• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa ngày hôm sau, Rosa ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ tầng dưới, chậm rãi tỉnh dậy. Người đàn ông bên cạnh đã không còn ở đó, chỗ giường của anh bị điều hòa thổi đến mức lạnh ngắt.

Cô chống nửa người dậy, cảm nhận cơ bắp ê ẩm, liền hít vào một hơi lạnh.

Cúi đầu kéo chăn ra mới phát hiện, Trình Thù đã dán vài miếng cao dán lên đùi cô sau khi thức dậy.

Rosa ấn nhẹ lên thái dương, bật cười tự giễu vì mình ngủ say đến mức chẳng có chút cảm giác nào. Cô tiện tay mặc chiếc áo Trình Thù để lại ở đầu giường, bước xuống lầu.

Trong phòng khách, Felicia và Gasol đang ngồi trên nền gạch đỏ nghiên cứu một đống vũ khí kỳ lạ, tiếng cười đùa không ngớt. Gasol nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu chào Rosa.

Felicia cười tít mắt, lập tức chạy theo: “Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành ạ!”

Rosa bước đến xoa đầu cô bé, cúi người nhặt lên một khẩu súng có hình dạng kỳ quái, nhướn mày: “Đây là… đồ chơi trẻ em sao?”

Tước Dụ mang dép xỏ ngón da báo, từ trong bếp bưng ra hai đ ĩa cơm hải sản và cơm gà, cười giải thích: “Đều là mấy món đồ cũ của tổ chức, tôi thấy Felicia có vẻ thích, nên tặng luôn cho con bé.”

Cô bĩu môi, ra hiệu cho Rosa nhìn sợi dây chuyền hình cửu vĩ hồ trên cổ Felicia.

“Đây là…?”

Rosa vừa nhìn liền nhận ra món đồ này không tầm thường, bèn thắc mắc.

Tước Dụ chỉ về phía nhà bếp.

Rosa nghiêng đầu nhìn qua, thấy Black Fox đang chậm rãi xào thức ăn trong chảo.

“Là hắn tặng đấy. Ở Bahamas hắn có một hòn đảo tư nhân, đây là vật tượng trưng cho chủ nhân hòn đảo.”

Tước Dụ bụm miệng cười, tiếp tục nói: “Tôi với hắn đều rất quý Felicia, muốn nhận con bé làm con gái nuôi. Cô đồng ý chứ?”

Rosa nhìn Felicia đang ngơ ngác, nở một nụ cười: “Đó là vinh hạnh của con bé.”

Không lâu sau, các món ăn đã được dọn lên bàn.

Trình Thù, người biến mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng trở về, bên cạnh còn có một Sergio ăn mặc lòe loẹt.

Sergio mặc bộ quần áo hoa lá sặc sỡ, vừa bước vào đã đặt ngay vali xuống, dang hai tay tận hưởng hơi lạnh, sảng khoái thở dài: “Aiz, vẫn là ở đây thoải mái nhất. Nếu có thể mát hơn chút nữa thì càng tuyệt.”

Trình Thù bước vào, ngược sáng nhìn anh ta một cái: “Cuba nghèo, có điều kiện này là tốt lắm rồi.”

Mọi người lần lượt ngồi xuống bàn.

Rosa tựa cằm lên tay, lười biếng kéo nhẹ vạt áo của Trình Thù.

Anh vẫn còn đứng, trọng tâm dồn vào eo, tay áo xắn đến khuỷu, cả người toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Trình Thù nghiêng đầu nhìn, giọng trầm thấp pha chút từ tính: “Hửm?”

Cô ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Sáng nay anh đi đâu thế?”

Anh vươn tay bế Felicia đặt lên ghế trẻ em, vừa làm vừa trả lời: “Dứt điểm chuyện của Enrique, tiện đường đón Sergio về.”

Rosa giúp anh kéo ghế ra, chần chừ một chút rồi nói tiếp: “Em luôn thắc mắc chuyện này… Anh có cảm thấy tình cảm giữa Enrique và Rebecca rất kỳ lạ không?”

Trình Thù ngồi xuống, theo thói quen vòng tay ra sau lưng cô: “Enrique thực ra chỉ hơn Rebecca mười hai tuổi. Tình cảm của hắn dành cho cô ấy vượt xa tình thân thông thường. Hắn yêu cô ấy, cũng hận cô ấy. Chuyện này rất phức tạp, người ngoài khó mà hiểu được. Enrique là một kẻ điên, hắn rất thích hành hạ người khác.”

Rosa kinh ngạc hít vào một hơi, cô nhớ lại tình huống giằng co trên du thuyền, đột nhiên hỏi: “Vậy… Rebecca có biết tình cảm của hắn không?”

Trình Thù nhếch môi: “Em nghĩ sao, em yêu?”

Cô nhún vai, đưa ra câu trả lời của mình.

Chớp mắt, tất cả món ăn đã được dọn lên.

Bọn họ không có ai là chủ tiệc, chỉ là Tước Dụ tính tình sôi nổi, nên chủ động khuấy động bầu không khí: “Dù trên bàn này có người không tin Chúa, có người lại tin chọn lọc, nhưng theo truyền thống gia đình của Black Fox, tôi muốn làm một bài cầu nguyện trước bữa ăn.”

Black Fox khẽ mỉm cười, vươn tay nắm chặt tay Tước Dụ.

Trình Thù liếc mắt nhìn, rồi đan tay vào tay Rosa.

Mọi người trên bàn đều đặt tay lên nhau, kể cả bàn tay nhỏ bé của Felicia.

Tước Dụ chậm rãi mở lời: “Lạy Cha, hôm nay chúng con quy tụ trước mặt Ngài, lòng tràn đầy biết ơn. Cảm ơn Ngài đã ban cho chúng con bữa ăn này, cầu xin Ngài cho thực phẩm này nuôi dưỡng cơ thể chúng con. Cảm ơn Ngài đã cho chúng con thời gian bên nhau, xin hãy ở cùng chúng con, giúp chúng con đoàn kết, dùng tình yêu của Ngài để yêu thương nhau. Cầu mong Ngài phù hộ Felicia luôn mạnh khỏe.”

Mọi người đều nhắm mắt, đầu hơi cúi xuống, chỉ có Felicia tò mò mở mắt nhìn quanh.

Bàn ăn này, có người đã giẫm qua bùn lầy của số phận, có người từng trải qua bao trận mưa bom bão đạn; có người vừa cười vừa rơi lệ, có người từng lừa dối người yêu; có người từng vào sinh ra tử vì nhau, cũng có người chỉ mới lần đầu gặp mặt.

Họ đều là những kẻ ngoài vòng pháp luật, có lẽ sẽ chẳng còn khoảnh khắc bình yên như thế này nữa.

Định mệnh nghiệt ngã khiến họ càng trân trọng giây phút sum vầy này.

“Nhân danh Chúa Jesus, Amen.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên vai Rosa, mang theo hơi ấm dịu dàng.

Cô mở mắt ra, cầm dao nĩa bắt đầu ăn.

Felicia có một chiếc đ ĩa nhỏ riêng, một mình ăn rất vui vẻ.

Sergio xoay cổ nhìn sang Tước Dụ, ánh mắt giễu cợt: “Tôi rất tò mò, một kẻ như Black Fox, không thích lên mạng, tìm người cũng chậm chạp, sao cô lại quen được hắn?”

Black Fox day trán, bất đắc dĩ giải thích: “Có năm tôi hoàn thành nhiệm vụ, tự nhốt mình trong một hang động nghỉ dưỡng, chỉ giữ một thiết bị nhỏ để liên lạc với thế giới bên ngoài.”

Anh ra hiệu kích thước của thiết bị, thay cô trả lời: “Ở một nơi hẻo lánh như thế, với một thiết bị nhỏ xíu như vậy, mà cô ấy vẫn hack vào được.”

Mọi người: “…”

Rosa bị sặc suýt ho, cười bảo: “Thôi nào, ăn đi, ăn đi.”

Sau bữa trưa, Felicia bắt đầu buồn ngủ, mắt híp lại rồi dựa vào ghế tre trong khu vườn nhỏ. Sergio ngồi xổm xuống, xót xa nhìn khuôn mặt gầy gò của cô bé.

“Anh nói rõ ràng với Rosa rồi à?” Cuối cùng, anh ta cũng phản ứng lại, cất giọng hỏi.

Trình Thù đứng bên cạnh, dịch chiếc ô lớn lại gần cô bé hơn, khẽ đáp: “Ừ.”

Sergio “á” một tiếng, tò mò hỏi: “Anh thực sự nghĩ thế nào?”

Anh có vẻ như đã đoán ra điều gì đó.

Trình Thù chỉ cười khẽ, giọng trầm thấp: “Chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt. Đời người ngắn ngủi, tôi muốn cô ấy vui vẻ hơn một chút.”

Sergio nghe vậy, ánh mắt khẽ rung động. Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vẫy tay nói: “Được rồi, hai người cứ đi hẹn hò đi. Đợi lát nữa tôi sẽ đưa Felicia xuống tầng hầm kiểm tra sức khỏe.”

Trình Thù hơi nhướng mày nhưng không nói gì.

Sergio quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh: “Đi đi, chẳng lẽ anh còn không yên tâm khi tôi ở đây?”

Trình Thù vỗ mạnh lên vai Sergio, sau đó quay người rời đi.

*

Hôm nay trời rất đẹp, Rosa mở một chai nước ngọt ướp lạnh, thong thả ngồi trên chiếc xe cổ nhâm nhi.

Havana là một thành phố đầy sự đối lập. Những tòa nhà kiểu Tây Ban Nha còn sót lại từ thế kỷ trước nay đã cũ kỹ, hoang tàn. Bị ảnh hưởng bởi tình hình quốc tế, nơi đây cũng mang đậm dấu ấn của Liên Xô.

Sau khi Chiến tranh Lạnh kết thúc, Havana như bị mắc kẹt trong dòng chảy thời gian, dừng lại giữa các nền văn hóa khác nhau mà không thể thay đổi.

Nhưng khi đi qua khu phố cổ, Rosa lại thấy nhiều du khách ăn mặc thời thượng và các nhiếp ảnh gia lang thang chụp ảnh. Ly espresso họ mua trong cửa hàng sang trọng đắt gấp ba mươi lần so với giá bán ở các quán nhỏ trong khu dân cư.

Trình Thù lái xe chậm rãi trên đường, dừng lại bên quảng trường San Francisco.

Trên quảng trường, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hét của trẻ con, nhưng nhìn chung vẫn khá yên tĩnh.

Rosa bước xuống xe, uống nốt ngụm nước cuối cùng, không kìm được mà trầm trồ.

Quảng trường này nổi tiếng với nhà thờ San Francisco, khắp nơi đều mang dấu vết của thời gian. Những bức tường tinh xảo nay đã loang lổ do mưa gió bào mòn.

Có vài cặp cha mẹ dẫn con nhỏ đến cho chim bồ câu ăn, khung cảnh yên bình khiến nơi đây càng trở nên tĩnh lặng và thiêng liêng hơn.

Trình Thù từ tốn châm một điếu thuốc, mùi xì gà nồng đậm trong không khí khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Anh vẫy tay gọi một người bán hạt bắp: “Lấy hai túi.”

Rosa nhìn động tác ném tiền gọn gàng của anh, không nhịn được bật cười: “Ở đây toàn là trẻ con thích thú chạy theo đàn bồ câu để cho ăn. Chúng ta làm vậy là sao đây?”

Trình Thù liếc mắt nhìn cô, giọng điềm nhiên: “Em cũng là bé con của anh.”

Rosa trông có vẻ trưởng thành, những trải nghiệm trong quá khứ khiến cô phải hiểu nhiều điều hơn người khác.

Nhưng trên thực tế, cô chưa từng có một khoảng thời gian dài tiếp xúc với xã hội một cách chính thức.

Ở một mức độ nào đó, cô vẫn còn rất non nớt.

Trong mắt Trình Thù, cô chẳng khác gì một cô gái nhỏ đã bị cuộc đời vùi dập quá lâu.

Bây giờ có cơ hội, anh muốn bù đắp cho cô mọi thứ.

Hai tai Rosa bất giác nóng lên, tim đập thình thịch.

Cô nhận lấy một túi hạt bắp rồi nói: “Đi thôi!”

Anh ngậm điếu thuốc, giọng nói có chút mơ hồ: “Hút xong rồi đi, em đi trước đi.”

Rosa không giận, cô đi đến một góc vắng người, vụng về thu hút đàn bồ câu.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Trình Thù mới rời khỏi cô.

Anh quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện một nhiếp ảnh gia đang chỉnh máy ảnh trên giá ba chân. Bên cạnh là thiết bị tráng ảnh, có vẻ chuyên chụp cho khách du lịch.

Trình Thù không do dự đi về phía đó.

Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh tiêu cự, bỗng thấy một người đàn ông có khí chất lạnh lùng xuất hiện trong ống kính, lập tức sững sờ.

Chụp ảnh nhiều người như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp một người đàn ông châu Á có đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến thế.

Đến khi giọng nói trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu, anh ta mới giật mình hoàn hồn. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta nghe thấy đối phương nói: “Xin chào, hãy chụp cho tôi một tấm ảnh.”

Nhiếp ảnh gia lập tức gật đầu, rồi hỏi: “Anh muốn chụp thế nào? Nếu không có ý tưởng cụ thể, tôi có thể gợi ý một kiểu…”

Trình Thù bất ngờ cắt ngang: “Chụp tôi và người yêu tôi.”

Anh chỉ về phía xa, nơi Rosa đang chăm chú cho chim ăn, giọng nói trầm ổn.

Nhiếp ảnh gia nhìn theo hướng tay anh, lại một lần nữa kinh ngạc đến hít sâu một hơi. Anh ta đã gặp rất nhiều cô gái gốc Latin, nhưng cô gái này có thể nói là đẹp một cách đặc biệt.

Nam thanh nữ tú…

Anh ta hài lòng nở nụ cười. Những cặp đôi như vậy là đối tượng chụp ảnh yêu thích của anh.

“Được thôi! Anh muốn tạo dáng như thế nào? Tôi có thể di chuyển giá ba chân qua đó?”

Trình Thù đơn giản đáp: “Không cần, cứ chụp thế này. Chỉ cần chụp cô ấy thật đẹp là được.”

Nhiếp ảnh gia lại ngẩn người, cảm thấy tâm hồn như được lấp đầy, im lặng không nói gì thêm. Anh ta giơ tay làm dấu, đếm ngược ba giây.

Đột nhiên, ngay khi đếm đến “2”, Trình Thù quay đầu về phía Rosa, gọi một tiếng: “Qī.” (*)

(*): 妻 và 七 đều phát âm là ‘Qī’, ‘妻’ là vợ (thê), ‘七’ là Thất (tên tiếng trung của Rosa). Ở đây Trình Thù gọi ý đầu tiên nhưng ảnh lại xạo là gọi tên chỉ.

Rosa đang mải cho chim ăn, bàn tay vẫn đang vươn ra nửa chừng.

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ xa, hình như là Trình Thù gọi tên tiếng Trung của cô.

Cô ngẩn ra, “Hửm?” một tiếng, quay đầu nhìn lại, nở một nụ cười rực rỡ.

Trình Thù nhìn thẳng vào ống kính.

“Tách!” Một khoảnh khắc được ghi lại mãi mãi.

Rosa còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trình Thù đã cầm túi hạt bắp thứ hai bước đến.

Cô thắc mắc: “Vừa nãy anh gọi em làm gì?”

Anh đổ hết hạt bắp ra tay, lấp li3m: “Xem em có quên tên tiếng Trung của mình không.”

Rosa bĩu môi, khẽ kéo khóe miệng.

Ấu trĩ.

Đợi đến khi cả hai cho chim ăn xong, Trình Thù tranh thủ lúc Rosa còn đang chậm rãi trêu đùa đàn bồ câu để đi lấy bức ảnh vừa tráng.

Nhiếp ảnh gia cầm tấm ảnh nhỏ bằng nửa bàn tay, sững sờ nhìn.

Trong ảnh, ánh nắng rực rỡ bao phủ quảng trường San Francisco, toát lên vẻ cổ kính và nặng trĩu dấu ấn thời gian.

Trình Thù đứng ở bên trái, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính. Chiếc áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn rỏi với những đường gân nổi rõ. Một phần chiếc quần đen cũng lọt vào khung hình. Điếu thuốc trên môi anh vẫn còn tàn lửa, gương mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa chút ấm áp hiếm hoi.

Còn Rosa ở phía bên phải ngồi xổm dưới đất, xung quanh là một đàn bồ câu nhỏ. Cô mặc áo thun trắng, quần short đen, phối cùng đôi bốt Martin giống hệt của Trình Thù, để lộ đôi chân dài rám nắng khỏe khoắn. Cô nhìn về hướng ống kính, mái tóc bị gió thổi tung, nụ cười rực rỡ mang theo sức hút lan tỏa.

Nhiếp ảnh gia bỗng thấy tiếc nuối khi phải đưa đi bức ảnh này.

Anh ta đưa tấm ảnh cho Trình Thù, mỉm cười chúc phúc: “Chúc hai người bên nhau dài lâu, hạnh phúc đến bạc đầu.”

Ngón tay Trình Thù thoáng khựng lại, rồi nhận lấy bức ảnh.

Anh nhìn chăm chú vào nó, đầu ngón tay vô thức vuốt v3 gương mặt của Rosa trên tấm ảnh, sau đó cẩn thận đặt vào túi áo trước ngực.

Cuối cùng, anh rút ra một xấp tiền boa từ ví, giọng điềm đạm nhưng đầy lịch sự: “Cảm ơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK