• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rosa suýt nữa hít vào một hơi lạnh.

Mắt trái của anh ta nhắm chặt, hoàn toàn không thể mở ra, một vết sẹo hồng đáng sợ chạy dọc qua mí mắt. Con mắt duy nhất còn có thể nhìn thấy – mắt phải – cũng chỉ có thể hé mở một khe nhỏ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc với ánh sáng, mí mắt phải của anh ta đã bắt đầu co giật dữ dội, khó nhọc duy trì tầm nhìn cho Gasol.

Đôi mắt xấu xí, đầy vẻ lạnh lẽo kia hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh một Gasol lưu manh mà Rosa từng biết. Trong một khoảnh khắc, đầu óc cô trống rỗng, còn Sergio đứng bên cạnh hiếm khi lộ vẻ sững sờ như vậy.

Cách đó vài mét, Trình Thù đứng thản nhiên, hương khói thuốc nhẹ nhàng bị gió thổi tới, như thể có chủ ý mà kéo cả hai trở lại thực tại.

Ở giữa ánh nhìn của mọi người, Gasol nhún vai một cách dửng dưng, sau đó cố ý tiến gần đến nhân viên an ninh, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán: “Còn vấn đề gì không?”

Hai người đối diện vô thức run lên khi nhìn vào đôi mắt anh ta, lúng túng lắc đầu.

Gasol tặc lưỡi, như thể không hài lòng, thân thiện đưa chiếc kính râm đặc chế đến trước mặt họ, lại hỏi: “Cái này cũng cần kiểm tra chứ?”

Nhân viên an ninh chưa kịp hoàn hồn, vội từ chối: “Không… không cần đâu.”

Lúc này Gasol mới thu lại nụ cười, khuôn mặt trong tích tắc trở nên lạnh lẽo.

Anh ta ngậm kẹo cao su trong miệng, đột nhiên nhổ ra, cục kẹo dính dớp rơi thẳng xuống đôi giày da của nhân viên. Gasol đeo lại kính râm, cúi đầu quan sát trò đùa ác ý của mình, mãi sau mới hài lòng xoay người rời đi.

*

Trên đường đến thang máy, tấm thảm dày sang trọng đã làm mờ tiếng bước chân trên giày cao gót của Rosa.

Trình Thù đút tay trái vào túi quần, ánh kính phản chiếu ánh sáng, tay phải nắm chặt lấy Rosa, dáng vẻ nhàn nhã.

Không biết có phải cố ý hay không, hôm nay bước chân của Trình Thù chậm hơn bình thường, khiến cô dễ dàng theo kịp.

Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua khuôn mặt Sergio vẫn còn nghiêm nghị, nghĩ đến điều gì đó rồi lại nghiêng đầu nhìn Gasol, người đang bắt chéo hai tay đặt sau đầu.

Bất giác, cô nhớ lại dáng vẻ anh ta bảo vệ cô hôm ở khách sạn ngày hôm đó.

Sau khi nghe thấy tiếng kính cửa sổ phòng cô bị vỡ, anh ta lao vào như tia chớp, đỡ cô dậy rồi giấu vào trong tủ gỗ.

Sau đó, tầm nhìn của Rosa hoàn toàn bị cánh cửa tủ che khuất.

Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khinh miệt của Gasol và âm thanh đạn lên nòng.

Bên ngoài, tiếng đánh nhau ầm ĩ, nhưng cả tầng lầu đều im phắc, mọi người vì sợ liên lụy mà trốn biệt không dám ló mặt.

Gasol ra tay cực kỳ tàn nhẫn, những kỹ năng giết người giúp anh ta sống sót trên đấu trường vô cùng chính xác và ổn định, chỉ vài chiêu đã giải quyết được không ít kẻ thù.

Trên xe, Rosa thỉnh thoảng nhìn thấy Gasol luyện tập thay đạn khi buồn chán, tốc độ nhanh đến mức khiến cô kinh ngạc.

Mà đây lại là việc do một kẻ sắp trở thành người mù làm được.

Mùi mặn chát của biển cả tràn vào mũi Rosa, khiến cô bất giác liên tưởng đến “đấu trường chui” mà Trình Thù từng nhắc đến – có lẽ không khí ở đó cũng ngập tràn mùi máu tanh và mồ hôi nhớp nháp.

Trung Mỹ, một vùng đất từng nuôi dưỡng nền văn minh Maya huyền bí và tráng lệ, cũng là nơi các ngành công nghiệp đen phát triển cực kỳ mạnh mẽ.

Khi văn hóa hải tặc và văn hóa băng đảng quét qua, bạo lực nguyên thủy và quyền lực tối thượng liền trở thành những thứ được mọi người tôn sùng.

Trình Thù từng nói, khi lần đầu gặp Gasol, anh ta rất gầy, trông như một con thú nhỏ không chịu khuất phục.

Rosa không khỏi tưởng tượng khung cảnh quán bar vào hình bóng của Gasol.

Anh ta có giống cô không? Từng bị những ánh mắt dửng dưng và giễu cợt của đám đông phấn khích vì adrenaline theo dõi trong góc tối?

Rosa hoàn hồn, bất giác thở dài một tiếng.

Trình Thù im lặng nghiêng đầu một chút.

Gasol nghe thấy âm thanh đó, bước chân khựng lại trong giây lát.

Anh ta nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi hỏi: “Cô Rosa, có phải tôi vừa làm cô sợ không?”

Rosa khẽ bật cười, lắc đầu, tò mò hỏi: “Đây có thể là một câu hỏi hơi mạo phạm, nhưng thật ra tôi vẫn luôn muốn biết tuổi của anh.”

So với Trình Thù và Sergio, vóc dáng Gasol nhỏ hơn một chút, trông có vẻ không lớn tuổi lắm.

Gasol nhún vai, đáp: “Tôi cũng không biết mình bao nhiêu tuổi nữa, ký ức của tôi rất mơ hồ, hoàn toàn quên mất chuyện hồi nhỏ rồi. Tôi chỉ biết, lúc mới gặp đại ca, bác sĩ kiểm tra xương cho tôi, đoán chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Theo logic này, chắc bây giờ tôi khoảng hai mươi.”

Rosa chậm rãi chớp mắt, cảm thấy có chút xót xa.

Anh ta thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cô.

*

Trong lúc trò chuyện, họ đã đến cửa thang máy.

Một người hầu đã chờ sẵn, anh ta mặc áo gi-lê xanh đậm, cúi người thật sâu, giọng điệu đầy ẩn ý: “Ngài Sebastiano và cô Rosa, phòng ở tầng mười lăm đã được chuẩn bị cho hai vị. Ngài Sergio, ngài Gasol, phiền hai vị tạm trú ở tầng mười bốn.”

Nói xong, anh ta quay người, quẹt thẻ cho bốn người.

“Từ tầng một đến tầng mười bốn đều có khu giải trí, tầng mười sáu dự kiến sẽ mở cửa vào tám giờ tối mai, khi đó sẽ có người đến hướng dẫn. Chúc các vị chơi vui vẻ!”

Cửa thang máy trong suốt chậm rãi khép lại.

Trình Thù liếc nhìn mặt đất ngày càng xa, giọng nói lạnh nhạt: “Tính khí của Enrique ngày càng khó chịu, đàm phán lại bị kéo đến ngày mai.”

Gasol bổ sung: “Nghe nói hôm qua hắn và người của tập đoàn Cartel cãi vã không vui.”

Trình Thù cười khẩy một tiếng: “Hắn nghĩ chỉ cần kết giao với đám quý tộc mới nổi bên châu Âu và Mỹ là có thể muốn làm gì thì làm sao? Đúng là mơ đẹp.”

“Hắn đừng quên, riêng nước Đức đã có Möhgr trấn giữ, đám dơ bẩn này dám mò đến một kẻ thì hắn dám giết một kẻ, giới quý tộc lâu đời bên châu Âu sẽ không dung túng cho Enrique khiêu khích ranh giới đâu. Còn về Mỹ…”

Khóe môi anh nhếch lên, không giải thích, chỉ thì thầm: “Juan à Juan…”

Rosa thầm nhẩm lại cái tên đó một lần nữa, đột nhiên nhớ ra đây là một cái tên quen thuộc.

Chính là người mà cô đã nói với Trình Thù tại quán bar Red Harbor rằng Moros sắp nâng đỡ.

Không khí lặng đi.

Chỉ còn nghe thấy tiếng góc phòng, nơi Sergio đang bấm điện thoại liên tục, không biết đang làm gì.

Gasol nhíu mày đầy chán ghét, “Ê, cậu đang làm gì vậy?”

Rosa nhìn cảnh này thấy buồn cười, cũng bắt đầu tò mò.

Kết quả, Sergio không thèm ngẩng đầu, giọng trầm trầm đáp: “Tìm bác sĩ.”

Gasol nhướng mày hỏi lại: “Tìm bác sĩ gì?”

“Nhãn khoa.” Câu trả lời buột miệng thốt ra.

Gasol sững người, nửa ngày không nói được câu nào.

Anh ta đoán được Sergio sẽ rất ngạc nhiên, dù sao bao năm xưng huynh gọi đệ, chỉ có một người từng nhìn thấy đôi mắt của anh ta.

Nhưng anh ta không ngờ, Sergio lại thực sự đi tìm bác sĩ cho anh ta.

Trình Thù liếc anh ta một cái, giọng điệu thản nhiên: “Cậu nghĩ tôi chưa từng tìm sao?”

Lúc này, Sergio cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhướn mày, bộ dạng đầy kiêu hãnh: “Không giống nhau. Bác sĩ mà anh tìm được, với bác sĩ mà một người cực kỳ xuất sắc, ngoại hình yêu nghiệt đẹp trai như tôi tìm được, chắc chắn không giống nhau.”

“…”

Trình Thù bật cười vì tức, ngay cả Rosa cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Gasol hít một hơi sâu, hỏi: “Sao cậu không thêm ‘kéo dài thời gian tốt nghiệp’ vào mớ định ngữ đó luôn đi?”

Sergio chẳng thèm để ý ba người kia, quay đầu cân nhắc xem nên nói gì với đối phương.

Trình Thù nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của anh ta, chợt nhớ ra gì đó, chậm rãi nói: “Tôi nhớ hồi cậu học ở Đức, có một cô bạn gái cũ, bác sĩ riêng của cô ấy hình như là bác sĩ nhãn khoa thì phải?”

Nghe vậy, Gasol cười đến gập cả người.

Rosa tiếp lời ngay: “Thật à?”

Trình Thù gật đầu: “Thật đấy.”

Rosa liền thuận miệng hỏi thêm, cố tình trêu ghẹo: “Chắc là kết thúc không vui lắm?”

Trình Thù lại gật đầu: “Chuẩn luôn.”

Sergio cười nhạt, bĩu môi: “Sao bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn nhỏ nhen thế chứ.”

Nửa ngày sau, anh ta bực bội đá Gasol một cái: “Thằng vô ơn, cậu lại cười cái gì nữa?”

Gasol phẩy tay, giải thích: “Không chỉ cười cậu.”

“Hơn nữa…” Anh ta nhìn sang Rosa, nụ cười trên môi càng rõ nét hơn, “Tôi đang cười vì dáng vẻ của cô Rosa ngày càng giống lão đại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK