi //Hạ Tuấn Lâm//



- Mặc đồ vô đi //Lưu Diệu Văn//



Hạ Tuấn Lâm không nghe theo Lưu Diệu Văn mà tiến đến....



_______end chap



Tôi đang suy nghĩ có nên viết H cho cặp này hay không, nên đến đây thôi nha:<<< Thông cảm nha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK