Mùa đông năm thứ hai khi Trình Thù trở về, Madrid lạnh lạ thường. Cái lạnh khiến Raphael kéo Felicia đến khu người Hoa mua hai củ khoai lang nướng trước khi về nhà.
Cậu đeo túi chéo, tùy tiện xoa mái tóc lộn xộn, trong đầu hồi tưởng lại vòng chạy tuần trước, miệng không ngừng cắn khoai lang. Felicia đi trước cậu một chút, dáng vẻ kiêu ngạo, chậm rãi bóc vỏ khoai.
Vừa bước vào nhà, chưa kịp tháo giày được mấy giây, Felicia bỗng nhiên hét toáng lên: “A!” Củ khoai trong tay cô rơi xuống đất, lăn mấy vòng cùng với chiếc túi giấy bọc bên ngoài.
“A!!!—” Cô giậm chân liên tục, lấy tay bịt miệng hét lên, hoàn toàn đánh mất dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ vừa nãy.
Raphael đi theo phía sau vào cửa, cúi xuống nhặt khoai lang lên, cảm thấy em gái mình chắc là phát điên rồi, bất đắc dĩ hỏi: “Lại chuyện gì nữa đây, công chúa?”
Felicia không trả lời, chỉ bịt miệng khóc.
Cậu khó hiểu ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông, tim bỗng chốc khựng lại. Mới trở về đã đụng phải Rosa cùng người mới hẹn hò, đúng là có chút khó xử.
Raphael mím môi, im lặng hai giây rồi nói: “Không sao đâu, Felicia.”
Nhưng ngay khi cậu vừa dứt lời, Trình Thù chậm rãi xoay người lại, ánh mắt dịu dàng nhìn Raphael.
Raphael sững sờ trong giây lát, cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng quen thuộc, quen đến mức môi bắt đầu run rẩy, mãi mà không dám lên tiếng.
“Raphael.” Trình Thù mở hai tay, mỉm cười. “Con không nhận ra ba sao?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến, hốc mắt Raphael lập tức đỏ bừng. Cậu ngấn lệ, chằm chằm nhìn Trình Thù, nhưng vẫn không dám tin.
So với hình ảnh người cha trong ký ức, người đàn ông trước mắt thật sự gầy đi rất nhiều, gầy đến mức cậu không dám nhận.
Trong trí nhớ, cậu luôn phải ngước nhìn Trình Thù. Bờ vai của ba rộng đến mức dường như có thể gánh cả thế giới.
Nhưng bây giờ, mái tóc của Trình Thù đã cắt ngắn, khuôn mặt không còn vẻ ung dung vô lo ngày trước. Đôi mắt anh ẩn chứa dấu vết của năm tháng, lưng cũng không còn thẳng tắp như trước nữa.
Raphael nhìn Trình Thù mà không biết phải nói gì. Một chàng trai từng làm mưa làm gió trong khuôn viên trường bỗng chốc trở nên rưng rưng nước mắt.
Hồi lâu, cậu cố nén cảm xúc, nghẹn ngào thốt lên: “Ba, đã lâu không gặp.”
Felicia nghe vậy lại càng khóc to hơn, cũng lên tiếng: “Ba, đã lâu không gặp.”
Trình Thù khẽ giãn mày, vẫy tay, giọng nói trầm thấp: “Felicia, để ba nhìn con nào.”
Cô lê đôi dép, chậm rãi bước tới, ngước đôi mắt hoe đỏ nhìn anh.
“Trông có vẻ khỏe mạnh hơn rồi.” Anh nháy mắt với cô, xoa đầu cô. “Felicia, đừng khóc.”
Felicia lập tức nhào vào lòng anh, ôm chặt khiến anh loạng choạng lùi một bước.
Rosa nhướng mày nhìn cảnh này, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của Trình Thù.
Trình Thù bật cười, bất đắc dĩ nói: “Ba thử xem nào, xem bé con của ba và mẹ nặng bao nhiêu rồi.”
Rosa hơi cau mày, định ngăn cản. Nhưng Trình Thù lắc đầu ra hiệu không cần lo lắng.
Anh cúi người, vòng tay qua eo cô, định nhấc bổng lên xoay một vòng, nhưng lần đầu tiên lại không thành công.
Rosa hơi nín thở lặng lẽ quan sát.
Trình Thù hơi dừng lại, điều chỉnh lại tư thế, cắn chặt răng nâng cô lên, xoay một vòng rồi đặt xuống.
Anh bật cười tự giễu, cảm thán: “Các con lớn rồi, ba cũng già rồi.”
Rosa đứng phía sau anh, nghe vậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc.
Cô thở dài, cố làm dịu bầu không khí, trêu chọc hai đứa trẻ: “Ăn khoai rồi mà vẫn còn ăn tối với ba mẹ được à?”
Felicia ló đầu ra khỏi lòng Trình Thù, làm nũng: “Mẹ ơi, khoai của con rơi mất rồi.”
Raphael cũng đỏ mắt giơ tay, vội vàng nói: “Con cũng ăn được! Con ăn khỏe lắm!”
Hôm nay, bảo mẫu không có nhà, chỉ có bốn người họ tự nấu ăn.
Hai đứa nhỏ vừa nói vừa cười, phân công rửa rau, cắt thái rất gọn gàng. Trình Thù hơi lóng ngóng cầm lấy xẻng đảo thức ăn, cố gắng nhớ lại từng bước.
Rosa đứng sau giúp anh buộc tạp dề, sau đó ôm lấy anh, tựa sát cả người vào lưng anh.
Nỗi buồn tái ngộ dần tan đi một chút. Cô ôm chặt anh, cảm nhận hơi thở và nhịp đập của anh, khẽ nhắm mắt, mỉm cười.
Một khung cảnh đầm ấm thế này, cô đã mơ tưởng rất lâu, rất lâu rồi.
Sau bữa tối, Trình Thù và Raphael có một cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông.
Đến cuối, Raphael hỏi anh sau này định làm gì.
Anh vắt chân chữ ngũ, ngẩng đầu nghĩ một lúc rồi đáp: “Mở công ty.”
Raphael gật đầu hiểu ý, tiếp tục hỏi: “Ba muốn xây dựng tập đoàn của riêng mình sao?”
Trình Thù mỉm cười, giọng điềm đạm: “Không, ba muốn góp một viên gạch vào đế chế thương mại của mẹ con.”
Anh chỉ muốn giúp cô đứng cao hơn một chút. Còn những thứ mang tên ai, anh không quá bận tâm.
Raphael bất ngờ bị nhồi một phần “cẩu lương”, sững người một lát, rồi tò mò hỏi: “Ba ơi, ba đã bao giờ nghĩ đến việc, nếu lúc ba quay về, mẹ đã có người khác thì sao?”
Nụ cười trên mặt Trình Thù thoáng thu lại, trầm mặc hồi lâu rồi ngắn gọn đáp: “Có.”
Raphael nhíu mày: “Là sao ạ?”
Trình Thù không trả lời, chỉ vỗ vai cậu một cái, sau đó chỉnh lại quần áo rời khỏi thư phòng, để lại Raphael ngẩn người.
Anh thực sự đã từng nghĩ đến, hơn nữa là nghĩ không ngừng.
Nếu Rosa thực sự không yêu anh nữa, anh sẽ lặng lẽ đến nhìn cô và các con một cái, rồi quay về Mexico.
Sau đó cầm một khẩu súng, đến một thị trấn nhỏ sống qua ngày. Nếu có thể, anh sẽ cố sống đến ngày báo thù cho Sergio, rồi kết thúc cuộc đời mình.
…
Trình Thù trở về phòng thì cảm thấy mệt mỏi. Anh dọn dẹp xong liền nằm xuống giường.
Trên gối vẫn còn vương chút mùi hương nhàn nhạt, khiến anh cảm thấy an tâm lạ thường.
Một lúc sau, Rosa cũng lên giường, lặng lẽ dựa vào anh, bàn tay đặt lên mu bàn tay anh.
Không biết từ lúc nào, Trình Thù chìm vào giấc ngủ.
Lần đầu tiên trong bảy năm qua, anh ngủ ngon đến vậy.
Trong giấc mơ, Trình Đạc và Hải Nhật ngồi trên bãi biển, mỉm cười nhìn ra biển cả bao la.
Trình Thù sững lại trong giây lát, rồi đầy kinh ngạc chạy đến: “Ba, mẹ!”
Trình Đạc đặt hai tay lên đầu gối, nghe vậy liếc nhìn anh, cảm thán: “Thằng nhóc này, lớn thế rồi cơ à?”
Hải Nhật cũng cười dịu dàng trêu chọc: “Arslen, con còn lớn hơn cả mẹ rồi nhỉ.”
Đúng vậy, năm nay Trình Thù đã ba mươi bảy tuổi, thậm chí lớn hơn mẹ một tuổi.
Anh ngồi xuống bên phải Hải Nhật, cũng nhìn ra biển, giọng nói đầy hoài niệm: “Mẹ, con đã trải qua một trận ốm rất nặng. Sergio nói rằng, lúc con sốt mê man, con cứ luôn miệng gọi ‘Mẹ, mẹ’, nghe mà thấy tội nghiệp.”
Hải Nhật xoa nhẹ lên tóc anh, dịu dàng nói: “Ba mẹ đều nghe thấy cả.”
Trình Thù khựng lại, không dám tin mà nhìn họ.
Trình Đạc liếc anh một cái, tiếp lời: “Nghe thấy rất nhiều lần rồi. Nhiều năm như vậy, cứ hễ khó chịu là lại gọi mẹ con, gọi đến mức bà ấy đau cả đầu.”
Trình Thù bỗng nhiên im lặng, khóe môi hơi giật giật, viền mắt ửng đỏ.
Hải Nhật cười, khẽ đánh nhẹ vào tay Trình Đạc rồi quay sang hỏi anh: “Sergio thế nào rồi, vẫn ổn chứ?”
Trình Thù mím môi, lắc đầu. Không tốt lắm.
Hải Nhật thở dài, có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Sergio, chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra mẹ rất tự hào. Có các con, mẹ thực sự rất hạnh phúc. Ài, đột nhiên mẹ thấy nhớ nhà quá. Trước đây mẹ đã bàn với ba con, mùa đông năm 2006 sẽ về Nội Mông.”
Trình Thù cúi đầu, giọng trầm xuống: “Mẹ, tại sao năm đó không ai trong nhà đến Mexico tìm bọn con?”
Hải Nhật hiểu ngay anh đang nghĩ gì, liền giơ tay ôm lấy vai Trình Thù, an ủi: “Thật ra là có đấy. Sau khi mất liên lạc, cậu và dì con đều rất lo lắng, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện, nên gom tiền đến Mexico City tìm hai đứa. Nhưng họ không tìm được con, mà visa cũng sắp hết hạn rồi. Nhưng hai ngày cuối cùng, họ đều đến ăn ở cùng một nhà hàng Quảng Đông.”
Lời nói của bà đầy ẩn ý, Trình Thù hơi nhíu mày, rồi chợt nhận ra điều gì đó.
“Lúc đó con làm việc liên tục, mệt đến mức kiệt sức, cuối cùng không chịu nổi mà xin nghỉ một ngày để ngủ bù trên gác xép.” Hải Nhật nhìn con trai đầy tiếc nuối, tiếp tục kể: “Ngày hôm sau, Sergio lại bị sốt cao, con xin nghỉ thêm một ngày để chăm sóc nó, thế nên đã lỡ mất cơ hội gặp mặt.”
Trình Thù ngây ra nhìn Hải Nhật, hồi lâu không thốt nên lời.
“Không còn cách nào khác, số phận đã định sẵn như vậy.” Trình Đạc thở dài thật sâu, nhìn Trình Thù với ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Những năm qua con sống rất vất vả nhỉ, gầy đi nhiều quá. Trông con bây giờ lại càng giống ba rồi.”
Ông ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói: “Nhưng mà này, sau này đừng có nói mấy câu kiểu ‘sắp được gặp lại ba mẹ’ nữa nhé, dọa ba mẹ hết hồn đấy.”
Hải Nhật nghiêng đầu tiếp lời: “Đúng rồi. À mà nhắc mới nhớ, cô gái mà con dẫn đến hôm trước, mẹ rất thích. Mẹ còn thấy con tặng con bé chuỗi tràng hạt mà ba con để lại nữa.”
Nhắc đến Rosa, Trình Thù vô thức cong môi cười.
Hải Nhật thấy vậy, liếc nhìn Trình Đạc rồi trêu chọc: “Ôi chao, vừa nghĩ đến cô ấy đã cười rồi cơ à?”
Trình Thù gật đầu, đột nhiên nói: “Mẹ, con cảm thấy cô ấy chính là ‘Trường Sinh Thiên’ của con. Thế giới này phần lớn đều khiến con đau khổ và tuyệt vọng. Nhưng chỉ có tình yêu và cô ấy đã cứu vớt thế giới này, cũng cứu vớt con.”
Hải Nhật xót xa vuốt nhẹ vết sẹo bỏng trên gương mặt anh, gật đầu nói: “Vậy thì cô ấy chính là Trường Sinh Thiên của con.”
Biển bắt đầu nổi sóng.
Thế giới trong mơ trở nên chập chờn và không ngừng biến đổi.
Trình Thù bối rối nhìn họ.
Trình Đạc và Hải Nhật vẫn ngồi yên tại chỗ, mỉm cười nhìn về phía đại dương.
Bà nói: “Arslen, con nên đi rồi.”
Trình Thù bắt đầu hoảng loạn, vội vàng hỏi: “Vậy con còn có thể gặp lại ba mẹ không?”
Trình Đạc cười bất lực: “Ba mươi bảy tuổi rồi mà vẫn y như hồi thiếu niên.”
Hải Nhật mím môi, dịu dàng dặn dò: “Đi đi, Arslen. Đã đến lúc con phải gánh vác gia đình này rồi. Rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại. Trước lúc đó, con phải sống thật hạnh phúc.”
Thế giới càng lúc càng rung chuyển mạnh hơn, Trình Thù buộc phải đứng dậy, bước đi.
Anh lưu luyến quay đầu nhìn lại, nhưng hai người họ vẫn chỉ bình thản mỉm cười.
Hải Nhật vẫy tay, lớn tiếng nói: “Arslen, hãy mạnh dạn tiến về phía trước! Ba mẹ sẽ phù hộ cho con, cũng phù hộ cho cô gái ấy!”
Nói xong, bà bật cười vui vẻ.
Trình Đạc nhìn bà, lắc đầu đầy cưng chiều: “Không đứng đắn chút nào.”
Giấc mơ vỡ vụn, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt Trình Thù.
Anh quay sang, ôm lấy Rosa đang ngủ say vào lòng.
Trình Thù nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên giữa đôi mày của cô, thì thầm trong lòng một câu: “Mẹ ơi, con đã có được cả thế giới.”