Lưu Diệu Văn nhìn đứa trẻ rồi nói
- Con ai đi lạc vào đây vậy? //Lưu Diệu Văn//
- Vô tình nhặt được //Tống Á Hiên//
- Này cô bé, cháu quên với đứa trẻ trên tay chú sao? //Lưu Diệu Văn//
- Anh ấy là anh con //Duệ Trí//
Diêụ Phong trên tay Lưu Diệu Văn ngọ quậy rồi mở mắt ra nhìn.
- Thả cháu ra...hức //Diệu Phong//
Lưu Diệu Văn đặt Diệu Phong xuống, Duệ Trí lo lắng liền đến bên Diệu Phong
- Anh không sao chứ Diệu Phong ca? //Duệ Trí//
- Hức....có...một tên xấu...hức...cắn anh, giờ vẫn rất đau...hức //Diệu Phong//
Duệ Trí lo lắng nhìn Diệu Phong
- Chắc đau lắm, thôi xong mình rồi //Duệ Trí//
Tống Á Hiên thấy hành động của Duệ Trí nên liền hỏi
- Cháu sao vậy? //Tống Á Hiên//
- Papi cháu sẽ đánh cháu mất, cháu lỡ làm con trai của Hạ Papi lại còn để cho anh ấy bị cắn, thôi xong cháu rồi //Duệ Trí//
Các anh mỉm cười nhìn Duệ Trí sợ hại, đúng là trẻ con mà luôn sợ Papi của mình. Dứt suy nghĩ các anh nhìn Mã Trình Kiêu liền không khỏi đau lòng. Từ khi Mã Trình Kiêu sinh ra đến giờ vẫn chưa gặp Papi của mình.
- Này cậu tên gì //Mã Trình Kiêu//
Diệu Phong nghe thấy Mã Trình Kiêu hỏi tên mình nhưng không trả lời. Duệ Trí thấy vậy liền trả lời thay
- Hạ Diệu Phong //Duệ Trí//
- Nghiêm Duệ Trí ai cho em nói tên của anh //Diệu Phong//
Diệu Phong nghe thấy Mã Trình Kiêu hỏi tên mình nhưng không trả lời. Duệ Trí thấy vậy liền trả lời thay
- Hạ Diệu Phong //Duệ Trí//
- Nghiêm Duệ Trí ai cho em nói tên của anh //Diệu Phong//
- Em không nói cũng có người biết//Duệ Trí//
Diệu Phong bĩu môi, nhìn cục bột đáng yêu kia khiến Mã Trình Kiêu cười nhẹ. Mã Gia Kỳ nhìn thấy con trai cười cũng vui mừng thay. Từ ngày nó hiểu chuyện cho đến nay vẫn chưa từng cười. Mã Gia Kỳ trong lòng cũng quyết định để Diệu Phong lấy Mã Trình Kiêu bằng mọi cách.
- Diệu Phong cậu có đồng ý ở đây cùng anh không //Mã Trình Kiêu//
Diệu Phong lắc đầu
- Duệ Trí anh muốn về nhà không muốn ở đây //Diệu Phong//
Mã Trình Kiêu lấy ra một cây kẹo
- Cho cậu nè //Mã Trình Kiêu//
Diệu Phong nhận lấy rồi ngậm
- Ngon quá, cậu còn không? //Diệu Phong//
- Còn chứ, nhưng mà có điều kiện //Mã Trình Kiêu//
- Điều kiện gì? //Diệu Phong//
- Cậu ở đây cùng tôi thì ngày nào cũng có cả //Mã Trình Kiêu//
- Tôi đồng ý, cho tôi nữa đi //Diệu Phong//
- Lên phòng tôi là có //Mã Trình Kiêu//
Diệu Phong nâm tay Mã Trình Kiêu dẫn lên phòng
- Haizzz *Thở dài* Anh ấy dễ dụ thật //Duệ Trí//
- Duệ Trí cháu có muốn tìm Papi không? //Tống Á Hiên//
- Không ạ, để Papi tìm thấy thì cháu không có cơ hội tìm Baba //Duệ Trí//
- Ừ
Lưu Yến Anh chạy tới chỗ Duệ Trí
- Chào cậu, làm quen được chứ //Lưu Yến Anh//
- Được được,tớ tên Nghiêm Duệ Trí còn cậu? //Duệ Trí//
- Tớ tên Lưu Yến Anh, tên tớ đẹp lắm phải không là baba tớ đặt đấy //Lưu Yến Anh//
Duệ Trí nghe xong liền im lặng, cô cũng muốn có baba đặt tên cho mình, cũng muốn giống Lưu Yến Anh, cô bé đó liền nói
- Nhưng tớ lại không có Mamachăm sóc như cậu, tớ từ khi sinh ra đã không có Mama tâm sự cùng //Lưu Yến Anh//
Lưu Diệu Văn ngồi xuống ôm lấy cô bé
- Anh Nhi ngoan, có baba ở đây rồi, Baba dẫn con đi chơi được chứ? //Lưu Diệu Văn//
- Vâng baba //Lưu Yến Anh//
- " Mộng Đình là tôi có lỗi với cô, tôi sẽ thay cô chăm sóc con bé sẽ không để nó chịu thiệt đâu" //Lưu Diệu Văn//
- Duệ Trí chúng ta cũng đi chơi //Tống Á Hiên//
- Vâng
_______
Chuyển cảnh
Chỗ của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thì sốt ruột tìm kiếm hai đứa trẻ kia.
- Cứ đi chung như thế sẽ khó tìm hai đứa nó hay chúng ta chia ra đi //Nghiêm Hạo Tường//
- Cũng được, nhưng ở đây phải cẩn thận nha Hạo Tường //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu cũng vậy //Nghiêm Hạo Tường//
Hạ Tuấn Lâm cùng cậu con trai Tuấn Vũ chạy đi tìm hai đứa trẻ kia còn Nghiêm Hạo Tường thì đi một mình.
Hạ Tuấn Lâm và Tuấn Vũ tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy Hai đứa trẻ, vì sợ con mệt nên Hạ Tuấn Lâm đã bảo Tuấn Vũ ngồi đây chờ để một mình cậu đi tìm. Tuấn Vũ nghe lời ngồi im chờ đợi Hạ Tuấn Lâm trở về.
Đang ngồi thì có một quả bóng lăn xuống dưới chân của Tuấn Vũ, Cậu bé nhặt lên. Từ Phía xa có một cô bé cùng một người cao to đến gần. Đó là Lưu Diệu Văn và Lưu Yến Anh
- Mau trả cho tôi //Lưu Yến Anh//
- Đây, của cậu đây //Tuấn Vũ//
Lưu Diệu Văn ngồi xuống nhìn đứa trẻ
- Cháu bé sao lại ngồi đây một mình? bama cháu đâu? //Lưu Diệu Văn//
- Papi cháu bận tìm kiếm em trai và em gái cháu rồi //Tuấn Vũ//
- Hôm nay có nhiều người thất lạc quá nhỉ? //Luyw Yến Anh//
Nghe Lưu Yến Anh nói làm anh nhớ hai đứa trẻ một trai một gái đang ở Mã tộc
- Cháu tìm Hạ Diệu Phong và Nghiêm Duệ Trí sao? //Lưu Diệu Văn//
- Vị thúc thúc này sao chú lại biết tên của hai em ấy, chú là kẻ bắt cóc à //Tuấn Vũ//
- Không có, hôm nay chú vô tình gặp hai đứa trẻ đó bọn chúng ở nhà chúng //Lưu Diệu Văn//
- " Diệu Phong và Duệ Trí đang ở nhà chú ta sao?"
- Thật đấy, nếu chú nói dối thì làm sao biết được cả họ lẫn tên của hai cháu ấy //Lưu Diệu Văn//
- Nhưng cháu phải đợi Papi quay lại //Tuấn Vũ//
- Chú đợi cùng cháu //Lưu Diệu Văn//
Một lúc sau Hạ Tuấn Lâm quay lại
- Tuấn Vũ Papi không tìm.... //Hạ Tuấn Lâm//
Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên nhìn chàng trai đang ở cùng Tuấn Vũ, giọt nước mắt rơi xuống. Đây không phải người cậu yêu sao? Cậu đã cố gắng 6 năm để giúp Hạ Gia Thôn trở thành Hạ tộc mà đã rời xa anh. Cậu khóc trong vui mừng ôm lấy anh
- Diệu Văn em về rồi //Hạ Tuấn Lâm//
Lưu Diệu Văn đẩy Hạ Tuấn Lâm
- Cậu là ai? //Lưu Diệu Văn//