Gasol và Sergio phối hợp chọc ghẹo quá ăn ý, khiến tai Rosa bất giác đỏ bừng.
Cô ho nhẹ hai tiếng, cúi đầu ăn cơm một cách mất tự nhiên. Tay phải trốn dưới khăn trải bàn thêu hình “Biển tại Arles” của Van Gogh, kéo nhẹ áo Trình Thù, cố gắng hạ giọng than vãn: “Quản bọn họ đi, cứ thích trêu em mãi.”
Với kiểu đấu võ mồm, tung hứng qua lại của ba người kia, Trình Thù trước nay chưa bao giờ can thiệp, thậm chí lúc thả lỏng còn thêm vào vài câu để đè bớt sự kiêu ngạo của Sergio.
Lần này Rosa đấu không lại hai tên quỷ kia, màn cầu cứu có phần yếu ớt khiến Trình Thù chợt có một cảm giác kỳ lạ—trông cô giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt đến ủ rũ.
Một từ đã lâu không dùng chợt hiện lên trong đầu anh.
Có lẽ là… đáng yêu?
Trình Thù đẩy gọng kính vàng lên trán, tạo cảm giác như đang đeo kính râm.
Anh vừa cắt bít tết cho Rosa, vừa hơi nhếch môi, giọng điệu trêu chọc: “Không quản được, mà cũng đâu phải là không có lý.”
Rosa ngây ra một giây, cúi đầu thấp hơn nữa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Cô cảm giác bản thân sắp héo luôn rồi. Trong đầu thầm nghĩ—đáng ghét thật.
Bữa ăn mới được nửa chừng, Sergio và Gasol lần lượt rời đi vì có việc.
Trình Thù lười biếng tựa vào ghế, một cánh tay dài đặt lên lưng ghế của Rosa.
Anh hơi nheo mắt, ánh nhìn dừng lại trên gò má cô, theo từng nhịp di chuyển nhẹ nhàng khi cô ăn.
Cô ăn khá chậm, lúc này vừa nhìn cảnh biển ngoài cửa sổ vừa ăn, tốc độ lại càng thong thả hơn.
Bên ngoài trời đẹp, hải âu lượn vòng trên không, mặt biển theo đường tàu lướt qua nổi lên từng lớp bọt sóng.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp kính, chiếu lên những sợi lông tơ mềm mại trên gò má cô. Hàng mi dài bên mắt phải đổ xuống một bóng mờ như quạt, còn đồng tử trong mắt, dưới ánh sáng lại có vẻ sáng hơn đôi chút.
Khoảnh khắc yên bình hiếm có này khiến anh thấy dễ chịu.
Hôm nay Rosa mặc đồ ton-sur-ton với anh—áo sơ mi trắng bên trong, khoác ngoài là áo da đen, trông rất hợp.
Mấy gã đàn ông đi ngang qua cứ dán mắt về hướng này, không khó để nhận ra bọn họ bị vẻ đẹp của Rosa thu hút, xen lẫn vài tia thèm thuồng.
Trình Thù đột nhiên rót cho mình một ly rượu vang, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía một gã đàn ông ngồi chếch đối diện.
Gã kia vốn đang lén nhìn Rosa, nhưng đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Trình Thù bên cạnh cô, cả người lập tức ngồi thẳng dậy.
Trình Thù nhìn dáng vẻ cứng ngắc đó, ung dung nâng ly rượu, khẽ giơ về phía gã.
Anh nhướng mày, khóe môi từ từ nhếch lên, nhấp một ngụm rượu, khẽ cười khẩy.
Bộ động tác này dù trông có vẻ lịch sự nhưng lại áp chế đến cực hạn, khiến gã đàn ông kia lập tức bối rối quay đầu đi.
Những người đàn ông xung quanh cũng tinh ý mà hiểu ra—người này đang bảo kê—vậy nên ai nấy đều thức thời mà dập tắt ý nghĩ trong đầu.
Rosa hoàn toàn không nhận ra những chuyện vừa diễn ra trong vòng một phút ngắn ngủi, chỉ cảm thấy khí chất của Trình Thù bỗng thay đổi.
Cô nghi hoặc quay đầu lại, thấy anh đang cười mơ hồ, có vẻ tâm trạng bỗng dưng tốt lên.
Rosa thắc mắc hỏi: “Sebastiano, anh cười gì vậy?”
Ngón trỏ của Trình Thù khẽ gõ nhẹ lên miệng ly, đơn giản thốt ra hai chữ: “Sảng khoái.”
“?” Rosa nghiêng đầu.
Anh ghé sát lại, trêu đùa bằng giọng trầm thấp: “Em yêu, có nhiều gã muốn lại gần em như vậy, nhưng chỉ có mình anh có tư cách ngồi đây với em.”
Nên là anh sảng khoái.
Rosa sững ra giây lát, cảm thấy kiểu trêu ghẹo của người đàn ông này gần đây sao mà… trẻ con thế.
Cô giả bộ nghiêm túc hỏi: “Thật không? Sao em không biết có nhiều người thích em đến vậy?”
Trình Thù biết cô đang cố ý giả ngu nên cũng hùa theo mà diễn tiếp: “Cô Rosa, có vô số kẻ sẵn sàng chết vì em.”
Rosa “à” một tiếng, rồi chớp chớp mắt hỏi lại: “Nhưng mà Sebastiano, anh đẹp trai thế này, ai mà dám đến làm phiền em chứ?”
Trình Thù cúi mắt, giọng có chút tủi thân: “Chắc là do vẫn chưa đủ… đẹp trai có ích gì đâu.”
Anh nói y như một thanh niên hai mươi tuổi mới biết yêu, khiến Rosa cảm thấy—gã này cũng giỏi thật đấy.
Cô lau miệng, cười híp mắt, vui vẻ chiều theo, túm cổ áo anh kéo lại rồi đặt một nụ hôn lên cằm.
Rosa khẽ vuốt làn da hơi thô ráp của anh, dịu dàng hỏi: “Giờ thì thấy đủ chưa?”
Những gã đàn ông còn lăm le xung quanh nhìn thấy cảnh này, trái tim tan nát từng mảnh.
Ai mà chẳng nói Trình Thù quá cáo già?
Trình Thù khẽ thu ánh mắt, trong đó ẩn chứa một tia yêu chiều khó nhận ra, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Lần này thì đủ rồi.”
Rosa khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.
*
Nhà hàng kiểu Pháp này rất lớn, là nhà hàng lớn nhất trên du thuyền, có nhiều tầng, mỗi tầng lại có vô số bàn ăn.
Hai bên có cầu thang xoắn ốc màu đen bạc, bậc thang làm bằng kính, bên trong rải zircon lấp lánh.
Phía dưới tay vịn còn buộc những bó hoa hồng Ecuador nhập khẩu bằng đường hàng không.
Ánh sáng mặt trời và đèn chùm hòa quyện vào nhau, khiến cả sảnh đường ngập tràn hơi thở xa hoa phù phiếm.
Giữa những ly rượu vang chạm nhau, ánh rượu sóng sánh, Rosa nhìn thấu sự tích lũy vốn liếng đẫm máu ẩn sau lớp vỏ hào nhoáng này.
Cô khẽ thở dài.
Thế giới này đầy rẫy bùn lầy.
Có kẻ liều mạng rời khỏi, có người lại thản nhiên bước vào.
Và trong đó có cả cô, lẫn Trình Thù.
*
Trên du thuyền cái gì cũng có: nhà hát opera, công viên nước, đường đua kart, thậm chí còn có vô số cửa hàng miễn thuế xa xỉ.
Trình Thù có việc phải giải quyết, nên Rosa một mình đi loanh quanh khám phá.
Khoảng bốn giờ chiều, du thuyền cập cảng Haiti—một quốc đảo nhỏ ở phía bắc vùng biển Caribbean.
Nơi đây vẫn mang đậm dấu ấn Tây Ban Nha và Pháp, dù nghèo nàn nhưng phong cảnh lại rất độc đáo.
Nhiều du khách tranh thủ mười tiếng dừng chân để xuống tham quan, Rosa cũng dạo quanh cảng một vòng rồi trở về tàu.
Trong khi cô đang say mê gắp thú bông trong khu trò chơi điện tử, Rebecca đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Dưới mắt cô ta thâm quầng, sống mũi dán băng cá nhân, trông có vẻ mệt mỏi.
Rebecca nhìn cô, khẽ nói: “Cô Rosa, mời đi theo tôi.”
Dù đã có lần bí mật tiếp xúc trước đó, nhưng Rosa vẫn nhớ lời dặn của Trình Thù, chuẩn bị xoay nút trên đồng hồ…
Rebecca liếc thấy động tác của cô, đoán được cô định làm gì, liền mỉm cười: “Không cần tìm Sebastiano đâu, anh ta đang ở sòng bạc trên tầng thượng. Tôi chỉ đưa cô đến chỗ anh ta thôi.”
“Là lệnh của Demonio hay Enrique?” Rosa thu tay lại, giọng điệu bình thản.
Bước chân Rebecca khựng lại một chút, không giấu giếm mà đáp: “Cả hai.”
“Thật ra, chuyện làm ăn giữa Demonio và Enrique gần như đã đàm phán xong rồi đúng không?” Rosa nhàn nhạt hỏi.
Dạo gần đây, cô vẫn luôn suy nghĩ về vụ nổ tòa nhà của Demonio, cố gắng suy đoán những mưu mô đằng sau chuyện này.
Một trong những lý do cô nghĩ ra là Demonio ưu ái Lucas hơn, không muốn để một kẻ ngoại lai như Trình Thù nắm vị trí số hai.
Điều thú vị hơn là, một mặt gã muốn Trình Thù cống hiến hết mình, mặt khác lại muốn mượn tay Enrique để trừ khử anh.
Có lẽ cuộc đàm phán này là thật, nhưng không còn nhiều không gian để thương lượng nữa.
Rebecca im lặng hai giây rồi trả lời: “Đã liên hệ riêng, nhưng cuối cùng ai cũng có tính toán riêng của mình.”
Lần này đến lượt Rosa im lặng. Cô không thể đoán được rốt cuộc hai người họ đang có toan tính gì.
Biết đâu, Enrique cũng không thực sự muốn hợp tác với Demonio, mà chỉ đang lợi dụng Trình Thù làm bàn đạp để lật kèo.
Cô lắc đầu, chẳng buồn nghĩ tiếp.
Rebecca đi thêm hai bước rồi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Rosa đầy nghi hoặc: “Tại sao gã đàn ông đeo kính râm đó cứ bám theo cô vậy?”
“Hả?” Rosa sững người một giây, theo ánh mắt của Rebecca quay lại nhìn quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng nếu Rebecca đã nói vậy thì chắc chắn Gasol đang ở gần đây.
Cô đút hai tay vào túi áo khoác, nhún vai, giọng điệu thản nhiên: “Để bảo vệ tôi.”
Nghe vậy, Rebecca mím môi rồi tiếp tục đi.
Bước vào thang máy, đập vào mắt là một sòng bạc khổng lồ, đâu đâu cũng thấy máy chơi game và bàn cược.
Vô số nhân viên phục vụ đi lại rót trà, rót rượu. Giữa mỗi bàn cược đều có một mỹ nữ mặc bikini đang nằm nghiêng. Bao quanh họ là các con bạc ánh mắt cuồng nhiệt, trong mắt chỉ có tiền, mặt đỏ bừng, phấn khích hò hét với nhà cái.
Rosa bỗng cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Ở đây có đủ mọi kiểu người—khách du lịch, giới thượng lưu, thậm chí cả những kẻ tối qua còn mặc vest trang trọng tham gia đấu giá, giờ đã trở thành nô lệ của adrenaline.
“Những người ở đây, phần lớn đều do cha tôi đích thân mời đến.” Rebecca cười nhạt, “Ông ấy có thể nắm bắt được d*c vọng của con người.”
Trong nháy mắt, Rosa cảm thấy máu mình chảy ngược, đầu ngón tay tê dại.
Quá đáng sợ—một nỗi sợ không thể diễn tả thành lời.
Rebecca liếc qua sắc mặt cô, chỉ tay về cánh cửa lớn nhất bên trong rồi rời đi.
Rosa hiểu ý cô ấy, từng bước chậm rãi đi về phía đó.
Cho đến khi đứng trước cánh cửa nặng nề, cô hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc cánh cửa cách âm được mở ra, tiếng nhạc liền tràn vào tai Rosa.
“Chớp mắt thôi, em đã mang theo nhịp tim anh đi mất.”
“Làn da em mềm mại, lấp lánh ánh vàng.”
“Em rực rỡ giữa đám đông, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.”
“Oh, oh—”
Mang theo chút phong vị Trung Đông, giai điệu mê hoặc vang lên. Rosa giữ vẻ mặt bình tĩnh, thu hết cảnh tượng trước mắt vào trong tầm nhìn.
Đây mới là sân chơi thực sự của Enrique.
Nơi này nhỏ hơn bên ngoài một chút, nhưng vẫn vô cùng rộng lớn.
Khách khứa mặc vest và váy dạ hội lộng lẫy, sải bước giữa không gian đầy khói thuốc. Giữa các bàn cược là những cột thép cao, các vũ công khỏa thân đeo mặt nạ lấp lánh màu champagne uốn éo theo điệu nhạc.
Bờ vai họ vắt ngang đôi cánh lông vũ, vòng eo mềm mại lắc lư không ngừng, ánh mắt tràn đầy mê hoặc.
Rosa theo bản năng kéo sát áo khoác da, lắng nghe tiếng nhạc tiến vào bên trong.
“Chúa ơi, không thể tin được.”
“Cứ véo tôi một cái đi, tôi có đang nằm mơ không vậy?”
“Oh, em là thiên thần hạ phàm ư?”
“Tôi không thấy cánh của em, nhưng em chính là một thiên thần.”
“Oh, thiên thần của tôi—”
Một vũ công lả lướt bước qua, tựa như đáp lại lời bài hát, hoàn toàn không bận tâm đ3n giới tính của Rosa, gửi cho cô một nụ hôn gió.
Ánh mắt họ như những cái móc câu, giam giữ lấy Rosa, tựa hồ muốn móc cả nửa mạng sống của cô đi mất.
Mãi đến khi vũ công đổi động tác, Rosa mới sực tỉnh nhận ra mình vừa nhìn đến ngây người. Cô thầm giật mình, thán phục sự dày dặn kinh nghiệm của họ.
Khi tiếng nhạc lên đến cao trào, dường như cả khói thuốc cũng bị thổi tan đi phần nào. Những vị khách qua lại bỗng ăn ý không di chuyển nữa, khiến con đường chính giữa trở nên thông thoáng bất ngờ.
Rosa nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, cố gắng nhìn về phía trước, cuối cùng cũng thấy được Trình Thù đang ngồi trên ghế cược.
Anh khoác áo da, dáng vẻ phóng khoáng. Khi quay đầu nhìn sang, cách một khoảng xa như vậy, ánh mắt hai người giao nhau.
Rõ ràng cô không thể nhìn ra môi anh đang nói gì.
Nhưng Rosa lại có cảm giác anh đang bảo: “Lại đây nào, cô gái nhỏ.”
Lại đây nào, cô gái nhỏ.
Lại đây, xuống địa ngục này mà xem tội nghiệt của anh, hận thù của anh, những điều anh không cam lòng, và cả nỗi sợ hãi của anh.
Qua hôm nay, từ đây trở đi, mọi thứ trong cuộc đời anh đều sẽ cùng em sẻ chia.