Quân Vô Nặc ngồi một mình bên cạnh bàn, tầm mắt cứ liếc nhìn chăm chú bóng hình xinh đẹp đang ngồi sau bức rèm che.
Kinh nghiệm cho chúng ta biết, đưa càng nhiều sính lễ không phải là chuyện tốt, hơn nữa đối tượng được nhận lại là một cô gái tham tiền. Giờ phút này, Ngư Ấu Trần đang bận săm soi những sính lễ vừa được nhận, coi tới coi lui, mày mặt hớn hở, đến nỗi tân lang đang ở trong phòng nửa ngày mà cũng không hay biết gì.
Quân Vô Nặc cũng không vội gì, cũng không thúc giục cô, cứ ngồi đó mà ngắm nhìn bộ dạng mừng hớn hở của cô.
Kỳ thật, Ngư Ấu Trần là cố ý coi hắn như không khí, nhưng lại không dự đoán được tính nhẫn nại của hắn không phải bình thường. Sau một lúc xem nghiêng xem ngửa những sinh lễ, lại cảm thấy chán, cô quyết định không coi nữa. Phủi phủi tay, đi đến cạnh bàn.
“Chờ sốt ruột sao?” Ngư Ấu Trần chủ động ngồi xuống cạnh Quân Vô Nặc, nhìn hắn cười.
Tâm trạng của cô rất tốt, nhưng cô chẳng biết có phải hôm nay là ngày đại hỷ của mình hay là tại vị đống sính lễ bên trong.
Quân Vô Nặc đem ly rượu hợp cẩn đến trước mặt cô, nói, “Trước khi uống rượu hợp cẩn, có phải chúng ta nên giải quyết chuyện kia không?”
Vẻ cười trên mặt Ngư Ấu Trần cứng đờ, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì mà phải giải quyết trong hôm nay?”
Quân Vô Nặc lấy tờ giấy đánh cuộc từ trong người ra đặt trước mặt cô, không nói gì cả, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Ngư Ấu Trần chột dạ, không cần nhìn cũng biết tờ giấy đó viết cái gì. Lúc đáp ứng việc thành thân với cha, cô đã quên mất điều này. Biết như vậy, cô đã không đánh cược. Mà cho dù là vậy, cô cũng không có đường để lui.
“Này… Hắc hắc, không cần giỡn vậy chứ?” Ngư Ấu Trần cười ha ha, cô đã gả cho hắn rồi, còn muốn cô kêu hai chữ đó ra sao?
“Làm người phải giữ chữ tín.” Quân Vô Nặc không khoan nhượng nói.
Ngư Ấu Trần há hốc miệng, im lặng cả nửa ngày. Cuối cùng, cô đảo mắt, đánh trống lãng, “Như vậy đi, chúng ta uống rượu trước, để ta có thêm can đảm.”
“Cũng tốt.” Quân Vô Nặc bưng ly rượu hợp cẩn lên, ngẩng đầu nhìn Ngư Ấu Trần đang tươi cười như hoa, so với bình thường quả thật cô có chút kì lạ.
Rượu ngon tới miệng, Quân Vô Nặc đột nhiên nhíu mày, hai người lần lượt uống cạn ly rượu.
“Rượu thật ngon, uống nữa đi.” Nhìn Ngư Ấu Trần ân cần rót rượu cho hắn, Quân Vô Nặc thản nhiên nói.
Tay Ngư Ấu Trần lập tức run lên, cười nói, “Đương nhiên, rượu trong phủ tướng quân phải ngon chứ. Nếu rượu ngon, chúng ta uống tiếp đi.” Nói xong, cô tiên phong uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Phu nhân không phải định chuốc say ta chứ?” Quân Vô Nặc nhìn cô cười, hắn tuy nói thế nhưng vẫn sảng khoái uống.
“Nếu là vậy, ngươi có dám uống không?” Ngư Ấu Trần nâng ly khiêu khích nhìn hắn.
“Hôm nay là ngày động phòng hoa chúc, phu nhân kính rượu, đương nhiên ta phải uống.” Quân Vô Nặc lại uống sạch ly rượu, lấy tay lau khóe môi, nói, “Nhưng mà trộn thuốc mê vào rượu thì sẽ có hại cho con cái chúng ta sau này đấy.”
Ngư Ấu Trần thiếu chút nữa là phun hết rượu đang uống, thuốc mê cô lấy từ bọn Lôi Nhị, năm đó ở sơn trại, bọn họ hay dùng thuốc mê vô sắc vô vị này để đối phó với người giang hồ, thuốc mê vẫn chưa phát tác dụng, làm sao hắn có thể biết được? Hơn nữa, hắn biết rõ có thuốc mê mà còn uống?
Cũng may, Ngư Ấu Trần cũng không sợ, hắng giọng, cười nói y như chưa có gì xảy ra, “Ngươi ngày hôm qua bỏ thuốc mê vào đồ ăn của ta, cho nên hôm nay ta hoàn trả lại gấp đôi. Vậy là không ai nợ ai. Nhưng ngươi cũng thật lợi hại, đều uống hết sạch.”
“Đâu có, ta chỉ là trùng hợp cũng quen thân với vài người trong quán trọ thôi.” Quân Vô Nặc không chút hoang mang đáp lời, “Lần trước bọn họ có cho ta thuốc giải.”
Ngư Ấu Trần không ngờ tiểu nhị trong quán trọ của cô từ khi nào trở thành đồng minh với hắn? Còn đưa luôn thuốc giải nữa?
Quân Vô Nặc lấy tay vuốt vuốt cằm, nói, “Uống rượu đã xong, lá gan của phu nhân cũng không nhỏ, bắt đầu đi.”
“Chờ đã.” Ngư Ấu Trần im lặng, cẩn thận quan sát hắn, vòng vo nói, “Ngươi nói đi, đêm nay cho ngươi ngủ ở chỗ nào thì được? Trên đất hay là ngoài cửa?”
Quân Vô Nặc nhướng mày, nhưng lập tức cả người cảm thấy lâng lâng. Nhìn mắt hắn lờ đờ, Ngư Ấu Trần chỉ vào hai cây nến đỏ, giải thích, “Ta nói sẽ hoàn trả lại gấp đôi rồi mà, ta còn bỏ thuốc mê vào tim đèn cầy.”
Đối phối với loại “cao thủ” như hắn, cô phải chuẩn bị thật kỹ càng. Nếu không, hôm nay người gặp xui xẻo chính là cô.
“Vậy phu nhân có nghĩ tới hậu quả không?” Quân Vô Nặc cúi đầu, hai tay xoa xoa trán, giọng nói uể oải hỏi.
“Ai nha, ngươi uy hiếp ta sao?” Hắn hiện tại không còn chút gì nguy hiểm, Ngư Ấu Trần vẻ mặt châm chọc đi đến trước mặt hắn, cười nói, “Ta đây đang lo tối nay cho ngươi ngủ bên ngoài phủ tướng quân thì sẽ không biết thế nào đây?”
Tưởng Ngư Ấu Trần này dễ bị dọa lắm sao? Đây là thành Kinh Châu, là nơi của cô, hắn dám ở đây xem thường cô, đương nhiên cô phải trả đũa lại hắn.
“Việc đó thì phải xem phu nhân có bản lĩnh tới đâu đã.” Quân Vô Nặc chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen vô cùng tỉnh táo.
Ngư Ấu Trần hoảng sợ, “Ngươi như thế nào….” Hắn làm sao vẫn có thể tỉnh táo như vậy? Nhưng chưa kịp nói xong, cả người cô cứng đờ, không nhúc nhích được.
Quân Vô Nặc nhìn hai ngón tay mình đang ở trên người cô, nói, “Quả nhiên điểm huyệt vẫn là cách tốt nhất.”
Hắn hắn hắn —— hắn dám điểm huyệt cô!