“Dê béo” khóe môi khẽ nhếch, quả nhiên là đang cười.
Chết tiệt! Chuyện này đáng cười lắm sao? Lúc mà có hôn ước này, cô còn chưa sinh ra, lấy gì mà phản đối chứ. Mà giờ bị hủy bỏ hôn ước, hai người đều có tự do mà chọn lựa một nửa của mình, có gì phải bàn tán ?
Vừa rồi lúc đám người kia nháo nhào thảo luận, hắn chỉ ngồi đó nghe, không hé răng nói gì mà chỉ ngồi uống trà, cô còn tưởng hắn và bọn người kia khác nhau. Tuy rằng không thể phủ nhận, hắn cười càng thêm tuấn tú, nhưng giờ phút này trong mắt Ngư Ấu Trần đã ngập tràn lửa giận. Nếu không phải xem hắn là “dê béo”, còn có giá trị lợi dụng, cô tuyệt đối cũng mời ăn uống “trà”.
Nhưng mà, nói đến “trà”, cô lại sực nhớ một chuyện, phải tìm biện pháp dẫn dụ “dê béo” đi chỗ khác, nếu không một hồi ra tay thì người ta sẽ tưởng quán trọ của cô là hắc điếm, thế nào “dê béo” cũng co giò mà chạy.
Ngư Ấu Trần âm thầm hít một hơi, bắt mình đừng nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai động lòng người đó nữa, thay vào đó là bộ dạng 1 chưởng quầy tươi cười nịnh nọt. Cô đi về phía của “dê béo”.
“Thì ra công tử đối với mấy chuyện này cũng có hứng thú, xem ra, chúng ta nhất định là đồng đạo rồi.” Ngư Ấu Trần vừa đi vừa nói, sau đó tự giới thiệu mình: “Tại hạ là chưởng quầy của quán trọ này, muốn mời công tử lên lầu trên uống ly rượu nhạt, cùng nhau hàn thuyên những chuyện kì lạ ở thành Kinh Châu, không biết công tử đồng ý không?”
“Dê béo” thấy cô tới gần, như trước vẫn trưng ra vẻ cười yếu ớt, chỉ là cặp mắt đen kia ngày càng thâm trầm: “Cảm ơn thịnh tình của chưởng quầy, nhưng mà, tôi cũng không muốn đến phủ tướng quân uống trà.”
Ngư Ấu Trần ngẩn ra, mới nhớ lời này là lúc nãy Vân Nương dọa đám người kia. Xem ra, tên “dê béo’ này cũng không phải loại ngu ngốc.
Cô cắn chặt răng một lúc, sau đó lại cười tươi rói trả lời: “Mấy lời đồn đó thực không đúng, mà nói ở đây thì không được tiện. Bởi vậy tại hạ muốn mời công tư lên lầu trên cùng thảo luận.”
Nói tới đây, sợ hắn sẽ lại cự tuyệt, Ngư Ấu Trần kề sát người hắn nói nhỏ: “Về chuyện hôn sự của phủ tướng quân, tại hạ có tin tức xác thực, công tử chẳng lẽ không muốn biết sao?”
Hắn nếu thích buôn chuyện, cô sẽ dùng cách này để dụ hắn, mà càng nhìn hắn cười kiểu châm chọc như thế cô lại càng muốn trực tiếp bóp chết hắn.
Thấy cô kề sát mặt mình, “dê béo’ trong mắt rốt cuộc có vài phần hứng thú, nhưng không lập tức trả lời mà cứ nhìn cô chằm chằm. Ngư Ấu Trần tự hỏi không biết hắn nhìn cái gì, cô từ nãy tới giờ đâu để lộ cái gì đâu. Mà trong lòng cô không biết sao có tí…. Chột dạ?
“Ta có chút không rõ, chưởng quầy sao muốn kiếm ta hàn thuyên tâm sự ?” “Dê béo” rốt cuộc cũng mở miệng, ý cười kéo tới tận đáy mắt, làm cho người ta cảm thấy lời nói này của hắn là tò mò, chứ không phải hoài nghi.
“Bởi vì công tử là dê….” Thiếu chút nữa là nói ra rồi, Ngư Ấu Trần lập tức chấn chỉnh tinh thần. Chết tiệt ! Nhìn hắn cười làm cô mê mẩn, thiếu chút nữa là đem mọi chuyện nói huỵch toẹt ra rồi.
Hít một ngụm khí lạnh, cô dời đi ánh mắt, rồi nói tiếp, “Công tử là khách quý của quán trọ, làm ta cảm thấy mới gặp đã thân, muốn cùng công tử đàm đạo… Nào nào, chúng ta hãy lên lầu đi.”
Tên “dê béo” này đúng thật là phiền phức, làm gì mà nói nhiều thế không biết ? Cứ dong dài mãi, chỉ sợ 3 tên kia ra tay, đao kiếm không có mắt, nếu mà hắn bị thương thì cô còn phải bồi thường nữa.
“Dê béo” ung dung cười như chẳng nghi ngờ gì, buông chiếc đũa trên tay rồi nói : “Được.”
“Chủ tử….” Mắt thấy “dê béo” sắp đứng dậy, nam tử áo xanh đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía “dê béo ” đầy vẻ kinh ngạc.
Ngư Ấu Trần từ nãy đến giờ vẫn không chú ý tới nam tử áo xanh, giờ lại thấy hắn cực kỳ vướng bận. Cô nhíu mày, đang định nói gì đó thì phía sau đột nhiên “噌” (tạch) một tiếng, rõ ràng là âm thanh đao kiếm rút khỏi vỏ.
Cùng lúc đó, không biết ai hô to một tiếng “Trà có vấn đề” !
Sao họ lại phát hiện nhanh vậy ? Ngư Ấu Trần cảm thấy căng thẳng, không cần quay đầu cũng biết có người đang cầm kiếm bay về phía cô, đang muốn lắc mình tránh thoát, thì cổ tay đột nhiên bị ai cầm chặt, một lực kéo cô xoay tròn. Cuối cùng cô cũng ngồi xuống, mà lại lại ngồi ngay trên đùi của “Dê béo”. Thì ra lúc nãy là hắn kéo cô tránh sang một bên !
Mà nam tử áo xanh bên cạnh hắn không biết đã vung kiếm giao đấu cùng bọn người kia từ bao giờ.
“Lên lầu trên đi”. Hắn ra lệnh cho cô.
Ngư Ấu Trần đã chờ giây phút này từ lâu, chẳng nghe được hắn nói gì, cô nhảy dựng lên, phi thân đá văng 1 tên đang xông về phía cô, quát: “Ra tay.”
Trên thực tế, bọn người Vân Nương cũng đã phản ứng lại. Ngư Ấu Trần chưa dứt câu thì tiểu nhị trong quán trọ đã lôi binh khi xông ra đánh nhau. Quán trọ nhất thời tràn ngập âm thanh đao kiếm vung loạn xạ, hỗn loạn không thôi.
Lúc bắt đầu giao đấu, Ngư Ấu Trần cũng phát hiện đám người này võ công không phải hạng thường. Từ thuở nhỏ cô đã ở trong doanh trại, chính cha là người dạy cô võ công, khắp thành Kinh Châu này không ai là đối thủ của cô. Nhưng bây giờ giao đấu với mấy tên này cô lại luống cuống tay chân.
Trong lúc giao đấu, cô vẫn tìm cơ hội nhìn về phía “dê béo”, xem hắn có bị gì không, thế mà hắn vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ, ung dung nhàn nhã uống trà, cô không khỏi phát hỏa mà quát hắn: “Còn ngồi đó làm gì, không mau trốn đi.”
Nếu mà “dê béo” mà có chuyện gì thì cô chẳng những phải bồi thường mà quán trọ này cũng phải dẹp tiệm. Mà tên “dê béo” kia lại nhướng mày, ngồi nhìn cô cười, cứ như lời cô nói là hoang đường vậy.
“Đừng để chúng thoát.” Nghe Ngư Ấu Trần ra lệnh, ai nấy đều bao vây đám người nọ. Chỉ thấy 1 tên sắp thoát khỏi vòng vây, phi thân đánh úp về phía “dê béo”. Cô cũng chẳng muốn cứu hắn, muốn để hắn tự sinh tự diệt, nhưng cô vẫn còn lý trí, biết lấy đại cuộc làm trọng. Cô đang muốn xoay người đi về phía “dê béo”, bất thình lình có mũi kiếm đang hướng về cô, chưa kịp kinh hô gì thì một cánh tay vươn ra kéo cô sang một bên.
“Đừng sang một bên. Đừng vướng bận.” Nam tử áo xanh liếc mắt nhìn cô sau đó tiếp tục giao chiến. Nếu không phải đám người quán trọ ở đâu xông vào, thì hắn đă giải quyết xong hết rồi.
Ngư Ấu Trần biết lúc nãy là do cô phân tâm, nếu không có nam tử áo xanh cứu thì cô đã tiêu đời rồi. Mà hắn nói cái gì? Cô vướng bận?
Cô lập tức phẫn nộ, định xông qua hỏi rõ nam tử áo xanh. Nhưng nghĩ tới “dê béo” đang gặp nguy hiểm, cô xoay người về phía lúc nãy “dê béo” ngồi, nhưng lại phát hiện tên “dê béo” đã biến mất.
Chẩng lẽ bị giết?
“Giết hết bọn họ, không chừa một ai.” Một tên hét lên, sau đó liền bay về phía cô. Đầu óc cô bây giờ chuyên tâm đánh nhau, chẳng có thời gian đâu mà quan tâm “dê béo” sống hay chết
Có lẽ do “trà” đã phát huy tác dụng, chỉ giao thủ vài chiêu mà tốc độ tên đó đã chậm lại, Ngư Ấu Trần thừa cơ đâm hắn một nhát, khiến tay hắn chảy máu, kiếm cũng lập tức rơi xuống đất.
“Chạy !” Trong lòng thấy tình thế bất lợi, bọn họ chuẩn bị đào tẩu.
Nhưng mà cửa sổ lẫn cửa lớn đều bị Lôi Nhị đóng lại, tưởng chừng như cá đã trong chậu, ai ngờ, “Phanh” một tiếng. Ngư Ấu Trần trơ mắt nhìn cửa lớn bị phá thành 4 mảnh, mấy tên đó hợp lại đem toàn lực phá cửa xông ra ngoài.