“Quân Vô Nặc chỉ là một thương nhân bất lương, lại chỉ là một khách qua đường, Vân Khởi mới là tuổi trẻ tài cao, lại môn đăng hộ đối. Cho nên, trăm ngàn lần cô đừng để bị sắc đẹp mê hoặc, trên đầu chữ sắc bao giờ cũng có một con sao.” Mọi lời nói của Vân Nương cốt ý muốn cô trân trọng Vân Khởi, rời xa Quân Vô Nặc.
Dù là thế nào, Ngư Ấu Trần vẫn bỏ lại Vân Khởi, không đợi hắn tỉnh dậy, cô đã vội vàng rời khỏi quán trọ. Mấy ngày sau đó, cô cũng không đến quán trọ.
Đương nhiên, cô cũng không ngốc mà ở lại trong phủ. Mấy ngày nay sáng sớm cô đã ra ngoài để đến một chỗ —- hồ Yên Ba. Cô tìm lý do biện minh cho hành động của mình —câu cá nghỉ ngơi. Nhưng mà cô là người biết rõ nhất là không phải như vậy, cô sợ phải gặp Vân Khởi.
Mấy ngày này, cô đều đưa tay lên ngực tự hỏi mình, cô chán ghét Vân Khởi sao ? Đáp án khẳng định là không, không chỉ không chán ghét, mà huynh ấy còn là người cô kính trọng nhất, bởi vậy, hiện tại cô không biết phải đối mặt với huynh ấy thế nào.
Có lẽ, huynh ấy khác với người thường, cho nên khi huynh ấy nói thích cô, muốn thành thân với cô, cô không biết phải làm sao. Không thể như người ta mà trực tiếp cực tuyện, nhưng chẳng lẽ đáp ứng ? Trong lòng cảm thấy thật rối rắm.
Cô ngoài miệng đáp ứng lạo cha cùng Nhị nương trong vòng 3 tháng sẽ thành thân, nhưng thực ra cô chỉ ứng phó nhất thời thôi. Thành thân quả thật còn rât xa vời với cô, cô không biết mình phải thành thân với người thế nào.
Đột nhiên, “ầm” một tiếng, Ngư Ấu Trần còn chưa kịp phản ứng, thì đã thấy bọt nước lạnh lẹo bắn tung tóe trước mặt.
“Ha ha ha ha….” Giọng cười hô hố vang lên, cô lúc này mới nhìn rõ, một con thuyền xa hoa không biết từ bao giờ đang ở trước mặt cô.
Đầu thuyền có một nam nhân ăn mặt lòe loẹt chỉ vào cô mà cười ha hả. Trong đó có một người đang cầm sào trúc, hiển nhiên, kiệt tác bọt bắn tung tóe này chính là do tên cầm sào trúc làm.
“Nhìn cái gì ? Ai cho phép ngươi câu cá ở đây ? Không thấy bổn thiếu gia đang du hồ sao ? Đem thuyền của ngươi đi !” Cười xong, nam tử cầm sào trúc gào thét nói với cô.
Vô duyên vô cớ bị đẩy xuống nước, lại gặp mấy tên cặn bã này, Ngư Ấu Trần lập tức phát hỏa.
Cô hôm nay vẫn cải trang ra ngoài, giờ phút này, cô hung hăng lau nước trên mặt mình, tay cầm cần câu, nói, “Du hồ cái gì ? Ta đây sẽ giúp người, cho ngươi bơi mà du ngoạn !”
Quăng cần câu sang một bên, cô nắm lấy sào trúc của nam nhân kia, hắn đang đứng ở mép thuyền, Ngư Ấu Trần dùng sức kéo sào trúc, hắn đứng không vững liền ngã ngay xuống hồ.
“Ngươi to gan thật ! Quăng hắn xuống hồ cho cá ăn đi !” Một tên la lên, lập tức có mấy tên cao lớn nhảy xuống thuyền của Ngư Ấu Trần. Không cần phải nói, cảnh tưởng hiện giờ rất hỗn độn.
Nếu là bình thường, lấy thân thủ của Ngư Ấu Trần, đối phó với mấy tên này không có vấn đề này. Nhưng bây giờ lại ở trên thuyền, hơn nữa, chiếc thuyền lại rất nhỏ, đột nhiên có nhiều người ở trên thuyền, thân thuyền lay động, không thể nào động thủ được, đám người kia chiếm ưu thế hơn cô, chợt nghe “oành” một tiếng, Ngư Ấu Trần lại rơi xuống nước.
“Hừ, dám kéo bổn thiếu gia xuống nước, bổn thiếu gia hôm nay sẽ cho ngươi biết tay !” Nam nhân vừa rồi rớt xuống nước giờ được những tên đi cùng vớt lên thuyền, lập tức chỉ huy, “Đập nát thuyền của hắn cho ta, ta muốn hắn tự bơi trở về.”
Ngư Ấu Trần uống mấy ngụm nước, thật vất vả mới giãy giụa nổi lên. Cô tùy rằng biết bơi, nhưng lúc này ở trong làn nước lạnh lẽo, lại đang ở giữa hồ, cách bờ rất xa, khó tránh khỏi có chút hoảng sợ. Chờ cô nghĩ bơi đến thuyền của mình, thì thuyền cô đã bị đám người kia phá tan tành.
“Nhấn hắn xuống nước !” Tên thiếu gia lúc này cũng chưa buông tha cô, thấy Ngư Ấu Trần nổi lên, liền kêu mấy tên cao lớn kia lấy sào trúc nhấn cô xuống nước.
Cả người ở trong nước, Ngư Ấu Trần không có sức lực, lại phải tránh sào trúc đâm tới, cô phải lặn xuống nước. Qua một hồi đùa giỡ, đám người kia mới chèo thuyền bỏ đi.
“Không ổn rồi, có người sắp chết đuối !”Trên bờ sớm có người đã chú ý, lại thấy người trong hồ lại giãy dụa không ngừng, liền gào to.
Trong quán trà Xá Nội cạnh hồ, Quân Vô Nặc vừa uống trà, vừa đặt một viên bạch tử vào bàn cờ, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên đi thế nào, thì lại nghe thấy tiếng mọi người hô hoán.
“Mau mau, nếu không sẽ không kịp.” Người trên bờ chèo thuyền ra giữa hồ, chuẩn bị cứu người.
Lại nhìn giữa hồ, chiếc thuyền nhỏ Ngư Ấu Trần thuê đã không thấy, tuy rằng cách rất xa, nhưng Quân Vô Nặc liếc mắt vẫn nhìn ra, người ở giữa hồ không còn lực chống đỡ. Nhìn xung quanh lại không thấy Ngư Ấu Trần, người trong hồ kia chắc chắn là cô.
Cô cách bờ lại khá xa, cho dù chèo thuyền ra đến giữa hồ, thì chỉ sợ đã không còn kịp rồi.
Nhìn lướt qua bốn phía, không có thời gian suy nghĩ, Quân Vô Nặc hoảng sợ khi thấy người cô dần chìm xuống nước, hắn ngay lập tức phi thân nhảy lên chiếc thuyền đang neo ở cạnh bờ, đá bay sào trúc trên thuyền xuống nước, nương theo sức nổi của sào trúc mà lướt đến giữa hồ, hướng đến chỗ bóng dáng đang chìm xuống.
Chết tiệt, sao lại bị bèo quấn lấy ! Ngư Ấu Trần giãy dụa ở đáy hồ tối tăm. Nếu không phải cô có thể giữ hơi lâu hơn so với người bình thường, chỉ sợ giờ phút này cô đã chết tươi tại đáy hồ này rồi.
Nhưng mà nín thở càng lâu, lồng ngực càng bị đè ép muốn nổ tung. Cô hận vì sao tự cho mình siêu phàm, nếu mà chết tại hồ này, quả thật rất mất mặt.
Ý thức hoảng loạn, đột nhiên bên tai nghe một tiếng “oành”, ngay sau đó, trước mắt xuất hiện một bóng đen, cô không kịp nhìn rõ là ai, thì đã bị người đó ôm lấy cổ.
Thân thể cô rất lạnh, một chút sức lực cũng không có, cả nắm chặt hắn cũng không thể. Quân Vô Nặc trong lòng kinh sợ, lấp tức cúi đầu hôn môi cô, truyền cho cô một hơi, sau đó ôm cô thoát khỏi đám bèo dưới chân, trồi lên mặt nước.