Quay đầu nhìn A Thanh điềm tĩnh đứng sau lưng mình, cô nói, “A Thanh, Vương gia phái ngươi đến đây, có giao phó ngươi chuyện gì không?”
“Dạ có.” A Thanh thoạt nhìn 17, 18 tuổi, vẻ mặt chín chắn, đáp, “Vương gia nói trong khoảng thời gian này không có nhiều cơ hội gặp Vương phi, đặc biệt lệnh cho nô tì theo hầu Vương phi, Vương phi muốn gì hoặc không hiểu chuyện gì trong cung hay không biết chỗ nào thì có thể hỏi A Thanh.”
Cô cũng tò mò, là nha hoàn hầu cận Quân Vô Nặc chắc cũng biết ít nhiều chuyện của hắn, Ngư Ấu Trần cũng không quanh co, nói, “Vậy ngươi nói cho ta nghe chút ít về mấy cô nương kia đi, ta chỉ nghe nói là bọn họ quen biết Vương gia, nhưng không biết cặn kẽ giao tình giữa bọn họ.”
A Thanh cũng nghiêm túc trả lời, “Từ tiểu thư là cháu gái của nội các đại học sĩ, vì thường cùng các hoàng tử đọc sách cho nên cũng ít nhiều quen biết với các hoàng tử. Thượng Quan tiểu thư là thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư, học sâu hiểu rộng, được Hoàng Thượng tán thưởng, cho nên được phép ra vào cung thường xuyên. Trong một lần mừng thọ Hoàng Thượng, nàng và Vương gia thi ngâm thơ và nàng thua, từ sau lần đó nàng thường tìm Vương gia thảo luận thi họa, cũng không coi là thân thiết.”
Nói tới đây, A Thanh hơi ngập ngừng, thấy Ngư Ấu Trần cũng không có biểu lộ gì, mới nói tiếp, “Sài tiểu thư là thiên kim của Công Bộ Thị Lang, Công Bị Thị Lang từng môn hạ (học trò or cấp dưới) của quốc cửu (cậu) của Vương gia , quan hệ cũng sâu xa. Một lần Sài tiểu thư đi chùa dâng hương vô tình bị cảm nắng, đúng lúc bị Vương gia bắt gặp, liền đem nàng về phủ nghỉ ngơi. Sau này ngày lễ tết nàng đều đến Vương phủ tặng lễ vật như lời cám ơn.”
“Về phần Lạc tiểu thư, nàng là cháu gái của Ngự Sử đại nhân, nàng đàn rất hay, thường được mời đến đàn trong dạ tiệc hoàng cung. Vốn nàng và Cần Vương quen thân với nhau, nhưng không biết vì lý do gì lại đột nhiên chạy tới bên Vương gia, Vương gia từng nói rõ với nàng, tưởng nàng biết khó mà lui, ai ngờ không biết nàng bị gì mà về sau bất hòa với Cần Vương, đối với Vương gia càng thân thiết hơn.”
Nghe qua, mấy người họ cũng không có quan hệ mật thiết gì với Quân Vô Nặc, tuy rằng Từ Tử Mộng là thanh mai trúc mã với hắn, Thượng Quan Tình Thanh chỉ là hồng nhan tri kỷ, còn Sài Ngọc thì chỉ là anh hùng cứu mỹ nhân, về phần Lạc Thanh Liên thì tình đơn phương mà thôi…
Tuy nhiên cô rất tin tưởng Quân Vô Nặc, cho nên nghe A Thanh nói, cô cũng không để tâm nhiều lắm.
Thấy Ấu Trần vẫn thản nhiên như không, giọng điệu của A Thanh cũng ôn nhu đi nhiều, nói, “Vương gia nói, mấy tiểu thư đó tuy rằng có quen biết với Vương gia, Vương phi cũng không cần phải để ý, chỉ cần chung sống bình thường là được.”
“Ừ, nếu ngươi gặp chàng thì nói chàng cứ yên tâm.” Lúc mở quán trọ cô cũng đã gặp qua nhiều hạng người, cùng mấy tiểu thư khuê các ở chung vài ngày cũng chẳng có việc gì khó.
“Dạ.” A Thanh đáp lời, lại do dự một hồi, mới nói, “Bẩm Vương phi, còn có một việc, Vương gia đặc biệt căn dặn A Thanh.”
Thấy A Thanh thận trọng, Ngư Ấu Trần cũng khẩn trương hẳn lên, “Chuyện gì, nói thẳng đi.”
A Thanh nhỏ giọng nói, “Vương gia nói, trong cung quan hệ phức tạp, thân phận các vị tiểu thư cũng không thấp, tương lai phú quý do trời định, Vương phi và các nàng ở chung nhớ phải cẩn thận một chút.”
Lời này đã quá rõ ràng, ngôi vị hoàng thượng không biết sẽ truyền cho Vương gia nào, nói không chừng một trong bọn họ có thể trở thành hoàng hậu tương lại hoặc phi tử chẳng hạn, cho nên ở chung với nhau cũng là cả vấn đề. Quan trọng nhất là, cô không quen cuộc sống trong cung, cũng chẳng biết mọi chuyện phức tạp thế nào, sợ rằng sẽ bị người khác lợi dụng.
“Ta đã biết.” Ngư Ấu Trần cười trả lời, “Dù sao còn có ngươi ở cạnh, không biết gì thì ta sẽ hỏi ngươi.” Quân Vô Nặc phái A Thanh đến hầu cận mình, chắc chắn là có dụng ý của hắn.
A Thanh thấy Ngư Ấu Trần là người hiểu chuyện, khoan dung độ lượng, cũng không kiêu ngạo, cô cũng có thiện cảm với chủ tử của mình, đáp, “A Thanh sẽ tận tâm tận tụy hầu hạ Vương phi.”
Quy củ trong cung quả thật là rườm rà, từ lời nói đến đi đứng, nhất cử nhất động đều đòi hỏi nghiêm khắc. Ngư Ấu Trần ban ngày học cách đi đứng, hành lễ, mấy tú nữ khác đều đã học qua rồi, vì thế cả một người tập cùng, cô cũng không có.
Đến buổi chiều, thượng nghi (người dạy lễ nghi cung đình) rốt cuộc mới cho cô về, dù sao nhàn rỗi không việc gì làm, nghe nói các tú nữ khác luyện tập tài nghệ ở “Lâm Lang Các”, Ngư Ấu Trần tò mò cùng A Thanh qua bên đó xem.
Muốn đến “Lâm Lang Các” thì phải đi ngang qua ngự hoa viên, hôm qua Từ Tử Mộng cũng dẫn cô đi một lần, lúc ấy đi vội quá cũng không có thời gian xem xét tỉ mỉ, bây giờ lại rảnh rỗi, Ngư Ấu Trần chầm chậm thả bộ, đúng mùa này hoa túy phù dung đang nở, cô muốn đi qua bên khu vườn bên kia để ngắm hoa.
“Liên nhi, sao hắn còn chưa đến vậy? Ngươi có nghe lầm không đó?” Một giọng nói quen thuộc truyền ra từ một góc, Ngư Ấu Trần giật mình hoảng sợ, theo bản năng lập tức dừng lại.
“Nô tỳ nghe rõ ràng mà, Kỳ Vương gia sáng nay vừa hồi cung, Hoàng Hậu triệu ngài ấy vào cung dùng bữa tối, cho nên thường thì chiều vào khoảng thời gian này ngài ấy muốn đến cung Thanh Cư thì sẽ đi qua đây.” Một giọng nói sợ sệt nhỏ giọng đáp.
“Ta cáo ôm mới không cần luyện tập, đã ở đây hơn nửa canh giờ rồi, nếu chờ không thấy Kỳ Vương gia đến, xem ta trừng trị nha đầu chết tiệt ngươi thế nào.” Giọng nói quen thuộc tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, lại thúc giục nói, “Lập tức chạy nhanh ra đường lộ xem cho ta.”
“Hình như là Lạc tiểu thư.” A Thanh cũng không hứng thú với việc này, nhưng giọng nói cũng tự giác nhỏ xuống.
Lạc Thanh Liên? Ngư Ấu Trần không khỏi buồn cười, nhớ rõ hôm qua A Thanh còn nói Lạc Thanh Liên rất ân cần với Quân Vô Nặc, không ngờ chớp mắt một cái lại chuyển hướng sang Kỳ Vương? Cô ta chuẩn bị mai phục ở chỗ này giả bộ tình cờ gặp sao?
Tuy rằng có chút tò mò, nhưng Ngư Ấu Trần đương nhiên không thể ở đây chờ xem kịch vui được, người ta muốn dụ dỗ Kỳ Vương hay không không liên quan đến cô. Lập tức nói với A Thanh, “Đi thôi.”
Vừa mới đi được hai bước, giọng nha hoàn Lạc Thanh Liên hối hả vang lên, “Tiểu thư, mau mau, mau chuẩn bị tốt đi, Kỳ Vương gia đến rồi kìa.”
Ngư Ấu Trần rốt cuộc nhịn không được dừng lại, nấp đằng sau tán hoa, muốn xem thử Lạc Thanh Liên định giở trò gì. A Thanh vừa định ngăn lại, thì lại bị ánh mắt của Ấu Trần ý bảo cô chớ có lên tiếng, vì thế cũng chỉ phải tuân theo lời Ấu Trần.
Lạc Thanh Liên mặc quần áo lụa mỏng màu tím, được nha hoàn dìu, bộ dáng thướt tha yểu điệu đi trong vườn hoa túy phù dung, đúng thật là bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Mà ở cuối lộ, một bóng dáng áo đen đang đi về phía này, nói vậy chính là Kỳ Vương.
“Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô đã bệnh trong người mà còn tản bộ nữa, nếu nhiễm phong hàn thì sao?” Nha hoàn vừa trách mắng vừa dìu tiểu thư nhà mình hướng mục tiêu phía trước đi tới.
“Chỉ là hơi choáng váng thôi, không có gì đâu.” Lạc Thanh Liên “yếu ớt” ngẩng đầu, nhìn mấy nhánh hoa túy phù dung, dịu dàng nói, “Nghe nói Kỳ Vương gia lần này hoàn thành tốt nhiệm vụ, nạn dân Giang Nam đều được dẹp yên, mấy quan viên ăn hối lộ cũng bị trừng trị thích đáng. Ta thấy hoa túy phù dung năm nay nở đẹp hơn năm ngoái, đây là điềm tốt, chúng ta tản bộ thêm một chút đi, ta cũng mới vừa sáng tác được một thủ khúc “Thịnh thế yên hoa” , ở đây đúng thật là nơi tạo nguồn cảm hứng tốt mà.”
Chủ tớ kẻ xướng người họa, đúng thật là cùng một giuộc mà. Nếu Ngư Ấu Trần không nghe đoạn đối thoại trước đó của bọn họ, sợ cũng bị hai người này gạt rồi.
Nha hoàn kia vẫn tận tâm làm hết bổn phận của mình, đáp, “Thịnh thế yên hoa? Tiểu thư muốn dùng thủ khúc hiến nghệ sao?”
Lạc Thanh Liên vừa thưởng hoa, nói, “Thịnh thế phồn vinh, Hoàng Thượng trị vì hưng thịnh, lại có Kỳ Vương tài hoa vĩ lược, chẳng lẽ không đáng để ca tụng sao? Ta thật ra không có tham vọng như Từ tỷ tỷ và Thượng Quan tỷ tỷ, phải đấu đá để giành được cái mình muốn, chỉ cần bày tỏ một chút tâm ý là đủ rồi.”
Đang lúc nói chuyện, tầm mắt chậm rãi nhìn xung quanh, lúc này mới “đột nhiên” nhìn thấy bóng dáng áo đen đang đừng gần mình, Lạc Thanh Liên đầu tiên ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền hành lễ, nói, “Thần nữ Lạc Thanh Liên thỉnh an Kỳ Vương, không biết Kỳ Vương giá lâm, Thanh Liên thất lễ.” Nha hoàn bên cạnh cũng gấp gáp quỳ xuống thỉnh an.
Nam tử áo đen nhìn cũng trạc tuổi Quân Vô Nặc, nhưng màu sắc quần áo cả hai hoàn toàn tương phản, mà quần áo trên người cũng không tài nào che dấu được sự sơ lãnh của hắn. Thừa hưởng vẻ đẹp tinh tế của Hoàng Hậu, chỉ đôi mắt không hề có tí ấm áp nào cả, vô cùng lạnh lẽo, hắn liếc nhìn chủ tớ hai người trước mặt mình, hàn ý khiếp người đủ để người ta không dám nhìn trực diện.
“Miễn lễ.” Kỳ Vương thờ ơ nói, thậm chí cũng không có ý định đứng lại tiếp chuyện, tiếp tục đi lướt qua người Lạc Thanh Liên.
Đã dành nhiều tâm tư và thời gian chờ Kỳ Vương ở đây, Lạc Thanh Liên đương nhiên không cam lòng bỏ lỡ cơ hội như vậy. Kỳ Vương mới vừa đi qua người cô, cô lập tức giả bộ chóng mặt, ngã vào người hắn.
Tuy nhiên, Kỳ Vương không hề như trong dự tính đỡ lấy cô, không hề chạm qua người cô dù chỉ là vạt áo, Lạc Thanh Liên ngã vào hư không, lảo đảo suýt nữa là ngã sấp xuống đất.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Nha hoàn hầu cận nhanh tay lẹ mắt bước lên phía trước đỡ Lạc Thanh Liên, thay chủ tử nhà mình giải thích, “Cô xem đi, cô còn chưa hết chóng mặt, không nên đến bên hồ phổ nhạc.”
Kỳ Vương không đỡ Lạc Thanh Liên, cũng dừng lại xem, nhưng chỉ là liếc mắt nhìn chủ tớ hai người, chẳng hề mở miệng hỏi han gì.
Cứ như vậy, Lạc Thanh Liên thật sự rất xấu hổ, ngượng ngùng trả lời nha hoàn nhà mình, “Ta không sao.” Sau đó hành lễ nói với Kỳ Vương, “Kỳ Vương gia, thần nữ cảm thấy không khỏe trong người, đã làm kinh động ngài.”
Ngư Ấu Trần cứ tưởng Kỳ Vương sẽ dửng dưng như không với Lạc Thanh Liên, cô ta sẽ chết cóng vì sự lạnh nhạt của hắn, ai ngờ đứng im một lúc lâu, hắn đột nhiên mở miệng nói, “Ngồi dưới tàng cây chờ lâu như vậy, chắc là mệt lắm ?”
Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không quay đầu nhìn, Lạc Thanh Liên sợ đến mức líu cả lưỡi, “Không, không có….”
Cô muốn giải thích mình không có ngồi đây chờ, vì lo lắng hoảng sợ, giọng nói cứ lí nhí trong họng, nghe qua cứ tưởng là cô ta đang trả lời câu hỏi “chắc là mệt lắm”.
Kỳ Vương cũng chẳng để ý Lạc Thanh Liên nói gì, vẻ mặt lạnh lùng như sương giá, tiếp tục đi về phía trước bỏ mặc Lạc Thanh Liên mặt mày đỏ bừng và nha hoàn sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Ngư Ấu Trần nhịn cười trốn ở sau thân cây, theo lý thuyết thì Kỳ Vương đã thấy Lạc Thanh Liên ngồi chờ mình đến từ đằng xa, cô cách đường lộ đến hai trượng, hẳn là sẽ không bị phát hiện mới đúng. Hơn nữa, dù cô cảm thấy cách ăn nói của Kỳ Vương dí dỏm bẩm sinh cũng không dám cười ra tiếng.
Nhưng mà đúnglúc này, Kỳ Vương đang chuyên tâm đi bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô đang trốn. Ngư Ấu Trần hoảng hồn, lập tức nấp sau thân cây, cả người không dám nhúc nhích, lần này sợ rằng đã bị hắn phát hiện.
Thật ra, cô cũng không cố ý muốn nghe lén nhìn lén, cho nên không cần phải sợ, mà có thể dửng dưng đi. Tuy nhiên, chờ đến khi cô nghĩ thông đạo lý này thì đã muộn, A Thanh đứng bên cạnh vừa nhìn thấy Kỳ Vương ngó qua đây, liền thành thật bước ra ngoài.
“A Thanh thỉnh an Kỳ Vương gia.”
Kỳ Vương vốn đang đi, chỉ là vô tình nhìn qua chỗ kia, nghe A Thanh vấn an hắn, hắn đột nhiên dừng lại. Sau đó, điều làm Ngư Ấu Trần không ngờ là hắn quay người đi qua chỗ cô.
Ngư Ấu Trần không dám tin vào mắt mình, đường đường một thiên kim của Ngự Sử đại nhân cũng không lọt vào mắt xanh của vị Vương gia này, giờ chỉ vì một câu thỉnh an của A Thanh, hắn lại cố ý đi qua đây?
“A Thanh? Ngươi sao lại ở đây?” Khuôn mặt lạnh nhạt của Kỳ Vương hồ nghi, đồng thời đảo mắt chung quanh, nhìn về phía thân cây Ngư Ấu Trần đang đờ người đứng bất động.
A Thanh vừa nháy mắt với cô, vừa giải thích với Kỳ Vương, “A Thanh phụng mệnh Vương gia tiến cung hầu hạ Vương phi.”
Chỉ trong chớp mắt, Ngư Ấu Trần vốn đang khiếp sợ hồi phục tinh thần, bước ra từ phía sau thân cây, tao nhã thi lễ, nói, “Thần nữ Ngư Ấu Trần thỉnh an Kỳ Vương.”
“Ngư Ấu Trần?” Kỳ Vương cũng chẳng xa lạ gì với cái tên này, hắn nhìn cô đăn đăm, nét mặt lạnh lùng tuy rằng không có cảm xúc gì, nhưng giọng nói vẫn ôn tồn, “Thì ra là hoàng tẩu, không cần đa lễ.”
Nghe hắn xưng hô hoàng tẩu, Ngư Ấu Trần lúc này mới nhớ, Kỳ Vương là con trai thứ chín của Hoàng Thượng.
“Hoàng tẩu đang ngắm hoa à?” Kỳ Vương chẳng biết cố ý hay vô tình nhìn về phía chủ tớ Lạc Thanh Liên vẫn đang đứng sờ sờ ở đó, hỏi Ngư Ấu Trần.
“Đúng vậy, ngắm hoa.” Nếu ngay cả hắn cũng nói như vậy, Ngư Ấu Trần đương nhiên không thể thừa nhận mình rình rập. Nhưng mà cô cũng cần làm rõ một tí về hành động vừa rồi của mình, vì thế, bổ sung thêm, “Cũng thưởng nhân.”