Ngư Ấu Trần bị Vân Khởi nhìn đến mất tự nhiên, lấy tay gãi đầu, nhắc nhở, “Nếu Quân Vô Nặc trở về, huynh nếu muốn chạy cũng không được.”
Ánh mắt Vân Khởi khẽ chớp, “Hắn là người của triều đình, phải không ?”
“Vân Khởi, huynh không lưu lại nơi này nữa.” Vân Khởi đã thừa nhận mình là gian tế, đồng nghĩa với việc Vân Khởi và cô giờ đã đối địch với nhau.
“Với huynh mà muội cũng không nói thật sao ?” Sự tuyệt tình của cô làm hắn khó chịu, cô biết hắn là gian tế thì đã trở mặt vậy sao ?
Không đợi Ngư Ấu Trần mở miệng, hắn đứng dậy, đến gần cô nói, “Nếu huynh nói, huynh và muội đều là người Đông Đan, muội có tin không ?”
“Huynh nói bậy bạ gì vậy ?” Ngư Ấu Trần lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn. Hành động gần đây của Vân Khởi rất lạ, không giống như Vân Khởi mà cô đã từng quen, mà lời lúc nãy huynh ấy nói, đúng thật là buồn cười.
“Huynh không nói bậy, tên thật của huynh là Nam Cung Vân Khởi.” Hắn gằn từng tiếng nói, ánh mắt nhìn thẳng cô, “Ở Đông Đan, Nam Cung là thế gia vọng tộc, vì có công xây dựng đại nghiệp nên địa vị rất cao. Nhưng đến một ngày thế hệ Nam Cung gặp chuyện không may… trong gia đình Nam Cung lúc đó có một đứa con gái, lúc đó bị mất tích, tên gọi là Nam Cung Vân Mị.”
Câu cuối cùng như một nhát dao đâm vào tim Ngư Ấu Trần. Cô đoán Vân Khởi và mẹ có quan hệ sâu xa, dù sao ở Hạ Thương, họ Nam Cung này cũng không nhiều, nhưng lại không ngờ lại có liên quan đến dòng họ Nam Cung ở Đông Đan.
“Chẳng qua chỉ là trùng hợp mang họ Nam Cung thôi, mẹ muội làm sao có thể là người Đông Đan chứ ? Nếu đây là mục đích huynh đến đây, ta khuyên huynh hãy lập tức đi đi, nếu không….”
Nếu không, cô chỉ sợ mình nhất định sẽ ra tay bắt Vân Khởi.
Vân Khởi vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, từ tốn nói, “Lúc ấy huynh 6 tuổi, trước khi mẹ muội mất tích, huynh đã gặp qua bà ấy.” Nói xong, ánh mắt hắn càng thêm chắc chắn, “Bốn năm trước, khi huynh mới đến Hạ Thương, muội lúc đó đang cưỡi ngựa trên đường ở Kinh Châu, huynh liếc mắt một cái liền nhìn thấy muội, muội và mẹ muội rất giống nhau.”
Ngư Ấu Trần hoảng loạn, cha mẹ cô chưa từng nói qua điều này, ngay cả Nhị nương cũng chưa từng nhắc đến, cho nên cô không tin những gì Vân Khởi nói, nhưng mà Vân Khởi cũng không giống như đang nói dối.
Nhìn thấy trên tường có treo thanh kiếm, cô bước qua đó, tuy nhiên tay còn chưa chạm vào vỏ kiếm, thì giọng nói của Vân Khởi vang lên ở phía sau, “Xin lỗi muội.”
Gáy sau của cô bị cái gì đó đánh thật mạnh vào, Ngư Ấu Trần cảm thấy đầu óc choáng váng.
Xin lỗi cái quái gì ! Vân Khởi chết tiệt, dám đánh lén cô.
Ngư Ấu Trần không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy đã không còn ở phòng mình nữa.
Nói đúng hơn cô đang ở trong lều của quân doanh, ngoại trừ chiếc giường đơn sơ đang nằm, trong lều cũng không bài trí gì nhiều, bên ngoài có tiếng bước chân vọng vào.
Ngư Ấu Trần lập tức ngồi dậy, cô lớn lên trong quân doanh của cha, cho nên tuy rằng chỉ ở trong lều không biết bên ngoài như thế nào, nhưng cô dám chắc đây không phải là quân doanh của cha.
Cô liền nhớ lại chính Vân Khởi đã đánh lén cô, chẳng lẽ cô đang ở quân doanh của Đông Đan ?
Dựa vào kinh nghiệm sống vài năm ở thành Kinh Châu của Vân Khởi, huynh ấy rất quen thuộc với địa hình ở đây, cô tin chắc Vân Khởi có năng lực này.
Chỉ mới vừa nghĩ vậy thôi mà lưng cô đã toát mồ hôi lạnh, cô quả thật rất khinh địch, biết rõ Vân Khởi là gian tế, lại còn vì nể tình đã quen biết nhiều năm không chỉ trị thương dùm huynh ấy, mà còn tin tưởng Vân Khởi nữa. Nhưng lại không ngờ Vân Khởi dám mạo lớn như vậy chỉ để đến bắt cô !
Tốt lắm, thâm tình giữa bọn họ xem như ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cô tò mò không hiểu Vân Khởi bắt cô đến đây làm gì ? Uy hiếp cha cô sao ? Hiện giờ chắc cha và Nhị nương đang rất lo lắng cho cô ! Còn Quân Vô Nặc nữa, không biết hắn có tới cứu cô không ? Bọn họ đang nghĩ cách cứu cô phải không?
Nghĩ đến cảnh cả nhà đang loạn lên vì lo lắng cho cô mà Ngư Ấu Trần rất hối hận, trấn an bản thân mình phải thật bình tĩnh nghĩ cách thoát khỏi đây.
Mặc kệ thế nào cô cũng nhất định phải trốn khỏi nơi này !
Đứng dậy bước xuống giường, đang muốn đi xung quanh nghe ngóng tình hình, cô liền nghe tiếng chân đến gần lều, ngay sau đó, rèm cửa bị vén lên, một bóng người cao to đi vào, đó chính là Vân Khởi.
Hai người nhìn nhau, Vân Khởi có chút áy náy, nhưng cố gắng cười nói, “Muội tỉnh rồi à ? Có đói bụng không ? Huynh có kêu người làm chút đồ ăn cho muội. ”
Đây chính là người cô đã từng kính nể, người mà cô hoàn toàn tin tưởng – Vân Khởi, nhưng lúc này đây huynh ấy lại rất xa lạ. Tuy thế, trong lòng Ngư Ấu Trần hiểu rất rõ, cô đang ở địa bàn của Vân Khởi, càng cứng rắn càng có hại cho bản thân mình.
Vì thế, cô kiềm chế lửa giận trong lòng mình, mặt không chút thay đổi nói, “ Huynh có phải nên giải thích với muội ? ”
“ Cứ từ từ đã, chúng ta vừa ăn vừa nói. ” Nói xong, Vân Khởi ra ngoài phân phó vài tiếng, lập tức một bàn đầy thức ăn được dọn lên. Có lẽ do bất tỉnh lâu lắm, cho nên nghe được mùi thơm của đồ ăn, Ngư Ấu Trần mới phát hiện thì ra bụng cô đang sôi sùng sục.
Nếu muốn chạy trốn thì trước tiên phải có sức mới được, nghĩ đến tình cảnh của mình hiệnt ại, cô tin chắc Vân Khởi không dám hạ độc mình, vì vậy không cần chờ Vân Khởi mời mọc, Ngư Ấu Trần liền ngồi vào bàn mà ăn.
Nhìn cô ăn rất ngon miệng, Vân Khởi thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống đối diện cô. Hắn ngồi một bên múc đồ ăn vào chén cho cô, kêu cô ăn chậm một chút, trong đầu thì suy nghĩ làm sao giải thích với cô.
“ Huynh biết muội đang rất giận huynh, huynh cũng không còn cách nào khác cả. Muội không tin những gì huynh nói, nên huynh chỉ còn cách là mang muội đến Đông Đan, cho muội tận mắt nhìn thấy.”
Hắn ngừng một lúc, sau đó mới nói tiếp, “ Cha của huynh là Thừa An Công – Nam Cung Tự Cẩm cùng ông ngoại của muội là Nam Cung Tuấn Kỳ, hai người đều là hậu duệ của gia tộc Nam Cung. Cho nên, chúng ta đều là người một nhà. ”
“ Muội còn một cô cô, năm đó gặp chuyện không may nên mẹ muội và cô cô phải chia ly, cô cô của muội thì được cứu trở về, mà mẹ muội thì lại bặt vô âm tín. Người con gái đi với huynh mà lúc trước muội gặp chính là con gái của cô cô, tên là Cảnh Dung. ”
Nghe Vân Khởi nói vậy, Ngư Ấu Trần không nhịn được hỏi, “ Nếu huynh nói mẹ muội là con gái của An Công, thì mẹ muội làm sao có thể lấy kẻ thù của mình được ? ”
“ Là vì… Năm đó Nam Cung Tuấn Kỳ bị người ta giá họa, nói ông ấy có ý đồ mưu phản, lúc ấy huynh còn nhỏ, nên cũng không biết mọi việc là như thế nào. Chỉ biết là Hoàng Thượng rất tức giận, muốn xử trảm hết cả nhà muội, ông ngoại muội mới đưa mẹ muội và cô cô trốn đi. Hoàng thượng kế nhiệm lúc sau mới điều tra rõ đây là án oan, nhưng khi đó cũng là năm năm sau rồi. ”
Thấy cô bình tĩnh nghe hắn nói, Vân Khởi cũng yên tâm, “ Muội cứ yên tâm ở lại đây, huynh đã cho người thông báo triều đình rồi, Hoàng Thượng biết muội còn sống, người nhất định sẽ không bạc đãi muội. Ông ngoại muội ở dưới cửu tuyền, biết muội bình an trở về cũng sẽ rất vui mừng. ”
Ngư Ấu Trần vô thức ăn cơm mà trong lòng lại rối như tơ vò. Cô nhớ rõ Nhị nương từng nói, cả nhà ông ngoại cô đều chết do thiên tai, không biết xác ở đâu nên không chôn cất được, chỉ lập một phần mộ ngoài thành Kinh Châu, hàng năm đến bái tế, nhưng chưa từng nói ông ngoại là người Đông Đan.
Cho dù lời Vân Khởi nói là thật, cô cũng là con gái của Ngư Diệu Thiên, sinh ra và lớn lên ở Hạ Thương. Cô phải trở về Hạ Thương !
Nếu mẹ cô và Nhị nương không nhắc gì đến Đông Đan, vậy có nghĩa họ cũng không nghĩ đến việc trở về Đông Đan. Hơn nữa, Hoàng Thượng nước Đông Đan đã giết cả nhà ông ngoại cô, cũng coi như chính là kẻ thù của cô, biết giết lầm người rồi lại đến ban ân, vậy là coi như xong ư ?
Cô im lặng không nói gì, Vân Khởi nghĩ lần đầu cô đến đây còn lạ lẫm nên có chút hoảng sợ, cũng không thúc ép cô, nói, “ Muội cứ ăn đi, huynh sẽ nói Cd qua đây trò chuyện với muội, tiện thể để hai người thân với nhau hơn. ”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “ Huynh biết muội sẽ nhớ Kinh Châu, nhưng từ từ rồi cũng sẽ quen thôi. Dù sao nơi này cũng chính là quê hương của muội, còn về phần cha muội, huynh sẽ nói với Hoàng Thượng tạm ngừng chiến với Kinh Châu, huynh nghĩ người sẽ nể mặt ông ngoại muội mà không từ chối. ”
Này, chẳng phải này coi như uy hiếp sao ? Nếu cô không ngoan ngoãn ở lại, huynh ấy sẽ phát binh ?
Hơn nữa, cho dù huynh ấy không phát binh, cha cô biết cô đang nằm trong tay địch, tuyệt đối sẽ không mặc kệ. Nếu cô không sớm thoát khỏi đây, chỉ sợ hai bên sẽ xảy ra hỗn chiến.
“ Cơm nước xong muội có thể ra ngoài đi dạo chứ ? ” Cũng không sợ Vân Khởi nghi ngờ mình, cô nói thẳng.
Vân Khởi cũng không từ chối, “ Cũng được, huynh cùng muội đi dạo. ”
Sau khi ăn xong, Vân Khởi quả nhiên theo lời cùng cô đi dạo xung quanh. Chỗ này cũng không khác mấy so với quân doanh ở Kinh Châu, dựa vào số lượng lều quân doanh, lần này bọn họ mang đến không dưới 5 vạn binh mã.
Theo yêu cầu của cô, Vân Khởi dẫn cô đến gần vùng chiến trường, nơi đó có thể nhìn thấy biên giới thành Kinh Châu. Cô âm thầm nhớ cách bố trí quân doanh của họ, Vân Khởi không biết có phát hiện điều này không nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp dẫn cô xem binh lính thao luyện.
Quân kỷ Đông Đan rất nghiê, quân lính tuần tra cũng rất đông, muốn chạy trốn không phải là chuyện dễ. Ngư Ấu Trần trong lòng suy tính thì đã thấy một binh lính mang phong hàm đến, nói nhỏ vào tai Vân Khởi, “ Đại nhân, nước Hạ Thương đưa chiến thư đến, yêu cầu chúng ta giao Ngư cô nương ra nếu không ngày mai sẽ lĩnh binh ứng chiến. ”
Tuy rằng tên lính đó nói rất nhỏ, nhưng Ngư Ấu Trần hoàn toàn nghe được hết, trong lòng thoáng khẩn trương cùng vui mừng. Vui mừng vì cha cô đến cứu cô, khẩn trương là vì lần này Đông Đan có chuẩn bị mà đến, binh mã thành Kinh Châu cũng chỉ khoảng ba vạn, huống chi Vân Khởi biết rất rõ tình hình trong quân doanh của cha cô, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, cha cô mới chính là người thiệt thòi.
Vân Khởi nhận phong hàm, nói với binh lính kia, “ Truyền lệnh xuống, toàn quân chuẩn bị ứng chiến. ”
Ngư Ấu Trần vừa nghe, nóng nảy nói, “ Huynh hứa sẽ không giao tranh với cha muội. ” Mặc dù cô biết rõ không nên tin lời Vân Khởi, nhưng ít nhất cũng phải để cô có thời gian trốn đi chứ !
“ Huynh sẽ giữ lời hứa. ” Vân Khởi nắm chặt phong hàm trong tay, ánh mát đằng đằng sát khí, “ Nhưng chiến thư này không phải của cha muội. ”
Cha cô là thống soái tam quân, không phải cha cô thì còn ai vào đây nữa ? Ngư Ấu Trần nhíu mày suy nghĩ, cô chợt giật nảy mình, chẳng lẽ là Quân Vô Nặc ?
Đúng rồi, ở thành Kinh Châu này người có thể trực tiếp hạ chiến thư ngoài cha cô còn có Quân Vô Nặc. Hơn nữa, hắn từ lâu đã âm thầm bố trí mọi việc,nếu có hắn tương trợ, trận chiến này chưa chắc gì đã thất bại.
Cô biết cô thường xuyên gắt gỏng với hắn, nhưng cô đối với hôn sự này cũng có chút chờ mong, hơn nữa quan hệ hai người lúc đó cũng đã tốt hơn nhiều, nhưng đùng một cái mọi chuyện đều vỡ lẽ, thì ra hắn gạt cô, từ đầu đến cuối đều lừa cô, làm sao cô có thể chịu được ?
Tuy thế, lúc này đây biết hắn vì mình ứng chiến, trong lòng cô quả thật rất vui. Trận chiến này vốn không thể tránh được, giao tranh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nhưng hắn sẽ không có chuyện gì chứ ?
Có lẽ vì hắn đã lo lắng cho mình, sau khi trở về cô sẽ cố gắng hòa hợp với hắn hơn.
Ánh mắt cô sáng ngời vui mừng khiến đáy lòng Vân Khởi đau đớn, cô chưa bao giờ nhìn hắn bằng ánh mắt này cả, lòng hắn nhất thời đau như bị người khác cứa một dao trên người.
Cười lạnh một tiếng, Vân Khởi thản nhiên nói, “ Cũng tốt, như vậy dễ dàng kết thúc hơn. ”
Trong mắt hắn toàn sát khí làm Ngư Ấu Trần không khỏi rùng mình, nhưng lời kế tiếp của Vân Khởi càng làm cô kinh hãi hơn.
Vân Khởi nói với một binh linh, “ Đưa tin đến thành Kinh Châu, nếu muốn cứu Ngư Ấu Trần, ngày mai kêu Quân Vô Nặc một mình tới. ”
“ Vân Khởi, huynh đúng thật là ti bỉ ! ” Ngư Ấu Trần rốt cuộc không nhịn được mà mắng chửi, huynh ấy có tới mấy vạn binh mã thủ ở chỗ này, lại kêu Quân Vô Nặc một thân một mình tới, không phải là muốn Quân Vô Nặc tự tìm cái chết sao ? Uổng cho cô lúc trước coi huynh ấy như một anh hùng, không thể ngờ huynh ấy lại tiểu nhân như vậy !
Vân Khởi quay đầu lạnh lùng nhìn cô, nói, “ Nếu là huynh, huynh nhất định sẽ đến. ”
“ Huynh… ” Ngư Ấu Trần nhất thời không biết làm sao trả lời Vân Khởi, chẳng lẽ nói vì cô không thành thân với huynh ấy cho nên huynh ấy mới trở nên như thế này ?
Cô kiềm chế cơn giận của mình, lúc nãy mới bình tĩnh nói, “ Huynh không hiểu hắn, hắn không phải là người hữu dũng vô mưu, hắn sẽ không đến. ”
Hắn là Vương gia, đương nhiên sẽ không lấy mạng mình ra mạo hiểm, mà người của hắn cũng sẽ không để hắn làm như vậy. Dù hắn có đến đây thì sao chứ, quân doanh Đông Đan có hàng vạn binh mã, hắn làm sao cứu cô ra khỏi đây được, ngược lại mạng hắn còn khó thoát cái chết. Chuyện này liếc mắt một cái là nhìn ra hết, Quân Vô Nặc là người khôn khéo, làm sao mà không biết chuyện này.
Nhưng mà Vân Khởi lại không nghĩ như vậy.
“ Nếu hắn ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có, thì hắn hoàn toàn không xứng với muội. ” Đương nhiên cho dù Quân Vô Nặc có dũng khí này thì hắn ta cũng phải chết thôi. Những lời này Vân Khởi chỉ nói thầm trong lòng không nói ra miệng.
“ Muội cứ chờ xem đi, mà nếu ngày mai hắn không đến cũng tốt chứ sao, muội có thể quên hắn rồi. ”
Cho dù không ai tới cứu cô, cô cũng tuyệt đối không ở lại đây ! Huống chi Quân Vô Nặc sẽ không đến, nếu theo kế hoạch của hắn, hắn cũng lường trước Vân Khởi sẽ bất chấp mọi thứ, kể cả tánh mạng của cô, đến lúc đó không phải cũng sẽ giao chiến sao ?
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Vân Khởi sẽ không giết nàng theo như lời huynh ấy đã hứa.
Hai người có suy nghĩ riêng của mỗi người, cả hai đều trầm mặc, Vân Khởi kêu 2 binh linh đến đưa cô về lều, còn hắn thì vội vàng bố trí thế trận.
Một lúc sau khi cô đã về lều, cô gái tên Cảnh Dung cũng đến đây. Có lẽ nghe Vân Khởi nói qua thân thế của cô ta, nên lần này cô không có địch ý với Cảnh Dung như lúc trước, nhưng vẫn không thể nào nói là thân thiết được. Đầu óc Ngư Ấu Trần chợt lóe sáng, có thể cô cũng không phải không có cơ hội thoát khỏi đây.