• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sảnh tiệc, từ lâu đã không còn bóng dáng của Rosa và Trình Thù.

Những đợt sóng dữ khiến mọi thứ trong phòng nghiêng ngả hỗn loạn, những người bên trong cũng không thể giữ được phong thái mà chỉ có thể tìm góc trốn tránh.

Rosa và Trình Thù, sau khi nhận được tin từ Black Fox, đã lập tức rời khỏi sảnh tiệc qua cánh cửa nhỏ bên trái phía sau mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Hành lang bên phía này của căn phòng nằm ở vòng ngoài của du thuyền, rất hẹp và hoàn toàn lộ thiên. Trình Thù nắm chặt tay Rosa, đi phía trước bên phải cô, cố gắng dùng cơ thể để chắn bớt gió mưa.

Rosa cố giữ thăng bằng, áp sát vào lưng trái của anh, nhưng vẫn bị mưa tạt đến mức gần như không mở mắt ra được. Nước mưa làm chiếc váy đuôi cá của cô dính chặt vào người, nếu không phải vì tình huống hiện tại không phù hợp, cô thậm chí còn muốn đùa rằng trông mình bây giờ chẳng khác nào một nàng tiên cá thực thụ.

Tiếng sấm nổ vang khiến da đầu cô tê dại, Rosa cố gắng mở hé mắt, nhìn ra bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Đó là bản năng kính sợ thiên nhiên.

Xung quanh tối đen như mực, là thứ bóng tối nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.

Những tia sét đánh xuống một cách vô định, nhuộm bầu trời trên du thuyền thành một bức tranh đen tím u ám, tựa như cánh cửa dẫn đến một thế giới khác, còn tiếng sấm chính là lời triệu hồi của nó.

Rosa chợt cảm thấy ý định trước đó của mình – vượt biển trốn đi – thật ngây thơ và nực cười.

Trình Thù bước thêm hai bước, đột nhiên dừng lại.

Rosa không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng anh, đau đến cay mũi.

Cô hít sâu một hơi, lau đi nước mưa trên mí mắt rồi nhìn về phía trước – sững sờ.

Ánh chớp soi sáng con đường bị chặn lại bởi Rebecca.

Cô ta khoanh tay, nửa người tựa vào lan can, hoàn toàn không quan tâm đ3n nguy cơ có thể rơi xuống biển bất cứ lúc nào.

Rebecca mỉm cười nhàn nhạt, cất giọng trước: “Định đi đâu thế, cô Rosa?”

Rosa có chút bất ngờ vì cô ta gọi thẳng tên mình, giọng điệu bình thản đáp: “Cô biết rõ mà, Rebecca.”

Rebecca nhướng mày, quan sát cô từ trên xuống dưới một lần nữa, rồi mang theo vẻ tán thưởng mà nói: “Sebastiano đúng là có phúc thật đấy. Cô gái này thú vị hơn tôi tưởng.”

Cô ta chống tay vào lan can, dùng lực đứng thẳng dậy, sải bước dài tiến lại gần: “Không cần đến phòng điều khiển nữa, tôi đã giúp các người xử lý rồi. Còn cô bé đó, hiện tại đang ở trong kho tiền. Sao vậy, Sebastiano? Anh thích con chuột bạch thí nghiệm đó đến thế à?”

Trình Thù toát ra một khí thế bức người, chỉ lạnh lùng nhìn xuống cô ta mà không nói gì.

Anh và Sergio vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của Rebecca khi đi đến phòng điều khiển.

Nhưng lời bày tỏ thiện chí này của cô ta, quả thực giúp họ tiết kiệm được một chút công sức.

Nhớ đến tính cách tùy hứng của Rebecca trong quá khứ, Trình Thù vẫn giữ thái độ cảnh giác. Anh không trả lời câu hỏi mà chỉ thẳng thắn nói: “Nói ra mục đích của cô đi.”

Rebecca thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Tôi muốn anh giết tôi.”

Rosa sững sờ, không hiểu hỏi lại: “Tại sao?”

Trình Thù giọng điệu lạnh nhạt, trả lời theo cách của mình: “Tôi không chỉ là Sebastiano, cô cũng không chỉ là Rebecca. Chúng ta đều mang trên lưng sứ mệnh của riêng mình. Nếu tôi giết cô, điều đó đồng nghĩa với việc toàn bộ tổ chức Demonio đang khiêu khích Enrique. Tôi còn phải làm ăn.”

“Chuyện đó tôi biết chứ, nhưng…” Rebecca bị mưa làm giọng nói trở nên khàn khàn, cô ta đột nhiên nhìn về phía biển, giọng nói chậm rãi mà trống rỗng: “Vài năm trước, tôi gây thù chuốc oán với một thiên kim tiểu thư Canada. Trong quá trình đối đầu với cô ấy, tôi đã yêu cô ấy.”

“Tôi biết điều đó thật nực cười, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời tôi yêu một người – và đó lại là một người phụ nữ. Chúng tôi điên cuồng hôn nhau, l@m tình, ngắm bình minh và hoàng hôn, chẳng khác gì một đôi tình nhân bình thường. Cho đến khi Enrique phát hiện ra. Ông ta rất tức giận.”

Giọng của Rebecca càng lúc càng trầm thấp, như dự báo một kết cục không tốt đẹp.

Rosa lặng người.

Rebecca tiếp tục kể: “Tôi không thể kiềm chế tình yêu của mình, hết lần này đến lần khác phớt lờ cảnh báo của Enrique. Thế nên, ông ta giết cô ấy. Vào đúng ngày sinh nhật cô ấy, Enrique tiêm cho cô ấy một liều thuốc gây ảo giác quá liều. Tôi đã nhắm mắt lại cùng cô ấy để ước nguyện. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, người đối diện tôi đã là một xác chết.”

Trình Thù vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt quan sát sự sụp đổ của cô ta.

Nếu Sergio có mặt ở đây, anh đoán Sergio thậm chí sẽ cười nhạo cô ta mà nói: “Xem đi, chỉ khi viên đạn bắn trúng bản thân hoặc người mình yêu, lũ cặn bã các người mới biết đau lòng.”

Rosa đột nhiên cảm thấy ngực nghẹn lại.

Cô không biết Rebecca đã dùng thuốc gây ảo giác hại bao nhiêu người khi còn làm cánh tay phải của Enrique. Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, một ngày nào đó, quả báo lại quay về với chính cô ta.

Rebecca nhìn xuống đôi tay của mình, giọng nói khàn đặc: “Tôi không thể đối diện với chuyện này. Tôi phát điên. Những hình ảnh đó liên tục xuất hiện trong đầu tôi, tôi bắt đầu không chịu nổi cảnh tượng trong kho chứa thuốc. Những thứ tôi đã tiếp xúc từ nhỏ đến lớn, đột nhiên trở nên khác đi.”

“Với Enrique, tôi đã không còn giá trị. Ban đầu ông ta định gả tôi cho người của tập đoàn Gonzalo, nhưng sau khi tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác, họ không muốn tôi nữa. Vì thế, ông ta đã gả tôi cho Gaia.”

Trình Thù cau mày.

Rosa có dự cảm chẳng lành, cẩn trọng hỏi: “Có ý gì?”

Rebecca nhún vai cười khẩy: “Cha tôi gả tôi cho… chú ruột của tôi.”

Rosa lập tức im bặt.

Cô căm ghét bất kỳ kẻ xấu xa nào, trong lòng cô, tất cả những gì xảy ra với Rebecca đều là do cô ta tự chuốc lấy. Nếu xét đến những người vô tội đã bị hại, thì Rebecca chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Cô cảm thấy, kẻ ác nên chết trong sự báo thù của nạn nhân hoặc bị pháp luật trừng phạt. Mọi thứ khác của Rebecca đều có thể nói là “tội có đáng chịu”, nhưng riêng chuyện này, cô không biết nên nhận xét thế nào.

Rosa nghĩ, dù là phụ nữ tốt hay xấu, cũng không nên bị ép buộc dùng “tình d*c” để chịu nhục. Tình d*c, chỉ có thể là sự chủ động, đắm chìm và cam tâm tình nguyện của phụ nữ.

Rosa hỏi: “Tại sao cô không giết Enrique?”

Rebecca im lặng hai giây, bất lực nhìn xuống đôi tay của mình, thành thật nói: “Xin lỗi, tôi không làm được. Tôi mới một tuổi đã được ông ấy nhặt về từ ven đường, ông ấy dạy tôi đi, dạy tôi dùng súng để bảo vệ bản thân… ông ấy là cha của tôi.”

Rosa vẫn muốn che chở cho Trình Thù một chút, lại hỏi: “Tại sao nhất định phải để Sebastiano ra tay?”

Rebecca nghe vậy liền cười nhạt, rồi giải thích: “Enrique rất tinh ranh, nếu tôi tự sát, vậy thì tôi sẽ không thể tận dụng được giá trị tình cảm cuối cùng của mình. Hơn nữa, ông ta cũng sẽ vì sự nhu nhược của tôi mà trút giận lên các em tôi… và gia đình người tôi yêu. Lý do tôi đến cầu xin Sebastiano, là vì những người khác đều không đồng ý.”

Du thuyền khó nhọc vượt qua vùng bão tố, dần dần bỏ lại sấm sét phía sau. Mưa nhỏ dần, mọi thứ dần trở lại yên bình.

Một kẻ thối nát đến cả quyền sinh tử cũng không thể tự quyết. Rosa đột nhiên thở dài, tiếng thở dài ấy khiến Trình Thù lập tức hiểu được ý cô.

Cô rất hiếm khi thay anh đưa ra quyết định, nên anh cũng thức thời mà đồng ý.

“Tôi có thể để cô chết trước mặt ông ta, nhưng sẽ không để cô chết trong tay tôi.” Trình Thù chuyển ánh mắt, cuối cùng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, liền thêm điều kiện: “Dùng quyền lực của cô, để chiếc trực thăng đó hạ cánh an toàn và rời đi an toàn.”

Rebecca nheo mắt, đèn trên du thuyền đột nhiên từng mảng sáng lên. Cô ta lách vào góc khuất, chỉ để lại một tiếng “Được” rồi rời đi.

Gió biển thổi tới, Rosa khẽ run lên.

Trình Thù kéo cô vào lòng ôm chặt, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho cô.

Rosa nhìn chiếc trực thăng đang chậm rãi hạ cánh, nghiêng đầu hỏi: “Đón ai vậy?”

Trình Thù vén những sợi tóc ướt bên tai cô, giải thích: “Là người của Black Fox, họ sẽ đưa cô bé đó đi trước.”

Cô nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: “Em làm vậy có khiến anh gặp rắc rối không?”

Anh không khách sáo, trực tiếp đổ hết tội lên đầu bạn mình, cười cười giải thích cho cô: “Black Fox là người Nga, hôm nay ầm ĩ thế này để cướp người đi, dù Enrique có nghi ngờ anh cũng không làm gì được, chỉ có thể trút giận lên hắn.”

Sau khi về phòng tắm rửa xong, Rosa đột nhiên thẫn thờ.

Trình Thù đi chân trần trên thảm mềm, cầm máy sấy tóc giúp cô hong khô.

Rosa ngồi yên bất động, không biết đang nghĩ gì. Trình Thù cũng không hỏi, chỉ kiên nhẫn sấy tóc cho cô, sau đó vụng về giúp cô thoa tinh dầu.

Một lúc lâu sau, cô mới chịu mở miệng, ngẩng đầu nói: “Sebastiano, sau vụ nổ ở khách sạn, anh có theo dõi tình hình sau đó không?”

Trình Thù cũng không hỏi vì sao cô lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này, chỉ thuận miệng trả lời: “Ừ, lấy danh nghĩa tổ chức từ thiện bồi thường tiền cho từng gia đình nạn nhân. Để Gasol mời chủ khách sạn đi uống trà, sau đó viết thư tố cáo gửi lên chính quyền, nhưng có lẽ không có tác dụng mấy.”

“Thực ra mấy ngày nay em cứ nghĩ mãi, em luôn cố đặt mình vào hoàn cảnh của anh, muốn biết khi đối mặt với những chuyện này, những lựa chọn này, anh có cảm giác gì.” Rosa gật đầu, trầm ngâm một lát rồi tiếp tục nói: “Nhưng Sebastiano, em muốn anh hoàn toàn thành thật với em.”

So với trước đây luôn dè dặt thăm dò, đây là lần đầu tiên cô trực diện, thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình.

Động tác vén tóc của Trình Thù bỗng khựng lại một giây, sau đó tiếp tục lau khô tóc cô.

Anh “Ừ” một tiếng, hứa hẹn: “Qua ngày mai, anh sẽ nói cho em tất cả.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, Rosa vui vẻ hẳn lên. Cô cong mắt mỉm cười, quay đầu quỳ lên giường mềm, dùng ngón trỏ chọc vào ngực Trình Thù, ra dáng công chúa.

“Anh hứa rồi đấy.” Rosa cố ý nói.

Trình Thù bật cười thành tiếng, bỗng nhiên nắm lấy ngón tay cô, đặt lên ngực phải của mình, giọng trầm thấp: “Anh hứa.”

Rosa chần chừ một lát, rụt tay về, không hài lòng trách móc: “Anh không thành tâm chút nào. Sebastiano, có ai hứa hẹn mà đặt tay lên ngực phải không? Ngực phải thì làm gì có tim!”

Cô giả vờ giận dỗi cuộn mình vào trong chăn, vừa nằm xuống thì bên cạnh đã bị kéo ra.

Trình Thù mạnh mẽ chui vào, anh siết lấy tay Rosa, không giống bất kỳ sự dịu dàng hay ám muội nào trước đây, mà chỉ dùng sức kéo cô vào lòng.

Anh cúi mắt không nói gì, từng ngón từng ngón bẻ bàn tay đang nắm chặt của Rosa ra, khiến cô duỗi thẳng, đặt lòng bàn tay cô lên ngực phải mình.

Rosa vừa định cười anh sao bỗng nhiên ngốc nghếch thế này, đến cả sự lãng mạn cũng không chịu chơi nữa, nhưng lại bất chợt khựng lại, suốt mười mấy giây không thốt nên lời.

Lòng bàn tay lạnh lẽo của cô áp lên lồ ng ngực nóng bỏng của Trình Thù, cô vậy mà cảm nhận được dưới lớp cơ bắp ấy, có một nhịp đập càng lúc càng gấp gáp.

Hàng mi dài khẽ rung động, cô không dám nhúc nhích, nhịp tim ấy ngày càng rõ ràng, càng ngông cuồng.

Cho đến khi Trình Thù siết lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ, cô mới bừng tỉnh.

Anh nhướng mày, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự khiêu khích và nghịch ngợm tr@n trụi—

Không phải em nghi ngờ anh sao? Không phải nói anh không thành thật sao?

Anh đã nói cho em bí mật của cơ thể anh rồi, Rosa.

Sinh mệnh của Sebastiano nằm trong tay em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK