“Từ giờ trở đi, mặc kệ làm cái gì thì đều phải nằm trong phạm vi tầm mắt của ta. Nếu ngươi muốn xuất môn thì cũng phải có ta đi cùng. Việc ăn uống ta sẽ sai người hầu hạ ngươi, yên tâm, ta sẽ không lấy tiền ngươi đâu, coi như như kết giao bằng hữu.” Dọc đường đi Ngư Ấu Trần gdặn dò những việc cần chú ý, sẵn tăng thêm giao tình với “dê béo” ——– cũng chính là Quân Vô Nặc.
Cứ ngỡ người này cũng thuộc dạng phú quý, nhưng không ngờ hắn cũng mang họ Quân. Quân là quốc họ, chỉ có hoàng thân quốc thích mới mang họ đó. Nhưng mà, Ngư Ấu Trần đối với thân phận hoàng thân quốc thích của hắn cũng chẳng hứng thú, mặc kệ hắn quốc thích hay quốc cái quái gì đó, miễn sao là thương nhân phú hộ, có tiền là được, hơn nữa lại tiêu tiền như nước.
Cho nên, đối với QuânVô Nặc của cải, cô cũng không hỏi nhiều lắm, dù sáng hiện tại hắn cũng ở trong phủ tướng quân, còn nhiều thời gian để tìm hiểu. Quan trọng là không được để hắn vọng tưởng rằng cô thích hắn mà đưa hắn về phủ tướng quân.
Nghĩ đến đây, Ngư Ấu Trầm lại cường điệu nói : “Đương nhiên những điều này hoàn toàn vì sự an nguy của ngươi. Ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi trước khi tùy tùng của ngươi trở lại.”
Kỳ thật là cô đề phòng hắn chuồn mất, dù sao trước khi tiền tới tay thì phải phòng bị mọi thứ.
Quân Vô Nặc gật gật đầu, ý cười tỏ vẻ đã hiểu, trả lời : “Tất cả đều nghe lời ngươi.”
“Dê béo” quả nhiên là “con dê thuần chủng” (ý nói anh này ngoan ngoãn), thấy hắn biết nghe lời, cô cũng một phần nào đó xóa bỏ hiềm khích với hắn. Ngư Ấu Trần cực kỳ hài lòng, thế nên cô cũng không chú ý hắn đã thay đổi xưng hồ từ “chưởng quầy” thàn “ngươi”.
“Chuyện ta làm chưởng quầy, ngoại trừ cha ta thì người trong phủ tướng quân đều không biết, cho nên sau khi nhập phủ, ngươi tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này. Ta sẽ nói với cha ta rằng ngươi là bằng hữu ta mới kết giao, sẽ ở nhờ trong phủ vài ngày.” Ngư Ấu Trần vừa đi vừa tiếp tục dặn dò.
Quân Vô Nặc lại lần nữa gật đầu phụ họa, “Trước ngươi cũng nói chúng ta là bằng hữu mà, thì chuyện này cũng không được xem là nói dối.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngư Ấu Trần dừng lại, quay đầu nhìn hắn. Mặt trời vừa lặn, tuấn nhan của hắn càng hiển rõ nét hơn, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, nhưng đang chôn vùi không biết bao nhiêu bí mật vậy, làm cho người ta không dám nhìn lâu, nếu không e rằng sẽ bị cuốn vào đôi mắt ấy, vạn kiếp cũng không thoát ra đời.
Nhìn hắn cũng chẳng phải kẻ cả tin, hắn là kẻ lắm tiền , tất nhiên bên cạnh cũng lắm người xu nịnh, muốn lấy lòng hắn, mà bọn họ mới chỉ quen nhau có vài canh giờ, hắn sao có thể tin tưởng mà kết giao bằng hữu với cô chứ ?
“Sao, có vấn đề gì à ?” Quân Vô Nặc nhíu mày, khóe môi khẽ cười rồi nói, ” Quân tử bằng phẳng đãng.”
“Đối với thân phận thật của ta, ngươi có gì muốn hỏi không ?” Ngư Ấu Trần có chút chột dạ nhìn chỗ khác, tùy tiện đổi đề tài.
Lúc cô nói cho hắn biết thân phận thật của mình là Ngư đại tiểu thư, hắn cũng tỏ vẻ bất ngờ, thậm chí cũng chẳng hỏi tại sao cô lại nữ cải nam trang, làm sao lại là chưởng quầy của “Giang hồ khách điếm ”.
Tuy rằng điều ấy cũng chứng tỏ hắn cũng đáng yêu, không tới nỗi nhiều chuyện, nhưng không phải mấy canh giờ trước hắn còn hiếu kỳ về chuyện hôn sự của cô sao ? Thật kỳ quái !
“Nói đến mới nhớ, ta vẫn thắc mắc sao ngươi lại mời ta uống rượu ?” So với chuyện Ngư đại tiểu thư bị từ hôn thì chuyện cô mời hắn uống rượu còn thú vị hơn.
Không xong, sao cô lại quên mất chuyện này ? Đang nghĩ làm sao giải tỏa hiềm nghi của hắn, khóe mắt cô lóe lên có chút khác thường, rồi hỏi : “Ngươi có cảm thấy mọi người đều đang nhìn chúng ta ?”
Cô vẫn đang cải trang, ngay cả râu trên mặt của chưa gỡ xuống, bình thường nếu đi ở ngoài đường thì sẽ không ai chú ý tới cô. Rồi lại thấy mấy vị cô nương đang đi trên đường cứ ngoái đầu nhìn họ, cô chợt nhìn qua Quân Vô Nặc đang đứng cạnh mình. Một thân cẩm y, khí khái bất phàm, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, làm sao mà người khác không chú ý cho được.
Quân Vô Nặc căn bản cũng chẳng cảm thấy gì bất ổn, nghe cô nói vậy, hắn cũng quay đầu nhìn xung quanh thì thấy ánh mắt mọi người đang tò mò nhìn hai người, ý cười lập tức biến mất. Hiện tại bị người ta chú ý như vậy quả thật không hay ! Vì thế, Ngư Ấu Trần nhanh chân kéo Quân Vô Nặc về phủ, tiện thể nói : “Về sau xuất môn thì phải dịch dung.” (thay đổi khuôn mặt è cải trang)
Tuy rằng đã là buổi chiều, mọi người đều đã tàn tiệc, cửa lớn phủ tướng quân vẫn như trước ngập tràn không khí vui mừng, hai ngọn đèn lồng đỏ được treo cao, hai bên trái phải treo đôi liễng, tàn tích của pháo rải rác trên mặt đất, làm cho người ta không khó tưởng tượng buổi sáng náo nhiệt thế nào. (hum ni là ngày đám cưới của em gái tỷ ấy)
Cởi bỏ lớp ngụy trang, Ngư Ấu Trần đi vào phủ, đón cô là Lâm quản gia hơi hơi mập.
“Đại tiểu thư ?” Lâm quản gia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền mừng rỡ : “Đại tiểu thư, cô đã về rồi, lão gia cùng nhị phu nhân đều lo cho cô, họ đang định xuất môn tìm cô, cô trở về là tốt quá rồi, tôi đi báo cho lão gia biết đây.”
Lâm quản gia phấn khích, vì thế cũng không chú ý phía sau Ngư Ấu Trần còn có người, vừa mới dứt lời liền quay đầu chạy vào bên trong sảnh đường.
Ngư Ấu Trần không khỏi buồn bực, cô chỉ mới đi khỏi nhà có nửa ngày, mà Lâm quản gia cứ y như cô đã đi biền biệt suốt cả tháng vậy, bình thường cô cũng hay đi như vậy, có sao đâu ?
Mặc kệ, không nghĩ nhiều nữa !
Cô quay sang nói với Quân Vô Nặc : “Đi, ta dẫn ngươi tham quan phủ tướng quân.”
Nói xong, cô dẫn Quân Vô Nặc đi vào phủ, vừa đi vừa giải thích cho hắn biết cách bố trí của phủ tướng quân.
“Trần nhi….”Vừa đi ngang nội đường thì cô nghe ai đó vui mừng gọi cô, quay đầu liền thấy 2 bóng dáng đang vội vàng đi tới. Người đàn ông tứ tuần, vẻ mặt cương nghị, dễ gần ấy chính là cha cô – Ngư Diệu Thiên. Âm thanh lúc nãy gọi chính xuất phát từ Nhị nương.
“Trần nhi, con sao rồi ?” Thấy Ngư Ấu Trần, Nhị nương lặp tức chạy đến, ôm cô nhìn từ trên xuống dưới, “Trời, quần áo đều rách hêt, còn đánh nhau hả ? Không sao không sao, trở về là tốt rồi, ta và cha con rất lo cho con.”
Ngư Diệu Thiên lúc này còn giận dữ, nhưng lúc này đây lại đau lòng nhìn nữ nhi của mình, an ủi nói: “Đúng vậy, nếu không vui thì cứ tâm sự với cha, ngày mai cha sẽ sai tinh binh đến phủ để con đánh cho hả hê, chịu không?”
“Không nên không nên, theo ta thấy, chúng ta lên tòa tú lâu, rồi ném tú cầu chọn rể đi. Đến lúc đó, trai tráng khắp thành Kinh Châu sẽ đến, chắc chắn con sẽ chọn được phu quân tương lai.” Nhị nương cảm thấy chủ ý không thể nào tốt hơn được nữa, trong lòng thậm chí cũng bắt đầu tinh toán.
“Cha, Nhị nương, các người chẳng lẽ muốn bội ước ?” Ngư Ấu Trần rốt cuộc cũng phản ứng lại, hai người này hôm nay mới gả con, biết rằng họ cao hứng nhưng không phải vì vậy mà muốn gả cô đi liền chứ ?
Nghĩ vậy, Ngư Ấu Trần lập tức cảnh giác : “Lúc trước chúng ta ra hạn định là 3 tháng nếu con không kiếm được phu quân thì mới nghe theo hai người. Chẳng lẽ 2 người định bội ước sao ?”
Nghe cô nói làm cho Ngư Diệu Thiên và Nhị nương giật mình, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại quay sang nhìn Ngư Ấu Trần, “Trần nhi, con thực sự không tức giận sao?”
Ngư Ấu Trần không khỏi nhíu mày, cô vừa làm thịt một con “dê béo”, buôn bán lời tới 300 lượng, vui mừng còn không kịp lấy gì mà tức giận chứ ?
Đúng rồi, dê béo ! Ngư Ấu Trần giờ mới nhớ tới Quân Vô Nặc, nhìn lại thì thấy Quân Vô Nặc ung dung đứng phía sau cô, chỉ có điều vẫn duy trì im lặng.
Từ nãy tới giờ hắn đứng đó xem kịch vui sao ? Trong mắt hắn ẩn chứa ý cười, xem ra còn rất sung sướng. Ngư Ấu Trần sắc mặt trầm xuống, đang muốn dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, thì cha cô và nhị nương rốt cuộc phát hiện sự tồn tại của hắn, ánh mắt Nhị nương lập tức sáng ngời.