• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rosa bước đến bên tường, nhìn những bức ảnh được gìn giữ cẩn thận, cảm xúc có chút dao động.

Cô nhẹ nhàng gỡ xuống một tấm ảnh, ở góc phải bên dưới có ghi ngày tháng: [2014.4.23].

Chữ số liền nét, mạnh mẽ phóng khoáng, Rosa nghĩ, có lẽ đây là nét chữ của Trình Thù.

Trong ảnh là một đứa bé sơ sinh vừa hé mở mắt, phía sau thấp thoáng là một đống đổ nát. Raphael bé nhỏ được một bàn tay lớn nâng đỡ, có vẻ như bức ảnh được chụp bằng điện thoại rồi in ra, nên chất lượng khá mờ.

Rosa bước thêm vài bước, lại lấy xuống một bức ảnh khác. Nét chữ lần này mang theo vài phần đè nặng, Rosa có thể cảm nhận được tâm trạng của người viết khi đó không hề tốt.

Trong ảnh, Raphael khoảng ba bốn tuổi, nhưng gầy gò xanh xao, làn da khô khốc không chút sức sống. Cậu bé nằm trên giường bệnh, truyền nước biển, đôi mắt mở to nhìn Trình Thù đang nửa quỳ bên cạnh đỡ lấy cậu.

Rosa nhìn Raphael yếu ớt như vậy, tim bỗng nhiên thắt lại. Cô kinh ngạc quay sang viện trưởng đang lặng lẽ đứng bên, hỏi: “Lúc đó Raphael bị bệnh sao?”

Ánh mắt viện trưởng trầm xuống, bà thấp giọng đáp: “Thời điểm đó, ngài Sebastiano gửi Raphael vào một cô nhi viện ở thành phố Chihuahua, mỗi tháng đều gửi tiền trợ cấp đầy đủ. Nhưng… có lẽ cô đã từng nghe về vụ án ngược đãi trẻ em gây chấn động cả Mexico mấy năm trước?”

Rosa lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của bà, tim cô chùng xuống, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Vụ bê bối ở cô nhi viện Chihuahua khi ấy đã gây xôn xao dư luận, tính chất cực kỳ nghiêm trọng và liên quan đến rất nhiều trẻ vị thành niên. Không được cho ăn là chuyện thường, bị đánh đập, chửi bới, thậm chí xâm hại cũng là điều mà những đứa trẻ đó phải đối mặt hàng ngày.

Sau một hồi im lặng, Rosa hít một hơi sâu, giọng hơi run: “Raphael… cậu bé không bị—”

Viện trưởng hiểu ý cô, khẽ lắc đầu: “Không, đó là điều may mắn trong bất hạnh.”

Vậy là tốt rồi.

Rosa cúi mắt, thầm nghĩ—cô hiểu rõ nỗi đau khi bị ép buộc, cái cảm giác bị giẫm đạp lên lòng tự tôn đến tan nát. Cô không dám tưởng tượng một Raphael nhỏ bé năm đó đã phải chịu những gì.

Viện trưởng tiếp tục kể: “Sau đó, ngài ấy vô cùng tức giận, lập tức đón Raphael về Ciudad Juárez để chăm sóc.”

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu, Rosa hỏi: “Tại sao nơi này lại có điều kiện tốt hơn nhiều so với những cô nhi viện khác? Nó không phải cơ sở công lập sao?”

Viện trưởng mỉm cười, chỉ vào căn phòng này: “Cô đoán được rồi phải không? Ngài Sebastiano mỗi năm đều quyên góp một khoản tiền lớn, sợ rằng chuyện năm đó sẽ lặp lại. Bác sĩ Connor của phòng khám Uru cũng thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe cho Raphael.”

Rosa nhẹ nhàng gắn bức ảnh trở lại, chậm rãi quan sát những con búp bê, mô hình xếp gỗ trong căn phòng. Giọng cô trầm xuống: “Giữa họ không có quan hệ huyết thống… nhưng Sebastiano yêu Raphael. Anh ấy còn làm tốt hơn cha ruột của tôi cả nghìn lần.”

Viện trưởng hơi nhíu mày, nhưng ánh mắt mang theo vẻ áy náy.

Rosa xua tay: “Không sao. Chúng ta ra ngoài đi, tôi muốn tìm họ.”

Ngoài trời vẫn mưa, những hạt mưa len qua vành ô, thấm dần vào tay áo Rosa. Cô rẽ vào một sân bóng cỏ lộn xộn, nhìn thấy Trình Thù không cầm ô, đang vui đùa với Raphael.

Trong cơn mưa nhỏ, tiếng cười lanh lảnh của Raphael vang lên đầy mãn nguyện, khiến Rosa bất giác dừng bước ngắm nhìn.

Trình Thù liếc thấy cô, anh kéo tay áo lên, chống hông, chỉ dẫn cho Raphael cách sút bóng vào lưới.

Rosa hỏi: “Xem ra anh rất giỏi, sao không tự mình đá?”

Trình Thù ngừng lại một giây, đáp: “Lâu lắm rồi không chơi. Lần cuối cùng chạm vào bóng… chắc là khi tôi mười bốn, mười lăm tuổi.”

Rosa nhạy bén bắt được điểm thời gian này, âm thầm ghi nhớ.

Cô đặt ô xuống, bước lên vỗ tay, hô lớn với Raphael: “Come on! Chuyền bóng cho chị nào!”

Cậu bé chạy lon ton, suýt chút nữa vấp ngã, cố hết sức sút bóng về phía cô.

Rosa không giỏi đá bóng, tay chân cũng chỉ linh hoạt ở mức bình thường, hoàn toàn không có kỹ thuật gì. Cô chỉ có thể bắt chước các cầu thủ trên TV, nhưng nhiều lần vẫn không sút được xa.

Raphael còn vụng về hơn, vừa đá đã ngã, bùn đất văng lên tận cằm, biến cậu bé thành một cái bánh tro lấm lem.

Bỗng nhiên, Rosa cảm nhận được một hơi ấm dán sát sau lưng mình.

Trình Thù ôm lấy cô, hơi thở phả nhẹ bên tai: “Chân đặt sát vào giày của tôi.”

Cô có thể cảm nhận được lồ ng ngực anh rung động khi nói, cột sống như có một dòng điện nhẹ lan truyền. Tai cô dần đỏ lên, rụt rè đặt đôi giày trắng của mình sát vào giày da đen của anh.

Ánh mắt Trình Thù trầm xuống, anh nghiêng người nhìn trái bóng, khẽ nói: “Được rồi, đá đi!”

Như một sự ăn ý, Trình Thù truyền lực, còn Rosa căn đúng hướng và độ mạnh, khiến quả bóng hoàn hảo bay vào khung thành.

Raphael bật dậy vỗ tay, mái tóc xoăn hơi bù xù, cậu hét lên phấn khích: “Papa giỏi quá! Mama cũng rất tuyệt!”

Lông mi Rosa run nhẹ, bỗng nhiên nhận ra không khí lúc này quá hài hòa. Giống như… một gia đình thực sự.

Nếu cả hai không phải những con người mang gánh nặng, không phải sống dưới bóng tối, mà có thể đường hoàng dưới ánh mặt trời…

Thì có lẽ cảnh tượng này đã là thật rồi.

Rosa nắm lấy tay Trình Thù, khẽ mời gọi: “Sebastiano, vào chơi đi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Một lúc sau, Rosa như hiểu được nỗi do dự tận sâu trong anh, cô kiễng chân, dịu dàng dỗ dành: “Trình Thù, chơi nào.”

Ở trước mặt Raphael, hãy buông xuống gánh nặng, chơi một trận bóng thật vui vẻ.

Ở trước mặt em, không cần là Sebastiano, chỉ cần là Trình Thù.

Trình Thù im lặng một lúc lâu, cúi người xắn lên một đoạn ống quần tây, chạy nhỏ vài bước rồi đạp lên quả bóng. Anh nheo mắt, nói với Raphael: “Nhìn kỹ xem, papa sút bóng thế nào nhé.”

Raphael ngồi xổm, đôi tay nâng lên khuôn mặt tròn trịa, lớn tiếng đáp lại, chăm chú quan sát Trình Thù đá bóng.

Rosa không hiểu nhiều về bóng đá, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trình Thù, cô chợt nghĩ: Có lẽ, đằng sau những bí mật, Trình Thù chính là con người như vậy.

Không phải một Sebastiano lạnh lùng, cầm súng đầy sát khí, mà là một thiếu niên tự do chạy khắp sân bóng.

Một cú sút thẳng vào khung thành, đôi mắt Rosa sáng rực, cô hào hứng reo lên.

Trình Thù đi tới chạm nắm đấm với Raphael. Cậu bé hỏi: “Papa đã nghĩ ra kiểu ăn mừng nào chưa ạ?”

Trình Thù thoáng sững lại, anh nhớ về những ngày còn trẻ, mỗi lần ghi bàn cùng Sergio, họ đều nghĩ ra một kiểu ăn mừng. Có thể là cú trượt dài trên đầu gối, hoặc nằm giả làm nàng tiên cá.

Nhưng tất cả đã dừng lại vào mùa hè năm 2006, khi cầu thủ Ý Gilardino khuấy đảo thế giới với màn ăn mừng kéo vĩ cầm.

Đó cũng là lần cuối cùng bóng đá mang đến niềm vui trọn vẹn cho Trình Thù, và cũng là dấu chấm hết cho một thời thanh xuân rực rỡ của anh.

Trình Thù thản nhiên nói: “Papa chưa nghĩ ra, con có gợi ý gì không?”

Raphael là một fan nhí của bóng đá, cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ rồi reo lên: “World Cup Nga! Kiểu chào quân đội của Dzyuba!”

Trình Thù biết kiểu ăn mừng đó, anh bật cười, cúi đầu khẽ cười thành tiếng, sau đó bất đắc dĩ giơ tay chào theo phong cách quân đội của Dzyuba. Tay trái đặt lên đầu, tay phải chạm thái dương, trầm giọng hô lên đầy khí thế: “Ura!”

Raphael phấn khích nhảy cẫng lên, hét lớn: “Papa thật ngầu!”

Khóe miệng Rosa cong lên, cô bước tới, ngồi xổm xuống, bắt chước Trình Thù, hỏi: “Là thế này sao?”

Trình Thù nhấc mắt nhìn cô, nâng tay chỉnh lại tư thế của cô, tỉ mỉ sửa từng chi tiết.

Hơi ấm truyền đến từ bàn tay, anh khẽ vuốt nhẹ, trầm giọng nói: “Đúng rồi, là thế này.”

*

Hai người ở lại đến tận hoàng hôn mới rời đi.

Trình Thù đứng cách đó không xa, hai tay đút túi, đứng dưới tán cây.

Raphael chạy đến, cúi đầu, tháo chiếc dây chuyền trên cổ xuống.

Đó là một chuỗi đá obsidian rẻ tiền, nhưng viên đá chủ ở giữa lại rất đẹp, có ánh xanh lục pha chút vàng nhạt, trông giống như cực quang.

“Tặng mama.” – Raphael ngoan ngoãn nhìn cô.

Rosa ngạc nhiên nhận lấy, kinh ngạc hỏi lại: “Em muốn tặng chị sao?”

“Ừm! Đây là món quà nhỏ dành cho mama, nghe nói nó mang lại may mắn và hy vọng!”

Rosa xúc động nhìn viên đá obsidian, cúi đầu đeo nó lên cổ.

Cô mỉm cười dịu dàng nói: “Cảm ơn cục cưng.”

Một lúc sau, Raphael tiến lại gần hơn, đôi mắt rưng rưng hỏi: “Mama… mama sẽ còn đến thăm con chứ?”

Rosa không chắc chắn, cô thoáng nhìn Trình Thù, nhẹ nhàng thở dài, kéo Raphael lại gần, trả lời: “Sẽ… chị sẽ đến.”

“Con biết mama và papa rất bận rộn, nên mới gửi con ở đây chơi với các bạn nhỏ.” Raphael hít mũi một cái, rồi tiếp tục nói, “Nhưng mà mama, trước đây mama chưa từng đến thăm con, sau này đừng thất hứa nữa nhé?”

Rosa giật mình, ngước lên cố nén nước mắt, đưa ngón út ra.

“Được, chúng ta ngoéo tay.”

*

Rosa cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao hôm ấy Trình Thù không lập tức khởi hành đến Honduras.

Bởi vì, anh ích kỷ muốn đến Ciudad Juárez trước, để mừng sinh nhật Raphael.

Nhưng đến ngày hôm sau, anh vẫn chưa vội rời đi mà lại đưa cô đến nhà thờ lớn San Juan ở Ciudad Juárez.

Nhà thờ này có kiến trúc như một lâu đài, qua bao năm tháng đã trở nên cũ kỹ, mang theo vẻ đẹp thâm trầm của thời gian.

Trời đã tạnh mưa từ lâu, hôm nay Ciudad Juárez vẫn nóng và khô như mọi ngày.

Dưới bầu trời xanh thẳm, đôi khi có những cánh chim lướt qua cột đèn đường cất tiếng hót, một con chó Chihuahua lười biếng nằm ngủ ngay trước cổng nhà thờ, xung quanh là khách du lịch chụp ảnh tấp nập.

Mặt tiền của nhà thờ được trang trí tinh xảo theo phong cách Baroque, trên bức điêu khắc có hình một người giơ cao nhà thờ—đó là người sáng lập, một tu sĩ Tây Ban Nha.

Bên trong nhà thờ vô cùng xa hoa, với những bức phù điêu chạm nổi, tỏa ra một không khí vô cùng trang nghiêm và thánh khiết.

Rosa chớp mắt, cẩn thận thu hết khung cảnh vào đáy mắt.

Hôm nay cô buộc tóc gọn gàng, mặc một chiếc váy xanh dài quá gối, đi đôi giày cao gót ba phân.

Không gian trong nhà thờ khá yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng trò chuyện khe khẽ.

Rosa đi theo Trình Thù, bước qua dãy ghế dài, đến tận hàng ghế đầu rồi ngồi xuống.

Vị linh mục đặt sách xuống, mỉm cười hiền từ, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Thù: “Ngài Sebastiano, đã lâu không gặp.”

Trình Thù khẽ cười, gật đầu chào, nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Tôi cần hồ sơ của Raphael, làm phiền ông.”

Vị linh mục gọi một người giúp việc trong nhà thờ, bảo anh ta tìm trong đống thùng giấy và lấy ra hộp tài liệu của Raphael.

Trình Thù day nhẹ thái dương, cầm lấy mặt dây chuyền obsidian mà Rosa đang đeo, giọng trầm ổn: “Raphael rất thích em, đây từng là thứ nó yêu quý nhất.”

“Vì em đã đồng ý làm mẹ của thằng bé, nên tôi nghĩ em có quyền biết tất cả về nó.”

Rosa ngẩng đầu nhìn Trình Thù, trong mắt anh là một sự đồng ý ngầm.

Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp, bên trong có rất nhiều đồ vật nhỏ bé.

Ví dụ như một túi nilon đựng tóc thai nhi, một dấu chân in trên nền đất đỏ, một cuốn Kinh Thánh, cùng một số tài liệu giấy.

Rosa rút ra một tờ giấy, chậm rãi đọc qua.

Biểu cảm cô dần trở nên nghiêm trọng.

Dưới cây thánh giá thiêng liêng và hùng vĩ, tờ giấy ấy đang vạch trần tội lỗi của những kẻ ác quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK