Sáng hôm sau, Rosa bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Tối qua cô ngủ không ngon, chập chờn tỉnh dậy rồi lại thiếp đi. Nhưng ít nhất, cơn đau bụng dưới đã biến mất. Cô cúi xuống nhìn thoáng qua bụng mình, hơi khó hiểu—dường như tối qua, khi Trình Thù ôm cô ngủ, bàn tay anh đã ủ ấm nơi ấy thật lâu.
Tiếng trò chuyện trầm thấp của mấy người đàn ông vẫn còn tiếp tục.
Rosa đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện trên tủ đầu giường có thêm vài chiếc vali lạ, nhưng không thấy bóng dáng Trình Thù.
Cô khó nhọc ngồi dậy, kéo chăn xuống rồi lần theo âm thanh đi tìm anh.
*
“Mai cậu về Tijuana hay đâu?”
Trình Thù ngồi trên sofa, chân phải vắt lên chân trái, giật nhẹ cà vạt, quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Sergio nhún vai, cam chịu đáp: “Tôi phải đi Salvador trước. Gần đây tập đoàn Gonzalo đã chuyển trọng tâm trung chuyển hàng hóa sang đó.”
Trình Thù nheo mắt, giơ ngón tay chỉ về phía Sergio, cất giọng: “Tình hình Salvador dạo này thế nào?”
Gasol ngồi cạnh, kiếm một cái bàn cao rồi thu lu trên đó trong tư thế kỳ quặc. Anh ta vẫn đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực, miệng ngậm một viên kẹo, nhanh miệng trả lời trước: “Salvador dạo này yên ổn hơn nhiều. Các ông trùm thế lực đều ra lệnh cho đám đàn em đang làm việc ở nước ngoài không được quay về.”
“Hửm? Sao vậy?”
Gasol bật cười, giải thích với Trình Thù: “Có một gã người Đức đến, thân phận rất cao. Nghe nói có kế hoạch tổ chức một cuộc duyệt binh đa quốc gia ở Salvador. Dù chưa xác định chính xác, nhưng tất cả phe phái đều định tạm thời thu mình lại.”
Người Đức?
Gasol vừa dứt lời, Trình Thù và Sergio nhanh chóng liếc nhau, lập tức nghĩ đến một người.
Sergio “ồ” một tiếng, lục lọi trong túi một đống giấy tờ lộn xộn rồi rút ra một tấm ảnh nhàu nát, đưa cho Trình Thù.
“Đúng, là anh ta.”
Trình Thù nhận lấy bức ảnh, cúi mắt nhìn rồi bóp sống mũi, cảm thấy thật hết nói nổi.
Sergio cũng tò mò thò đầu qua xem, lập tức sững người.
Tấm ảnh được chụp lén từ xa. Trong hình, một người đàn ông đặt một chân lên bậc thang trực thăng, mái tóc vuốt ngược ra sau, đeo kính râm trên gáy. Đôi mắt xanh nheo lại, nở nụ cười bất cần khi đánh giá xung quanh.
Anh ta cao lớn, bờ vai rộng rãi khiến bộ đồ bó sát càng thêm nổi bật. Đôi chân dài mang giày bốt Martin, bên ngoài khoác áo chống đạn, mái tóc vàng óng giữa đám đông vô cùng chói mắt, toát lên phong thái quân nhân sắc bén.
“… Thật sự là Möhgr?” Sergio nhướng mày, hơi bất ngờ hỏi.
Trình Thù vung vẩy bức ảnh, vỗ vào lòng bàn tay, phát ra tiếng “bốp bốp”: “Ừ, ngoài cậu ta ra thì còn ai vào đây.”
Nói xong, anh giơ tay vỗ mạnh vào ngực Sergio, trêu chọc: “Đi sớm đi, tranh thủ lúc Möhgr còn ở đó thì cậu có thể sống yên ổn thêm vài ngày.”
Sergio ôm ngực định đáp trả thì ngoài cửa vang lên tiếng khóa cửa xoay.
Cửa gỗ mở ra, Rosa đứng ở ngưỡng cửa, hơi ngơ ngác nhìn ba người đàn ông trong phòng.
Gasol lập tức ngẩng đầu, quay mặt đi chỗ khác. Chỉ có Sergio không biết sợ, nhướng mày huýt sáo với Rosa, người đang mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
“Cô dậy rồi à, cô bé?”
Lời vừa dứt, Trình Thù đã đứng dậy, giơ tay vả lên đầu Sergio một cái, đánh hắn lùi hai bước mới đứng vững.
Anh nhấc áo khoác trên sofa lên, bước đến khoác lên người Rosa, thấp giọng hỏi: “Sao không mang giày?”
Rosa cúi đầu nhìn chân mình, thấy lớp sơn móng đã phai màu, liền cử động ngón chân, thản nhiên đáp: “Quên mất, tìm không ra.”
Trình Thù cũng chẳng muốn truy cứu xem cô quên thật hay không tìm thấy thật, chỉ thản nhiên quay người, nhấc chân đá vào bắp chân Sergio.
Sergio bực bội “ai da” một tiếng, lảo đảo mấy bước rồi cúi chân hất mạnh đôi dép về phía họ.
Rosa chớp mắt nhìn Trình Thù, thấy anh khẽ gật đầu mới rụt rè xỏ chân vào dép.
Cô tựa người vào anh, từ tốn nghiêng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá Sergio.
Gã đàn ông này trông có vẻ không phải người Mỹ Latin thuần túy—mái tóc màu hạt dẻ, sống mũi cao thẳng, sắc da trắng hơn phần lớn người Mexico.
Anh ta cao lớn, ngũ quan có chút phóng túng, so với Trình Thù thì lộ rõ vẻ phong lưu hơn nhiều.
“Anh là ai?” Rosa nhướng mày, gan lớn huýt sáo đáp lại hắn.
Trình Thù có chút bất ngờ cúi đầu nhìn cô, trong lòng dâng lên một tia yêu chiều, khóe môi cong nhẹ.
Sergio đứng chân trần trên tấm thảm, chẳng hề xấu hổ, cười nói: “Tôi là một bác sĩ khốn khổ bị bóc lột. Vừa đặt chân đến Honduras đã lập tức chạy đến kiểm tra cho cô.”
Rosa nghĩ đến mấy chiếc vali trên tủ đầu giường, lòng chợt dâng lên một tia ấm áp, đầu ngón tay khẽ cuộn lại, mím môi nói: “Cảm ơn.”
Đột nhiên, một cảm giác nóng ấm truyền đến, khiến cô giật mình nhận ra Trình Thù đang li3m nhẹ lên d ái tai mình.
“Ser…gio.” Giọng anh trầm thấp, dịu dàng đến mức không hề giấu giếm sự thiên vị trước mặt huynh đệ.
“Sergio, anh là con lai.” Rosa được nhắc nhở, đắc ý nói, giọng điệu chắc nịch y như khi Trình Thù vạch trần cô là con lai lần trước.
Sergio cười bất lực, gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, cô Rosa.”
Trình Thù nheo mắt, bế bổng Rosa đặt lên sofa.
Gasol nhún vai, biết ý đứng dậy rời khỏi phòng, đi được hai bước liền kéo theo cả Sergio ra ngoài.
“Cạch—”
Cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ánh nắng bên ngoài chiếu xiên qua cửa sổ, rọi sáng đôi chân dài mịn màng của Rosa. Trình Thù đưa mắt theo đường cong của cô, một tay nắm lấy cổ chân, nhẹ nhàng sưởi ấm.
Rosa khó nhọc xoay người, đưa tay vuốt nhẹ cằm anh, nơi đã lún phún râu xanh, rồi kiễng cổ hôn nhẹ. Bộ râu ngắn và cứng, hơi nhám trên da.
“Tối qua anh ngủ không ngon à?” Cô nhìn quầng thâm nhạt nơi khóe mắt anh, chần chừ một lát rồi nheo mắt tiếp lời: “Không đúng, không chỉ tối qua.”
Ánh mắt anh gợn sóng, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, khẽ gật đầu.
Rosa nâng ngón trỏ, đặt lên môi anh, nhẹ thổi một hơi, cố ý hạ giọng trầm khàn như mấy nữ minh tinh trong phim, hỏi: “Tại sao vậy? Sebastiano, tại sao anh lại ngủ không ngon?”
Trình Thù lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử đẹp mê hồn ấy. Đôi mắt đó như hồ nước sâu trong khu rừng rậm, yên tĩnh, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, như muốn nhấn chìm anh vào trong.
Trong đầu anh bỗng cuộn lên vài ký ức cũ.
Nhiều năm trước, khi Trình Thù vẫn còn là một tên lính quèn, sống dưới đáy xã hội không quy tắc, bủa vây bởi đe dọa và kỳ thị. Anh là người Hoa, không được tin tưởng, lại thường xuyên bị bắt nạt, khiêu khích.
Hôm đó, khi rời khỏi sòng bạc thì trời đã khuya. Cảm thấy đêm tối dễ sinh biến, anh không về mà tìm đến một căn phòng tập thể của Demonio cách đó không xa để ngủ tạm.
Cơn mệt mỏi ập đến, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng chưa được bao lâu, một cơn đau nhói bất ngờ ập đến từ eo. Trình Thù đau đến mức choàng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra, ôm lấy lưng, gần như không thể cử động.
Anh gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy tên cầm đầu nhỏ bé đang cười nhạo mình. Đám đàn em xung quanh khoanh tay đứng xem, cười đùa thích thú, ánh đèn phản chiếu lên chiếc răng vàng lóe sáng.
“Mày… mẹ kiếp…”
Trình Thù nghiến chặt hàm răng, mồ hôi rịn đầy trán.
Lời còn chưa dứt, một cây gậy gỗ thô bạo đập mạnh vào gáy anh, trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức.
Khi bị nước lạnh hắt tỉnh, anh đã ở trong một căn nhà gỗ chỉ có một ngọn đèn trắng lờ mờ.
Không khí nồng mùi ẩm mốc.
Nước nhỏ xuống theo lọn tóc ướt, Trình Thù mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm vào người đối diện—Yanpa, thủ lĩnh thực sự của nhóm này.
Máu loang lổ trên chiếc áo sơ mi trắng của gã, vạt áo mở rộng, để lộ hình xăm trên xương đòn.
Trình Thù gần như đã quen với cảm giác đau đớn, anh ngồi trên chiếc ghế gỗ, hai vòng dây thừng thô siết chặt quanh người, khiến anh gần như nghẹt thở. Anh dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm, mắt cụp xuống nhìn vệt nước trên sàn, hai tay thử giãy giụa, rồi bỗng bật cười: “Cho điếu thuốc.”
Anh ngẩng đầu lên, nhếch môi cười khiêu khích, lặp lại: “Tao nói, cho điếu thuốc.”
Giọng điệu ra lệnh quá mức cao ngạo, khiến cả Yanpa cũng sững người một giây. Gã nheo mắt phất tay, đám đàn em lập tức bước tới, đưa thuốc và bật lửa cho anh.
Yanpa đột nhiên “Ồ” một tiếng, cười khẩy, đoạt lấy điếu thuốc, chậm rãi bước đến trước mặt Trình Thù, tự tay nhét vào miệng anh.
“Rắc!” Trong màn tối lờ mờ, ngọn lửa lóe lên rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Yanpa nhai lá khô trong miệng, giọng khàn khàn hỏi: “Thằng người Hoa như mày đến Demonio làm gì?”
Trình Thù dựa lưng vào ghế, ngậm điếu thuốc, mặt không biến sắc, thản nhiên đáp: “Tìm đường sống.”
Yanpa nhả bã lá, ánh mắt sắc sảo lóe lên tia tinh ranh. Gã khẽ cười, lấy ra một cuộn thuốc đặc chế từ chiếc tủ phía sau.
“Hút đi.” Gã chậm rãi nói, châm lửa cho thứ đồ tội lỗi đó, ngụ ý đe dọa: “Chứng minh lòng trung thành của mày với tao.”
Ý đồ của hắn quá rõ ràng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ giết Trình Thù nếu anh từ chối.
Trình Thù nhìn chằm chằm vào cuộn thuốc trong tay gã, khẽ bật cười, nhắc nhở: “Cách đây không lâu, Demonio mới ra lệnh cấm. Người của tổ chức không được động vào thứ này.”
Yanpa nghe xong như thể vừa nghe một câu chuyện hài hước, cười phá lên, hồi lâu mới trả lời: “Những kẻ lăn lộn dưới đáy xã hội như bọn tao không có ai sạch sẽ cả. Demonio chỉ kiểm soát tầng trên, không quan tâm đ3n mày. Ý mày là không hút?”
Giọng nói gã kéo dài, tràn đầy sát khí.
Trình Thù chẳng buồn bận tâm, chỉ cười nhạt, dứt khoát nói: “Không hút.”
Không khí trong phòng bỗng chốc lạnh xuống.
Yanpa đứng bật dậy, hai tay chống mạnh lên lưng ghế của Trình Thù, gương mặt gằn lên dữ tợn: “Mày là cảnh sát chìm?”
Gã ngừng một giây, rồi bật cười như thể không nén được: “Hay là… mày muốn leo lên trên? Đừng có nực cười. Một thằng ngoại tộc như mày mà cũng dám mơ tưởng?”
Trình Thù cắn điếu thuốc, phủi nhẹ tàn, liếc mắt nhìn đám người đứng chắn ngoài cửa. Bọn chúng háo hức, thích k1ch thích và hỗn loạn, trong mắt lóe lên vẻ khát máu.
Bỗng nhiên, anh hỏi ngược lại: “Tại sao không thể?”
Yanpa khựng lại: “Mày nói gì?”
“Tao nói, tại sao lại không thể trèo lên trên?”
Lời vừa dứt, cả đám cười rộ lên, ngay cả người đứng ngoài cửa cũng ồn ào cười chế nhạo.
Trình Thù nhả khói, dùng mũi giày nghiến nát điếu thuốc dưới đất, rồi vung tay ném sợi dây thừng vừa bí mật tháo ra, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Yanpa, giọng chậm rãi mà u ám: “Nghe qua GIOCO SUL RING chưa?”
Yanpa nheo mắt, lùi lại hai bước.
Ở Tijuana, những kẻ sống nhờ lưỡi dao đều có quy tắc riêng. Nhưng so với luật lệ viết ra giấy, nơi này tôn sùng bạo lực và giết chóc hơn.
Bọn chúng tôn thờ kẻ chiến thắng.
“Trong tiếng Ý, nó có nghĩa là trò chơi vòng tròn.”
Trình Thù giật lấy một cuộn băng trên kệ, quấn qua vết thương, đôi mắt rét lạnh, tiếp tục giải thích:
“Hai người trong một phạm vi nhất định, trận đấu sinh tử. Ai sống sót là kẻ chiến thắng.”
Anh chỉ vào chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, giữa tiếng reo hò phấn khích của đám đông, lạnh lùng lên tiếng: “Mày với tao, hai mươi phút, giải quyết tất cả. Kẻ thắng cầm súng làm thủ lĩnh. Kẻ thua, vứt ra bãi tha ma ngoài thành làm mồi cho lũ sói hoang.”
“Mày dám hay không?”