• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ba mẹ kết hôn, họ bay sang New Zealand để hưởng tuần trăng mật, còn tôi và Raphael bị bỏ lại châu Âu, ngày nào cũng mong ngóng họ về nhà.

Nhưng sau đó, khi Raphael hoàn thành đợt huấn luyện và có nửa tuần nghỉ, anh ấy không nhịn được mà nhắn tin cho mẹ, hỏi xem liệu chúng tôi có thể sang đó chơi vài ngày không.

Mẹ suy nghĩ một lúc rồi đáp rằng không vấn đề gì, có thể đi.

Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn không đi được, vì ngay tối hôm đó, Raphael nhận được một tin nhắn từ ba – chỉ vỏn vẹn một dấu “?”.

Lúc nhìn thấy tin nhắn đó, tôi suýt nữa cười đến nội thương. Được rồi, ba rõ ràng là không muốn chúng tôi làm phiền thế giới riêng của họ, không đi thì không đi vậy.

Ngày thứ hai sau khi kết thúc tuần trăng mật, ba mẹ liền lao vào công việc. Liên tiếp một, hai tuần, tôi chẳng thấy họ đâu.

Sau đó, tôi chỉ đùa một câu oán trách nho nhỏ, vốn không có ý trách thật. Vậy mà ba mẹ lại để bụng, còn nghiêm túc xin lỗi tôi, thậm chí sắp xếp một ngày gia đình cố định để đảm bảo rằng sẽ không bỏ qua cảm xúc của tôi nữa.

Trong ngày gia đình hôm ấy, tôi làm một chiếc bánh trái cây. Không thành công lắm, Raphael ăn mà nhăn nhó méo miệng.

Nhưng ba mẹ lại rất nể tình, vẫn ăn hết phần của mình và còn khen tôi khéo tay, nói sẽ thưởng cho tôi một chiếc túi thật đẹp.

Tôi vui lắm, liền làm nũng, rúc vào đầu gối mẹ.

Tối hôm đó, tôi tò mò hỏi mẹ rằng sau này có định sinh thêm em bé không.

Một đứa trẻ mang dòng máu của ba và mẹ.

Mẹ sững người một chút, sau đó mỉm cười, dịu dàng nói: “Có con và Raphael là đủ rồi, ba mẹ sẽ dành tất cả mọi thứ cho các con.”

Tôi sững sờ, bỗng dưng đỏ hoe mắt.

Rồi tôi dần lớn lên, bước chân vào làng mẫu, thậm chí còn quen một anh chàng khá đẹp trai.

Nhưng đúng là thằng khốn, cãi nhau xong liền bỏ tôi lại ở một đất nước xa lạ.

Nói ra cũng xấu hổ, rõ ràng tôi có thể tự về nhà, nhưng lúc đó lại thấy tủi thân, thế là gọi điện cho anh trai.

Raphael im lặng hai giây, chỉ nói “Đợi đó.”, rồi cúp máy.

Tôi tưởng ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai anh ấy mới đến đón tôi, nào ngờ chỉ vài tiếng sau, anh đã có mặt trước mặt tôi.

Anh ấy mang theo cả súng, trông như muốn giết người đến nơi, lại vừa xót xa vừa chán ghét mà nhìn tôi: “Em gái, nhìn em mất mặt thật.”

Lúc này tôi cũng hoàn hồn, có chút xấu hổ nhìn anh ấy.

Nhưng Raphael không nói gì thêm, chỉ bảo: “Lần đầu yêu đương thôi mà, không sao, anh đưa em về nhà.”

Trên chuyến bay về, anh trai vẫn luôn tìm cách dỗ tôi vui vẻ, còn nói chỉ cần tôi hết buồn, tôi thích cái gì anh cũng all in hết.

Tôi bĩu môi, chậm rãi quên đi tên ngốc kia.

Thực ra trước đây có khoảng thời gian tôi rất không ưa anh trai. Khi ấy, tôi toàn tránh mặt anh ấy vì anh ấy quá lố, lố đến mức tôi không chịu nổi.

Khi đó, trong trường có vô số cô gái theo đuổi anh ấy, ngăn bàn chất đầy thư mời tham gia dạ hội.

Tôi không thể hiểu nổi, thậm chí còn muốn túm lấy một cô gái để hỏi cho ra lẽ.

Nhưng bây giờ, tôi dần dần bắt đầu hiểu được một phần sức hút của anh ấy.

Lên đại học, mỗi khi được nghỉ, tôi đều đến công ty ba mẹ. Vì dù nơi đó nghiêm túc và lạnh lùng, nhưng lúc nào cũng có sẵn những món ăn vặt mà tôi thích.

Hôm đó, tôi thu lu trên sofa trong phòng làm việc của ba, lướt điện thoại, đọc được tin đồn trên mạng nói rằng ba sẽ đầu tư vào một dự án hợp tác lớn.

Thế là tôi tò mò hỏi liệu ba có thể đưa tôi đi cùng đến buổi tiệc với đối tác không, tôi muốn nhân cơ hội này để mở mang tầm mắt.

Ba thong thả tháo kính xuống, đứng dậy treo áo vest lên tay, nhẹ nhàng nói: “Phải một thời gian nữa, ba đã hoãn nó lại rồi.”

Tôi ngẩn người, có chút bất ngờ hỏi: “Tại sao ạ?”

Ba xoa đầu tôi, cười dịu dàng giải thích: “Vì ba đã hứa với mẹ vài ngày trước là sẽ cùng mẹ đi dạo, tiện thể xem một bộ phim rồi.”

Tôi sững sờ nhìn ba, sau đó nhanh chóng chấp nhận chuyện này.

Nếu là ba, thì chẳng có gì lạ cả.

Đối với mẹ, ba luôn có một sự kiên nhẫn vô tận.

Và cũng chỉ có ba mới có thể hoãn lại một thương vụ hàng chục tỷ chỉ để đi dạo với mẹ.

Gia đình tôi cứ thế sống bình yên và hạnh phúc, cho đến khi một sự kiện bất ngờ xảy ra.

Nửa đêm hôm đó, tôi xuống bếp lấy nước uống, nhưng khi đến cầu thang thì nhìn thấy ba đang đứng lặng lẽ một góc phòng khách, châm một điếu thuốc.

Ba đã rất nhiều năm không hút thuốc, lâu đến mức tôi gần như quên mất ông từng có thói quen này.

Từ góc nhìn của tôi, ba chống một tay lên trán, viền mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng nhả ra làn khói trắng.

Chưa bao giờ tôi thấy trên gương mặt ba biểu lộ sự đau đớn như vậy, trông như thể trái tim đã vỡ nát.

Tôi đoán chắc đã có chuyện lớn xảy ra.

Đang do dự không biết có nên xuống hay không, vai tôi bỗng bị ai đó giữ lại.

Tôi quay đầu nhìn, là mẹ.

Khuôn mặt mẹ trống rỗng, đuôi mắt còn vương chút nước mắt, chỉ lắc đầu với tôi.

Tôi hoang mang, mấp máy môi hỏi nhỏ: “Sao vậy mẹ?”

Mẹ chạm nhẹ vào đầu tôi, giọng khẽ khàng: “Chú Sergio… đã mất rồi.”

Tôi sững sờ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tôi vẫn còn nhớ ông ấy.

Tôi nhớ khi mình còn rất nhỏ, chú Sergio từng đưa tôi đến hòn đảo của bố nuôi Black Fox để khám bệnh. Tôi nhìn thấy những thiết bị y tế thì hoảng sợ, khóc nức nở.

Chú ấy che mắt tôi lại, ôm tôi vào lòng dỗ dành: “Felicia, đừng sợ, có chú ở đây rồi, chú sẽ bảo vệ con.”

Sau này, chúng tôi rời Mỹ sang châu Âu, còn ba cũng quay lại bên tôi sau bảy năm, nhưng chú Sergio thì mãi mãi ở lại đó, không bao giờ gặp lại chúng tôi nữa.

Tôi lẩm bẩm: “Vậy còn chú Gasol thì sao?”

Mẹ im lặng hai giây rồi đáp: “Vài ngày nữa sẽ đến châu Âu, nhưng… không được tốt lắm.”

Tôi không hiểu “không tốt lắm” là thế nào, mãi đến khi gặp lại chú ấy trong bệnh viện.

Chú ấy vừa trả lời bác sĩ vừa thất thần, một tay đút túi, ống tay áo bên kia thì trống rỗng.

Nghe thấy tiếng bước chân, chú đột nhiên khựng lại, quay người nhìn về phía cửa.

Giọng ba tôi khàn đặc: “Lâu rồi không gặp, Gasol.”

Chú Gasol nhếch môi, vẫn là nụ cười bất cần như khi tôi còn nhỏ, giọng điệu cợt nhả: “Lâu rồi không gặp, đại ca.”

Dừng một chút, chú lại nói: “Cô Rosa vẫn xinh đẹp như xưa nhỉ.”

Giọng điệu mạnh mẽ ấy lại ẩn chứa vô tận trống rỗng và sợ hãi.

Tôi nhìn thấy mẹ gục xuống, nước mắt rơi lách tách.

Vì sao vậy?

Có lẽ vì câu nói đó của chú Gasol không phải dành cho ai cả, mà là hướng về bức tường.

Chú ấy đã hoàn toàn bị mù.

Chú Sergio không giữ lại được đôi mắt của chú ấy, mà chú ấy cũng không giữ lại được mạng sống của chú Sergio.

Sau khi xuất viện, chúng tôi cùng nhau dựng một tấm bia cho chú Sergio.

Hôm chính thức tưởng niệm, có một người phụ nữ Đức rất xinh đẹp đến nghĩa trang.

Cô ấy mặc chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, đội mũ rộng vành, cúi đầu trước bia mộ của chú Sergio.

Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết tất cả về anh ấy.”

Ba trầm giọng đáp: “Tôi từng khuyên cậu ấy rằng đời người ngắn ngủi, nên tận hưởng hết mình. Nhưng cậu ấy không muốn khiến cô lỡ dở, vẫn chọn giấu kín mọi chuyện. Tuy vậy, tôi và Rosa đều cảm thấy cô có quyền được biết.”

Cô ấy gật đầu, im lặng một lúc rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh của chú Sergio, đôi mắt hoe đỏ: “Năm đó tôi bị bệnh về mắt, ngày nào cũng bịt kín băng gạc, chưa từng nhìn rõ khuôn mặt anh ấy. Hóa ra… người này lại đẹp trai đến vậy.”

Mặt trời lặn dần, cuối cùng, chúng tôi chia tay cô ấy, rồi không còn liên lạc nữa.

Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ mãi mãi không bao giờ biết ca phẫu thuật ghép giác mạc của cô ấy được thực hiện bằng đôi mắt của ai.

Dĩ nhiên, tôi cũng phải mất nhiều năm sau mới biết rằng ngày ấy, khi chú Sergio lặng lẽ rời khỏi Đức, chú ấy đã nhường bước cho bác sĩ riêng của cô ấy.

Chú ấy nói rằng mình sẽ không tranh giành tình cảm của cô ấy nữa, chỉ mong người kia có thể đối xử tốt với cô cả đời.

Nhưng thật đáng tiếc, Sergio vĩnh viễn không biết rằng sau khi anh rời đi, Odilie đã chọn sống một mình và không bao giờ đến với ai khác nữa.

Sau này, tôi dần trưởng thành và gặp Cedric – một chàng trai mang quốc tịch Ý.

Tôi yêu anh ấy, đưa anh ấy về ra mắt gia đình.

Raphael chấp nhận anh ấy.

Mẹ cũng chấp nhận anh ấy.

Chỉ có ba là hỏi thêm một câu: “Con chắc chắn là cậu ấy chứ?”

Tôi gật đầu: “Chắc chắn là anh ấy.”

Vì ba ơi, con cũng đã tìm được một người sẵn sàng hoãn cả thương vụ hàng tỷ chỉ để dạo phố cùng con rồi.

Thời gian trôi qua, tôi dần lớn hơn, sau đó dần già đi.

Tôi rút khỏi làng mẫu, tiếp quản sự nghiệp của mẹ.

Rồi sau đó, ba và mẹ quyết định giao lại toàn bộ quyền lực cho tôi và Raphael, còn họ thì bắt đầu chuyến hành trình vòng quanh thế giới với tư cách là những du khách ba lô.

Từ núi lửa, Nam Cực, đến thảo nguyên, đâu đâu cũng có dấu chân của họ.

Trong những bức ảnh chụp chung, ánh mắt họ luôn chứa đầy tình yêu.

Tình trạng sức khỏe của ba bắt đầu xuống dốc từ năm bảy mươi tuổi, như một dòng sông trôi mãi không thể vãn hồi.

Mẹ nói, có lẽ đó là di chứng của những vết thương năm xưa.

Tôi hoảng hốt hỏi mẹ: “Phải làm sao đây mẹ? Con không muốn mất ba.”

Mẹ không nói gì, chỉ dịu dàng xoa đầu tôi.

“Felicia, một ngày nào đó, ba mẹ cũng sẽ rời xa thế giới này. Khi đó, con chỉ cần nhớ rằng, ba mẹ mãi mãi yêu con. Dù con và anh trai ở đâu, chúng ta vẫn yêu con thật nhiều.”

Sau này, tình trạng của ba ngày càng tệ đến mức phải có bác sĩ riêng túc trực tại nhà.

Tôi và Raphael cũng chuyển về sống cùng ba mẹ.

Tôi không còn trẻ nữa, tôi muốn trân trọng từng phút giây khi ba mẹ vẫn còn ở bên.

Rồi một ngày nọ, ba không muốn gặp ai nữa.

Ba vốn có lòng tự trọng rất cao, không muốn ai nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của mình, ngay cả mẹ hay chú Gasol cũng không được phép.

Tôi sốt ruột đến phát điên, nhưng không ngờ mẹ chỉ vỗ vai tôi, bình thản nói: “Không cần lo.”

Ban ngày, mẹ vẫn tưới cây trong vườn như thường lệ.

Buổi tối, bà kéo một tấm nệm ra hành lang, trải chỗ ngủ ngay bên ngoài cửa phòng ba.

Thế rồi, giữa đêm khuya, khi mẹ đang mơ màng ngủ, ba mở cửa, kéo bà vào phòng.

So với việc bị nhìn thấy trong tình trạng tệ nhất, tôi nghĩ ba lo lắng cho mẹ hơn.

Bà là người ba yêu nhất, không ai được phép khiến bà chịu khổ, kể cả chính bà cũng không được.

Ngày ba rời đi đến nhanh hơn tôi tưởng.

Khi ấy, ba đã tự nhốt mình trong phòng hai ngày, không ăn uống gì, vẫn từ chối gặp chúng tôi.

Chỉ có mẹ ở bên trong với ba.

Tôi và Raphael đứng ngoài cửa gào khóc, tôi nức nở van xin: “Ba ơi, đừng đi mà, đừng rời xa chúng con…”

Nhưng ba đã bất lực rồi.

Ba cũng đã già, không còn đủ sức mạnh để chống lại tử thần nữa.

Về sau, mẹ kể lại với chúng tôi rằng hôm đó, ba thực sự đã nghe thấy tiếng chúng tôi.

Ba đã rơi nước mắt.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ba như quay trở lại ngày xưa, khi bị vây hãm trong biển lửa, run rẩy trong vòng tay mẹ mà lẩm bẩm: “Nóng quá, em yêu, nóng quá…”

Mẹ dịu dàng hỏi: “Đau lắm phải không, Sebastiano?”

Ba yếu ớt đáp: “Đau…”

“Vậy đừng nghĩ nữa, đi thôi, em sẽ tìm anh sớm thôi, được không?”

Ba khẽ đáp: “Ừm.”

Mẹ ôm lấy ba, dỗ dành ông, giống như năm xưa ông từng ôm và dỗ dành bà vậy.

Cứ thế, ba rời đi trong vòng tay mẹ.

Sau đó, mẹ mở cửa bước ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: “Ba con đi rồi, các con có muốn nói chuyện với ba không?”

Tôi lập tức lao vào, ôm lấy ba, gào khóc nức nở: “Kiếp sau nhất định ba vẫn phải là ba của con!”

Nhưng ba đã không còn nghe thấy nữa.

Nhưng tôi tin, nếu có kiếp sau, ba chắc chắn sẽ đồng ý.

Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn nhé, không bao giờ xa cách nữa.

Đêm hôm đó, chú Gasol lén đưa cho tôi một bức thư.

Tôi mở ra xem, hóa ra đó là bức thư ba đã để lại cho tôi.

Nét chữ vẫn cứng cáp mạnh mẽ, chỉ có vài chỗ hơi run.

Lúc ấy tôi mới nhận ra, từ rất lâu trước đây, ba đã lường trước được kết cục của chính mình rồi.

Bức thư ấy viết rất dài:

Felicia, nếu con đọc được thư này, có nghĩa là ba đã rời khỏi thế gian rồi.

Ba đoán chắc con lại đang khóc nhè rồi.

Ba biết chia ly chưa bao giờ là điều dễ dàng với con. Nhưng nước mắt cũng chỉ là tạm thời thôi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Hãy mạnh mẽ lên, cô gái bé nhỏ của ba.

Hãy trở thành một chiến binh, bảo vệ mẹ, bảo vệ chú Gasol, bảo vệ Raphael.

Những ngày gần đây, ba luôn hồi tưởng về quá khứ—về mẹ con, về con và Raphael, về chú Sergio và chú Gasol. Những mảnh ký ức ấy len lỏi trong tâm trí ba, có lúc đau đớn, nhưng cũng có lúc lại rất hạnh phúc.

Dù giờ đây con cũng đã làm mẹ, nhưng trong mắt ba, con vẫn là cô bé từng nằm trên ghế bãi biển ở Havana, ngủ ngon lành dưới bóng dù che nắng.

Mẹ từng nói con khi ấy thật đáng yêu, thật ngọt ngào.

Ba cũng nghĩ vậy.

Felicia, với ba, con mãi mãi là đứa trẻ từng ngồi trong văn phòng ba, nhấm nháp đồ ăn vặt.

Ba chưa từng nói ra, nhưng cũng giống như mẹ, ba yêu con rất nhiều.

Tính cách của con và Raphael rất khác nhau, vậy nên ba viết lại bức thư này để giúp con vượt qua quãng thời gian thiếu vắng ba.

Ba hy vọng những dòng chữ này có thể tiếp thêm sức mạnh cho con.

Ba muốn con tin rằng, ba có thể an lòng rời đi.

Chia ly không phải là mãi mãi.

Từ trên cao, ba vẫn sẽ luôn dõi theo con.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Nếu có thể, đến ngày mẹ rời xa thế giới này, hãy thay ba đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán bà ấy.

Đọc xong bức thư, tôi lại khóc.

Khóc đến khi mắt nhòe đi, rồi ngã xuống giường.

Tôi thề với ba.

Ba ơi, con thề sẽ bảo vệ gia đình này.

Con sẽ yêu mẹ nhiều như ba từng yêu mẹ.

Theo di nguyện của ba, chúng tôi đưa ông đến công ty Recompose ở Seattle, Mỹ.

Đây không phải một quyết định dễ dàng được chấp nhận bởi thế gian.

Công ty đó áp dụng phương pháp mai táng xanh—ba sẽ nằm trong một khoang nhiệt đặc biệt trong suốt một khoảng thời gian.

Dần dần, cơ thể ba sẽ biến thành một hộp đất màu mỡ.

Ba biết mẹ rất yêu hoa hồng.

Ông mong rằng sau này, từng bông hoa trong khu vườn của mẹ sẽ được nuôi dưỡng từ chính thân thể ông.

Ông nghĩ, nếu mình không thể ở bên mẹ nữa, thì hoa sẽ thay ông làm mẹ vui.

Cứ thế, mẹ tôi tiếp tục sống bình thường thêm nhiều năm nữa.

Nhưng đến bảy năm sau, không ai trong chúng tôi ngờ rằng, mảnh đất ấy đã không thể nuôi dưỡng thêm bất kỳ bông hoa nào nữa.

Khi tôi kể chuyện này với chú Gasol, chú ấy chỉ mỉm cười, giấu đi nỗi đau sau khóe môi, nhẹ nhàng an ủi tôi: “Không sao đâu, Felicia, chú vẫn luôn ở đây.”

Lúc đó, tôi không hiểu hàm ý trong câu nói ấy.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi tôi cười gọi mẹ, nhưng bà chỉ nằm yên dưới gốc cây, không thể đáp lại tôi nữa.

Bà khẽ mỉm cười, trong tay siết chặt một bức tượng chim ưng bằng vàng đã gỉ sét cùng một chiếc MP3 cũ kỹ.

Tôi run rẩy cả người, thật chậm, thật chậm bước tới trước ghế, quỳ xuống, đặt một nụ hôn lên trán bà.

Lại bảy năm nữa trôi qua.

Mái tóc mẹ tôi đã bạc trắng, giống hệt độ tuổi của ba khi ông ra đi.

Tôi nhớ chỉ vài ngày trước, mẹ bỗng nhiên thở dài cảm thán: “Cả đời này của mẹ thực sự đã rất mãn nguyện rồi.”

Tôi nghĩ, bây giờ mẹ đang trên đường đến gặp lại ba và bà ngoại.

Nước mắt tôi rơi không ngừng.

Tôi gọi cho Raphael, bảo anh ấy về nhà.

Anh ấy im lặng một lúc, rồi hỏi tôi: “Em nói xem, mẹ ra đi có hạnh phúc không?”

Tôi không biết.

Nhưng tôi nghĩ rằng bà hạnh phúc.

Nếu Rosa nghe được câu hỏi này, chắc chắn bà ấy sẽ bật cười và gật đầu.

Làm sao mà không hạnh phúc được?

Cô đã gặp lại Trình Thù rồi mà.

Rosa khẽ nheo mắt, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, cuốn phim cuộc đời cô bỗng tua nhanh về quá khứ.

Cô nhìn thấy…

Ở những dòng thời gian khác nhau trong vũ trụ, cô của năm bảy tuổi, hai mươi hai tuổi, ba mươi tuổi bỗng nhiên đồng loạt ngước mắt lên, ngoảnh đầu lại—và bắt gặp ánh nhìn của Trình Thù.

Thiếu niên mười bốn tuổi, trong miệng còn ngậm một viên kẹo ngọt.

Người đàn ông ba mươi tuổi, trong đáy mắt ánh lên một tia ý cười.

Người đàn ông ba mươi bảy tuổi, dịu dàng đưa tay về phía cô.

“Em yêu, đi không?”

“Đi.”

“Đi đâu?”

“Đi đâu cũng được, chỉ cần là cùng anh.”

Dẫu cách biệt chân trời góc bể…

Trình Thù, kiếp sau anh đợi em nhé!

[HOÀN TOÀN VĂN]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang