• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Rosa bị Salma đánh thức.

Salma miễn cưỡng chọc cô, vừa phàn nàn với Rosa, người còn chưa tỉnh hẳn: “Rốt cuộc là vì sao? Sao lại đắc tội với người của Demonio rồi?”

Cơn buồn ngủ của Rosa lập tức tan biến. Hàng mi dày khẽ run, cô cười khẩy: “Chắc là vì tôi quá xinh đẹp.”

Cô giả vờ ngây thơ, không tiết lộ chút manh mối nào về mối quan hệ mật thiết với Trình Thù.

Tùy tiện nhét vài bộ quần áo vào túi xách, Rosa đứng trước cánh cổng của “Phoenix”, lặng lẽ chờ đợi.

Tính ra, đây là lần thứ hai cô ra ngoài khi trời vừa hửng sáng. Lần trước là để tiễn mẹ về nơi an nghỉ cuối cùng.

Rosa ngẩng đầu nhìn tán cây đung đưa theo gió, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh bình minh rực rỡ.

Thật kỳ diệu, cái cây trước cổng giống như một người dự báo thời tiết. Nếu gió thổi mà lá cây chủ yếu hướng về phía đông, thì trong ngày hôm đó khả năng cao sẽ có mưa.

Nhưng hôm nay, Tijuana sẽ có một ngày nắng đẹp.

Khoảng hai mươi phút sau, dưới ánh nắng vàng nhạt, một chiếc Porsche Cayenne chầm chậm tiến lại.

Rosa liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông ngồi ghế phụ. Anh tựa đầu vào đệm ghế, mắt khép hờ, trông như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay, Trình Thù mặc một chiếc áo khoác gió màu xanh đậm, so với những lần xuất hiện trước thì có phần khác biệt.

Rosa tinh ý chạy nhanh đến mở cửa xe. Một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt cô.

Nhiệt độ trong xe vừa phải, xua tan đi cảm giác oi bức của cô.

Hành lý của cô được tài xế mang ra cốp sau. Hôm nay không phải là gã tóc vàng đi cùng mà là một tài xế có gương mặt châu Á.

Vừa mới ngồi vững, người đàn ông phía trước bỗng ném một chiếc hộp ra sau.

Cô thử ước lượng rồi nghi hoặc hỏi: “Cho tôi à?”

Trình Thù khẽ “Ừm” một tiếng: “Đồng hồ. Sau này nhớ đeo vào. Chống nước, cả khi tắm cũng không cần tháo ra.”

Rosa cẩn thận mở hộp, không muốn làm rách giấy gói.

Bên trong là một chiếc đồng hồ da màu nâu, mặt số đã được chỉnh đúng giờ, kiểu dáng thanh lịch, là đồng hồ dành cho nữ.

Rosa chăm chú nhìn mặt đồng hồ, cảm giác nó không đơn giản chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.

Cô bỗng dưng rất muốn hỏi, liệu bên trong có gắn thiết bị định vị hay không.

“Cạch” một tiếng, cửa ghế lái bị kéo ra. Tài xế đang sắp xếp hành lý phía sau quay lại vị trí.

Rosa khựng lại một giây, nuốt câu hỏi vào bụng. Không thích hợp để nói khi có người thứ ba ở đây.

Từ “Phoenix”, họ đi qua trung tâm thành phố, rồi hướng đến vùng ngoại ô hẻo lánh của Tijuana.

Cơ sở hạ tầng của thành phố không được tốt, đường xá lồi lõm, xe đi xóc nảy, trải nghiệm không mấy dễ chịu.

Rosa không rõ bọn họ định đi đâu, nhưng nhìn biển chỉ dẫn trên đường, ngay cả kẻ ngốc cũng biết đây không phải đường đến Honduras.

“Sebastiano, chúng ta đi đâu?”

Trình Thù nhướng mày, qua gương chiếu hậu đối diện với ánh mắt đầy vẻ quyến rũ của cô.

Anh bóp nhẹ sống mũi, nói: “Hướng Đông Bắc, đến Ciudad Juárez trước.”

Ciudad Juárez là một trong những thành phố biên giới lớn của Mexico. Nó tràn ngập sự thối nát và nổi tiếng với danh xưng “thành phố sát nhân”. Mặc dù vài năm gần đây tình hình có vẻ khá hơn một chút, nhiều thế lực đã chuyển sang Tijuana và các thành phố lân cận, nhưng vấn đề m@ túy và bạo lực vẫn hoành hành.

Nơi này là cửa ngõ quan trọng để vận chuyển c0caine vào Mỹ, là địa bàn mà thế lực nào cũng nhắm tới.

Rosa không hỏi thêm. Cô chỉ cần biết mình nên đi theo là đủ.

Trong một tổ chức lâu đời như Demonio, nói càng ít thì càng dễ giữ mạng.

“Vậy từ đây đến Ciudad Juárez mất bao lâu?”

Đôi mắt dài và sâu của Trình Thù lướt nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến Rosa có chút hoảng sợ.

Cô không thoải mái quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau, giọng nam trầm ấm vang lên: “Bảy trăm ba mươi dặm, ít nhất mười ba tiếng.”

Người lái xe nghe thấy Trình Thù kiên nhẫn trả lời thì có chút ngạc nhiên.

Anh ta liếc nhanh vào gương chiếu hậu rồi thu mắt lại. Sau năm, sáu lần nhìn trộm, cuối cùng nghe thấy giọng điệu mang theo ý cười của Trình Thù: “Jin, cậu thích nhìn lắm à?”

Tài xế giật bắn người, thấy Trình Thù hoàn toàn không có ý cười trong ánh mắt, lập tức đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Anh ta gượng gạo cười lớn, vội vàng lắc đầu: “Không không không, tôi không thích, tôi không thích.”

Trình Thù hơi đổi tư thế, lần tay chạm vào chuỗi Phật châu trên cổ tay, từng chữ thốt ra đều lạnh băng: “Cẩn thận đôi mắt của cậu.”

Sáng nay Rosa chưa ăn gì nên bụng rất đói.

Lần thứ hai tiếng dạ dày của cô réo lên trong xe, cô hiếm khi cảm thấy xấu hổ, tai đỏ bừng, ngượng ngùng ôm lấy bụng.

Trình Thù vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe môi khẽ nhếch lên.

Anh không quay đầu, mãi đến khi Rosa nghĩ rằng mình sắp chết đói trong bầu không khí im lặng này, Trình Thù đột nhiên mở miệng: “Trong hộp xám có đồ ăn nhanh.”

Đôi mắt Rosa sáng lên, cô quay người tìm hộp.

Một lúc sau, từ dưới những băng đạn đủ loại kích cỡ, cô mới moi ra được đồ ăn.

Vừa mở hộp, cô đã bị nội dung bên trong làm cho sửng sốt.

Ban đầu, cô nghĩ đó là loại bánh quy ép khô và đồ hộp khó ăn, nhưng không ngờ khẩu phần ăn dự trữ này lại đạt đến cấp quân đội.

Trên túi thực phẩm nâu in rõ thực đơn: đậu cay, bánh ngô, phô mai Mexico…

Đồ ăn phong phú, còn có hộp nhôm dùng một lần, trông cũng không đến nỗi tệ.

Rosa mím môi, nhìn chằm chằm bảng thành phần, đầu óc trống rỗng.

Ở Mexico, ai cũng biết sức mạnh vũ trang của các tập đoàn tội phạm không hề thua kém quân đội chính phủ, thậm chí đôi khi còn tiên tiến hơn.

Nói cách khác, cái ác có khi lấn át cả chính nghĩa, bóng tối nuốt trọn ánh sáng.

Đây là thức ăn để nuôi dưỡng những kẻ bán mạng.

Trong khi đó, những người lính chính quy bị đạn bắn xuyên người, hoặc chỉ đơn giản vì lộ diện mà mất mạng, trước khi chết lại ăn cùng một loại thực phẩm với bọn chúng.

Cuộc sống của cô cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng điều đó vẫn khiến cô cảm thấy tuyệt vọng và xót xa.

Bỗng, giọng nói trầm thấp phía trước vang lên: “Không muốn ăn à?”

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng trong giọng điệu lại mang theo sự khẳng định.

Rosa giật mình một cái, cô ngước mắt lên nhìn, phát hiện người đàn ông trong gương chiếu hậu không biết từ khi nào đã mở mắt, đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô chợt cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, giống như tấm vải che giấu bí mật trong buổi trình diễn ảo thuật bị vén lên. Cô biết, Trình Thù đã nhìn thấu cô. Anh tuyệt đối hiểu rõ cô đang nghĩ gì.

Rosa không biết phải ngụy biện ra sao, trong lòng có chút hoảng loạn.

Cô hiểu rõ đám người này tuyệt đối kiêng kỵ bất kỳ sự đồng cảm nào với cảnh sát hay quân nhân. Trong mắt bọn họ chỉ tràn đầy dã tâm và lợi ích.

Đôi môi dưới của Rosa hơi run rẩy vì căng thẳng, cô đáp: “Không, không phải vậy.”

Trình Thù nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen sâu thẳm, trong đáy mắt ẩn chứa cảm xúc khó lường. Anh nói: “Ăn đi, có thể ăn.”

Lời vừa dứt, Rosa như được đại xá.

Cô âm thầm thở phào một hơi, không biết có phải là ảo giác không, cô cảm thấy dường như Trình Thù đang muốn đảm bảo điều gì đó với cô.

Nhưng cô không chắc chắn, cũng không dám nghĩ nhiều.

Chuyện như vậy quá mức kinh thiên động địa, cô thậm chí không đủ can đảm để suy đoán.

Rosa gật đầu đáp lại anh, cẩn thận xé gói đồ ăn, bóp nguyên liệu vào hộp, sợ chỉ cần run tay một cái là sẽ làm đổ ra ghế ngồi.

Cô rắc bột phô mai lên trên, rồi lặng lẽ cầm hộp thức ăn, chậm rãi ăn.

Ánh nắng ngoài cửa kính ngày càng rực rỡ, chiếu lên nửa khuôn mặt của Rosa. Những sợi lông tơ mảnh trên gò má cô được ánh sáng hắt qua trông rất rõ ràng, hàng mi dài tạo thành bóng quạt duyên dáng, cực kỳ đẹp mắt.

Không biết từ lúc nào, xe đã dừng lại.

Tài xế không nhịn được tới trạm dịch vụ, nên tùy tiện tìm một con đường nhỏ để giải quyết nhu cầu s1nh lý.

Rosa ăn rất no, cô vứt hộp vào túi rác, còn chưa hết thèm, li3m li3m môi một chút.

Ngước mắt lên, cô phát hiện Trình Thù đang không màng vết thương, quay hẳn người lại, đối diện với cô.

Thời gian như ngưng đọng, hai người giữ nguyên tư thế đối mắt.

Một lúc lâu sau, Rosa ngơ ngác chớp chớp mắt, hỏi: “Sao thế?”

Trên khóe môi cô còn dính một ít sốt phô mai, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ nghi hoặc, hàng mi khẽ động, khiến Trình Thù bất giác nhớ đến—một nàng tiên cá vừa lên khỏi mặt nước, ngây thơ mà xinh đẹp động lòng người.

Anh hơi cau mày, dùng ngón tay cái chạm vào khóe môi mình hai lần, ra hiệu cho cô.

Trình Thù có ngũ quan sắc nét, đường nét gương mặt như được điêu khắc, động tác tưởng chừng bình thường nhưng lại toát lên sức quyến rũ chết người.

Rosa nuốt nước bọt một cách mất tự nhiên, lóng ngóng dùng đầu lưỡi và ngón tay lau môi, nhưng mãi vẫn chưa lau sạch hết.

Trình Thù không nhịn được, đuôi mắt hơi nhướng lên.

Nửa người anh chìm trong ánh nắng, ánh sáng làm lộ ra nét cười mơ hồ trong đôi mắt. Ah vẫy tay: “Lại đây.”

Rosa bị nét cười của anh cuốn hút, theo bản năng nghiêng đầu tới gần.

Mãi đến khi cảm nhận được sự thô ráp của đầu ngón tay chạm vào, cô mới phát hiện Trình Thù đang giúp cô lau đi vết bẩn.

Cô cúi đầu, cảm nhận hơi ấm nơi đầu ngón tay anh, một lúc sau khẽ nói: “Cảm ơn anh, Sebastiano.”

Trình Thù thu tay lại, chậm rãi lau sạch ngón tay, rồi tiện tay vo tròn vỏ hộp, ném chuẩn xác vào chiếc hộp giấy phía sau.

Anh xoay người, ngay khoảnh khắc đó, vết thương trên lưng đột nhiên đau nhói, đau đến mức anh phải mất một lúc mới có thể cử động lại bình thường.

Anh khẽ mím môi, không nói gì.

Chưa đầy một lát sau, tài xế vội vã chạy về xe, gãi đầu áy náy: “Xin lỗi lão đại, làm mất thời gian rồi.”

Trình Thù liếc mắt nhìn đồng hồ, dặn dò: “Khoảng một giờ chiều tìm trạm dịch vụ nghỉ ngơi, ăn trưa.”

Xe lăn bánh, tiếp tục lên đường.

Rosa bị hành hạ cả đêm qua, sáng nay lại khởi hành quá sớm, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo tới.

Nhưng cô muốn ngắm nhìn cảnh vật ven đường, không dám ngủ ngay, đành tựa vào cửa kính xe.

Cô gõ nhẹ lên trán, nhanh chóng lục tìm trong túi, lấy ra một chiếc MP4 cũ kỹ, đeo tai nghe vào.

Đây là một món đồ trông khá cổ lỗ sĩ, vỏ ngoài màu trắng đã có vài vết xước không thể xóa đi.

Cô theo thói quen mân mê mép máy, sau đó mở danh sách bài hát, bật chế độ phát ngẫu nhiên.

Rosa lười biếng dựa nửa người vào cửa xe, thỉnh thoảng đầu cô khẽ va vào kính theo nhịp rung lắc của xe.

Cô phớt lờ cơn đau âm ỉ do những cú xóc nảy, tập trung lắng nghe giọng hát nam trầm ấm và đầy đam mê trong tai nghe. Nghe một lúc, cô mới nhận ra đây là một bài tình ca—”Ella (Cô ấy)”.

【Tôi hiểu rất rõ

Cô ấy như liều thuốc độc dần dần xâm chiếm tôi

Nhưng tôi vẫn cam tâm tình nguyện

Chỉ mong được ở bên cô ấy thêm một phút giây.】

Rosa vặn âm lượng xuống thấp, cơn buồn ngủ khiến mí mắt cô dần díp lại.

Cô vô thức ngân nga theo hai câu, cố gắng mở mắt nhưng lại khép lại ngay.

【Tôi không thể quên được

Cô ấy và làn da màu lúa mạch ấy

Cô ấy, cô ấy, trong thế giới của tôi chỉ có cô ấy.】

Ý thức của Rosa dần trôi dạt, không còn rõ đây là thực tại hay mộng cảnh.

Cô không nhớ rõ bản thân đã lẩm bẩm câu: “Sebastiano, tôi buồn ngủ quá.”

Cô chỉ nhớ…

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tựa như phát ra từ ghế trước, mơ hồ đến mức không thể phân biệt được nội dung.

Cô đoán anh nói: “Ngủ đi, tỉnh dậy có lẽ sẽ đến nơi rồi.”

Rosa không biết câu trả lời đó là thật hay chỉ là ảo giác trong mơ.

Cô chỉ có thể khe khẽ đáp lại một tiếng “Ừm”, rồi hàng mi khép chặt, ánh sáng biến mất hoàn toàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK