Dù rằng không tình nguyện, nhưng Phó Thiếu Dương cùng Ngư Thần Sương cũng không thể không đề cập đến việc đem con mồi ra suối tẩy rửa, Quân Vô Nặc chọn cho mình nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng, kiếm củi. Vì thế, trong rừng giờ chỉ còn lại hai người là Ấu Trần và Vân Khởi.
Ngư Ấu Trần một bên kiếm cỏ khô để nhóm lửa, một bên vắt óc suy nghĩ làm sao lợi dụng Quân Vô Nặc và Phó Thiếu Dương chế biến vào món ăn thôn quê, để cô còn học lóm, đem về quán trọ bán cho thực khách.
Nhìn cô ngồi ngồi nhóm lửa, làn da trắng hồng như châu sa, tuy rằng gương mặt cô không son phấn, nhưng lại rất xinh đẹp, ánh mắt Vân Khởi dần dần nhu hòa, môi hiện lên nụ cười ấm áp, nói, “Nhìn muội vui vẻ như vậy, huynh cuối cùng cũng có thể yên tâm.”
Mới vừa nhóm được lửa, nghe Vân Khởi nói vậy, Ngư Ấu Trần ngẩng đầu tươi cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô mở miệng nói, “Đúng rồi, huynh và Quân Vô Nặc có chuyện gì sao?”
Vân Khởi trong lòng đắn đo, không biết phải nói thế nào, cũng không ngờ cô lại trực tiếp hỏi hắn như vậy, khóe môi hơi cứng đờ, “Hôm nay lúc đua ngựa, huynh thấy thân thủ hắn rất tốt, cho nên nhịn không được muốn thử hắn một chút.”
Ngư Ấu Trần lập tức hứng thú, “Ý huynh nói là hắn biết võ công?” Tuy rằng trong lòng cô phủ nhận vài lần, nhưng vẫn rất tò mò muốn biết thực hư.
Nếu Quân Vô Nặc biết võ công, như vậy rất nhiều chuyện trở nên khả nghi, cho nên cô nhất định phải biết rõ.
Xem ra, cô quả thật không biết tí gì về QuânVô Nặc. Ánh mắt Vân Khởi đột nhiên hiện lên tia đau đớn, nhìn về phía Ấu Trần, nói, “Ấu Trần, kỳ thật hôm nay huynh tới tìm muội là vì huynh có chuyện muốn hỏi muội.”
Giọng nói đầy vẻ nghiêm túc của Vân Khởi làm Ngư Ấu Trần ngẩn ra, nhíu mày đánh giá, “Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy?” Chẳng lẽ chuyện lần trước cô làm hư bảo kiếm của Vân Khởi?
Vân Khởi đối xử với cô như huynh muội ruột thịt, chỉ cần là yêu cầu của cô, huynh ấy chưa bao giờ cự tuyệt, ngoại trừ việc mượn bảo kiếm của huynh ấy. Có trách thì trách huynh ấy không sử dụng thanh kiếm đó, tối ngày cứ cất giữ, cho nên cô mới hiếu kỳ muốn xem cho biết. Còn tưởng thanh kiếm chém sắt như chém bùn, nên đã âm thầm trộm nó. Vốn định dùng nó chém thử đao của Lôi Nhị, ai ngờ, đao không sứt mẻ gì cả, thanh kiếm lại bị lũng một lỗ.
Nhưng mà cô đã thần không biết quỷ không hay đem trả về chỗ cũ, mà việc này cũng đã xảy ra mấy tháng rồi, huynh ấy chẳng lẽ biết là cô làm sao?
Khó thấy cô khẩn trương như vậy, Vân Khởi không khỏi nở nụ cười, chậm rãi nói, “Ấu Trần, từ nay về sau, để huynh bảo vệ muội, được không?”
Thì ra không phải muốn hỏi tội cô, Ngư Ấu Trần nhất thời thở dài nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại giật bắn người, huynh ấy vừa rồi nói muốn bảo vệ cô?
“Này, không phải huynh thấy muội đáng thương chứ?” Lời đồn đãi về cô trong thành Kinh Châu vẫn không ít, người khác nghĩ thế nào nói thế nào, cô đều không quan tâm, nhưng mà ngay cả Vân Khởi cũng nghĩ như vậy, cô cảm thấy rất tức giận.
Còn tưởng rằng cô sẽ hiểu được lòng mình, ai ngờ cô vẫn là không biết, Vân Khởi thở dài, tiếp tục nói, “Là đau lòng.”
Không biết là do mình nhìn lầm không, nhưng hôm nay Vân Khởi có chút kỳ lạ, lúc trước dù rằng huynh ấy đối xử cô rất tốt, nhưng cũng chưa từng biểu lộ gì trong lời nói. Tuy rằng không thể phủ nhận những lời này khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cả người có gì đó không được tự nhiên.
Chà chà hai bàn tay, Ngư Ấu Trần đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được nói với Vân Khởi, “Dù sao bọn họ còn lâu mới trở lại, hay là chúng ta tỉ võ đi?”
Thấy cô đứng dậy, thủ thế muốn đấu võ với hắn, Vân Khởi nhất thời lúng túng. Hắn không phải người dể thổ lộ cho người khác biết cảm tình trong lòng hắn, nhưng thật vất vả mới mở miệng, mà cô lại…. Chẳng biết cô không biết thật hay giả, có lẽ hắn cũng không nên nóng vội như vậy, nhưng hắn thực sự muốn cô biết rõ tâm ý của mình.
Vân Khởi cũng theo cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng nói, “Ấu Trần, huynh nghĩ….”
“Phó Thiếu Dương! Huynh rốt cuộc có ý gì?” Tiếng con gái rống lên giận dữ cắt ngang lời Vân Khởi.
“Thần Sương?” Ngư Ấu Trần quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy Phó Thiếu Dương cùng Ngư Thần Sương một trước một sau đang đi cách đó không xa.
“Huynh đừng tưởng muội không biết trong lòng huynh đang nghĩ gì, huynh hiện tại hối hận rồi phải không?” Ngư Thần Sương chỉ vào Phó Thiếu Dương mà kêu gào, giọng nói có chút nức nở.
“Phó Thiếu Dương chết tiệt!” Ngư Ấu Trần thầm rủa, cũng không màng Vân Khởi đang định nói gì, xoay người đi đến chỗ Phó Thiếu Dương.
Cho dù cô và Thần Sương không hợp nhau, nhưng cũng là tỷ muội ruột thịt, cùng chung huyết thống, tên Phó Thiếu Dương kia mới vừa đem sính lễ đến dạm hỏi, giờ lại dám khi dễ muội muội cô sao? Cô phải cho hắn một trận mới được.
“Ngư Thần Sương, muội đừng cố tình gây sự được không?” Phó Thiếu Dương cũng rất tức giận, căn bản không để ý Ngư Ấu Trần đang đến gần mình, vẫn nhìn Ngư Thần Sương, nói, “Muội rốt cuộc có hiểu thế nào là phụ đức không?”
Đúng lúc này, một bàn tay vỗ trên vai hắn, giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng truyền vào tai hắn, “Phụ đức phải không? Ta nghĩ ngươi mới là người cần học làm tướng công là như thế nào.”
Vừa nói xong, Ngư Ấu Trần liền nắm lấy cổ tay hắn mà bẻ “rắc” một tiếng !
“A….” Dù Phó Thiếu Dương đã tập võ vài năm, nhưng cũng không dự đoán được chiêu này, ngay cả phản kháng cũng chưa kịp, cổ tay liền truyền đến đau đớn.
“Thiếu Dương!” Ngư Thần Sương sợ ngay người, nhìn Phó Thiếu Dương mặt mày trắng bệch, trong lúc nhất thời cũng chẳng còn giận gì nữa, lập tức xông đến, “Thiếu Dương, huynh thế nào? Để muội xem xem.”
“Ngư Ấu Trần….” Phó Thiếu Dương cắn chặt răng, cố nén đau đớn nhìn về phía Ngư Ấu Trần, trong mắt hiện lên tia oán giận, muốn mở miệng mắng chửi cô, nhưng vẫn nuốt lại trở vào.
Nhưng mà Ngư Thần Sương thì lại không nhịn được, xoay người mắng Ấu Trần, “Ngư Ấu Trần! Tỷ sao có thể bẻ tay Thiếu Dương? Tỷ thật ác độc! Tỷ…. Nếu Thiếu Dương có vấn đề gì, muội nhất định không tha cho tỷ!”
“Không phải chỉ bị gãy tay thui sao, không chết được đâu.” Bị Thần Sương mắng, Ngư Ấu Trần có chút tức giận, cô hảo tâm muốn giúp Thần Sương, mà Thần Sương lại đi bênh vực người ngoài mắng chửi cô.
Ấu Trần tức giận liếc Phó Thiếu Dương, còn nói gì mà luyện võ công, có như vậy mà cũng không chịu được sao?
“Tỷ! Tỷ không thấy huynh ấy đang rất đau sao? Sao tỷ còn mở miệng ác độc vậy? Tỷ thử bẻ tay mình như vậy thử xem.” Ngư Thần Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhị tiểu thư không cần lo lắng, hắn không bị gì đâu, để tôi xem cho hắn.” Vân Khởi không biết lúc nào đã đi tới, bất động thanh sắc đứng chắn trước người Ấu Trần, đưa tay coi vết thương cho Phó Thiếu Dương.
Nhìn Ngư Thần Sương đang tức giận, lại thấy đã có Vân Khởi xử lý, cô quay người bước đi.
Cô có phải hơi quá đáng? Có thể lúc nãy nghe Vân Khởi nói chuyện với mình, làm cô cảm thấy chán ghét Phó Thiếu Dương, hơn nữa thấy hắn khi dễ Thần Sương, cô mới bẻ tay hắn.
Nhưng mà cô làm vậy có đúng hay không? Mà nếu không làm vậy, hắn sẽ không đau, thì làm sao mà nhớ bài học lần này chứ? Nhưng mà tệ nhất là cô có lòng giúp đỡ mà lại bị nói là ác độc.
“Khoái chí?” Tiếng cười khẽ truyền đến, Ngư Ấu Trần phục hồi tinh thần, liền phát hiện Quân Vô Nặc đã đi cạnh cô từ bao giờ.