“Ấu Trần thì đã thành thân, kế tiếp chính là Thần Sương.” Thu Nhị nương hớn hở nói với Ngư Dệu Thiên về hôn sự của Thần Sương, “Ngày thành hôn cũng gần sắp đến rồi, có phải chúng ta cũng nên thu xếp mọi chuyện không?”
Ngư Diệu Thiên lại chẳng có tí gì là vui mừng, chỉ thản nhiên đáp, “Việc này bà cứ xem rồi làm đi, từ ngày mai tôi sẽ ở lại doanh trại, trong khoảng thời gian này có chút việc phải giải quyết.”
Nghe nhắc đến hôn sự của mình,Ngư Thần Sương rất vui mừng, nhưng nghe Ngư Diệu Thiên nói vậy, tươi cười trên mặt cô lập tức tắt ngấm, mếu máo nói, “Cha, đây là chung thân đại sự của con.”
Thu Nhị nương âm thầm nháy mắt với Thần Sương, lúc này mới quay sang hỏi Ngư Diệu Thiên, “Chẳng lẽ xảy ra chuyện này sao?”
Kinh Châu là nơi trọng yếu của nước Hạ Thương, những năm gần đây Hạ Thương và Đông Đan đã nhiều lần giao chiến với nhau. Mấy năm nay coi như chiến sự đã bình ổn, nhưng nghe Ngư Diệu Thiên phải đích thân đến doanh trại trấn thủ, Thu Nhị nương cũng lờ mờ hiểu được có gì đó bất ổn.
Tùy rằng là người trong nhà, nhưng Ngư Diệu Thiên lại không tiết lộ cho ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trấn an nói, “Yên tâm, không có gì đâu. Chỉ là gần đây quân tình có chút biến đổi, muốn tăng mạnh phòng bị mà thôi.”
Ngư Ấu Trần nghe xong, rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, hiếu kỳ hỏi, “Thành Kinh Châu những năm gần đây đều rất bình yên, cũng không có nhiều thiên tai, binh hùng tướng mạnh, quốc thái dân an, quân tình sao lại có biến đổi?”
Ngư Diệu Thiên nhìn cô, lại liếc nhanh Quân Vô Nặc đang ngồi cạnh, có chút không được tự nhiên, ông hắng giọng nói, “Đây là chính sự, con không hiểu.”
Ngư Ấu Trần lơ đễnh nhíu mày, kỳ thật, mấy năm nay cô cũng lăn lộn ở quân doanh không ít, cái gọi là chính sự, cô cũng biết được ít nhiều. Có đôi khi cô còn cùng cha bàn về thế cục chinh chiến. Hiển nhiên thời điểm hiện tại không thích hợp để bàn chuyện này. Bởi vậy, cô cũng hiểu rõ nên không có hỏi nhiều.
Trở về phòng, Ngư Ấu Trần vẫn thất thần, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh mình có người đi theo, quay đầu vừa lúc nhìn thấy Quân Vô Nặc.
Cô chớp mắt vài cái, thiếu chút nữa nhịn không được mở miệng quát hắn sao lại đi theo mình, nhưng cô lập tức nhớ lại bọn họ đã thành thân, hiện tại ở chung một phòng.
“Bộ mặt kinh ngạc đó, chẳng lẽ giờ mới nhớ đến ta?” Quân Vô Nặc chế giễu cô, từ lúc cô hồi phủ đến giờ, cả người cứ thất thần, nói không chừng đúng là như vậy.
Tâm trạng Ngư Ấu Trần đã không tốt, còn bị hắn chế giễu, bực tức trả lời, “Điều đó có nghĩa là ngươi giống như là không khí vậy.”
Quân Vô Nặc hơi hơi nhíu mày, “Xem ra, ta phải nghĩ biện pháp gia tăng ấn tượng với phu nhân.”
Mắt hắn mang theo tia giễu cợt cùng mờ ám, làm cho Ngư Ấu Trần nhất thời lạnh cả sống lưng, hắn nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đang bày mưu gì với cô nữa?
Ngư Ấu Trần cảnh giác đảo mắt quanh khắp phòng một lần, lại hít khụt khịt, trong phòng không có gì biến hóa, cũng không có mùi lạ.
Hành động của cô làm Quân Vô Nặc nhịn không được mà cười to, “Không cần phải khẩn trương như vậy, ta sẽ không hạ độc phu nhân đâu, cũng sẽ không dùng thuốc mê.”
Cô khẩn trương sao? Mặt Ngư Ấu Trần đỏ lên, đang muốn phản bác lại, thì Quân Vô Nặc nói tiếp, “Như vậy thì quá lãng phí tiền bạc, đối phó với phu nhân, như vậy cũng được rồi.”
Hắn chìa hai ngón tay đến trước mạt cô, Ngư Ấu Trần lập phản xạ có điều kiện lui về phía sau, chờ lúc phát hiện hắn không phải điểm huyệt mình, cô mới ý thức được mình bị hắn trêu đùa. Quân Vô Nặc cười đến tận khi vào bên trong phòng mà vẫn chưa dứt.
Đáng giận!
“Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong, cô tắm luôn không?” Tiểu Mễ xuất hiện ở cửa, lên tiếng hỏi.
Ngư Ấu Trần lúc này mới ý thức được phiền toái, cô muốn tắm rửa, nhưng Quân Vô Nặc lại ở trong phòng, làm sao bây giờ?
“Được rồi, em lui xuống trước đi.” Cô đuổi Tiểu Mễ đi, sau đó quay đầu nhìn Quân Vô Nặc, thì đã thấy hắn ung dung nhìn mình, bộ dáng như thể xem cô sẽ mở miệng nói thế nào.
Ngư Ấu Trần cắn chặt răng, nói, “Ta muốn đi tắm, ngươi đi ra ngoài đi.”
“Hai chúng ta là vợ chồng, có vấn đề gì sao?” Quân Vô Nặc ngồi ở mép giường, không có vẻ gì là muốn đi, nói, “Dù sao ta cũng là không khí, phu nhân cứ coi như không nhìn thấy ta đi.”
Ngư Ấu Trần hối hận, hắn không phải là không khí, hắn còn hơn cả không khí nữa, quả thực cứ như âm hồn bất tán. Cô chỉ biết, cô không đắc tội với tiểu nhân.
“Được rồi, ngày hôm qua không phải ngươi còn nợ ta một chuyện sao?” Cũng may, đối với mấy chuyện có lợi cho mình, Ngư Ấu Trần luôn nhớ rất rõ, lập tức nghĩ tới đối sách, “Vậy dùng cái này làm điều kiện đi, từ này về sau ta tắm rửa thì ngươi phải đi ra ngoài.”
“Như vậy đi, ta không nhìn trộm.” Quân Vô Nặc nghĩ nghĩ đáp.
Ngư Âu Trần liếc mắt nhìn bình phong cách giường không xa, lại nhìn Quân Vô Nặc ngồi ở mép giường, nói, “Được, nhưng nếu ngươi thất tín, ngươi phải đi ra ngoài mà ngủ.”
“Ta luôn luôn giữ lời hứa.” Quân Vô Nặc nhìn cô cười, “Mà phu nhân chẳng lẽ định thất hứa với ta sao ?”
Ngư Ấu Trần lập tức nghĩ đến chuyện đánh cuộc với hắn trước khi hai người thành thân, nếu cha cô đồng ý hôn sự này, cô phải kêu hắn là phu quân. Cô làm bộ như không biết chuyện gì, nói, “Nước sắp nguội, ta đi tắm.”
Đây là lần tắm nhanh nhất của Ngư Ấu Trần, chờ đến phiên Quân Vô Nặc đi tắm, trong lòng cô bắt đầu khẩn trương. Tối hôm qua là vì hắn trúng thuốc mê, không biết đêm nay hắn có thể hay không……
Cuối cùng, cô chui vào mền, quyết định giả bộ ngủ.
Một Lúc sau, tiếng bước chân từ bình phong đến gần bên giường, ngay sau đó, mền bị xốc lên, lưng Ngư Ấu Trần hướng ra ngoài, cảm giác được thân thể nóng của hắn đang tiến vào trong mền. Nhất thời cả người cô cứng đờ, nhắm mắt thật chặt.
“Nằm ngủ xa vậy sao ?” Giọng nói Quân Vô Nặc cất lên, Ngư Ấu Trần giả bộ ngủ không trả lời, mà Quân Vô Nặc cũng không cần cô trả lời, trực tiếp ôm eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Ngư Ấu Trần muốn giãy dụa, nhưng cánh tay hắn cứ như là sắt thép ôm chặt người cô, cô càng muốn thoát, hắn càng ôm chặt hơn, sau một lúc cô phản kháng, Quân Vô Nặc rốt cuộc phát hỏa.
“Nàng còn lộn xộn, ta sẽ nằm lên người nàng.” Hắn thấp giọng uy hiếp.
Ngư Ấu Trần cứng đờ người, động cũng không dám động. Nói về sức mạnh, cô thật sự không phải đối thủ của hắn.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, lực tay Quân Vô Nặc mới thả lỏng một chút.
Trong phòng yên ắng, Ngư Ấu Trần nằm cuộn trong lòng hắn, ánh mắt bất an đảo liên tục. Kỳ lạ, hắn sao chỉ có ôm cô, giống như là không định làm gì hết.
Hắn mà tốt vậy sao ? Hay là chờ cô ngủ say rồi…. Ngư Ấu Trần lập tức cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ này. Vợ chồng thì phải luôn như vậy đúng không ?
Cô không phải giống như những khuê nữ khác, suốt ngày ở lì trong phòng, đối chuyện nam nữ, cô cũng biết chút ít, nhưng nói hiểu cặn kẽ thì chưa hẳn là như vậy. Nghĩ đến hôm qua Quân Vô Nặc cũng chỉ ôm cô ngủ, cô liền đỡ sợ hơn.
Nhưng cái kia….Cái gì kết tinh của vợ chồng, nhất định là vì sinh con nên mới không thể không làm chuyện đó, mà Quân Vô nặc hiện tại hình như không muốn có con, cho nên mới không động tới cô.
Nghĩ như vậy, cô càng yên tâm hơn. Tuy rằng có thêm một người làm cô không quen, nhưng cũng không hẳn là chán ghét. Cánh tay hắn ôm thật ấm áp, trên người còn thoang thoảng mùi thơm, thật thoải mái.
Quân Vô Nặc lại không biết được suy nghĩ trong lòng cô, cảm giác thân mình cứng đờ của cô dần thả lỏng, khóe môi không khỏi cười mỉm, mở miệng hỏi, “Nàng quan tâm đến vấn đề chính sự sao ?”
“Hả ?” Ngư Ấu Trần không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, đáp, “Thân là thành viên của phủ tướng quân, quan tâm một chút cũng có vấn đề sao ?”
Quân Vô Nặc làm như cân nhắc điều gì đó, một hồi lâu mới nói, “Như vậy, chắc nàng cũng nghe một số chuyện về việc tấn phong thái tử ?”
“Ngươi nói chuyện ba cái Vương gia cái gì đó hả ?” Ngư Ấu Trần phấn khởi trả lời, “Nhưng thật ra nghe người ta nói tuyển tú nữ lần này là vì muốn tấn phong thái tử, không ít người đang xôn xao không biết ba cái Vương gia kia ai là người được hy vọng nhiều nhất.”
Cái gì mà ba cái Vương gia ? Quân Vô Nặc hơi nhíu mày, xoa nhẹ đầu cô, nói, “Cho nên, tuy rằng ngoài mặt mọi thứ đều yên ổn, nhưng chưa biết lúc nào sẽ phát sinh nội biến.”
Hắn nói như vậy Ngư Ấu Trần lập tức hiểu, cho nên cha cô mới đề cao cảnh giác, ngăn chặn giặc ngoại xâm, “Nói như vậy, sẽ lập thái tử thật sao ? Nhưng ta nghe nói hoàng thượng thân thể không tốt lắm, cũng là thật hả ?”
Cô hiếu kỳ nói, “Ngươi có nghe gì từ kinh thành không ? Ngươi có từng nghe qua chuyện hoàng thượng muốn lập ai làm thái tử không ?”
“Nàng nghĩ sao ? Dân thành Kinh Châu không phải rất thích đàm luận mấy chuyện này sao ? Nàng cho rằng ai có khả năng nhất ?” Quân Vô Nặc không đáp mà hỏi lại.
“Chuyện Cẩn Vương chắc hẳn cũng không phải là lời đồn bậy bạ, nghe nói hắn vì đào hôn nên trốn khỏi kinh thành.” Nghĩ đến đây, Ngư Ấu Trần cũng có chút tiếc nuối, nhịn không được than thởn nói, “Ngươi nói xem, thiên kim nhà ai mà dọa Vương gia nghe nói là ôn nhu như ngọc đến chạy bán sống bán chết ?”
“Lời đồn thì sao có thể tin được.” Quân Vô Nặc thản nhiên đáp lời.
“Chẳng lẽ ngươi biết nội tình bên trong ?”
Ngư Ấu Trần kỳ thật chỉ là thuận miệng mà hỏi, thấy Quân Vô Nặc do dự không trả lời, cười nói, “Chúng ta như vậy có tính là nghị luận chính sự không ?”
“Không tính.” Quân Vô Nặc cúi đầu nhìn cô, nói, “Nhiều lắm chỉ là vợ chồng trò chuyện thâu đêm thôi.”
Đi chết đi ! Ai vợ chồng với hắn chứ ? Nhưng nghĩ đến bản thân quên mất chuyện hắn đang nằm ở trên giường, còn cùng hắn trò chuyện, mặt Ngư Ấu Trần nóng lên.
Quân Vô Nặc như không phát hiện điều gì khác lạ, đột nhiên đổi đề tài, nói, “Ngày mai nếu rảnh, chúng ta đi hồ Yên Ba, chỗ đó có tửu lâu cũng không tệ lắm.”
Dẫn cô đi tửu lâu ? Ngư Ấu Trần mặc dù cũng ngờ vực, nhưng ngày mai cô quả thật không có chuyện gì làm, vì thể liền gật đầu đồng ý.
Nghe vợ chồng son muốn đi dạo hồ Yên Ba, Thu Nhị nương rất vui mừng, huých vào cánh tay Ngư Ấu Trần, nói, “Xem đi, Nhị nương nói không sai mà, con rể quả thật rất hiểu lòng người, thấy tâm trạng con không tốt, lập tức dẫn cô đi chơi giả sầu.”
“Con làm gì mà tâm trạng không tốt, Nhị nương đoán sai rồi.” Ngư Ấu Trần ngoài miệng nói thế, nhưng lại nhịn không được liếc mắt nhìn Quân Vô Nặc ở bên cạnh, là thật sao? Hơn nữa, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy? Cho dù là thế, hắn thiệt tốt vậy sao ?
Thu Nhị nương liếc mắt nhìn hai người một cái, cũng không so đo với Ấu Trần, tiễn hai người ra cửa.