• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Uống đi //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn không nhìn Hạ Tuấn Lâm, cố gắng ngồi dậy rồi đi vào phòng tắm. Để cậu ở đó cười trong đau khổ, trong lòng chợt chua chát



- Anh vẫn vậy? Hay là anh muốn tôi rời bỏ? //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn im lặng không lên tiếng, anh tự mình cắn vào tay để có thể kiềm chế mình hơn, nghe cậu nói câu "Rời bỏ" bản thân anh cũng rất vui nhưng tim càng nhói vài phần. Bên ngoài phòng im lặng hẳn, không còn tiếng động gì nữa. Anh mở cửa bước ra ngoài, trong lòng anh đang mong đợi một điều khi bước ra anh chẳng thấy cậu đâu



- Đi rồi thật tốt, Hạ Nhi sau này hãy tìm một người tốt hơn anh nhá //Lưu Diệu Văn//



- Hạ Tuấn Lâm này còn có sau này sao? Đời này kiếp này chỉ yêu một mình Lưu Diệu Văn //Hạ Tuấn Lâm//



- Em còn chưa đi? //Lưu Diệu Văn//



- Em vĩnh viễn sẽ ở cùng anh, em không đi đâu cả //Hạ Tuấn Lâm//



- Điều này không tốt, đi đi //Lưu Diệu Văn//



- Diệu Văn trong suốt mấy năm qua anh đã chịu khổ thế này hay sao? //Hạ Tuấn Lâm//



- Điều là do anh, không phải lỗi tại em //Lưu Diệu Văn//



- Anh rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy //Hạ Tuấn Lâm//



- Tuấn Lâm anh không dám yêu em nữa, vì khi yêu em có thể làm cho em hạnh phúc lại rồi vụt tắt //Lưu Diệu//



Hạ Tuấn Lâm khó hiểu nhìn lấy người con trai ngốc đang yếu ớt trước mặt mình, Cậu có nên đánh tên ngốc này hay không? Cậu yêu anh, cho dù anh chết cậu cũng đi theo. Muôn đời vẫn vậy



- Anh nói thế là có ý gì? //Hạ Tuấn Lâm//



- Thời gian của anh sắp không còn, bản thân anh không biết có sống được không! Nhưng 99% chính là thứ đáng sợ nhất, xem như anh nợ em đi. Mau rời khỏi đây //Lưu Diệu Văn//



- Không! Cho dù anh trở nên thế nào em vẫn yêu anh. Và anh chính là Lưu Diệu Văn của Hạ Tuấn Lâm này. Có phải anh đang luyện Sát Thần Vĩnh Cửu? //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn im lặng



- Anh mau nói đi //Hạ Tuấn Lâm//



- Đúng, anh đang luyện nó //Lưu Diệu Văn//



- Em luyện cùng anh //Hạ Tuấn Lâm//



- Không thế, thời gian 4 tháng ngắn ngủi em nghĩ mình giỏi lắm hay sao? //Lưu Diệu Văn//



- Em sẽ ở bên cạnh chăm sóc anh khi đau đớn //Hạ Tuấn Lâm//



Thấy anh im lặng không nói, cậu lên tiếng



- Đừng bỏ em //Hạ Tuấn Lâm//



- Hạ Nhi//Lưu Diệu Văn//



Lưu Diệu Văn ôm cậu vào lòng



- Diệu Văn sau khi chịu đau đớn này thì về nhà cùng các con có được không? //Hạ Tuấn Lâm//



- Nghe theo em cả //Lưu Diệu Văn//



- Em biết y thuật hay để em xem tình hình của an //Hạ Tuấn Lâm//



Anh ngồi xuống để cậu khám



- Không sao cả, chỉ là luyện tập quá mức nên mới thành ra như vậy //Hạ Tuấn Lâm//



- Ừ, Em có đói không //Lưu Diệu Văn//



- Anh lo cho bản thân mình đi, còn lo cho người khác hay sao? //Hạ Tuấn Lâm//



Cậu đi lau dọn căn phòng bừa bộn này, Không dọn dẹp nếu có người nào đó đi đến thì sẽ tưởng chỗ này vừa xảy ra thảm sát quá.



- Những vết tích cũ của anh đâu? //Hạ Tuấn Lâm//



- Mỗi lần như thế anh đều dọn dẹp //Lưu Diệu Văn//



- Sao anh lại nói dối không nhớ em chứ //Hạ Tuấn Lâm//



- Quả thật anh đã từng đến chỗ Mễ Lạc để nhờ cô ấy xoá phần kí ức về em, sau này sẽ không nhớ em có thể chuyên tâm luyện tập và trong lúc nguy hiểm nhất có thể hi sinh //Lưu Diệu Văn//



- Vậy tại sao lại không xoá //Hạ Tuấn Lâm//



Anh nhìn quanh một lúc rồi kể cho cậu nghe



Quá khứ



- Cậu chắc là muốn xoá kí ức chứ? //Mễ Lạc//



- Người đã không còn là của ta lời hứa lời thề cũng dần phai đi cớ sao phải chấp mê? //Lưu Diệu Văn//



- Được thôi //Mễ Lạc//



- Khoan đã //Lưu Diệu Văn//



- Chuyện gì nữa đây tiểu tử? //Mễ Lạc//



- Quên đi em ấy liệu có thể nhớ lại không //Lưu Diệu Văn//



- Tay nghề của tôi rất tốt, một khi đã xoá thì không thể nhớ. Sao nào muốn đổi ý? //Mễ Lạc//



- Quên em ấy thật ra bản thâb tôi còn có một vấn đề //Lưu Diệu Văn//



- Nói đi //Mễ Lạc//



- Luyện Sát Thần Vĩnh Cửu thì phải quên người mình yêu hay sao? //Lưu Diệu Văn//



- Đồ ngốc! Đúng vậy luyện Sát Thần Vĩnh Cửu phải quên người mình yêu vì liên quan đến sau này chứ không phải là bây giờ //Mễ Lạc//



- Nói rõ đi //Lưu Diệu Văn//



- Năm xưa người sáng lập ra Sát Thần Vĩnh Cửu từng có một mối tình đẹp, nhưng vì cứu cả thế giới nên phải bỏ rơi người mình yêu. Sau đó nàng đã viết ra một quyển sách, ý muốn nhắc nhở người luyện tập đừng để người mình yêu phải hạnh phúc vì sau này sẽ khiến người đó tan mộng //Mễ Lạc//



- Vậy sao! Tôi không muốn xoá //Lưu Diệu Văn//



Thực tại



- Anh dám bảo em quên lời hứa //Hạ Tuấn Lâm//



- Khi thấy em cùng một người đàn ông bên cạnh cùng với đứa trẻ khiến anh hiểu lầm đấy //Lưu Diệu Văn//



- Bây giờ em sẽ ở bên anh, đến khi anh thực hiện Sát Thần Vĩnh Cửu em vẫn ở bên cạnh cho dù có trả giá thế nào đi chăng nữa. //Hạ Tuấn Lâm//



- Em phải lo cho tụi nhỏ chứ //Lưu Diệu Văn//



- Không có anh, em không cần thiết sống //Hạ Tuấn Lâm//



- --------



Ngoài lề



Thế là vài chap nữa sẽ kết thúc! Tôi không ngờ kết thúc nhan đến vậy, chắc có lẽ tôi sẽ đổi sang một kết khác để kéo dài thêm vài chap nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK