• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Vô Nặc xuất hiện lần nữa đã là lúc ăn cơm chiều. Vừa thấy hắn đến, Ngư Ấu Trần lập tức bật dậy, “噌” một tiếng, trừng mắt nhìn hắn nói, “Ngươi lại đây!”



Quân Vô Nặc khó hiểu, nhưng vẫn đi đến bên giường, thấy mặt cô đỏ lên, hắn cười nói, “Sắc mặt rất tốt, xem ra, ngày mai có thể hồi phủ rồi.”



Cũng may là cô trúng ám khí ngân châm, cũng không bị thương gì nhiều, cho nên khi chất độc được giải, cô khôi phục rất nhanh.



Nhưng mà lời này Ngư Ấu Trần nghe thì lại hiểu sang nghĩa khác.



Sắc mặt rất tốt? Cô rất muốn đánh cho hắn một trận. Liên lụy cô thiếu chút nữa là toi mạng thì thôi đi, trách thì trách số cô xui xẻo. Nhưng giờ lại thêm lời đồn cô cùng hắn yêu nhau rồi cùng nhau bỏ trốn, dù sao cũng chính cô là người rủ hắn ra ngoài. Nhưng mà….



Hắn dám thừa dịp cô thật tử nhất sinh mà cởi quần áo của cô!!!



Nghĩ đến toàn thân nhẵn nhụi bị hắn nhìn thấy, máu Ngư Ấu Trần chảy ngược lên đầu, mặt đỏ như gấc. Đương nhiên điều này không phải vì cô thẹn thùng mà là phẫn nộ ! Là cực kỳ phẫn nộ!



Vì vậy nhìn Quân Vô Nặc thản nhiên nói cười với mình, cô cảm thấy máu trong người mình càng dồn nhanh về đầu, hận không thể đem cắt lưỡi hắn, băm hắn thành trăm mảnh.



Nhưng mà không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt biết cười của hắn, đang tức giận, cô đột nhiên trở nên lo lắng, “Quần áo của ta là ngươi thay?”



Thì ra là cô thẹn thùng? Khóe môi Quân Vô Nặc giương lên cười tươi. Lúc trước vì cứu cô, hắn cũng bất chấp nam nữ chi phòng, lúc đó quá khẩn cấp, không thể nghĩ ngợi nhiều quá chuyện lễ tiết. Nhưng nếu như nói không nhìn thấy gì gì đó thì đương nhiên cũng không phải.



“Ngươi yên tâm, ngày mai về phủ tướng quân, ta sẽ gặp cha ngươi nói về chuyện cầu thân.” Miệng hắn tươi cười, giọng nói rất chắc nịch.



Hắn vừa nói xong, Ngư Ấu Trần càng thêm tức giận, “Cần thân cái gì? Ta có nói là sẽ kêu ngươi chịu trách nhiệm sao?”



Quân Vô Nặc chậm rãi nói, “Ngươi cũng đã thích ta thì bây giờ ta toại nguyện cho ngươi, không phải rất tốt sao?”



“Con mắt nào của ngươi thấy là ta thích ngươi?” Nghe hắn nói, giống như cô đã mơ ước lấy hắn lâu lắm rồi, hiện tại rốt cuộc mơ ước đã thành sự thật. Lấy của hắn vài đồng bạc mà suýt tí nữa là cô mất mạng rồi, cô muốn tránh hắn còn không kịp nữa là, nói chi là thích ah81n.



“Có hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.” Mắt Quân Vô Nặc nheo lại nhìn cô.



Ngư Ấu Trần bị hắn nhìn chằm chằm đột nhiên lòng có chút chột dạ.



Khịt Khịt cái mũi, cô ngẩng đầu cao đầu nhìn hắn, “Ta nghĩ ngươi chắc hẳn đã quên, người ta muốn lấy là Vân Khởi, người ta thích cũng là Vân Khởi. Người đừng có nằm mơ!”



Cô kiên định nói từng chữ, Quân Vô Nặc nghe xong cũng chỉ cười mỉm, nói, “Ngươi xác định?”



“Đương nhiên.” Ngư Ấu Trần không chút suy nghĩ liền trả lời.



Vốn tưởng rằng hắn hàm ngôn xảo biện nói lại mình, không ngờ sắc mặt hắn không thay đổi, chỉ là gật gật đầu, sau đó lảng sang chuyện khác, “Ngày mai hồi phủ ta sẽ đưa ngươi ngân phiếu.”



Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng, phân phó A Ngưng đem cơm tối vào, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại mà đi thẳng 1 mạch.



Hắn không phải tức giận chứ? Ngư Ấu Trần nhíu mày, nhưng lập tức bác bỏ suy nghĩ vừa rồi. Hừ, hắn dám tùy tiện cởi quần áo của cô, người phải tức chính là cô!



Nhưng mà, hắn sao lại tức giận? Cô vừa rồi chỉ là cự tuyệt lời cầu thân của hắn, cũng không có nói gì quá đáng. Cho đến khi ăn cơm tối xong, Ngư Ấu Trần nghĩ mãi cũng chẳng biết lý do tại sao hắn lại giận.



Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Ngư Ấu Trần tinh thần sảng khoái, trừ bỏ ngủ quá nhiều nên trên người có nhiều chỗ nhức mỏi, ngoài ra thì cũng như mọi thường mà thôi. Vì vậy, sáng sớm thức dậy cô liền rời giường.



Đương nhiên, điều có thể làm cô phấn chấn như vậy chính là vì câu nói của Quân Vô Nặc ngày hôm qua, hồi phủ trả tiền!



A Ngưng bưng bữa sáng vào phòng, cùng đi theo phía sau không ai khác chính là Quân Vô Nặc. Ngư Ấu Trần liếc hắn một cái, hắn thoạt nhìn vẫn bình thường, cũng không có tức giận, giờ phút này cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Ách, cô chỉ sợ hắn trở mặt, không trả tiền cho cô mà thôi, không có ý gì khác !



Nhắc tới chuyện tiền bạc, Ngư Ấu Trần đột nhiên sực nhớ đến một vấn đề, liền quay sang Quân Vô Nặc, hỏi, “Quân Vô Nặc, tùy tùng của ngươi đã trở về, chuyện tiền nong của chúng ta cũng đã xong, chờ một lát nữa ta lấy ngân phiếu, hai chúng ta không còn thiếu nợ nhau?”



“Phải.” Quân Vô Nặc ngồi đới diện cô, đem chén cơm đưa cho cô, trả lời cũng rất nhanh chóng.



Vì thế, Ngư Ấu Trần nghe thế liền nói tiếp, “Vậy ngươi chuẩn bị khi nào lếch xác về nhà thế?”



“Nhanh thôi.” Quân Vô Nặc nghĩ nghĩ, nói, “Chắc khoảng mấy tháng sau.”



“Gì?” Vậy mà cũng kêu nhanh sao? Hắn không phải nói bản thân chỉ đi ngang qua Kinh Châu sao? Kinh ngạc thoáng quá, Ngư Ấu Trần vẫn không quên đề cập đến vấn đề chính, “Vậy ngươi chuẩn bị khi nào chuyển tới đây ở?”



Quân Vô Nặc vừa ra dấu ý bảo cô mau nhanh ăn cơm, một bên hỏi, “Thế nào, ngươi muốn ở đây sao?”



Hắn có ý gì? Người muốn sống ở đây là hắn, lại còn cố ý chuyển hướng sang cô!



“Ta sẽ thành thân, ngươi đương nhiên không thể nào ở trong phủ. Dù sao ngươi cũng đã có chổ ở, lại có Chỉ Huyên bảo vệ, ta cũng an tâm.”



Biết rõ cô muốn đuổi hắn đi, Quân Vô Nặc mỉm cười nhìn cô, “Sống ở đây cũng rất tốt, nhưng mà tiếc rằng nơi này quá nhỏ, ở cũng rất bất tiện, chờ khi ta tìm được căn nhà thích hợp, lúc đó chuyển đi cũng không muộn.”



Ngư Ấu Trần hoàn toàn không phát giác suy nghĩ của hai người không hề giống nhau, nghe hắn nói cũng hợp tình hợp lý, nếu là bình thường, cô sẽ không ngồi mà thương lượng với người khác, nhưng tình cảnh hiện tại không giống như trước đây.



“Vậy ngươi trước hết ở quán trọ đi, tiền thuê chúng ta có thể thương lượng với nhau.” Khó có cơ hội bòn rút tiền của hắn, cô đương nhiên phải tận dụng triệt để.



Quân Vô Nắc uống miếng nước, nói, “Nếu ngươi lo lắng cha ngươi không bằng lòng, ta sẽ nói chuyện với ông ta.”



“Không được, không chỉ là cha ta, mà còn có Vân Khởi, rồi cả thành Kinh Châu sẽ bàn tán dị nghị nữa.” Mặc kệ gia đình phú hộ hay bình dân có nữ nhi đã xuất giá, cũng sẽ không để một tên đàn ông ở lại trong nhà. Lần này, Ngư Ấu Trần nhất quyết không thỏa hiệp với hắn.



“Ta sẽ xử lý thỏa đáng, ăn cơm đi.” Quân Vô Nặc gắp miếng thịt bỏ vào miệng của cô.



Hành động vô cùng thân thiết làm Ngư Ấu Trần nhất thời ngẩn người, nhìn lướt qua Chỉ Huyên ở phía sau, vẻ mặt rất cổ quái, nhưng mà điều quan trọng là hắn lại tỏ ra không phải việc của mình, mặt Ngư Ấu Trần lập tức đỏ rần lên.



Căn nhà nằm ở thành đông, từ đó ngồi xe ngựa trở về phủ tướng quân cũng không phải xa lắm. Nhìn xa xa là phủ tướng quân, Ngư Ấu Trần bắt đầu khẩn trương, hai ngày không về nhà, không biết cha cô sẽ phạt cô như thế nào?



Như biết tâm sự của cô, Quân Vô Nặc mở miệng hỏi, “Ta sẽ giải thích với cha ngươi chuyện này, không cần lo lắng quá.”



Xe ngựa dừng lại cách phủ tướng quân không xa, Ngư Ấu Trần còn đang mải mê suy nghĩ cha và Nhị nương sẽ giận dữ thế nào, thì vừa đi đến cửa lớn, cô liền thấy cha và Nhị nương ra đón.



“Con gái, con đã về rồi.” Ngư Ấu Trần đi đến ôm Ấu Trần, giọng nói Ngư Diệu Thiên nghẹn ngào, còn Nhị nương lại khóc nức nở, “Đứa nhỏ này, làm chúng ta lo gần chết.”



“Cha, Nhị nương, không phải con cũng đã trở về rồi sao.” Ngư Ấu Trần chưa bao giờ thấy hai người lo lắng cho mình như bây giờ, nhất thời sống mũi cũng cay cay.



Cô tưởng rằng hai người sẽ tức giận, giống như mọi lần khi cô gây tai họa xong đều bị cha và Nhị nương giáo huấn cho một trận, nhưng thật không ngờ, hai người họ lại lo lắng cho cô như vậy. Hơn nữa cha cô lại là tướng quân của Hạ Thương, ngoại trừ khi mẹ cô mất, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy ông khóc, mới có hai ngày ngắn ngủi, mà ông cứ như già đi vài tuổi vậy.



Ngư Ấu Trần cuối cùng không nhịn được, cũng khóc theo hai người, quỳ xuống nói, “Cha, Nhị nương, con sai rồi, con xin lỗi.”



Nhìn một nhà ba người tương thân tương ái, ánh mắt Quân Vô Nặc đột nhiên buồn bã, nhưng vẫn thi lễ nói, “Ngư tướng quânm, nhị phu nhân, việc này tất cả đều do vãn bối, làm cho các người lo lắng, vãn bối thật có lỗi.”



Ngư Diệu Thiên và Thu Nhị nương xem xem Ngư Ấu Trần có bị thương chỗ nào không, nhưng thật ra còn có một người đang rất tức giận.



Mấy ngày nay, người lo lắng nhất đương nhiên chính là Vân Khởi. Giờ phút này thấy Quân Vô Nặc, nghe hắn nói mọi việc đều do hắn mà ra, Vân Khởi rốt cuộc không kiềm chế được, không nói hai lời liền tiến lên đánh Quân Vô Nặc.



Quân Vô Nặc không né tránh, Chỉ Huyên đứng phía sau hắn cũng không chậm, liền nắm chặt cổ tay Vân Khởi, ngăn cản Vân Khởi xông lên, nói, “Vị công tử này, nếu ngươi muốn thí võ, đến chỗ khác, ta sẽ đấu với công tử.



“Đây là chuyện của ta và hắn.” Vân Khởi hất tay Chỉ Huyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Vô Nặc.



Ba người bên kia giờ mới chú ý đến việc đang diễn ra, Ngư Diệu Thiên trấn tĩnh, nhìn Quân Vô Nặc trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn bìnht ĩnh nói, “Đều đi vào rồi nói sau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK