Giọng nói của hắn rất êm tai, giờ phút này còn có chút khàn khàn đầy mờ ám, lại có chút quyến rũ kỳ diệu. Ánh mắt trở nên lạnh lùng không còn nồng ấm như trước, nhưng hắn đang mỉm cười nhìn cô.
“Ngươi là đô vôi liêm sỉ ! Ngươi không phải nói sẽ không làm bậy sao ? Ti tiện !” Ngư Ấu Trần vừa xấu hổ, vừa giận.
“Đã như thế, sao vừa rồi không hạ thủ ?” Quân Vô Nặc thích thú nhìn gương mặt đỏ gay của cô, thản nhiên chọc ghẹo.
Không sai, vừa rồi cô nên thừa dịp hắn không phòng bị, bóp cổ hắn cho chết luôn, nhưng lại theo bản năng không hề ra tay. Giờ phút này nghe hắn nói vậy, Ngư Ấu Trần cảm thấy hối hận, nhíu mày nói, ”Ngươi cho rằng ai cũng ti bỉ như ngươi sao ? Ta chỉ là khinh thường đánh lén mà thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, cô vung tay lên, đánh về phía hắn.
Trong nháy mắt, cô hình như thấy Quân Vô Nặc khóe môi đang cười, nhưng chỉ là trong chớp mắt, lập tức một trận long trời lở đất diễn ra, cô còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, thì đã bị Quân Vô Nặc xoay người áp chế, cũng giữ chặt cổ tay cô.
Quân Vô Nặc khẽ vuốt ngón tay ngọc ngà của cô, trêu chọc nói, “Vừa rồi ở trên người ta sờ tới sờ lui, là cánh tay này sao ?”
“Sờ cái gì mà sờ, ta làm gì có ?” Ngư Ấu Trần lập tức biện minh, nhưng trí nhớ chết tiệt lại mơ hồ, cô nửa mơ nửa tình trong lúc đó hình như là có đụng đến cái gì, chẳng lẽ thật sự là thân thể hắn ?
Nhìn xuống phía dưới, Ngư Ấu Trần giờ mới phát hiện, giờ phút này nam nhân phía trên cô quần áo không chỉnh tề, vạt áo hở hết, lộ ra khuôn ngực rộng rắn chắc.
Cô đột nhiên nhớ lại cảm giác sờ vào một đóng vải, trên mặt đột nhiên cứng đờ.
“Nhớ rồi sao ?” Quân Vô Nặc cúi đầu tới gần cô, “Ngươi nói xem, khoản nợ này phải tính thế nào ?”
Cho dù cô có sờ soạng hắn, hắn cũng không nên leo lên người cô mà cưỡng hôn ? Hơn nữa, còn hôn rất lâu, bây giờ còn kiếm cô tính sổ sao ? Nhưng những điều này Ngư Ấu Trần ngượng ngùng không nói ra miệng, vì thế, đơn giản không nói, trực tiếp tung quyền cước.
Chỉ tiếc đang ở trên giường chật hẹp, khó có thể thi triển võ công, mà Quân Vô Nặc lại né tránh nhanh chóng, mặc cho cô ra chiêu, luôn bị hắn khống chế. Quyền cước phong ảnh bay toán loạn, cuối cùng, hai người đấu từ trên giường xuống tới dưới đất.
Thấy hắn né tránh và né tránh, Ngư Ấu Trần càng thêm bực tức. Nghĩ đến hắn ỷ vào công phu mà xem thường cô, cô rốt cuộc bất chấp có xảy ra tai nạn chết người, cầm thanh kiếm đánh loạn xạ.
Mặt trời đã lên cao, Ngư Diệu Thiên cùng Thu Nhị nương muốn đến kêu hai người thức dậy, liền nghe được trong phòng có tiếng đánh nhau, Thu Nhị nương vội vàng lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, vừa vặn nhìn thấy tay Ngư Ấu Trần cầm kiếm bị Quân Vô Nặc phía sau giữ chặt, cả người đứng không vững bổ nhào vào lòng hắn.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, Ngư Ấu Trần liền đẩy Quân Vô Nặc ra.
Vẫn là Ngư Diệu Thiên điềm tĩnh, hắng giọng nói, “Hôm nay là ngày lành của các con, sáng sớm tinh mơ mà đã đánh nhau sao ?”
Nào đoán được, ông vừa nói xong, Ngư Ấu Trần càng thêm tức giận, đi đến bên cạnh Ngư Diệu Thiên, oán trách nói, “Cha, tối hôm qua cha bỏ thuốc mê vào đồ ăn phải không ?”
Gương mặt già nua của Ngư Diệu Thiên tái lại, ngập ngừng nói, “Đương nhiên không phải.” Người làm cha sao có thể thừa nhận chính mình đánh thuốc mê con gái mình chứ ?
Được rồi, lời này có vấn đề, phải sửa lại một chút, nào có người cha bỏ thuốc mê con gái mình chứ ? Ngư Diệu Thiên liếc mắt nhìn Quân Vô Nặc, trong lòng thầm nghĩ, “Con rể, oan ức này phải do con gánh rồi “.
Ngư Ấu Trần đương nhiên là tin tưởng cha cô, lập tức quay đầu quăng cho Quân Vô Nặc ánh mắt hàm chứa ý nghĩa “Nhìn đi”, sau đó cô liền quay sang hỏi Thu Nhị nương, “Nhị nương, còn chuyện khóa cửa thì sao ?”
“Hả ? Khóa….” Thu Nhị nương bất lực nhìn sang Ngư Diệu Thiên, Ngư Diệu Thiên quay đầu về hướng khác như việc không liên quan đến mình. Chuyện thuốc mê còn có thể giá họa cho con rể , chuyện khóa cửa thì làm sao mà nói dối được ? Tình thế cấp bách, Thu Nhị nương linh động nói, “Đúng rồi, thành thân thì phải dùng khóa đồng tâm, làm nãy giờ ta đi kiếm, ta trở về chuẩn bị đây.”
Nói xong, Thu Nhị nương cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Ngư Diệu Thiên cũng muốn đi, nhưng lo lắng hai người lại đánh nhau tiếp, nhất thời có chút do dự, lảng tránh nói, “Hôm nay là ngày đại hỷ, chúng ta phải ăn một bữa cơm đoàn viên. Các con mau mau rửa mặt thay đồ, rồi ra tiền sảnh đi.”
Ngư Ấu Trần nhìn hướng Thu Nhị nương đi ra, nhất thời lửa giận chỉ có thể đổ vào người Quân Vô Nặc, nghe cha cô nhắc đến chuyện thành thân, không khỏi mở miệng nói, “Cha, nếu dược không phải cha hạ, mà là hắn hạ, thì cha làm sao có thể gả con cho một tên tiểu nhân âm hiểm vô sỉ như vậy ?”
Lúc trước, một lòng muốn thúc đẩy hôn sự này, Ngư Diệu Thiên quả thật không nghĩ đến hậu quả của vấn đề, ông bị Ngư Ấu Trần hỏi đến 囧 (ý nghĩa là á khẩu), chỉ nghiêm mặt nói với Quân Vô Nặc, “Vô Nặc, chuyện này là sao ?”
Quân Vô Nặc hiển nhiên không ngờ đến tội danh này lại rơi xuống đầu hắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Biết rõ ai là người đã hạ dược, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có thể xấu hổ đứng tại chỗ.
Lúc này đây bị Ngư Diệu Thiên chất vấn, đương nhiên hắn không thể im lặng được nữa, lập tức nghĩ nghĩ, nói, “Việc này quả thật vẫn bối đã làm sai, quả thật rất hổ thẹn.” Nói xong, hắn nhìn về phía Ngư Ấu Trần, nói, “Coi như ta nợ nàng, thế nào ?”
Ngư Diệu Thiên gật gật đầu, rất hài lòng với thái độ của con rể. Ngư Ấu Trần lại không như vậy, ngờ vực nhìn hắn, nói, “Hủy bỏ hôn lễ, coi như ngươi trả nợ cho ta.”
Quân Vô Nặc từ tốn nói, “Còn khoản nợ sáng nay, thì nên tính thế nào?”
Cha cô còn ở nơi này, thế mà hắn dám nói xằng nói bậy sao ? Ngư Ấu Trần nhất thời đỏ mặt, giọng nói trầm xuống, oán hận nói, “Không phải đã thanh toán xong rồi sao ?”
“Tính chất không giống nhau, làm sao đã thanh toán xong?” Quân Vô Nặc ám muội nhìn cô, cười đến tà mị, “Cần ta giải thích một chút không ?”
Được, coi như hắn khôn ngoan !