Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn giả bộ điềm nhiên như không việc gì ngồi bên cạnh Quân Vô Nặc, đợi mọi người hành lễ xong.
Đến khi tất cả đã lui ra thì cũng đã đến giờ cơm trưa, Ngư Ấu Trần hôm qua chẳng ăn được gì, vừa vào đến nhà ăn, nhìn cả bàn đầy món ngon vật lạ, cô mới ý thức được bản thân đã đói bụng đến nỗi đụng cái gì cũng ăn, cũng chẳng nhớ đến chuyện hỏi thân phận các cô gái đó, nhanh chóng nhét đầy bao tử quan trọng hơn.
Còn lo lắng cô sẽ có khúc mắc, giờ nhìn cô vẫn ung dung ăn ngon miệng như vậy, Quân Vô Nặc cũng yên tâm, đồng thời lên tiếng trêu chọc cô, “Bổn Vương tự nhiên cảm thấy bản thân thất sách quá, phu nhân đã có được thể xác của ta, mà ngay cả chút ghen tuông cũng không có?”
Ngư Ấu Trần đang ăn miếng thịt, nghe hắn nói thế liền sặc ho sùa sụa, thiếu chút nữa là nghẹn chết rồi. Gì mà “đã có được thể xác của hắn” chứ? Rõ ràng tối hôm qua chính cô mới bị hắn ăn sạch sành sanh mới đúng.
Chật vật nuốt miếng thịt xuống, Ngư Ấu Trần nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói, “Ta nhớ chàng từng nói chàng không có thê thiếp, cũng sẽ không nạp thiếp, thì đương nhiên chẳng cần gì phải ghen cả.”
Cô nói rất thản nhiên, thật ra trong lòng cũng đang chờ hắn chủ động nói ra đáp án. Tuy nhiên, chưa biết rõ ràng mọi chuyện thì cô sẽ không nổi giận vô cớ hay nghi kỵ lung tung, đó cũng chẳng phải là tính cách của cô. Đương nhiên, nếu như những cô gái và hắn có gì mờ ám, cô chắc chắn cũng sẽ có chút ghen tị.
“Phu nhân đã tin tưởng ta như thế, vi phu cảm thấy rất mừng.” Quân Vô Nặc gắp đồ ăn cho Ấu Trần, nhìn cô vẻ đầy thú vị. Xem ra, trong khoảng thời gian này cô đã tiến bộ không ít, còn học được cách lấy tịnh chế động, hơn nữa còn rất ra dáng một Vương phi.
“Đây là những tài tử mà Phụ Hoàng ban thưởng, tính ra thì họ cũng đã nhập phủ 4, 5 năm nay rồi. Trước đây Vương phủ vẫn chưa có nữ chủ nhân, các nàng ấy cũng ít khi nào xuất hiện.”
Nghe hắn nói vậy, Ngư Ấu Trần cũng đã hiểu nhưng quả nhiên không ngoài dự tính của cô.
Mấy ngày nay sinh sống trong Hoàng Cung, cô ít nhiều hiểu rõ quy củ tổ chế, sau khi một Hoàng Tử trưởng thành, các trưởng bối đều đưa các cung nữ vào trong phủ của hắn. Những cô gái này không phải xuất thân từ dân thường, nếu may mắn được Hoàng Tử sủng hạnh, tất nhiên sẽ được tấn chức. Còn nếu số phận kém may mắn, có thể sẽ sống quãng đời còn lại trong Vương phủ.
Dĩ nhiên đối với những chuyện được ban thưởng thế này, đa phần đều có một tài tử hoặc mỹ nhân được phong hiệu, hưởng đãi ngộ Tứ phẩm, đối với gia đình cô gái đó mà nói cũng được xem như là phần thưởng.
Chỉ là không biết các cô gái đó có quan hệ gì với Quân Vô Nặc, nhưng nhìn biểu hiện của họ hình như có chút sợ hắn, ánh mắt cũng hơi lạnh nhạt, dẫu là thế, các nàng đã ở đây ròng rã 4, 5 năm, Quân Vô Nặc là thanh niên trai tráng, lại thêm bản thân hắn cũng rất ưu tú, hơn nữa còn liên quan tới chuyện lợi ích cá nhân, cho dù hắn có vô tình, các nàng ấy cũng không thể nào cứ bị động mãi, đã xảy ra chuyện gì chưa thì đúng thật rất khó nói.
Nghĩ thế, Ngư Ấu Trần dừng ăn, vốn muốn nói thẳng nhưng lại cảm thấy mấy chuyện này rất khó mở miệng. Huống chi, cô vừa rồi còn tỏ rất bình tĩnh tự nhiên, lúc này nếu mà hỏi hắn, khẳng định sẽ bị hắn chê cười ngay. Tuy nhiên, nếu không hỏi thì trong lòng lại suy nghĩ lung tung tự hù bản thân mình.
Nói không chừng, hắn lại dùng cách này để cô không nghi ngờ, để cô cho qua chuyện.
“Phu nhân còn nghi ngờ gì sao?” Nhìn cô muốn hỏi lại thôi, Quân Vô Nặc chợt thấy buồn cười, dứt khoát thay cô nói ra.
Vì thế, Ngư Ấu Trần cũng không giả bộ thêm nữa, trả lời, “Ta nghe nói, mấy cung nữ được ban thưởng cho chàng cũng coi như thị thiếp rồi còn gì, nếu thế thì quan hệ của các người có khác gì là vợ chồng đâu?”
Tuy cô cố sức bình thản, nhưng vẫn để hắn nhìn ra cô đang ghen. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ấu Trần, Quân Vô Nặc nhíu mày một tí rồi mới nói, “Tiểu Ngư, có một số việc đã làm thì phải chịu trách nhiệm đấy. Ta và các nàng ấy có quan hệ hay không chẳng lẽ nàng không biết sao?”
Cũng không chịu nghĩ tới hôm qua là ai hại hắn… Cô là người trong cuộc thế mà cái gì cũng đều không hiểu.
Tuy lời nói của hắn rất mập mờ, nhưng lần này Ngư Ấu Trần nghe là hiểu ngay, cô bẽn lẽn, “Tối hôm qua chàng rõ ràng là được…” Cô suy nghĩ dùng từ gì để hình dung nhưng rất khó mở miệng, đắn đo chần chừ một lúc cô kiên quyết nói, “Nếu không thì sao chàng lại biết nhiều như vậy?”
Quân Vô Nặc khẽ giật mình, nhịn không được cười rộ lên, “Xem ra phu nhân rất hài lòng với biểu hiện của ta ?”
Ban ngày ban mặt mà dám nói mấy lời này, Ngư Ấu Trần rốt cục cũng bực bội, nghiêm mặt hô, “Không được nói sang chuyện khác.”
“Được rồi.” Quân Vô Nặc bất đắc dĩ than nhẹ lấy, đột nhiên với tay kéo eo Ngư Ấu Trần, lợi dụng lúc cô không phòng bị ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi hắn, “Mấy khả năng lĩnh ngộ này tuỳ theo mỗi người thôi. Có người trời sinh ngu ngốc, có người trời sinh thông minh không thầy cũng tự thông tỏ.”
Khoan đã, ý hắn nói là gì thế, cô là trời sinh ngu ngốc, còn hắn trời sinh thông minh không thầy cũng tự biết sao?
Vốn bị hắn dụ dỗ mất cả chì lẫn chài, không hề có một chút quyền chủ động nào đã làm cô mất mặt lắm rồi, Ngư Ấu Trần còn chịu được sự trào phúng của hắn lần này nữa sao?
“Chàng dám nói, chàng chưa bao giờ xem Xuân Cung đồ?” Nghe nói quyển sách này được truyền qua nhiều triều đại, Hoàng Thượng nếu muốn sủng hạnh hết tất cả phi tần, chắc hẳn cũng phải có tí bí quyết nào đó. Cô hoài nghi Quân Vô Nặc đích thực đã xem qua cuốn sách này, mà nó còn cách biệt một trời một vực quyển sách nhỏ của cô.
Quân Vô Nặc ngược lại lơ đễnh, hỏi bâng quơ, “Nàng chưa từng xem qua sao?”
“Ta vốn là người ngu ngốc, hoàn toàn xem không hiểu.” Ít nhất thì cô xem cả buổi mới phục hồi tinh thần lại được. Trong đầu tưởng tượng cảnh Quân Vô Nặc cầm xuân cung đồ nghiên cứu cẩn thận, Ngư Ấu Trần nhíu nhíu mày, muốn cười nhưng vẫn cố nhịn.
Quân Vô Nặc tỏ vẻ đã hiểu rõ, cười nói, “Vậy đêm nay ta đem cuốn sách kia của ta cho nàng nghiên cứu một chút, chịu không?”
“Được.” Ngư Ấu Trần không chút suy nghĩ mừng rỡ gật đầu, trả lời rồi mới sực nhớ hai người đang nói cái gì, nhìn vẻ mặt trêu ngươi của Quân Vô Nặc, cô đau lòng nức nở nghẹn ngào, hận không thể vùi mặt vào trong đống chén trên bàn.
Cô rõ ràng đang lên tiếng phê phán hắn, vậy mà lại biến thành cô đòi xem Xuân Cung Đồ! Lần này mất mặt muốn chết ngay tức khắc mà!
Hậm hực ăn xong cơm trưa, Ngư Ấu Trần tìm đại cái cớ, vội vàng bỏ lại một mình Quân Vô Nặc trong phòng ăn. Bởi vì vẫn chưa quen hoàn cảnh trong Vương phủ, nên cô cùng Tiểu Mễ và A Thanh cùng nhau đi dạo chung quanh.
Vốn định kêu Ngư Thần Sương đi cùng nhưng lại chẳng thấy Thần Sương trong phòng, cũng chẳng thấy ở đại sảnh, cuối cùng hỏi Lý quản gia thì mới biết sáng sớm Thần Sương ăn xong đã ra ngoài cùng nha hoàn rồi.
Nghĩ đến mấy ngày này Thần Sương chắc hẳn cũng đã quen với cuộc sống và hoàn cảnh ở kinh thành, rảnh rỗi sợ buồn chán nên đã ra ngoài dạo chơi, Ngư Ấu Trần cũng không mấy để ý nữa. Tuy nhiên, Tiểu Mễ ở bên cạnh lại nhíu mày, do dự một lúc, mới nói, “Tiểu thư, em chợt nhớ ra chuyện này. Hôm qua, em hình như thấy Phó thiếu gia ở ngoài cửa Vương phủ.”
Phó Thiếu Dương? Ngư Ấu Trần lập tức nhăn nhó, chuyện làm ăn của Phó gia đa phần đều ở trong kinh thành, việc Phó Thiếu Dương đến kinh thành cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Huống chi, lúc trước hắn tận mắt thấy Thần Sương đi cùng với cô, chuyện kết hôn của Cẩn Vương linh đình như thế, hắn chạy tới xem náo nhiệt cũng chẳng có gì lạ cả.
Thế nhưng nếu hắn đến vì Thần Sương, chuyện lại khá phiền phức.
Trước khi đến kinh thành, Nhị nương mặc dù không nói thẳng, nhưng cũng đã từng ngỏ ý với cô. Chuyện từ hôn của con gái không phải là chuyện hay ho gì, cũng may là gia thế Ngư gia cũng hiển hách, hơn nữa cô lại là Vương phi, dựa vào hai điểm này tìm một người gia thế trong sạch cho Thần Sương cũng không phải là chuyện khó khăn, đây cũng là lý do tại sao cha và Nhị nương đồng ý cho Thần Sương theo cô đến kinh thành.
Ngư gia đã từ hôn với Phó gia, nghĩ đến hành vi của Phó Thiếu Dương lúc còn ở Kinh Châu, hắn nếu cố ý dây dưa thì chuyện này cũng chẳng tốt lành gì cho Thần Sương cả. Tuy kinh thành cách xa Kinh Châu, nhưng nếu chuyện này loan truyền ra khắp nơi, thiết nghĩ hậu quả cũng không nhỏ.
Suy cho cùng, hết thảy vẫn chỉ là suy đoán, Phó Thiếu Dương là người làm ăn, hắn chắc sẽ không ngốc đến nỗi lấy trứng chọi đá gây chuyện với Ngư gia.
Mà nghĩ đi nghĩ lại Ngư Ấu Trần vẫn cảm thấy lo lo, Phó Thiếu Dương cái người này là tính khí bốc đồng, nếu hắn thật đến tìm Thần Sương thì không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, Thần Sương cũng không phải là xử sự điềm tĩnh như ai.
Nghĩ thế, cô tức khắc hỏi Tiểu Mễ, “Thần Sương mấy ngày nay thường đi đâu?”
Tiểu Mễ lắc đầu, “Nhị tiểu thư đi ra ngoài chưa bao giờ mang em theo cả, ngoại trừ nha hoàn Thải Hà, ai cũng không cho đi theo.”
A Thanh nãy giờ yên lặng đi bên cạnh, nghe hai người nói chuyện cũng lên tiếng, “Vương phi không cần phải lo lắng, Ngư cô nương lúc trước ở biệt quán, Vương gia cũng đã an bài sẵn hết mọi thứ, sẽ không để hai cô ấy ra ngoài một mình vậy đâu, tin chắc cũng có người âm thầm theo bảo vệ, Vương phi nếu muốn biết rõ, hay là để nô tì đi hỏi Lý quản gia xem thế nào.”
Ngư Ấu Trần cũng nghĩ vậy, liền dặn dò A Thanh đi tìm Lý quản gia, còn mình thì quay về phòng thay quần áo.
Cũng may, sáng nay tắm nước nóng rất công hiệu, vả lại lúc ấy Quân Vô Nặc cũng nhẹ nhàng xoa bóp cho cô, cơ thể giờ cũng bớt đau nhức và mệt mỏi. Ngư Ấu Trần theo thói quen cải nam trang đi ra ngoài, dán râu lên mặt, dẫn A Thanh và Tiểu Mễ cùng nhau ra Vương phủ.
Lý quản gia làm việc rất nhanh nhẩu, sau khi cô cải trang xong, A Thanh liền tới nói dạo gần đây Thần Sương hay đến mấy chỗ như là tiệm son phấn, tơ lụa này nọ, không có gì đặc biệt. Trong đó có một chỗ mỗi lần Ngư Thần Sương ra ngoài nhất định phải đến —- Tẩy Ngọc Lâu.
Đã đến chỗ này, Ngư Ấu Trần mới biết thì ra là một rạp hát, nghe A Thanh nói trong số các rạp hát ở kinh thành thì Tẩy Ngọc Lâu là nổi tiếng nhất. Vào nơi này để vui chơi đều là những người có thân phận, thậm chí các Vương tôn quý tộc cũng hay đến đây.
Bởi vì mục đích đến tìm người, Ngư Ấu Trần cũng chẳng màng kiến trúc tinh xảo cổ xưa bên trong, tìm một cái bàn ngồi xuống. Cô lựa một chỗ thuận tiện có thể nhìn được toàn thể rạp hát.
Buổi chiều đúng là thời điểm thư giãn, không ít người đến đây xem kịch, Ngư Ấu Trần nhìn láo lia khắp tứ phía nhận ra biết bao gương mặt quen thuộc. Nghe A Thanh nhắc nhở, cô nhìn lên lên trên lầu hai, dòm ngó một hồi bỗng dưng lại sững người.
Lầu hai được chia ra nhiều căn phòng, mỗi gian đều độc lập với các gian khác, Ngư Ấu Trần nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú quen mặt ngồi trong một phòng trênn lầu hai, nhưng vì khoảng cách xa quá không thể đến gần để nhìn kỹ, nhìn một hồi lâu cũng không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Đang buồn bực, cô lại nhìn sang một phòng khác, một người vận áo trắng ngồi cạnh cửa sổ, đang nhìn chằm chằm vào sân khấu, chính là Quân Vô Hoán.
Nhìn thấy Quân Vô Hoán ở đây thì cũng chẳng có gì phải khiếp sợ, dù sao A Thanh cũng đã nói Vương tôn quý tộc hay đến đây là chuyện bình thường. Tuy nhiên, ngồi đối diện Quân Vô Hoán là một thiếu niên rất thanh tú, người đó không ai khác chính là muội muội nữ cải nam trang Ngư Thần Sương của cô.
Cần Vương dẫn muội muội cô đến chỗ này để vui chơi ư? Ngư Ấu Trần lập tức đứng lên, quay sang nói với A Thanh và Tiểu Mễ, “Các ngươi đợi ở đây đi, ta lên đó xem một chút.”
A Thanh và Ngư Thần Sương không tiếp xúc nhiều với nhau, cho nên cũng không nhận ra được nhau, nhưng A Thanh nhận ra Quân Vô Hoán, A Thanh muốn ngăn cản nhưng Ngư Ấu Trần đã đứng dậy lên lầu.
Tẩy Ngọc Lâu không giống với cái rạp hát thông thường, trên lầu không phải người bình thường nào có tiền thì cũng có thể ngồi được, chứ đừng nói đến tuỳ tiện vào phòng tìm người. Ngư Ấu Trần bị ngăn ở ngoài cửa, đưa chút bạc, tiểu nhị trên lầu mới thay cô vào truyền lời.
Chỉ chốc lát, tiểu nhị liền bước ra, nhưng lại không hề truyền lời mời cô vào, ngược lại có thêm một người đi ra cùng.
“Vừa rồi nhìn có chút quen mắt, còn chưa dám khẳng định, quả nhiên là ngươi.” Quân Vô Hoán hiên ngang đánh giá cô, vẻ mặt tươi cười vui vẻ.