• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cơn đau kia qua đi, Hạ Tuấn Lâm cùng Lưu Diệu Văn trở về Mã Tộc. Vừa về đến Đinh Trình Hâm chạy lại ôm cậu



- Hạ Ca//Đinh Trình Hâm//



Hạ Tuấn Lâm ngẩn người, mấy hôm trước cậu nhóc này với cậu như hai người xa lạ sao hôm nay lại gọi thân mật đến thế?



- Simon? Cậu có sao không //Hạ Tuấn Lâm//



Đinh Trình Hâm gặp lại những người bạn cũ nên rất vui mừng mà quên mất Hạ Tuấn Lâm chưa biết cậu đã nhớ ra. Cậu kéo Hạ Tuấn Lâm xuống ghế ngồi nói hết mọi chuyện cho Y nghe.



- Vậy cậu nhớ ra rồi sao? //Hạ Tuấn Lâm//



Cậu gật đầu



- Đinh Nhi, nhớ em quá đi //Hạ Tuấn Lâm//



Hạ Tuấn Lâm tiến lại ôm chầm lấy Đinh Trình Hâm.



- Đã mấy năm trôi qua rồi nhỉ? Em vẫn không thay đổi tí nào //Hạ Tuấn Lâm//



- Anh cũng vậy mà, sau này chúng ta là thông gia rồi nhỉ? //Đinh Trình Hâm//



- Đúng vậy //Hạ Tuấn Lâm//



Lưu Diệu Văn đứng nhìn hai người họ trò chuyện, anh cảm thấy trong lòng rất vui rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.



- Cậu với Diệu Văn làm lành rồi à //Mã Gia Kỳ//



Hạ Tuấn Lâm dừng cuộc đối thoại với Đinh Trình Hâm mà quay sang nhìn lấy anh



- Có phải ngay từ đầu anh biết Lưu Diệu Văn không quên tôi? //Hạ Tuấn Lâm//



- Đúng vậy //Mã Gia Kỳ//



- Anh có biết giấu giùm anh ấy làm tôi đau lòng lắm không? //Hạ Tuấn Lâm//



- Ai bảo cậu đi không từ biệt, giờ còn trách tôi? //Mã Gia Kỳ//



- Là Hạ Giang Thái bắt tôi đi mà //Hạ Tuấn Lâm//



- Thì cậu có quay về đâu //Mã Gia Kỳ//



- Được rồi, hai người đã là ba pa của những đứa trẻ rồi mà còn tính trẻ con vậy//Đinh Trình Hâm//



- Đúng đúng, Đinh Nhi nói đúng, tôi không chấp nhất với anh, tôi lên phòng tìm hai đứa con đây //Hạ Tuấn Lâm//



Cậu bước lên phòng, tìm kiếm Tuấn Vũ và Diệu Phong. Nhìn thấy hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngủ trong phòng như thế cậu cảm thấy an tâm hơn nhưng đã mấy ngày không về chúng nó lại không khóc lóc đòi cậu.



- Tụi trẻ xem ra cũng lớn rồi//Hạ Tuấn Lâm//



- Đúng vậy //Lưu Diệu Văn//



- Anh vào đi //Hạ Tuấn Lâm//



- không đâu, qua phòng anh đi //Lưu Diệu Văn//



Cậu gật đầu rồi đi theo anh. Đến phòng anh, anh đi lại tủ lấy ra một chiếc hộp



- Đây là gì? //Hạ Tuấn Lâm//



- Lang Lệnh //Lưu Diệu Văn //



- Đây không phải là thứ dùng để kế thừa gia tộc sao? //Hạ Tuấn Lâm//



- Sau này sẽ giao nó cho Tuấn Vũ, em giữ thay nó đi //Lưu Diệu Văn//



- Anh nhất định trở về cùng pa con em //Hạ Tuấn Lâm//



- Anh không chắc chắn, em cứ giữ tạm đi //Lưu Diệu Văn//



- Được //Hạ Tuấn Lâm//



- Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta cùng đi chơi //Lưu Diệu Văn//



- Em ôm anh ngủ được không// Hạ Tuấn Lâm//



- Đi tắm trước đi //Lưu Diệu Văn//



Hạ Tuấn Lâm bĩu môi



- Được thôi //Hạ Tuấn Lâm//



Anh và cậu xa cách nhau đã nhiều năm đến thế, nhưng cậu vẫn chưa từng thay đổi vẫn là một chú thỏ ranh ma trong lòng anh.



Tuy thời gian này ngắn nhưng anh quyết tâm nhất định sẽ làm cho cậu vui, anh sẽ bên cậu nhưng điều này sẽ là điều tồi tệ nhất hay không? Cậu có đau lòng lắm hay không? Đây chính là điều mà anh lo lắng. Lo lắng rằng bản thân anh không thể bảo vệ cậu tốt, lo lắng mọi thứ nhưng nhìn thấy cậu quyết tâm như vậy anh cũng không thể để cậu đau khổ trong lúc này.



Một lúc sau cậu bước ra với một chiếc khăn tắm quấn ngang hông, cậu bước đến gần chỗ anh vuốt tóc mình lên.



- Lưu Diệu Văn anh thấy sao? //Hạ Tuấn Lâm//



- Chơi trò quyến rũ sao? Trò cũ rồi //Lưu Diệu Văn//



- Thế sao? Trò cũ thế đấy anh thấy chán à, hay để em tìm vài người đẹp cho anh //Hạ Tuấn Lâm//



Anh cười nhẹ vì cậu khi giận lên rất khả ái, anh ngồi dậy kéo cậu đè xuống



- Chỉ cần em là đủ //Lưu Diệu Văn//



Ngày hôm sau, cậu và anh qua phòng hai đứa trẻ đưa chúng đi chơi, anh dẫn cậu và Tuấn Vũ, Diệu Phong chơi đùa khắp nơi. Gia đình này khiến người khác nhìn vào mà ghen tị.



Tuấn Vũ, Diệu Phong vui hết mình vì từ này đã có baba dẫn cả hai cùng đi chơi, có baba chăm sóc thật vui. Nhưng hai đứa trẻ này đâu biết tương lai sẽ bi thương đến đâu?



- Tuấn Vũ, Diệu Phong sau này hai đứa muốn gì? //Lưu Diệu Văn//



- Con muốn baba mãi bên con //Diệu Phong//



- Haha~ được //Lưu Diệu Văn//



Anh đành cười gượng mà nhìn Diệu Phong còn Tuấn Vũ thì hiểu được nụ cười đó của an nhưng vì đứa trẻ này không muốn phá hủy bầu không khí này mà vui vẻ trả lời thứ mình muốn



- Baba đừng làm tổn thương baba là con vui lắm rồi //Tuấn Vũ//

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK