• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi tỉnh?” Quân Vô Nặc có chút vui mừng, cứ sợ rằng cô sẽ mê man mãi, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.



“Quân Vô Nặc?” Hơi thở Ngư Ấu Trần yếu ớt nói ra 3 chữ, cô không có nhìn lầm, người trước mắt chiónh là Quân Vô Nặc, “Ngươi… Ngươi không chết… Thật sự là… Thật tốt quá…” Cuối cùng toàn quân không bị diệt.



Không nghĩ tới câu đầu tiên cô sẽ nói là câu này, trong mắt Quân Vô Nặc có chút bối rối, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Ngươi bị thương, đừng nói nhiều.”



Lời nói này nhưng thật ra là nhắc nhở Ngư Ấu Trần, đúng vậy, hắn còn sống, cô lại bị thương, hơn nữa, còn sắp chết nữa. Nghĩ như vậy, cô buồn bã khóc.



Cô nhiều năm tập võ, phút cuối cùng lại bị người ta đánh úp, phóng ám khí mà chết, ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có, có phải rất bi thảm không?



Nhìn mắt cô nhíu chặt, trên mặt thập phần đau đớn, ánh mắt Quân Vô Nặc càng trầm, hắn đỡ cô nằm xuống, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi. Đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu.”



Những lời này đều gạt người. Ngư Ấu Trần cười khổ trong lòng, nghĩ đến cuộc sống mình quá ngắn ngủ, cứ mang theo tiếc nuối mà đi, thật không cam lòng. Có lẽ, cô chỉ có thể lại cho cha cái quán trọ nho nhỏ kia thôi.



Nghĩ đến quán trọ, mắt Ngư Ấu Trần lóe sáng, cố gắng gượng nói, “Quân Vô Nặc…”



Quân Vô Nặc cúi người gần sát cô, nói, “Nói đi.”



Dừng lại một lúc, cố gắng lấy hơi, Ngư Ấu Trần mới nói tiếp, “Quân Vô Nặc, nếu… ta chết, ngươi… trăm ngàn… trăm ngàn lần… chớ quên…”



Trăm ngàn lần chớ quên còn tiền hắn nợ cô !



Nhưng bờ môi há rồi lại thôi, chữ “còn” chưa kịp nói ra khỏi miệng thì cô lại cảm thấy buồn ngủ. Hai mắt Ngư Ấu Trần nhắm lại, đầu ngả sang một bên, cô lại lần nữa ngất đi.



“Ngư Ấu Trần!” Quân Vô Nặc sợ hãi, đưa tay lên mũi cô, xác định cô còn thở, mạch vẫn còn đập, lúc này hắn mới thở mạnh một hơi. Còn tưởng rằng cô thật sự….



Nhìn cô nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, một cô gái như cô, hắn sao có thể quên được cô chứ? ( =)) chị kêu anh chớ quên tiền, anh cứ tưởng chị kêu anh nhớ chị… đúng là ông nói gà, bà nói vịt =]] )



Ánh mắt lại nhìn A Ngưng, giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên, “Chỉ Huyên sao còn chưa trở về?”



A Ngưng nhìn Ngư Ấu Trần đang hôn mê, đang muốn nói gì đó, thì ngoài cửa truyền vào giọng nói của Chỉ Huyên, “Gia, đã mua được dược liệu.”



Không cần Quân Vô Nặc phân phó, A Ngưng lập tức đi ra khỏi cửa bào chế thuốc.



Ngư Ấu Trần lần nữa tỉnh dậy đã là hai ngày sau. Mở to hai mắt, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, hoảng sợ bật dậy. Nhưng cơ thể vừa nhúc nhích thì liền đau nhức rã rời.



Cô chợt nhớ lại chuyện mình bị trúng ám khí, cô không chết? Ngư Ấu Trần không dám tin, cô nâng tay sờ sờ mặt mình, ấm áp mềm mại, quả nhiên cô còn sống!



Nhưng sao lại như vậy? Sao cô lại không ở trong phủ?



Giống như giải đáp hết nghi vấn trong lòng cô, tiếng cánh cửa kọt kẹt mở ra, một bóng dáng quần áo màu xanh bước vào, đúng là Quân Vô Nặc.



“Xem ra, y thuật của A Ngưng quả thật rất giỏi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Quân Vô Nặc không có gì kinh ngạc, nguy hiểm cũng đã qua, cô lại mê man một ngày, sắc mặt cũng đã có chút hồng hào.



Để khay trên một cái bàn, hắn tiến đến đỡ cô ngồi dậy, bưng chén cháo đến bên giường, múc một muỗng cháo, thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa lên miệng cô, “Ăn cháo đi.”



Ách, Ngư Ấu Trần ngượng ngùng, mặt đỏ lên, đầu rụt lại, nói, “Ta tự ăn.”



Cô đã khôi phục chút sức lực, Quân Vô Nặc cũng tùy ý để cô cầm chén cháo.



“Đúng rồi, đây là ở đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Hôm đó sao ngươi tránh được bọn chúng đuổi giết? Còn nữa, ta không phải trúng độc sao? Là ngươi cứu ta sao?” Ăn một muỗng cháo, Ngư Ấu Trần liền hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.



Không nghĩ đến cô sẽ hỏi nhiều như vậy, nhưng mà Quân Vô Nặc cũng đã nghĩ ra đối sách từ trước, cười nói, “May mắn Chỉ Huyên đến kịp, nhưng mà ngươi đã cứu ta.”



“Chỉ Huyên?” Ngư Ấu Trần một bên ăn cháo, một bên nhớ lại cái tên này, sao nghe quen quen? A, đúng rồi, là tùy tùng của hắn, “Hắn đã trở lại?”



Lúc trước, không phải hắn nói tùy tùng hắn bỏ trốn cùng tiền rồi sao?



Quân Vô Nặc không chút hoang mang giải thích, “Hắn trên đường đi bị người khác cản trở, nên có chút chậm trễ.”



“À.” Ngư Ấu Trần trả lời đại, đến khi ăn chết chén cháo, mới đột nhiên tỉnh ngộ, “Vậy nói cách khác, ngươi có tiền đưa ta?”



Còn nhớ đến tiền hắn nợ cô, xem ra, cô đúng đã hồi phục thật sự.



Gật gật đầu, Quân Vô Nặc đáp, “Chờ ngươi dưỡng lành vết thương, ta sẽ trả người hết 600 lượng.”



Thấy hắn sảng khoái trả tiền, Ngư Ấu Trần cảm thấy cả người mình rất thoải mái, “Ta không sao, ngươi xem ta có thể ăn uống, mạnh như con trâu vậy, cần chi phải dưỡng thương nữa.”



600 lượng bạc rốt cuộc cũng đến tay. Nếu bây giờ không có nằm trên giường, cô nhất định có thể đứng bật dậy sung sướng.



Nghĩ đến phủ tướng quân giờ phút này chắc hẳn đang lo lắng, Quân Vô Nặc đáp, “Được như thế là tốt, ngày mai chúng ta sẽ trở về phủ tướng quân.”



“Được.” Quả nhiên đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Ngư Ấu Trần than thở, trong đầu có chút mông lung, giống như còn thắc mắc chuyện gì.



“Không đúng, ngươi còn chưa cho ta biết, sao ta lại ở chỗ này?”



“Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ngươi trúng độc, vừa vặn ở đây có đại phu, ta liền mang ngươi đến đây.” Quân Vô Nặc thản nhiên nói.



Ngư Ấu Trần biết rõ nếu hắn trực tiếp mang cô về phủ, chắc chắn cha cùng Nhị nương sẽ rất lo lắng.



Nghĩ dến đây, Ngư Ấu Trần thở dài một tiếng, nhưng còn có chỗ không đúng. Cô liền nhìn về phía Quân Vô Nặc, hỏi, “Ta đã ở đây bao lâu?”



“Hai ngày.”



Xong rồi!



“Vậy ngươi có báo tin cho cha ta không?” Hai ngày nay không về nhà, cha và Nhị nương chắc chắn tìm cô khắp nơi, cô không dám tưởng tượng đến cảnh đó.



“Ta có cho người báo tin cho ông ấy, để ông ấy yên tâm.” Nói tới đây, vẻ mặt Quân Vô Nặc trêu tức nhìn Ngư Ấu Trần, “Nhưng mà nghe nói, trong phủ đồn là ngươi cùng ta bỏ trốn.”



Bỏ trốn? Cơ thể Ngư Ấu Trần còn suy yếu, nghe đến hai chữ đó, thiếu chút nữa lại ngã xuống. Cô sao biến thành người bỏ trốn?



Nhưng mà hồi tưởng lại chuyện tối hôm đó, cô đánh thuốc mê Vân Khởi, sau đó lại cùng Quân Vô Nặc xuất môn, vì sẽ trở lại phủ nên vẫn để cái thang ở góc tường, nhưng sau đó lại không trở về…



“Nguy rồi, Vân Khởi sẽ không nghĩ ta cố ý chứ?” Cô hạ dược huynh ấy, chỉ là muốn thay huynh ấy an bài một việc, mà giờ lại hết đường chối cãi.



Nghe cô nhắc đến Vân Khởi, mày Quân Vô Nặc nhíu lại, nhưng chưa nói thêm gì, chỉ lấy chén cháo trong tay cô, dặn dò nói, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa ta sẽ kêu A Ngưng giúp ngươi tăm rửa.”



Giờ phút này, Ngư Ấu Trần đang chìm trong “nỗi lo về sau”, không có đáp lại hắn. Chờ Quân Vô Nặc xoay người bước đi, cô mới bừng tỉnh lớn tiếng nói.



“Sao ta lại mặc quần áo này?” Ngư Ấu Trần chỉ vào quần áo trên người mình, rõ ràng không phải của cô.



Quân Vô Nặc thản nhiên liếc nàng một cái, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra ngoài, nói, “Quần áo kia dơ rồi, ta thay dùm ngươi.”



Ở trong phòng, Ngư Ấu Trần ngồi đơ như pho tượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK