• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rosa do dự trong giây lát, tưởng rằng mình nghe nhầm.

Cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, trong khi tiếng hát lãng mạn vui vẻ bên tai dần trở nên mơ hồ.

Cô cảm thấy như bị cuốn vào một xoáy nước kinh ngạc, gần như không thể cưỡng lại mà trôi nổi và đắm chìm trong đó.

Rosa hít một hơi thật sâu, xác nhận lại ý của Trình Thù rất lâu, mới phát hiện anh thực sự không hề đùa cợt—anh đang hỏi cô về suy nghĩ đối với “cầu hôn”.

Gasol và Sergio đều thức thời mà im lặng, trong không gian chật hẹp, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Rosa.

Hàng mi dài của Rosa khẽ run lên như cánh bướm, một lúc sau, cô nhẹ giọng nói: “Sebastiano, thật ra em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”

Trình Thù đưa tay bóp nhẹ gáy cô, chậm rãi vuốt v3, nhướng mày ra hiệu cho cô tiếp tục.

Cảm giác thô ráp sau gáy khiến da đầu Rosa tê dại, vô thức tựa vào phía sau. Cô cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, ngón tay bất giác co rút lại. Đột nhiên, Rosa cảm thấy có chút xấu hổ, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Phoenix đã xóa sạch những ảo tưởng của em, tình cảm sai lầm và hoang đường của cha mẹ khiến em chẳng còn chút mong đợi nào với gia đình. Em luôn nhìn rõ điều đó, sẽ không có ngày đó với em đâu. Anh là người đầu tiên coi em như một người phụ nữ bình thường, còn em chỉ là…”

“Rosa.” Trình Thù đột nhiên ngắt lời cô.

Rosa cố chấp muốn nói tiếp, nhưng anh lại dứt khoát cắt ngang sự tự ti của cô: “Em chỉ là chính em.”

Dáng vẻ anh vẫn cao ngạo như trước, giọng điệu lúc này cũng chẳng thể gọi là thân mật, nhưng lại khiến Rosa ngay lập tức im lặng.

Trình Thù hạ cửa kính xe, chỉ để lại một khe hở rộng hai ngón tay. Cơn gió oi bức bên ngoài lùa vào, thổi ngứa ngáy trên gò má Rosa, cô vén lọn tóc lòa xòa, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Anh nhìn thẳng phía trước, giọng điệu bình thản: “Đêm rời Tijuana, em đã khóc. Khi đó, anh đã nói với em, em thuộc về anh, và người của anh phải được tôn trọng. Bây giờ anh nhắc lại lần nữa—thực ra em thuộc về chính mình. Chuyện quá khứ chỉ là cát bụi, em là chủ nhân của chính mình. Sự tự ti—anh không thích từ đó xuất hiện trên người em. Hãy mạnh dạn lên, giống như lần đầu tiên em dám đối đầu với Javier.”

Trình Thù ghé sát tai cô, nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình chơi đùa, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy: “Giống như lần đầu gặp mặt, em đã khiêu khích anh một cách táo bạo.”

Hơi thở của Rosa dần trở nên nặng nề, rất lâu không lên tiếng. Cô như đang suy nghĩ điều gì đó, bờ vai căng cứng khẽ run rẩy.

Một lúc sau, Trình Thù rút từ trong áo ra một điếu thuốc. Anh cúi đầu giữ cằm Rosa, phớt lờ ánh nước lấp lánh trong mắt cô, chỉ để cô hơi hé môi, ngậm lấy điếu thuốc. Sau đó, anh lấy ra một chiếc bật lửa nhựa mới, “tách tách” mấy lần rồi châm lửa, lấy tay che gió, cúi mắt giúp cô đốt thuốc.

“Hút đi.”

Sergio và Gasol đều ngỡ ngàng nhìn qua gương chiếu hậu, ngay cả Rosa cũng sững sờ. Cô đoán được đây có lẽ là lần đầu tiên Trình Thù tự tay châm thuốc cho người khác.

Ngón tay cô ngừng lại trong giây lát rồi mới kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi rít hơi đầu tiên. Vị khói mạnh mẽ lập tức xộc vào miệng, Rosa không quen, quay đầu ho sặc sụa.

Một lát sau, cô chỉ vào chiếc bật lửa rẻ tiền hơn trước hỏi: “Sebastiano, sao anh lại đổi bật lửa?”

Trình Thù lắc lắc nó hai cái, kẹp một điếu thuốc vào miệng mình, châm lửa, má hóp nhẹ, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Cái kia bị hỏng, đang sửa.”

Ngửi mùi thuốc, anh hạ kính xe xuống thấp hơn một chút, không khí nóng bên ngoài lập tức tràn vào, xua tan làn khói trong xe.

Rosa bắt chước Trình Thù, vụng về hút thuốc mạnh, cố gắng làm quen với hương vị của nó. Rất lâu sau, cô đột nhiên nói mà không theo logic nào: “Thích.”

Không khí lặng đi một giây, cô quay đầu nhìn Trình Thù, tiếp tục nói: “Sebastiano, em nói em thích.”

Trình Thù lập tức ngồi thẳng dậy. Anh kẹp điếu thuốc, nghiêng mặt nhả ra một làn khói, rồi vươn tay rút điếu thuốc khỏi môi Rosa, dập tắt nó, tùy ý ném vào lon thiếc trên ghế trước.

Vuốt v3 chiếc cằm tinh xảo của Rosa, anh hài lòng nói: “Anh nghe thấy rồi, em nói em thích cách cầu hôn này.”

Nghe vậy, Rosa liền vòng tay ôm lấy cổ Trình Thù, như một con dã thú hoang dã, dùng răng cắn lên da thịt anh để phát ti3t những cảm xúc không thể gọi tên. Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi từng dấu hôn một.

Trình Thù đưa tay chạm vào vết đỏ còn lưu lại hơi ấm của cô, bật cười khẽ, ngăn cô tiếp tục: “Không được cắn nữa.”

Rosa cau mày ngẩng lên: “Tại sao?”

Anh dịch cô ra một chút: “Em quên vừa nói gì rồi sao? Ngày mai phải đi đàm phán, nếu lại cắn thì không che được đâu.”

Rosa bĩu môi, quệt miệng: “Xin lỗi.”

Chiếc xe xóc nảy trên con đường, đến khi gần đến cảng đích, trời đã rất khuya. Trình Thù lấy một chiếc vali từ cốp xe, xách vào phòng, đặt lên bàn, nhập mật mã mở ra.

Anh lấy ra một màn hình nhỏ cỡ lòng bàn tay, quét võng mạc mở khóa thư viện dữ liệu. Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngày càng nhỏ dần, anh trầm tĩnh ngồi trên ghế sofa, lật xem tài liệu về Juventus.

Một lát sau, “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bị Rosa xoay mở.

Cô quấn khăn tắm dài trên đầu, người còn đọng hơi nước, chân trần giẫm lên sàn gạch bước tới.

“Sebastiano, anh đang xem gì vậy?”

Trời oi bức, Trình Thù đã sớm c ởi trần, lộ ra cơ bắp săn chắc.

Cô lau tóc, vứt khăn lên bàn, nghiêng người ôm lấy eo anh. Những giọt nước từ tóc cô trượt xuống ngực anh, rồi men theo đường nhân ngư biến mất sau cạp quần.

Anh không phiền vì sự quấn lấy của cô, ngược lại còn phóng to ảnh Juventus trên màn hình, hỏi: “Em nghĩ hắn là người thế nào?”

Rosa im lặng một lúc, chợt nhớ lại lời của Pablo, thử dò hỏi: “Sebastiano, có phải… anh có mục đích khác không?”

Trình Thù đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Rosa.

Cô căng thẳng nuốt nước bọt, lo lắng đối diện với anh.

Nhưng lần này, anh chỉ “ừm” một tiếng.

Nhẹ nhàng mà kiên định, như một lời thú nhận, cũng như một lời hứa.

Cô không kìm chế được mà run rẩy, cố gắng ép xuống độ cong nơi khóe môi.

Một lúc sau, cô hỏi: “Lần trước anh nói, Juven đã có mặt ở Las Vegas rồi, vậy anh định bắt hắn thế nào?”

Trình Thù híp mắt, vừa định giải thích thì đột nhiên có một cuộc gọi vệ tinh gọi đến.

Cuộc gọi kết nối với các thiết bị khác trong chiếc vali, màn hình đen nhấp nháy vài lần, một gương mặt châu Âu bất ngờ hiện lên.

Người đàn ông đối diện có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, trông đầy mệt mỏi, cất giọng tiếng Anh lưu loát: “Có chuyện tìm tôi?”

Rosa ngẩn ra một giây, buột miệng thốt lên: “Möhgr?”

Người đàn ông trên màn hình hơi nheo mắt, lúc này mới để ý đến sự hiện diện của Rosa. Hắn ngả người ra sau, ánh mắt lướt qua giữa Trình Thù và Rosa, rồi nhếch môi cười đầy giễu cợt: “Là tôi. Cô là ai? Người phụ nữ của Sebastiano à?”

Rosa quay lại nhìn Trình Thù một cái, sau đó giải thích: “Tôi là Rosa, anh ấy từng nhắc đến anh.”

Möhgr nói gì đó nhưng bị nhiễu sóng, âm thanh bị thay thế bởi tiếng rè rè không rõ ràng.

Trình Thù nhíu mày, giọng điệu có chút khó chịu: “Mạng quái quỷ gì thế này?”

“Chậc,” Möhgr xắn tay áo lên, đợi mạng ổn định lại rồi mới uể oải nói, “Tôi đang ở biệt thự của Carl, gần đây đang có giao tranh.”

Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên đánh giá Trình Thù: “Quần áo xộc xệch.”

Trình Thù: “…”

Rosa thấy hai người này đấu khẩu qua lại, cảm thấy vô cùng thú vị nhưng vẫn thông minh lui ra ban công, để lại không gian cho bọn họ.

Bầu trời đêm mát mẻ hơn hẳn, nhưng không có gió biển, cũng chẳng thể gọi là dễ chịu.

Cô buông mái tóc của mình ra, chờ nó khô tự nhiên, ngồi ngẩn người trên ghế nghịch chiếc đồng hồ Trình Thù tặng.

Cách một lớp kính dày, bên trong trò chuyện vui vẻ—

Cả hai giọng điệu đều lười nhác, nhưng khí thế không ai kém ai.

Trình Thù nhắc đến chuyện của Juven trước, nhờ Möhgr điều động thế lực ở Bắc Mỹ giữ chân hắn lại trước.

Sau đó, họ nói chút chuyện ngoài lề rồi mới quay lại vấn đề chính.

Trình Thù nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng kia, nói đầy ẩn ý: “Nghe Sergio nói, cậu vì một người phụ nữ mà vội vã chạy đến Budaroya?”

Möhgr nhướng mày, trong giọng nói có mấy phần ý cười: “Hắn nắm tin nhanh thật.”

“Vài ngày trước, cô ấy gặp nguy hiểm.” Anh ta lấy một điếu thuốc ra châm lửa, bỏ thêm một câu không đầu không đuôi nhưng tràn đầy cưng chiều, “Hôm qua là sinh nhật cô ấy.”

Trình Thù nhướng mày, ngả người ra sau, cánh tay lười biếng vắt lên lưng ghế gỗ, chỉ nói: “Vậy nên cậu bất chấp mệnh lệnh của cha mình?”

Kết quả, Möhgr cười khẩy một cái đầy ngạo nghễ: “Bất chấp mệnh lệnh của cha tôi đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”

Trình Thù im lặng, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Cậu yêu cô ấy lắm sao?”

Người đối diện dụi điếu thuốc, dịch chuyển góc quay của camera.

Trình Thù thấy một người phụ nữ gầy gò đứng cách đó không xa, ngay khoảnh khắc tiếp theo, màn hình xoay trở lại.

Möhgr che hết màn hình, trả lời nghiêm túc: “Rất yêu, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ kết hôn.”

Trình Thù có chút ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Möhgr, nhưng giây tiếp theo đã nghe hắn trêu chọc: “Hay là nói về anh đi.”

“Anh vì kế hoạch mà nhiều năm không ở bên người phụ nữ nào, sao hả, anh yêu cô gái Latin đó rồi à?”

Nghe vậy, Trình Thù quay sang nhìn Rosa đang đứng ngoài ban công với dáng vẻ yêu kiều.

Mái tóc ướt của cô buông xõa sau lưng, nghịch ngợm đếm gì đó trên chiếc đồng hồ mà anh tặng.

Dưới ánh sao lấp lánh, Rosa đột nhiên quay đầu bắt gặp ánh mắt của Trình Thù. Biểu cảm của cô trở nên rạng rỡ hơn, còn cố ý gửi anh một nụ hôn gió.

Ánh đèn lạnh lẽo trong phòng khiến cảm xúc trong mắt Trình Thù trở nên mơ hồ, anh nhìn Rosa khẽ cười, rồi quay lại trả lời Möhgr: “Tôi chưa bao giờ nói yêu.”

Möhgr hời hợt vỗ tay hai cái, nhún vai: “Được thôi, anh giỏi. Còn chuyện gì nữa không?”

Trình Thù nâng mắt, rất nghiêm túc nói: “Tám năm trước, tôi từng cứu Carl một mạng trong rừng rậm. Cậu từng nói tôi cứu anh em của cậu, nên sẽ cho tôi một ân huệ—một yêu cầu, bất kể là gì.”

Nghe vậy, Möhgr cũng trở nên nghiêm túc, rồi nghe Trình Thù nói: “Tôi muốn dùng nó ngay bây giờ. Người phụ nữ vừa rồi, cậu bảo vệ cô ấy.”

“Không lâu nữa tôi sẽ cắt đứt mọi thứ của Rosa bên này, cậu đưa cô ấy sang châu Âu, cho cô ấy một cuộc sống bình thường.”

Möhgr sững sờ một giây, ngạc nhiên hỏi lại: “Bao nhiêu năm không dùng, giờ lại dùng cho cô ấy à?”

Trình Thù gật đầu, đường viền hàm siết chặt: “Tôi sẽ đưa cậu toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, nhờ cậu sắp xếp sẵn cho cô ấy bên đó. Trường học, chỗ ở, hay bất kỳ thứ gì mà cô ấy chưa từng trải nghiệm trong cuộc sống bình thường, tất cả đều phải bù đắp cho cô ấy.”

Sự dứt khoát này gần như là một sự phó thác, khiến Möhgr cau mày thật chặt, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc: “Bên anh thực sự không cần tôi giúp sao?”

Trình Thù lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không cần, cậu đừng dính vào vũng bùn này. Tôi muốn kết thúc quá khứ.”

Một lúc lâu sau, như thể cuối cùng cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm, anh cười nói: “Cậu nhớ lời hứa của cậu, tôi chỉ có một yêu cầu này.”

Möhgr tôn trọng quyết định của Trình Thù, dụi tắt điếu thuốc, đồng ý: “Khi nào anh thu xếp xong, cứ nói với tôi.”

Đột nhiên, anh ta bật cười.

Trình Thù không hiểu, trầm giọng hỏi: “Cười cái gì?”

Möhgr phất tay, nụ cười trên gương mặt điển trai trở nên mơ hồ: “Tôi cười vì anh bảo rằng anh chưa bao giờ nói yêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK