“Một ly Mexico Sunset, cảm ơn.” Gasol lười biếng tựa vào quầy bar, khẽ đẩy gọng kính râm, liếc nhìn về phía người đàn ông vừa chạy trối chết.
Bộ dạng nham hiểm đó khiến bartender lạnh cả sống lưng.
Rosa nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lơ đãng: “Sao cậu xuất hiện đúng lúc thế?”
Gasol im lặng ngay lập tức, bầu không khí có chút vi diệu.
Rosa bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
“Khụ.” Gasol bị nhìn đến chột dạ, gãi đầu, nói: “Sebastiano ra lệnh cho tôi, lúc nào cũng phải bảo vệ cô.”
Rosa vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều. Lúc này, cô lại càng tò mò về lời nói của Gasol—bởi vì, sự bảo vệ của anh ta không phải ai cũng có được.
Trong khoảnh khắc nghỉ ngơi sau những dây phút quấn quýt với Trình Thù, cô đã hỏi anh về quá khứ của Gasol. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trầm xuống, nhấp thêm một ngụm rượu, sau đó ngẩn người.
Tháng 8 năm 2015
Cái lạnh mùa đông bao trùm Argentina, Ushuaia biến thành vùng đất băng tuyết, những tòa kiến trúc hùng vĩ bị phủ kín bởi lớp tuyết dày, khiến thế giới trở nên trong trẻo và tinh khôi hơn.
Đường phố thưa thớt người qua lại, nhưng quán bar ở cuối con phố vẫn sáng đèn chào mời khách.
Trình Thù ngồi trong chiếc Toyota đời cũ, điếu thuốc trên môi đã bị gió lạnh từ cửa sổ thổi tắt từ lâu, cơn gió sắc như dao cũng thổi qua hàng chân mày sắc nét của anh.
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, sau đó chậm rãi mở cửa xe, bước về phía quán bar.
Chiếc áo khoác dài và dày khiến vóc dáng anh càng thêm bệ vệ, đôi bốt dẫm lên tuyết phát ra tiếng lạo xạo.
Một lát sau, người phục vụ đứng chờ ở cửa lập tức mở cửa, cúi người chào: “Thưa ngài, ngài muốn lên tầng mấy?”
Quán này có tên Fantasma—trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “bóng ma”. Hệ thống của nó trải rộng khắp Argentina, tầng trên cùng là một quán bar sôi động bình thường, nhưng thứ Trình Thù tìm lại nằm sâu dưới lòng đất.
Anh xoa nhẹ mi tâm, giọng nhàn nhạt: “Địa ngục.”
Người phục vụ sững người trong giây lát, ánh mắt quét qua gương mặt quý phái của Trình Thù, lập tức phản ứng, cười niềm nở hơn: “Mời ngài đi lối này.”
Đi xuống lối đi bí mật, xuyên qua nhiều lớp cửa cách âm dày, Trình Thù dừng trước một cánh cửa thép bạc nặng trịch.
Anh híp mắt, dồn lực đẩy mạnh cửa bước vào—”khu vườn bí mật” của bóng ma.
Ngay khi mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, tiếng reo hò và cổ vũ inh ỏi bên trong cũng lập tức ùa vào tai.
Những nam nữ đủ kiểu dáng đang tụ tập quanh sàn đấu, vừa hét vừa cụng chai rượu, không khí phấn khích đến cực điểm.
Trên tường, màn hình lớn đang chiếu lại bộ phim Fast & Furious 3. Những mỹ nữ nóng bỏng sánh vai cùng những chiếc siêu xe, k1ch thích adrenaline của đám đông.
“Tôi hỏi anh, anh có hiểu cuộc sống ở Tokyo không?”
“Nhìn tôi đi, anh sẽ biết mình nên đến đó một chuyến.”
“Fast & Furious đã tới rồi!”
Xung quanh, có người bắt đầu hôn nhau.
Không khí cực kỳ cuồng nhiệt, hơi ấm trộn lẫn với nhiều mùi hương hỗn tạp.
Trình Thù cởi áo khoác vắt trên tay, lách qua đám đông chật ních để đi lên tầng hai, vào phòng VIP có vách kính lớn nhất.
Anh rất nổi bật.
Trên đường đi, không ít phụ nữ động lòng tiến đến, lả lơi lướt tay qua người anh.
Một cô gái tóc vàng, mặc áo tank top và quần short jean cạp trễ, cười tươi đưa cho anh một ly bia, uốn éo vòng eo, uyển chuyển như đang nhảy múa.
Trình Thù chẳng có tâm trạng để ý, nét mặt vô cảm, đi thẳng lên tầng hai.
Trong phòng VIP, Becca đã đợi sẵn.
“Hình như anh rất được phụ nữ của tôi hoan nghênh đấy.” Becca chậm rãi thu ánh mắt lại.
Trình Thù tùy ý đặt ly bia xuống, nhìn vẻ mặt trêu chọc của hắn, lười biếng hỏi: “Đợi lâu rồi à?”
Becca có làn da ngăm đen, râu rậm, đang hút một điếu xì gà, trông không khác gì nhân vật trong series Narcos đang nổi tiếng gần đây.
Nghe vậy, hắn đẩy cô gái trên đùi ra, có vẻ khó chịu, giọng lơ lớ: “Sebastiano, anh ngồi trong cái xe rách nát dưới kia lâu như vậy, định bày trò với tôi à?”
Trình Thù không thay đổi sắc mặt, thong thả mở vòi nước rửa tay, hơi nước nóng lan tỏa, chầm chậm trôi về phía Becca.
“Lạnh quá, tôi chỉ sưởi ấm một chút.”
Becca sững lại, rồi phá lên cười. Giọng cười khàn đặc do khói thuốc, giống như một cỗ máy cũ kỹ đang rít gào.
Hắn đùa: “Mấy tên Mexico các anh đúng là lũ khỉ nhiệt đới vô dụng.”
Trình Thù cầm khăn nóng, chậm rãi lau tay, không thèm để ý.
Anh liếc Becca một cái, nói với đám phụ nữ trong phòng: “Ra ngoài đi, tôi không thích mùi nước hoa.”
Becca nheo mắt, nhìn chằm chằm Trình Thù: “Sebastiano, anh thật chẳng thú vị gì cả. Làm ăn mà không có đàn bà thì còn ra gì?”
Trình Thù cười nhạt: “Vậy thì đừng mua nước hoa rẻ tiền cho họ.”
Becca khịt mũi, quay đầu đi.
Argentina có một thị trường chợ đen riêng biệt, vốn không động chạm đến Mexico. Nhưng Demonio có tham vọng rất lớn. Chúng nhận ra Gonzalo đang trỗi dậy, quyết định tiến vào Brazil và Argentina.
Thế lực ngầm của Brazil mạnh mẽ và chẳng hứng thú gì với Demonio, còn Argentina thì khác—dư luận đang mất kiểm soát, tình hình chính trị rối ren, chính phủ đương nhiệm sẽ sụp đổ trong vài năm tới. Vì vậy, chúng quyết định hợp tác với Bóng Ma để buôn bán vũ khí.
Bóng ma vốn không có nơi trú cố định.
Ngay cả Demonio cũng ngạc nhiên khi phát hiện tổng hành dinh của Fantasma chỉ là một quán bar nhỏ ở Ushuaia.
“Nghe nói anh từng là người Trung Quốc, tôi đã mời một đầu bếp Hoa kiều nấu món chính thống cho anh.” Becca vừa hút xì gà vừa nói.
Người phục vụ mang lên một đ ĩa gà Tso. Trình Thù trầm mặc hai giây rồi cầm đũa lên.
“Không thích à?” Becca cau mày, cảm thấy mất mặt. “Không thích thì tôi bảo người giết hắn luôn.”
Trình Thù nhấc ly, nhấp một ngụm rượu vang, giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là đã lâu rồi tôi không ăn. Nhưng rượu này thì… khá ngon.”
Becca đầy tự hào: “Tất nhiên rồi, đây là rượu do chính xưởng của tôi sản xuất! Nếu anh thích, cũng có thể tự mở một xưởng rượu cho mình.”
Trình Thù khẽ nhướng mày.
Giữa cuộc trò chuyện, vài tiếng “bụp bụp” vang lên.
Những bóng đèn trắng chói chang dưới sàn đấu lần lượt tắt dần, chỉ còn vài ngọn đèn màu hắt ánh sáng mờ ảo vào sàn đấu ở trung tâm.
“Haha, tới rồi!” Becca cười bí hiểm, ánh mắt lóe lên tia phấn khích kỳ quái.
“Sebastiano, vừa ăn vừa xem thú hoang trình diễn mới thú vị chứ.”
Tiếng máy móc nặng nề vang lên, vòng tròn ở trung tâm võ đài từ từ hạ xuống rồi lại nhấc lên.
Một chiếc lồng sắt khổng lồ hiện ra trong tầm mắt của tất cả mọi người.
Khán giả lập tức la hét cuồng nhiệt.
Bên trong chiếc lồng gỉ sét, một cậu bé khoảng mười ba tuổi ngồi lặng yên, gương mặt bình thản đến lạnh lẽo, đôi mắt nhắm nghiền.
Xung quanh cậu bé là sát khí đặc quánh, chết chóc và nặng nề.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần đùi bó sát, làn da gầy guộc lộ ra vô số vết sẹo cũ kỹ, chi chít khắp người. Nhưng cậu bé ấy dường như chẳng hề bận tâm.
Trong bóng tối, bàn tay cầm đũa của Trình Thù khẽ siết lại.
Hình ảnh một đứa trẻ quen thuộc với bạo lực và cái chết như thế khiến anh bất giác cảm thấy một nỗi bi ai âm ỉ, thứ cảm giác đã rất lâu rồi không ghé thăm.
Cậu ta còn quá nhỏ.
Quá trẻ.
Giống hệt như anh năm nào.
“Sao hả? Thú vị không?” Becca cười cợt hỏi.
Trình Thù bỗng thấy cổ họng mình khô khốc, khó khăn lắm mới cất tiếng hỏi lại: “Cậu ta là ai?”
“Hắn à?” Becca kéo dài giọng, nhấm nháp chút hứng thú độc địa: “Dã thú số 021—Gasol.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu bé đang ngồi bất động đột nhiên mở bừng đôi mắt.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt cậu ta ngước thẳng lên, xuyên qua lớp kính dày, nhìn về phía Trình Thù.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trình Thù thoáng sững lại.
Đó là một đôi mắt sáng rực, đen tuyền và sắc bén, như một ngọn lửa bùng cháy trong màn đêm.
Đẹp đến nao lòng.