“Đừng đuổi theo.” Giọng nói quen thuộc vang lê ngăn cản cô.
Là tên “dê béo”, thì ra hắn còn sống !
“Dê béo” cũng chẳng thèm để ý sự phẫn nỗ lẫn không cam lòng trên mặt cô, đem tầm mắt chuyển hướng về phía sau : “Người của ngươi bị thương.”
Ngư Ấu Trần nhìn lại, quả nhiên vai Vân Nương đang nhuốm máu, đang cắn răng ôm miệng vết thương chịu đau. Thấy như vậy, cô chạy ngay tới bên Vân Nương, hỏi : “Có nặng lắm không ?”
Vân Nương lắc lắc đầu, cười khổ nói : “Xem ra thật sự là đã lâu đánh nhau, công phu cũng kém đi nhiều. Không sao, tôi không bị gì nặng đâu, chưởng quầy đừng quá lo lắng.”
Nghe Vân Nương nói chuyện còn minh mẫn, Ngư Ấu Trần biết Vân Nương bị thương không nghiêm trọng lắm, cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, phân phó Lôi Nhị đưa Vân Nương vào trong thoa thuốc.
Nhưg mà, sau khi định thần lại, cô lập tức lại tức giậm.
Quán trọ của cô !
Đập vào mắt là bàn ghế bị đập phá tan tành, bàn không ra bàn, mà ghế cũng không ra ghế, ngay cả vách tường cũng lủng 1 lỗ lớn, hơn nữa cửa lớn lại bị phá thành 4 mảnh… Quả thực vô cùng thê thảm !
Này, đây còn là quán trọ nữa sao ? Tâm huyết 3 năm kinh doanh của cô ! Ngư Ấu Trần cảm thấy huyết mạch toàn thân chảy ngược lên đầu, hô hấp khó khăn, tay nắm chặt đầu.
Đột nhiên, cô xoay người, hai tròng mắt hừng hực lửa giận nhìn chằm chằm chỗ ngồi của “dê béo”, gằn từng chữ : “Ngươi rốt cuộc là loại người gì ?”
Trái với vẻ tức giận của cô, “dê béo” lại rất bình tĩnh, hơi hơi nhíu mày đáp : “Thương nhân. Chưởng quầy sẽ không giận cá chém thớt chứ ?”
“Thương nhân ?” Hắn nghĩ cô là con nít lên ba sao ? Thấy hắn không thành thật, Ngư Ấu Trần lửa giận bừng bừng, tiến lên nắm áo hắn, quát lớn : “Thương nhân mà cũng có bị truy sát sao ?”
Nếu là cướp bình thường, thấy mình sắp bị bắt, chắc chắn sẽ bảo vệ thân mình trước, chứ không phải như mấy tên lúc nãy, ngược lại còn đâm đầu vào chỗ chết, lại hô cái gì “Diệt khẩu”, có đứa ngốc mới tin là không có vấn đề.
“Làm càn !” Nam tử áo xanh bị hành động của cô chọc giận, vung kiếm đặt tại cổ Ngư Ấu Trần. Nhưng chưa kịp nói thêm cái gì, thì đã thấy đại đao ở phía sau chỉ hướng về hắn.
“Tiểu tử, ngươi nếu dám đụng đến một cọng tóc của chưởng quầy bọn ta, ta cam đoan ngươi không ra khỏi thành Kinh Châu này đâu.” Lôi Nhị cùng mấy tiểu nhị không biết đã đứng sau “dê béo” và nam tử áo xanh từ bao giờ.
Nam tử áo xanh mặt mày lạnh băng, căn bản quan tâm lời uy hiếp của Lôi Nhị. Hắn liếc nhìn chủ tử, dường như chủ tử không thèm để ý, hắn nhíu mày tiện đà thu kiếm về.
Trong quang cảnh đầy mùi sát khi này, “dê béo” cúi đầu nhìn lướt qua tay Ngư Ấu Trần đang nắm áo mình, rồi mỉm cười khen : “Chưởng quầy thật tinh mắt, bất quá, tôi hình như nghe bọn họ nói là trà có vấn đề, sau đó mới đánh nhau, chưởng quầy sao lại nói là bọn họ vì tôi mà tới chứ ?”
“Dê béo” cao hơn Ngư Ấu Trần 1 cái đầu, hơn nữa lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khen ngược lại cô mà giống y như là thẩm vấn.
Mặc kệ hắn giảo hoạt thế nào, Ngư Ấu Trần cũng không buông tay, mặt trầm xuống : “Ta thấy bọn họ không phải người tốt, nên mới bỏ thuốc trong trà, nếu không như vậy, ngươi đã mất mạng rồi. Giờ quán trọ của ta đã bị phá banh, người cũng bị thương, ngươi còn nói xằng nói bậy nữa sao ? Ta thấy ngươi cũng chẳng tốt lành gì, nếu muốn thì chúng ta cùng đi đến nha môn để giải quyết.”
Vừa nghe hai chữ “nha môn”, “dê béo” lơ đãng nhướng mắt, có chút do dự, cuối cùng thấy vẻ mặt giận dữ của Ngư Ấu Trần, đành nói : “Được rồi, ta là thương nhân, làm ăn lớn, khó tránh khỏi hiềm khắc với người khác, nhưng mà những người đó rốt cuộc đến vì cái gì, ta thực sự không biết.”
Ngư Ấu Trần nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng còn chút hoài nghi, nhưng thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, mà hỏi nữa cũng chẳng có kết quả gì, cô buông áo hắn ra, nói : “Ta tạm thời tin tưởng ngươi, chúng ta bây giờ bàn chuyện bồi thườn.”
“Bồi thường?” “Dê béo” hơi hơi ngạc nhiên.
“Đương nhiên, nếu không phải tại ngươi thì quán trọ ta có ra nông nỗi này không ? Ngươi là thương nhân, làm ăn lớn, chúng ta chỉ buôn bán nhỏ, kiếm cơm sống qua ngày. Giờ quán trọ bị phá tan tành thế này thì làm sao mà kiếm sống được, chúng tôi hơn mười người chẳng lẽ ăn không khí hả ?”
“Dê béo” không hổ danh là có phong độ, cũng không buồn bực, thẳng thừng nói : “Chưởng quầy nói có lý, vậy xin mời chưởng quầy tính chi phí.”
Kẻ có tiền nói chuyện cũng có khí phách, Ngư Ấu Trần vạn lần không ngờ “dê béo” lại tốt như vậy (âm mưu đó chị =]] đừng tưởng bở). Cô tiếp nhận bàn tính từ tay Lôi Nhị, nghiêm trang đi vòng quanh quán trọ.
“Bàn ghế phải đóng lại, tường phải làm lại, cửa lớn cũng phải làm lại, rồi mấy ngày này phải ngừng kinh doanh, tính mỗi ngày là 50 lượng bạc đi, cộng thêm tiền thuốc thang của Vân Nương, tổng cộng….. Ba trăm lượng.”
“Ngươi sao không đi ăn cướp đi !” Nam tử áo xanh rốt cuộc mất kiên nhẫn lên tiếng.
Ngư Ấu Trần mặc kệ hắn, trực tiếp nhìn về phía “dê béo”, khôi phục dáng vẻ người làm ăn nhã nhặn lễ độ nói : “Công tử đều thấy quán trọ này rồi đó, huống chi lúc nãy vì bảo vệ công tử, chúng tôi ai nấy đều liều mạng. ” (chị này thay đổi 360 độ lun… tiền là vạn năng =]] )
Nếu hắn đã nói mình làm ăn lớn, có chút xíu tiền căn bản không là gì.
“Không sai, chưởng quầy nói rất đúng, số bạc ấy không là bao nhiêu.” “Dê béo” mày cũng không nhăn lại, lấy tay sờ soạng miếng ngọc bội, “Đây là ngọc bội cổ, ít nhất cũng đáng giá 500 lượng.”
“Chủ tử, người sao có thể…” Nam tử áo xanh sắc mặt thay đổi, miếng ngọc này có giá trị vậy, chủ tử sao lại bán nó gán nợ ? Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt “dê béo” ngăn lại.
Ngư Ấu Trần cầm xem miếng ngọc bội, sau đó liền từ chối : “Vẫn là đưa ngân lượng tốt hơn, ta nếu cầm ngọc bội của ngươi, quay đầu ngươi nói quán trọ chúng ta là hắc điếm, thì ta còn mất nhiều hơn nữa.” (chị này đáo để thật ! k thấy tiền liền trở mặt)
“Ngươi…” Nam tử áo xanh trên mặt liền tức giận. Đúng thật là lấy dạ tiểu nhân là lòng quân tử !
“Dê béo” trên mặt cũng không có tí gì giận dữ, suy tư một lát, thu hồi ngọc bội, lấy tay mò mò túi áo, sau đó lấy ra vài thỏi bạc : “Hiện tại ta chỉ có bao nhiêu đây.”
“Ta có cách giải quyết.” “Dê béo” chủ động hiến kế, nói: “Ta ở Thương Châu cũng có mua bán, tùy tùng của ta, Chỉ Huyên, sẽ đi bổn tiệm ở Thương Châu lãnh 300 lượng, chỉ đi khoảng dăm ba bữa mà thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Ngư Ấu Trần lần nữa dấy lên tia hy vọng, nhưng mà cũng cảnh giác đánh giá hắn : “Ngươi ở lại ?”
“Ta vừa vặn cũng ở lại Kinh Châu này một thời gian.” Đôi mắt hắn sáng lên, cười rất có thành ý.
Ngư Ấu Trần trong lòng không khỏi tính toán, dù sao Kinh Châu cũng là nơi của cô, hắn muốn chạy cũng không thoát được, vì 300 lượng, cô phải cố gắn chờ vài ngày.
“Được, Tiểu Khổng, viết 1 tờ giao kết, lấy 5 ngày làm hạn định, nếu qua 5 ngày mà tiền còn chưa có, thì lấy hắn gán nợ.”
“Dê béo” không ngần ngại gật đầu, “Không thành vấn đề. Nhưng ta cũng có yêu cầu. Trước khi Chỉ Huyên trở lại, ngươi phải đảm bảo an toàn của ta, không để có chuyện xảy ra như hôm nay.”
Bởi vì “dê béo” từ đầu đến cuối đều rất phối hợp, Ngư Ấu Trần liền vỗ ngực đồng ý.
Vì thế, bọn họ ký tên, đóng dấu tay. Nhìn gương mặt hớn hở của “dê béo”, Ngư Ấu Trần rốt cuộc cũng nở nụ cười. Có lẽ, mấy ngày này cô cũng phải cùng “dê béo” hảo hảo “kết giao ” một chút.
“Việc bên ngoài ta giao cho ngươi.” Quay đầu nói với Chỉ Huyên, khóe môi “dê béo” nhếch lên cao có chút âm hiểm, xem ra, hết thảy so với hắn tượng tưởng còn thuận lợi hơn nhiều.