Thấy Vân Khởi đánh Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần liền biết Vân Khởi thật sự rất tức giận. Tuy rằng sự việc ra nông nổi này, cô thật sự không cố ý, nhưng mà trong lòng cũng có chút áy náy, nhất thời cô không biết phải mở miệng thế nào.
Sắc mặt Vân Khởi đanh lại, nhưng khi đối mặt với cô, mọi tức giận đều như tan biến hết, im lặng một lúc lâu, hắn mới hỏi, “Muội muốn thử huynh phải không ? Đánh thuốc mê huynh rồi cùng hắn bỏ trốn, tất cả là muốn thử huynh, đúng không ? ”
Không nghĩ huynh ấy sẽ nói như vậy, Ngư Ấu Trần có chút dở cười dở khóc, giải thích, “Đương nhiên không phải, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Cô lập tức đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Vân Khởi nghe, chẳng qua chuyện đến thanh lâu và chuyện Quân Vô Nặc thay áo cho cô, cô đều dấu nhẹm đi.
Nghe xong, sắc mặt Vân Khởi không dịu đi, mà còn trở nên phức tạp, “Cho nên, muội vì cứu hắn mà bị thương ? Ấu Trần, muội không biết sao ? Hắn võ công cũng chẳng kém gì huynh.”
Ngư Ấu Trần không để ý đến vẻ mặt đau đớn của Vân Khởi, nhưng câu nói của huynh ấy cũng làm cô giật mình. Nhớ lần trước lúc săn bắn, cô cũng đã nghi ngờ việc Quân Vô Nặc có võ công, nhưng sau đó lại có nhiều chuyện phát sinh, cô cũng bắng chuyện này. Giờ nghe Vân Khởi khẳng định võ công Quân Vô Nặc không thua kém gì huynh ấy, cô có chút kinh ngạc.
Nếu như lời Vân Khởi nói là sự thật, nói cách khác Quân Vô Nặc ngay từ đầu đã lừa cô ? “Huynh làm sao biết được ? Có cái gì chứng minh ?”
Sắc mặt Vân Khởi ảm đảm, nói, “Lúc ở hồ Yên Ba, muội làm sao có thể thoát được ? Lúc đó không phải muội đang ở giữa hồ, còn hắn đang ở trên bờ sao ?”
Ngày đó bọn họ hai người ướt sũng trở về, hắn đã cảm thấy có điều gì đó khác thường, vì vậy hắn liền đi điều tra, may mắn rốt cuộc cũng biết được chân tướng sự việc.
Chuyện rơi xuống nước, bởi vì quá xấu hổ, cho nên Ngư Ấu Trần không dám nói với ai cả. Hiện tại nghe Vân Khởi nhắc tới, cô cảm thấy kỳ lạ.
Không sai, lúc ấy Quân Vô Nặc ở trên bờ uống trà chờ cô, thì làm sao lúc nguy cấp lại lập tức cứu được cô ? Còn việc cô trúng độc hôn mê, hắn nói Chỉ Huyên đến cứu họ đúng lúc, nhưng thật ra cô không biết có phải đúng như vậy không.
Gom tất cả mọi chuyện lại, cô thật sự hoài nghi có phải hắn đã tính trăm phương ngàn kế lừa mình, mà chính mình lại bắt đầu tin tưởng hắn, trong lòng Ngư Ấu Trần không khỏi hoảng sợ.
“Nguy rồi !” Đột nhiên nhớ đến cha cô đang cùng Quân Vô Nặc nói chuyện, vạn nhất mục đích Quân Vô Nặc trà trộn vào phủ là vì….. Sắc mặt Ngư Ấu Trần sợ hãi, “Cha muội hiện giờ rất nguy hiểm, chúng ta mau đến thư phòng đi.”
“Muội không còn lo lắng.” Vân Khởi giữ tay cô lại, nói, “Không nắm chắc mọi chuyện, tướng quân nhất định sẽ không làm.”
Ngư Ấu Trần kinh ngạc, “Ý huynh nói, cha muội đã sớm biết mọi chuyện ?”
Vân Khởi trấn an cô, “Tướng quân có thể trấn thủ thành Kinh Châu nhiều năm như vậy, tất cả đều không phải dựa vào vũ lực mà được như ngày hôm nay.” Nếu đã có thể giữ được chức vị tướng quân, làm sao không có mưu lược chứ ?
Nói cách khác, cha của cô đã biết hết mọi chuyện, chờ Quân Vô Nặc tự chui đầu vào rọ ? Ngư Ấu Trần giật mình, tuy rằng biết Vân Khởi không lừa cô, nhưng cô vẫn không tin Quân Vô Nặc gạt mình.
Nghĩ đến hắn ở dưới nước tiếp khi cho cô, nghĩ đến hắn ôm cô sưởi ấm, nghĩ đến hắn mặc kệ nguy hiểm bảo vệ cô, nghĩ đến hắn đút thịt cho cô ăn…. Vậy mà chỉ trong giây lát, cô lại nghĩ hắn sẽ hại cha mình.
Nhưng mà suy nghĩ trong đầu chỉ là thoáng qua. Người xấu vẫn là người xấu, hắn rắp tâm bất lương trà trộn vào phủ, còn lừa cô, nếu điều tra được hắn thực sự có ý đồ, cô nhất định sẽ không tha cho hắn.
Thấy vẻ mặt cô cũng phẫn nộ cùng tức giận, còn có chút buồn bã, đáy lòng Vân Khởi cũng dịu đi đôi chút, nói, “Đừng nói tới hắn nữa, mặc kệ vì sao muội đánh thuốc mê huynh, huynh cũng sẽ không hỏi tiếp. Ấu Trần, 3 ngày nay muội đã có quyết định chưa ?”
Ba ngày ? Ngư Ấu Trần nhất thời hoảng loạn, cô đã quên mất 3 ngày đã qua. Cô đã cất công an bài kế hoạch, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nói vậy, lát nữa cha cũng sẽ hỏi cô về chuyện này ?
“Đừng quá lo lắng.” Ngư Ấu Trần tự trấn an mình, bên tai văng vẳng câu nói của Quân Vô Nặc, “Nếu không muốn lừa hắn, thì lừa ta đi.”
Vân Khởi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, bước gần đến cô, nhẹ nhàng nói, “Muội có nguyện ý gả cho huynh không ?”
“Hả….Được.” Phục hồi tinh thâh, Ngư Ấu Trần cũng không có ý cự tuyệt Vân Khởi. Cô đã không còn lựa chọn nào khác, huống chi, cô cũng đâu có lý do gì cự tuyệt huynh ấy ? Có thể gả cho một đại nam nhân như Vân Khởi, có gì còn hạnh phúc hơn chứ ?
Nhưng vì sao bằng lòng gả cho huynh ấy, trong lòng ngược lại có chút mất mát, có chút…. Sợ hãi ?
Được rồi, cô chỉ là không cam lòng lấy chồng sớm vậy thôi.
Nghe được chính miệng cô ưng thuận, Vân Khởi giờ đây vui sướng bay tận trời xanh, nhìn cô cứ cúi đầu, trong lòng hắn cảm động, liền tiến lên giữ chặt tay cô, đem cô ôm vào lòng.
Ngư Ấu Trần có chút bối rối, muốn đẩy Vân Khởi ra, nhưng lại bị huynh ấy ôm chặt.
“Ấu Trần, muội yên tâm, huynh vĩnh viễn sẽ không để muội phải hối hận đâu.” Hắn thật sự rất mừng, thì thầm ở bên tai cô.
Vòng tay Vân Khởi rất ấm áp, Ngư Ấu Trần bị Vân Khởi ôm trong lòng, nghĩ đến lỡ như bị Quân Vô Nặc nhìn thấy, cô đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, theo bản năng liền đẩy Vân Khởi ra.
Có lẽ hành động của cô quá trực tiếp, Vân Khởi có chút kinh ngạc.
“Khụ khụ, sẽ có người nhìn thấy.” Ngư Ấu Trần chột dạ giải thích, cô cũng nhìn ra ánh mắt kinh ngạc cùng buồn bã của Vân Khởi.
“Vân Khởi, lúc nãy… Kỳ thật muội không có lo lắng.” Nói xong câu này, Ngư Ấu Trần hận không thế giết chính mình. Nhưng mà đối phương không phải ai khác, mà là Vân Khởi, cô không muốn lừa huynh ấy.
Lời của cô làm cho Vân Khởi cân nhắc, “Là huynh đường đột, đã làm muội sợ, có phải không ?”
“Không phải….”
“Sẽ không có lần sau.” Sợ cô lại cự tuyệt, Vân Khởi cắt ngang lời cô, “Trước lúc thành thân, huynh sẽ không mạo phạm muội, muội đừng tức giận được không ?”
Trong mắt Vân Khởi tràn ngập sự khẩn cầu, Ngư Ấu Trần càng thêm áy náy.
“Vân Khởi, huynh vì sao lại muốn lấy muội ? Muội không tốt như vậy,thật ra muội… Huynh có biết muội mở quán trọ, xuất đầu lộ diện… Ách, tóm lại, muội không đáng để làm thê tử của huynh đâu.” Ngư Ấu Trần muốn Vân Khởi hiểu rõ mọi chuyện, nhưng chuyện cô và Quân Vô Nặc, cô thật sự không biết phải nói thế nào, vì vậy cô chỉ có thể tìm đại cái cớ nào đó thôi.
Vân Khởi lẳng lặng nghe, thật lâu sau, mới nói, “Huynh muốn lấy muội, vì huynh thích muội, muốn cho muội hạnh phúc. Ngư Ấu Trần, muội chẳng lẽ còn không hiểu sao ? Muội như thế nào, ta đều không cần biết, cái huynh thích là con người muội.”
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có người làm cô cảm động đến như vậy, Ngư Ấu Trần rốt cuộc không biết nói gì nữa. Nếu cô lại cự tuyệt huynh ấy, có phải huynh ấy sẽ bị tổn thương không ?
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn Vân Khởi cười đến lộ ra hai má lúm đồng tiền, nói, “Muội rút lại lời nói vừa rồi.”
Cô đã đáp ứng hắn sao ? Nhìn cô cười, Vân Khởi cảm thấy toàn bộ đất trời nháy mắt đều sáng bừng.
Trong thư phòng, Quân Vô Nặc cùng Ngư Diệu Thiên nói chuyện với nhau đã gần một canh giờ, mọi người đều bắt đầu có chút bất an. Hai người lúc này mới bước ra từ trong phòng. Điều làm mọi người kinh ngạc là trên mặt hai người đang cười rất tươi, vừa đi vừa trò chuyện.
“Ấu Trần.” Ngư Diệu Thiên đứng ở cửa gọi Ngư Ấu Trần, nói, “Con theo cha vào đây.”
Ngư Ấu Trần lo lắng nhìn Quân Vô Nặc, hắn cùng cha cô nói cái khỉ gì mà lâu quá, cũng không biết cả hai đã nói chuyện gì. Cha kêu cô vào phòng, chắc cũng không có chuyện gì tốt.
Vẻ mặt Quân Vô Nặc thản nhiên, đi ngang qua người cô, thấp giọng nói, “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Hừ, không có việc gì, giống như chẳng phải chuyện của hắn. Đột nhiên nghĩ đến chuyện hắn gạt cô, Ngư Ấu Trần nhất thời oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đi theo Ngư Diệu Thiên vào phòng, để lại Quân Vô Nặc đứng bên ngoài nhíu mày.