• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngư Ấu Trần đột nhiên cười tươi rói, muội muội của cô thật đúng là càng ngày càng không đáng yêu, nhưng mà tưởng cô sợ cái thủ đoạn nhỏ như con tép này sao? Chắc Thần Sương không biết cô chính là một thương nhân, mà ở trước mặt thương nhân giở trò, quả thật là đại ngu ngốc.



Mắt Ngư Ấu Trần lóe sáng, cứ nhìn mãi đống châu báu trên bàn, vui mừng nói: “Tự tỷ chọn sao? Vậy tỷ sẽ không khách khí.”



Ngư Thần Sương có nằm mơ cũng không ngờ Ngư Ấu Trần chẳng thẹn quá hóa giận, mà vẫn tự nhiên chọn đồ, Thần Sương cảm thấy vô cùng hả dạ, nhìn Ấu Trần gật đầu. —-Đúng thật là đồ giả tạo ! Nói cái gì mình không thích kim ngân châu báu, quả nhiên tất cả đều là giả vờ, chỉ muốn làm cha mẹ nghĩ tỷ ấy khẳng khái rộng lượng thôi. Không phải bây giờ đã lộ bản tính rồi sao?——



Nghĩ đến đây, Ngư Thần Sương nhếch môi, nói: “Tỷ tỷ không cần khách khí, số châu báu này chẳng là gì đối với muội và Thiếu Dương, vì muội mà tới giờ này tỷ tỷ vẫn chưa thành thân được, muội muội trong lòng cũng thấy sốt ruột thay tỷ, nếu tỷ tỷ thích món nào, cứ tự nhiên lấy. Nếu tỷ đeo những trang sức này, cộng thêm trang điểm lộng lẫy, chắc chắn sẽ có người để ý rồi đến dạm hỏi tỷ. Như vậy, muội cùng Thiếu Dương mới yên tâm được.”



Nghe giọng Thần Sương đầy vẻ mỉa mai, Tiểu Mễ tức giận đến đỏ cả mặt, đã đoạt cô gia của đại tiểu thư, vậy mà còn dám đến đây để châm biến, hạ nhục đại tiểu thư nữa chứ, thật quá đáng ! Tiểu Mễ liếc nhìn Ấu Trần, thấy cô vẫn khư khư nhìn đống châu báu trang sức, không hề nghe Thần Sương nói gì.



“Trâm cài này rất đẹp, hoa văn trên đó cũng rất lạ.” Ngư Ấu Trần cầm một trâm cài hình phượng hoàng đang ngâm ngọc bích lên ngắm nghía, gật gật đầu, sau đó lại cầm lên một đôi bông tai màu hồng ngọc, “Đôi bông tai này rất hợp với cái áo tỷ mới mua.”



Nhìn Ngư Ấu Trần cầm trên tay trâm cài hình phượng hoàng, Ngư Thần Sương trong lòng chợt thấy xót, trâm cài đó là thứ đẹp và lạ nhất trong số châu báu, giờ phải cho Ngư Ấu Trần, đương nhiên Thần Sương phải đau lòng đứt gan đứt ruột. Nhưng khi nhìn thấy Ấu Trần hứng thú với đôi bông tai, Thần Sương mới thả lỏng đôi chút.



Ngư Ấu Trần cầm trâm cài và đôi bông tai trên tay mà thưởng thức, ánh mắt lại lần nữa nhìn lên bàn: “Vòng cổ cũng đẹp nữa, tuy rằng bông tai này ta không thích cho lắm, nhưng mà nhìn cũng tạm được.”



Ngay sau đó, Ngư Ấu Trần lại chọn tiếp, cầm hết cái này tới cái kia. Ngư Thần Sương thấy không ổn, cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói: “Tỷ rốt cuộc thích cái nào? Cũng đúng, bình thường tỷ có bao giờ dùng mấy thứ này đâu, thì làm sao mà biết chọn được, để muội giúp tỷ.”



Ngư Ấu Trần cầm trên tay một đống trang sức, nói: “Vậy không chọn, tỷ lấy hết mấy cái này, còn lại muội cứ để dành mà xài.”



“Cái gì?” Ngư Thần Sương còn tưởng mình nghe lầm, thật không ngờ Ngư Ấu Trần lại lòng dạ ác độc, vô sỉ như vậy, “Tỷ…. tỷ làm gì mà lấy hết 10 thứ, không phải muội đã nói là chỉ có thể chọn 1 sao?”



Ngư Ấu Trần nhíu mày, ra vẻ khó xử, “Làm sao bây giờ, mấy cái này tỷ đều thích hết. Hơn nữa, trang sức nếu mà không đeo thì đôi, mà đeo rồi thì phải đeo cho đủ bộ. Muội cũng biết mà, trang sức của tỷ trước giờ đều cho muội hết, nay coi như muội đáp lễ, dù sao mấy thứ này đâu đáng gì đối với muội và Thiếu Dương.”



Bị Ngư Ấu Trần nhạo lại mình, mặt Ngư Thần Sương trắng bệch: “Dù không đáng gì, nhưng đây cũng là sính lễ của muội, tỷ lại lấy hết, tỷ muốn cái gì chứ?”



Ngư Ấu Trần nhún vai, vẻ mặt vô tội, “Nhưng tỷ tỷ vẫn còn là khuê nữ, nếu mà không trang điểm lộng lẫy, vạn nhất không gả đi được, muội và Thiếu Dương làm sao yên tâm cho được? Không phải muội vừa mới nói là sốt ruột thay ta sao?”



“Tỷ…. Ngư Ấu Trần, thật không ngờ tỷ lại mặt dày như vậy.” Ngư Thần Sương rốt cuộc cãi không lại liền nổi giận, “Trả lại trang sức đây.”



Ngư Ấu Trần thấy Thần Sương đi qua định lấy lại những món trang sức, cô liền tránh sang bên, nói “Mấy thứ này nếu nếu muội đem theo đến Phó gia, không phải biến thành của Phó gia sao? Thay vì đem mấy thứ này cho người ngoài, muội cho tỷ đi, tốt xấu gì chúng ta cũng là người một nhà.”



“Tỷ đê tiện vô sỉ, tất cả mấy thứ này là sính lễ của muội. muội sẽ không cho tỷ đâu. Thải Hà, còn không giúp ta lấy lại.” Ngư Thần Sương bất chấp mặt mụi, e sợ Ngư Ấu Trần chiếm hết của mình, liền lớn tiếng kêu Thải Hà.



“Ai nha, muội muội à, đừng ích kỷ như vậy chứ….” Ngư Ấu Trần một bên cùng Thần Sương giằng co, một bên khích tướng. Nhưng mà, Thần Sương cùng Thải Hà rất mhanh lấy lại đống trang sức, để lại vào hộp. Thấy thế, Ấu Trần không cam lòng hô: “Thần Sương, tốt xấu gì cũng cho tỷ 1 thứ chứ!”



“Hừ, chúng ta đi.” Ngư Thần Sương làm sao còn dám lưu lại, ôm hộp châu báu chạy ra khỏi phòng.



Nhìn chủ tớ hai người chạy trối chết ra khỏi phòng, Ngư Ấu Trần rốt cuộc nhịn không được mà cười to.



Tiểu Mễ lúc đầu còn thấy đại tiểu thư kỳ quái, sao có thể không để ý nhị tiểu thư nhục mạ mình, thì ra là……, “Vẫn là tiểu thư thông minh, xem sau này nhị tiểu thư còn dám khoe khoang gì nữa không.”



Đợi đi xa khỏi phòng Ấu Trần, Ngư Thần Sương lần nữa lên cơn thịnh nộ, hừ một tiếng, nói: “Đáng ghét, vốn nghĩ định mượn cơ hội này làm tỷ ấy xấu hổ, không thể ngờ tỷ ấy chẳng biết xấu hổ là gì, còn lấy hết đồ sính lễ của ta.”



Nha hoàn Thải Hà vẻ mặt cũng oán giận, an ủi chủ tử của mình: “Tiểu thư, cô đừng nóng giận, dù sao đại tiểu thư cũng chẳng lấy được thứ gì. Hơn nữa, giờ mọi chuyện cũng đã sáng tỏ, đại tiểu thư chỉ toàn giả bộ, lúc này không chừng đại tiểu thư đang ghen tị với cô đó.”



“Đúng vậy, bằng không sao lúc Thiếu Dương đưa sính lễ tới, tỷ ấy lại trốn ra ngoài. Hôm nay cuối cùng tỷ ấy cũng lòi đuôi cáo. Một khi đã như vậy, ta xem tỷ ấy còn có thể giả bộ bao lâu nữa, toàn bộ thành Kinh Châu đều biết tỷ ấy bị từ hôn, ta sẽ chóng mắt xem ba tháng tới, có ai dám dạm hỏi tỷ ấy không.” (àh há, thì ra bà này tung scandal đây này @[email protected] )



Thải Hà gật đầu phụ họa theo: “Đúng đúng, đến lúc đó lão gia và phu nhân sẽ hiểu rõ, cô mới chính là viên ngọc sáng của Ngư gia.”



Chủ tớ hai người tươi cười đắc ý, cũng không để ý ở hướng ngược lại có người đang đi đến, Ngư Thần Sương đi ở phía trước nên đụng ngay vào người đang đi ở hướng ngược lại với cô. Người đi tới phản ứng mau lẹ, liền né qua một bên. Nhưng Ngư Thần Sương vướng phải chân người kia, bổ nhào về phía trước, cả hộp châu báu cũng bị hất bay lên trời. Thần Sương mắt thấy mình sắp ngã xuống đất, nhưng có cánh tay vươn ra ôm thắt lưng cô, đỡ cả người cô đứng dậy. Hoảng sợ qua đi, nhìn châu báu trang sức nằm vất vưỡng trên đất, Ngư Thần Sương nhất thời nổi giận, quát mắng: “Ngươi đi đường không có mắt sao mà……” (ta nghi ta nghi, đại yêu nghiệt này giỏi võ công, sao mà vẫn để TS vấp phải chân mình chứ, kiểu này là cố ý đây này… anh nì anh ghê quá… ta khoái ta kết)



Mới nói có nửa câu, thanh âm đột nhiên im bặt. Ở trước mặt Thần Sương không phải là người hầu hay nha hoàn trong phủ, mà là một nam tử trẻ tuổi cô chưa từng gặp qua. Điều làm cô giật mình là nam tử này quả thật rất tuấn tú. Mày kiếm vi liễm, cặp mắt đen sâu đang nhìn cô, tuy rằng vẻ mặt có vài phần lạnh lùng, nhưng vẫn làm người ta đỏ mặt thẹn thùng, tim đập nhanh, Thần Sương sớm đã không còn nhớ mình đang tức giận.



“Không sao chứ?” Thầy Thần Sương ngẩn người, Quân Vô Nặc lạnh nhạt mở miệng. Vừa nãy nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, lại nhìn nữ tử trước mặt có vài phần giống Thu Nhị nương, Quân Vô Nặc không cần hỏi cũng biết đây chính là Ngư gia nhị tiểu thư Ngư Thần Sương.



Nam tử này vừa trẻ tuổi vừa có giọng nói mê người, bộ dáng uy nghi làm cho người ta nhún nhường, Ngư Thần Sương không chút suy nghĩ liền liên tục lắc đầu.



“Vậy là tốt rồi.” Ngư thần Sương ở trong phủ địa vị không cao, cho nên cũng không cần lưu tâm, Quân Vô Nặc cũng không nói thêm gì, vòng qua người Thần Sương và Thải Hà cũng đang ngẩn người mà đi tiếp.



Chờ bóng dáng Quân Vô Nặc đi xa, Ngư Thần Sương rốt cuộc mới hoàn hồn, kinh ngạc hỏi Thải Hà: “Vừa rồi, ngươi có thấy một vị công tử mặc cẩm y không?”



Thải Hà gật đầu, “Dạ có.”



Như vậy không phải cô hoa mắt? Nhưng mà trong số bằng hữu hay khách của cha cô, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ thấy qua vị công tử trẻ tuổi xuất sắc như vậy.



Rốt cuộc người đó là ai?



Spoil cháp 9 =))



Quân Vô Nặc đương nhiên không ngại, nhìn về phía Ngư Thần Sương, cười nói : “Thì ra là nhị tiểu thư, xin chào.”



Hắn không cười đã làm người ta mê mẩn không thể rời mắt, giờ phút này, nhìn hắn cười với mình, còn chủ động chào hỏi, lòng Ngư Thần Sương rối bời, ngơ ngẩn đến quên cả cười đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK