- Sao rồi? //Mã Gia Kỳ//
- Cậu ấy hơi mệt nên ngủ rồi, chăm sóc cậu ta đi //Mễ Lạc//
- Baba đây là Papi sao? //Mã Trình Kiêu//
- Đúng vậy, con sao vậy //Mã Gia Kỳ//
- Những chuyện trước kia con làm chắc Papi không giận đâu //Mã Trình Kiêu,//
- Con nghĩ thử xem? Con gây hoạ lớn đấy //Mã Gia Kỳ//
- Con....biết lỗi rồi //Mã Trình Kiêu//
- Đúng vậy, Kiêu ca biết lỗi rồi thúc đừng ép anh ấy //Diệu Phong//
- Chỉ mới lớn có một chút đã học yêu đương rồi //Mã Gia Kỳ//
- Baba vào xem papi đi, xin lỗi giùm con luôn //Mã Trình Kiêu//
Anh bước vào trong nhìn cậu. Những ký ức của cậu và anh luôn hiện về, những ký ức đó thật đẹp. Cậu rơi nước mắt, anh lau cho cậu.
- Gia Kỳ, xin lỗi //Đinh Trình Hâm//
Anh ôm lấy cậu
- Trình Hâm anh ở đây //Mã Gia Kỳ//
Cậu mở mắt ra
- Xin lỗi vì đã bỏ rơi anh //Đinh Trình Hâm//
- Không sao cả, em về là tốt //Mã Gia Kỳ//
- Nhưng vẫn phải về X-tơn //Đinh Trình Hâm//
- Tại sao? //Mã Gia Kỳ//
- Anh biết RS3976 chứ? //Đinh Trình Hâm//
- Anh đơn nhiên biết, thứ này sẽ hủy diệt tất cả //Mã Gia Kỳ//
- Em sẽ về đó tìm cách phá nó //Đinh Trình Hâm//
- Không phá bây giờ được, chỉ có thể đợi nó hoàn thành //Mã Gia Kỳ//
- Hay là để em thăm dò hành động của họ//Đinh Trình Hâm//
- Anh chỉ muốn bên em thôi //Mã Gia Kỳ//
- ....
- Em rời xa anh cũng đã lâu rồi, bây giờ Trình Kiêu đã lớn em định rời bỏ nó sao? Em ở lại đi đừng về X-tơn bọn anh tự có cách//Mã Gia Kỳ//
- Vâng, Tiểu Kiêu đâu rồi //Đinh Trình Hâm//
- Sợ em trách nó //Mã Gia Kỳ//
- Em đi xem nó //Đinh Trình Hâm//
Cậu chạy ra ngoài tìm kiếm Trình Kiêu
- Kiêu, con lớn vậy rồi sao? //Đinh Trình Hâm//
- Papi, người có giận con không //Mã Trình Kiêu//
- Có, giận rất nhiều đấy //Đinh Trình Hâm//
- Con...xin lỗi //Mã Trình Kiêu//
Nhìn đứa trẻ ngây trước mắt cậu càng thấy vui. Đứa con chỉ mới 6 tuổi đã trở nên trưởng thành còn có bộ dạng dễ thương này, cậu quỳ xuống ôm lấy Trình Kiêu vào lòng
- Papi thương con, con có nhớ papi không? //Đinh Trình Hâm//
- Con thương người lắm //Mã Trình Kiêu//
- Hai người không thấy đói à? //Mã Gia Kỳ//
- Đói //Cả hai//
- Anh đi nấu, em đợi một lát. Có cả phần của Tuấn Vũ và Diệu Phong //Mã Gia Kỳ//
- Mã thúc là tốt nhất //Diệu Phong//
Anh đi xuống nhà bếp làm đồ ăn, cậu ở ngoài trò chuyện cùng những đứa trẻ. Nhìn họ thật hạnh phúc nhưng liệu sẽ có thể hạnh phúc mãi hay không?
- Gia Kỳ// Đinh Trình Hâm//
Cậu ôm anh từ phía sau
- Sao thế //Mã Gia Kỳ//
- Anh nấu gì vậy? //Đinh Trình Hâm//
- Những món mà em thích //Mã Gia Kỳ//
- Không phải chúng ta sẽ ăn thịt sống sao? //Đinh Trình Hâm//
- Ai nói? Chúng ta bình thường uống máu nhưng thường thức món ăn cũng được //Mã Gia Kỳ//
- Mới rời đây có mấy năm mà thay đổi vậy sao //Đinh Trình Hâm//
- Anh thay đổi mọi thứ vì em //Mã Gia Kỳ//
- Anh ăn mật ong à? Ngọt quá //Đinh Trình Hâm//
- Xong rồi, em ra ngoài đi anh đem ra //Mã Gia Kỳ//
- Em phụ anh //Đinh Trình Hâm//
Nhìn cả 2 vui vẻ mặn nồng như thế, mấy đứa trẻ chỉ biết cười
- Kiêu ca? Sau này chúng ta sẽ vậy chứ? //Diệu Phong//
- Đơn nhiên rồi //Mã Trình Kiêu//
Anh và cậu bước ra bàn ăn
- Dùng bữa thôi //Mã Gia Kỳ//
Cả buổi ăn đó, Anh và cậu vui vẻ gắp thức ăn cho nhau.
Chuyển cảnh
- Diệu Văn anh đã đỡ hơn chưa //Hạ Tuấn Lâm//
- Đỡ hơn rồi, em không sao chứ//Lưu Diệu Văn//
- Không sao cả, ngày mai là hết rồi đúng không? //Hạ Tuấn Lâm//
- Đúng vậy //Lưu Diệu Văn//
- Có thể cùng đi chơi với các con được không? //Hạ Tuấn Lâm//
- Hạ Nhi....//Lưu Diệu Văn//
- Sau này chưa chắc chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng chúng nó, em chỉ hi vọng bản thân mình có thể cùng anh và các con vui vẻ tận hưởng những ngày tháng này. //Hạ Tuấn Lâm//
- Được thôi, anh sẽ đưa em và con đi //Lưu Diệu Văn//
Trong một căn nhà hoang có một người đàn ông đang đau khổ trong cơn đau, đôi mắt sắc bén như muốn nuốt ai đó. Đau nhưng lại cố kìm nén không phát ra tiếng động. Bên ngoài cửa có người lên tiếng
- Em không sao chứ? //Vương Khả Du//
- Không sao đâu tỷ //Vương Tuấn Khải//
- Hà cớ gì phải để bản thân trở nên như vậy? //Vương Khả Du//
- Em muốn bảo vệ mọi người, bảo vệ người mà em thương //Vương Tuấn Khải//
- Lưu Diệu Văn nó cũng giống em, chịu đưngk đau đớn này //Vương Khả Du//
- Lúc trước tỷ chưa từng bị như thế sao? //Vương Tuấn Khải//
- Đơn nhiên là có, cơn đau này chị hiểu rõ, Tiểu Khải khổ cho em rồi //Vương Khả Du//
- Con trai tỷ về rồi //Vương Tuấn Khải//
- Chị biết, chị đang âm thầm theo dõi nó //Vương Khả Du//
- Sau này Vương Nguyên sẽ không buồn chứ? //Vương Tuấn Khải//
- Buồn! Em đã không cho người ta tình cảm lại còn chọn đường chết, em muốn cậu ta đau lòng lắm sao //Vương Khả Du//
- Em không thể ở bên cạnh em ấy, sợ có một ngày em đi em ấy sẽ theo em mất thôi /)Vương Tuấn Khải//
- Tiểu Tử em đúng là Đại ngốc //Vương Khả Du//