• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Hoàng Hậu nói, Ngư Ấu Trần lúc nãy mới hiểu được thì ra lúc trước Quân Vô Nặc bảo sẽ chờ đến khi hai người cử hành đại hôn là như vậy. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngoài mặt thì chấp nhận cô, nhưng kỳ thật trong lòng cũng so đo?



Người thường hôn nhân đại sự đều tuân theo lệnh cha mẹ, huống chi là hoàng tử. Muốn trở thành con dâu hoàng gia thì phải trải qua chọn kỹ lựa khéo, ngoài mặt cô được Hoàng Thượng ban hôn, nhưng lại lén thành thân với Quân Vô Nặc, mặc dù chuyện này có nhiều lý do, nhưng chỉ sợ trong lòng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng có chút hờn giận.



Lời Quân Vô Nặc nói lúc nãy cũng chính là giữ thể diện cho Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, cũng để cho hai người có ấn tượng tốt với cô, dù sao có một người con dâu biết giữ phép tắc lễ nghĩa luôn luôn tốt hơn.



Thật không ngờ hắn là nam nhân nhưng lại suy nghĩ cẩn trọng tỉ mỉ như vậy. Lúc trước hắn cưỡng hôn cô, cô đã từng oán ghét hắn, giờ thì đã biết hắn suy tính chu đáo cho cô, đến bây giờ Ngư Ấu Trần rốt cuộc tin rằng cả đời này Quân Vô Nặc thật sự sẽ luôn ở cạnh bảo vệ cô.



Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, mấy cô nương ngồi phía dưới đi đến chào cô, cô nương đi đầu mặc váy thuê màu lam, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nụ cười nhạt lại có chút phong tình vạn chủng, khom người cúi chào cô, nói, “Thần nữ Từ Tử Mộng tham kiến Vương phi.”



Cô nương phía sau không tươi cười như Từ Tử Mộng, nhưng cũng xinh đẹp không kém, chỉ có điều là cả người toát ra vẻ lạnh lùng, giọng nói lại quyến rũ nhưng không có tí ấm áp gì, hành lễ nói, “Thần nữ Thượng Quan Tình Thanh tham kiến Vương phi.”



Cô nươn mặc quần áo màu hồng bên cạnh mặc dù không xinh đẹp bằng hai người kia, nhưng cũng dịu dàng và đáng yêu, cô gái vừa đi vừa liếc trộm Quân Vô Nặc, lúc này mới hành lễ với cô, “Thần nữ Sài Ngọc tham kiến Vương phi.”



Cuối cùng một cô mặc áo màu tím, cũng thuộc dạng xinh đẹp như hoa, ánh mắt không e dè đánh giá Ngư Ấu Trần, không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy ánh mắt cô gái kia như trong suốt vô hại nhưng thật ra lại mang đầy ý khinh thường cùng khiêu khích, nói, “Thần nữ Lạc Thanh Liên tham kiến Vương phi.”



Ngư Ấu Trần cũng gật đầu chào, có thể được Hoàng Hậu triệu kiến đến đây thì chắc có lẽ thân phận bọn họ cũng không phải thấp kém . Quả nhiên, sau khi các nàng hành lễ xong, Hoàng Hậu giới thiệu, “Đây đều là chi nữ (con gái) của nội thần trong triều, bình thường cũng hay ra vào cung, đối với quy củ trong cung, các nàng ấy đều hiểu rõ cặn kẽ, bản cung để ngươi và các nàng cùng ở một chỗ, thứ nhất là có thể học hỏi các nàng, thứ hai để các ngươi làm quen với nhau, ngày sau ở chung cũng tốt.”



Hoàng Thượng cũng lên tiếng, “Ba ngày sau, trẫm sẽ tổ chức yến tiệc chúc mừng thất hoàng nhi đại công đáo thành, Hoàng Hậu, đến lúc đó nàng hãy an bài tú nữ ca múa.”



“Dạ, Hoàng Thượng, việc này cứ giao cho thần thiếp.” Hoàng Hậu cười đáp lời, sau đó nhìn về phía Ngư Ấu Trần, “Trước ngày đại hôn, ngươi hãy an tâm ở lại trong cung, hết thảy mọi việc đều có người giúp ngươi thu xếp.”



“Tạ Hoàng Hậu nương nương.” Ở trong hoàng cung to như vậy cũng khiến người ta khác bất an, nhưng Ngư Ấu Trần cũng chỉ có thể nghe lệnh mà thôi. Ở lại trong cung cũng đồng nghĩa những ngày sắp tới cô không thể gặp Quân Vô Nặc được.



Như biết suy nghĩ trong lòng cô, Quân Vô Nặc lập tức nói, “Mẫu hậu là người nhân từ, nàng cũng không cần câu nệ tiểu tiết, có gì không biết thì cứ thỉnh giáo mẫu hậu.”



Hoàng Hậu nghe vậy liền cười, mắng yêu, “Thật không ngờ con lại đau lòng vì con dâu ta, yên tâm, bản cung sẽ không bạc đãi nàng.” Nói xong, liền nhìn về phía mấy cô gái kia, nói, “Xem đi, mấy người này đều do bản cung đích thân chọn cho ngươi, ngươi vừa mới đến kinh thành, có người giúp đỡ bầu bạn cũng tốt.”



Quân Vô Nặc vội đảo mắt nhìn bốn cô gái kia, hai hàng lông mày nhất thời nhíu lại, trong nháy mắt hắn liền đứng lên, chấp tay cúi người nói, “Vậy thì làm phiền mấy vị cô nương giúp đỡ cho.”



Từ Tử Mộng thay mấy vị cô nương kia trả lời, “Đây là việc nên làm, Cẩn Vương gia không cần khách sáo.”



“Vẫn là Tử Mộng hiểu ý người khác.” Hoàng Hậu tán thưởng, như có chút mệt mỏi, liền nói với mọi người, “Hôm nay cứ như vậy đi, Tử Mộng, ngươi dẫn Vương phi đi dạo chung quanh để quen hoàn cảnh đi.”



“Dạ, Hoàng Hậu nương nương.” Từ Tử Mộng đáp lời, cúi người cáo lui với Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, sau đó quay sang nói với Ngư Ấu Trần, “Vương phi tỷ tỷ, mời.”



Ngư Ấu Trần mặc dù còn nhiều lời chưa kịp nói với Quân Vô Nặc, nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc thích hợp, cáo lui với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu xong, liền đi theo sau Từ Tử Mộng ra khỏi đại điện.



Dọc đường đi, Từ Tử Mộng cẩn thận giới thiệu từng chỗ cho cô, đâu là nơi tú nữ ở, đâu là ngự hoa viên, đâu là đường đến hậu cung của các phi tần, đâu là nơi các hoàng tử đọc sách.



Đi hết một vòng lớn, lúc trở lại ngự hoa viên, hai người đã mệt, chân mỏi nhừ, liền vào đình ngồi xuống.



“Vương phi tỷ tỷ, mạo muội hỏi một câu, tỷ và Cẩn Vương gia làm sao quen biết?” Thấy bốn bề vắng lặng, Từ Tử Mộng tò mò hỏi.



Từ nãy đến giờ hai người đều nói về hoàng cung, cũng chưa hẳn thân quen lắm, giờ nghe cô ta rốt cuộc mở miệng hỏi chuyện cô và Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần cũng chỉ cười nói, “Tất nhiên là quen biết ở Kinh Châu, còn Từ cô nương thì sao? Nghe Hoàng Hậu nương nương nói, các người đều quen với Cẩn Vương?”



Tuy rằng Hoàng Hậu nhìn như thiện ý tìm mấy người quen biết Quân Vô Nặc “giúp” mình, cô đương nhiên cũng không ngốc đến nỗi nghĩ các nàng sẽ vui vẻ ở chung với mình. Từ Tử Mộng nhìn cũng tốt bụng, nhưng còn Thượng Quan Tình Thanh và Lạc Thanh Liên bề ngoài lại tỏ ra đối kháng với cô.



Chẳng lẽ bọn họ chính là mấy thiên kim mà mọi người lúc trước đồn đãi?



Từ Tử Mộng cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp, “Ông nội của muội là nội các đại học sĩ, đại bá muội là Thái Phó đương triều, cho nên từ nhỏ muội đã vào cung cùng thế bá, đôi khi cũng cùng mấy hoàng tử học chung với nhau.”



“Thì ra muội chính là cháu gái của đại học sĩ, người vừa gặp đã thương đó sao?” Ngư Ấu Trần vừa thốt lên lập tức ý thức mình thất lễ, liền giải thích, “À, ý tỷ là lúc ở Kinh Châu cũng đã nghe nhắc đến muội.”



Mà tin đồn như thế nào nhỉ, hình như nói là ngay cả Hoàng Thượng cũng mở miệng nói muốn chọn cô ta làm con dâu?



Từ Tử Mộng đỏ mặt, cười nói, “Tỷ chắc đang nói mấy tin đồn bên ngoài phải không, đây chỉ là lời nói đùa của các trưởng bối thôi, làm sao có thể là thật được!” Nói xong, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng cô, “Chẳng phải giờ tỷ đã là Cẩn Vương phi mà Hoàng Thượng chính miệng tứ hôn rồi sao.”



Lời này nói ra lại khiến Ngư Ấu Trần cảm thấy ngượng ngùng, đúng thiệt tức chết vì mấy người nhiều chuyện mà, mất mặt quá, chắc Từ cô nương đang nghĩ cô ghen đây mà.



“Muội thấy Vương phi tỷ tỷ là người thằng thắn, hèn chi Cẩn Vương lại thích tỷ như thế.” Từ Tử Mộng dường như cũng không quan tâm mấy lời đồn ác ý kia, chỉ là vừa nói xong thì vẻ mặt lại thoáng buồn bã, “Nói thật chứ muội cũng hâm mộ tỷ lắm.”



Quả nhiên là cô ta thích Quân Vô Nặc sao? Nghĩ đến cô gái trước mặt dung mạo xinh đẹp, lại là thanh mai trúc mã với Quân Vô Nặc, Ngư Ấu Trần trong lòng ê ẩm chua xót không thôi.



“ Tỷ đừng hiểu lầm, ý muội là muội hâm mộ tình cảm của tỷ và Cẩn Vương, so với tụi muội thì tỷ may mắn hơn. ” Từ Tử Mộng nhẹ giọng thở dài, sau lại ngẩng đầu nhìn cô, khôi phục dáng vẻ tao nhã như trước, nói, “ Thời gian không còn sớm, muội dẫn tỷ đến sương phòng để nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu học lễ nghi trong cung, sẽ mệt lắm đây.’



“ Ừ, muội cũng đừng gọi ta tỷ tỷ nữa, cứ kêu thẳng tên Ấu Trần đi. ” Có lẽ bị ánh mắt trong trẻo như nước của Từ Tử Mộng cuốn hút, Ngư Ấu Trần bắt đầu có thiện cảm với cô ta, “ Nếu muội không ngại, từ nay ta sẽ kêu muội là Tử Mộng. ”



Từ Tử Mộng cười tươi, gật đầu đồng ý.



Phòng của Ngư Ấu Trần nằm bên cạnh phòng Từ Tử Mộng, nằm đối diện với phòng của ba cô gái kia.



Ngư Ấu Trần vừa bước vào tòa lâu, lập tức có một nha đầu dung mạo thanh tú tiến đến, hành lễ nói, “ A Thanh phụng mệnh Vương gia đến hầu hạ cho Vương phi nương nương, Vương phi vạn phúc. ”



Từ Tử Mộng cũng nhận ra A Thanh, “ Thì ra là nha hoàn tâm phúc của Vương gia, A Thanh cô nương, thế cũng tốt, có người của Vương gia ở đây, vừa có thể hầu hạ vừa có thể bầu bạn. ”



Ngư Ấu Trần cũng không ngờ Quân Vô Nặc lại phái người trong Vương phủ đến hầu hạ cô, Tiểu Mễ tuy rằng cùng cô vào kinh nhưng lại không thể vào cung được, cô một mình ở trong hoàng cung rộng lớn này, nói không sợ thì là xạo. Mà A Thanh lại là người Quân Vô Nặc cố ý phái tới, tất nhiên là có thể tín nhiệm, trong lòng Ấu Trần thoáng yên tâm.



“ A, sao kể cả một nô tỳ mà Vương phi tỷ tỷ cũng không có vậy ? ” Lạc Thanh Liên mặc quần áo màu tím từ phía sau cười đi tới, nhìn nhìn A Thanh, nói, “ Cứ tưởng là người nào, thì ra là A Thanh cô nương, chắc là hầu hạ Vương phi tỷ tỷ phải khổ cực lắm đúng không A Thanh cô nương ? ”



Lời này rõ ràng có ý nói móc, Ngư Ấu Trần lúc này mới xác định, ánh mắt của Lạc Thanh Liên lúc ở đại điện đúng thật là khiêu khích cùng xem thường.



Nhưng không đợi cô đáp lại, A Thanh đã lên tiếng trước, “ Lạc tiểu thư nói quá lời, A Thanh hầu hạ chủ tử nhà mình thì có gì mà cực khổ chứ. ”



Lạc Thanh Liên vốn tưởng thay A Thanh nói ra ấm ức trong lòng, không ngờ giúp người mà người chẳng cảm kích còn cắn trả lại mình một câu “ chủ tử nhà mình ”, khiến cô muốn náo loạn bất thành, mà còn bị mất mặt nữa, lại chẳng thể nào trút giận, chỉ có thể kiềm nén trong lòng, nói, “ Ta cũng có lòng tốt giúp ngươi, ai chẳng biết A Thanh cô nương đây là nha hoàn tâm phúc bên cạnh Cẩn Vương gia, mà đã tới đây thì chỉ làm mấy việc như tưới cây, quét nhà, mấy việc nặng nhọc thôi, phái một nha hoàn bình thường không phải là được rồi sao ? ”



Nghe đến đó, Ngư Ấu Trần cũng hiểu được vài phần, thiết nghĩ địa vị của A Thanh trong Vương phủ cũng không thấp, Lạc Thanh Liên một bên muốn lấy lòng A Thanh, một bên công kích phá hủy quan hệ của cô và A Thanh.



Cô cũng không để yên cho người ta hiếp đáp mình, cười trả lời, “ Lạc tiểu thư thầm trách Vương gia không biết dùng người đó sao ? Nhưng mà chuyện này hình như là chuyện của phủ Cẩn Vương, không đến phiên Lạc tiểu thư xen vào. ”



Lạc Thanh Liên thấy Ấu Trần hôm nay không nói nhiều lắm, cứ tưởng Ấu Trần là người dễ bắt nạt, định mượn cơ hội này đàn áp cô, cũng không ngờ Ấu Trần mở miệng nói câu nào câu nấy đều có gai, khiến Lạc Thanh Liên cứng họng không nói được gì.



“ A Thanh, chúng ta vào phòng đi. ” Ngư Ấu Trần cũng chẳng để ý đến Lạc Thanh Liên, quay đầu nói với A Thanh.



“ Dạ. ” A Thanh đáp lời, đi theo sau Ngư Ấu Trần vào phòng.



Nhìn Lạc Thanh Liên tức giận đỏ mặt tía tai đứng bất động tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn bóng dáng chủ tớ hai người kia biến mất sau cửa, Từ Tử Mộng phì cười, cũng không nói thêm gì, đi thẳng vào phòng mình.



Nhìn vẻ mặt cười cợt của Từ Tử Mộng, Lạc Thanh Liên lườm Từ Tử Mộng một lúc sau đó xoay người trở về phòng của mình, vừa xoay người thì đã thấy Thượng Quang Tình Thanh mặc quần áo màu xanh, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở trước cửa, Lạc Thanh Liên cũng nguýt Thượng Quan Tình Thanh một cái, giả vờ như không thấy chuyện gì xảy ra, Thượng Quan Tình Thanh trở về sương phòng của mình.



“ Hừ, các người nghĩ mình là ai chứ ! ” Lạc Thanh Liên nói thầm một câu, sau đó cũng trở lại sương phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK