• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Anh ấy đã không nhớ gì, cho nên tôi nghĩ mình cần phải nhớ. Vì sau này anh ấy không còn thì vẫn có người nhớ đến //Hạ Tuấn Lâm//



- Vào nhà thôi //Lưu Diệu Văn//



- Ừ



Sáng ngày hôm sau, Vương Nguyên đến tìm Dịch Dương Thiên Tỉ



- Mới sáng mà cậu đã đến rồi //Dịch Dương Thiên Tỉ//



- Cứ đến ngày này Vương Tuấn Khải liền đi tận mấy ngày mới về, cậu nghĩ xem có chuyện gì hay không? //Vương Nguyên//



- .... Chuyện này thì phải hỏi Hắn //Dịch Dương Thiên Tỉ//



- Tôi đã thử nhưng vô ích //Vương Nguyên//



- Tôi cho người tìm tung tích của hắn //Dịch Dương Thiên Tỉ//



- Được, tôi về



__________



Căn cứ X-tơn



Đinh Trình Hâm sáng sớm đã trốn khỏi Mã Tộc để về đây tìm Đại Nhân.



- Phụ Thân //Đinh Trình Hâm//



- Mọi chuyện thế nào? //Đại Nhân//



- Mấy hôm trước họ có một cuộc hợp, không biết có phải đang tìm cách đối phó không nữa //Đinh Trình Hâm//



- Mã Gia Kỳ vẫn im lặng không có phản ứng gì sao? //Đại Nhân//



- Vâng, Mã Gia Kỳ chỉ ở nhà ít ra ngoài //Đinh Trình Hâm//



- Xem ra, Mã Gia Kỳ đã đoán trước điều này nên đã giao cho người khác //Đại Nhân//



- Không hẳn, trong gia đình đó cũng vậy không có ai có bất kì phản ứng hay thực hiện kế hoạch cả //Đinh Trình Hâm//



- Vậy thì có thể nói họ đoán biết trước không có nguy hại gì rồi // Đại Nhân//



- Vâng



- Tiểu Hoan ta sao cho con ám sát Mã Trình Kiêu //Đại Nhân//



- Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà //Đinh Trình Hâm//



- Giết nó, Mã Gia Kỳ chắc chắn sẽ có hành động //Đại Nhân//



- Tuân Lệnh //Đinh Trình Hâm//



Cậu trở về Mã Tộc, nơi đây lúc này thật yên ả. Cậu nhìn thấy Mã Trình Kiêu bước xuống liền nói



- Đi theo ta //Đinh Trình Hâm//



- Đi theo làm gì? //Mã Trình Kiêu//



- Ta biết mẹ cậu ở đâu //Đinh Trình Hâm//



- "Lại là trò đùa của trẻ con" Được //Mã Trình Kiêu//



Cậu dẫn Trình Kiêu đến một nơi bỏ hoang



- Sao ngươi thích gạt người thế? //Mã Trình Kiêu//



- .....



- Ngươi muốn gì? //Mã Trình Kiêu//



- Giết cậu //Đinh Trình Hâm//



- Giết được sao? Ta ở yên đây để cho ngươi giết //Mã Trình Kiêu//



Cậu rút kiếm của mình ra, cậu nhìn lấy Mã Trình Kiêu trong lòng cậu rất không muốn giết nó, nhưng lệnh của cha khó cãi. Mã Trình Kiêu dang hai tay ra đợi cậu đến. Bây giờ cậu vung kiếm lên cao rồi đưa thẳng xuống nhưng lại bị thứ gì đó cản lại



- cậu muốn giết con tôi? //Mã Gia Kỳ//



- Tôi....



- Muốn chết đúng không? //Mã Gia Kỳ//



Anh tiến lại bóp chặt cổ cậu, càng lúc cậu cảm thấy khó thở trong đầu cậu hiện ra rất nhiểu hình ảnh. Có cả Mã Gia Kỳ, cậu hình như nhớ được gì đó



- Mã Ca...hức....đau//Đinh Trình Hâm//



Mã Gia Kỳ nghe cậu nói trong cơn đau liền dừng lại, cách nói của cậu rất giống Đinh Trình Hâm. Rốt cuộc có phải là Trình Hâm hay không đây?



- Mã Ca...//Đinh Trình Hâm//



Đinh Trình Hâm liên tục gọi Mã Ca khiến anh không thể cử động



- A Trình là em sao? //Mã Gia Kỳ//



- Mã Ca đau lắm //Đinh Trình Hâm//



Cậu không trả lời anh chỉ nói mình đau, sau đó anh liền buông tay



- Có đau lắm không? //Mã Gia Kỳ//



- *Gật đầu* Đau..." Chỉ tùy tiện gọi đại mà hắn cũng mắc bẫy" //Đinh Trình Hâm//



- A Trình anh đưa em về // Mã Gia Kỳ//



Anh bế cậu lên rồi bảo Trình Kiêu đi về



- Mã Gia Kỳ hôm nay dự định kiếm người đẹp sao? //Tống Á Hiên//



- Cậu ấy là Đinh Trình Hâm nhưng có vẻ em ấy quên mọi thứ//Mã Gia Kỳ//



- Phong ấn kí ức



- Mễ Lạc? Cô cũng ở đây sao? //Mã Gia Kỳ//



- Muốn tôi giúp phải trả tiền //Mễ Lạc//



- Được



- Mã Ca tôi//Đinh Trình Hâm//



- Yên tâm, Mễ Lạc rất giỏi //Mễ Lạc//



- "Mình có bị mất kí ức đâu" //Đinh Trình Hâm//



Mễ Lạc đưa cậu lên phòng



Chuyển cảnh



Hạ Tuấn Lâm đến nơi mà anh và cậu cùng sống rất hạnh phúc. Cậu nhìn con đường quen thuộc,rồi lấy chìa khoá mở cửa phòng ra. Nơi đây vẫn không thay đổi, nhưng người có lẽ đã thay đổi rồi. Nhìn xung quanh thì thấy máu từ trong tủ chảy ra vài giọt cậu tiến lại mở cửa tủ



- Ai... Diệu Văn sao anh lại thế này //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn lúc này điên cuồng cắn lấy ta mình đồng tử thì hoá vàng giống như đến kì phát dục nhưng lại không phải



- Cút



- Anh nói em biết, anh sao vậy? //Hạ Tuấn Lâm//



- Tôi không muốn làm hại em, đi đi //Lưu Diệu Văn//



- Anh khát máu sao? Máu của em, anh uống đi //Hạ Tuấn Lâm//



- Cút đi //Lưu Diệu Văn//



- Đừng nói như thế //Hạ Tuấn Lâm//



Cậu ôm anh vào lòng, hơ ấm từ cậu chuyển sang người anh. Tay anh ôm chầm lấy cậu



- Anh rất đau sao? //Hạ Tuấn Lâm//



- Đúng vậy //Lưu Diệu Văn//



- Bao lâu rồi //Hạ Tuấn Lâm//



- Từ lúc em đi //Lưu Diệu Văn//



- Diệu Văn xin lỗi, em không nên bỏ rơi anh //Hạ Tuấn Lâm//



- Không phải lỗi của em, anh chịu đựng được không cần em lo về đi, đừng để hai đứa con lo //Lưu Diệu Văn//



- Em băng bó cho anh //Hạ Tuấn Lâm//



- Không cần, bệnh này của anh kéo dài tận mấy ngày, em nên rời khỏi đây //Lưu Diệu Văn//



- Không! Anh đã lừa em bảo rằng không nhớ sao bây giờ lại //Hạ Tuấn Lâm//



- Về rồi anh giải thích sao, nhưng việc này không thể //Lưu Diệu Văn//



- Anh muốn uống máu? //Hạ Tuấn Lâm//



Anh quay sang chỗ khác, cậu kéo áo ngay cổ xuống



- Uống đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK