• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Rosa đưa Trình Thù trở về Tây Ban Nha, hai đứa nhỏ vẫn chưa tan học, bảo mẫu cũng xin nghỉ, trong nhà tối om.

Ngón trỏ của cô móc vào ngón trỏ của anh, phối hợp theo tốc độ của anh mà đi rất chậm, rất chậm.

Da của Trình Thù không còn ấm như trước nữa, Chúa chỉ cần thổi một cơn gió lạnh nhẹ nhàng cũng đủ để cuốn sạch hơi ấm trên người anh.

Rosa cảm nhận được sự rụt rè của anh, cổ tay cô lặng lẽ xoay một hướng khác, mười ngón tay đan chặt vào nhau với anh.

Cô rất buồn, buồn đến mức không nói nên lời.

Trình Thù của cô trước đây rất mạnh mẽ, chỉ cần giơ tay lên là có thể che gió chắn mưa cho cô.

Nhưng sau khi may mắn giữ được một mạng sống, cơ thể anh không còn tốt nữa. Anh gầy đi rất nhiều, gần như chỉ còn một nửa bản thân.

Cô không bật đèn, quay người lấy từ trong ngăn kéo ra một đôi dép đi trong nhà, đặt trước mặt anh.

Trình Thù cúi mắt, nhìn chằm chằm vào đôi dép nam chỉ nhỏ hơn chân anh một chút mà sững sờ.

Cổ họng anh có chút khô khốc, hỏi: “Của Raphael sao?”

Rosa bật cười nhẹ: “Đúng vậy, trong nhà chỉ có một cậu con trai, không phải của nó thì của ai đây?”

Trình Thù phải mất một lúc mới phản ứng lại, anh bật cười, như thể đang nói với chính mình: “Hóa ra chân cũng to lên rồi…”

“Đúng vậy, nó không còn là cục nếp dẻo bé nhỏ đòi papa bế nữa,” Cô cởi áo khoác treo lên, thuận miệng nói tiếp, “Đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, sắp cao hơn cả em nữa.”

Cơ mặt anh khẽ giật một chút, gật đầu: “Nếu tính theo thời gian, sắp mười sáu rồi, chỉ là trong tâm trí anh, nó vẫn dừng lại ở tám tuổi.”

“Lúc đó còn nói chuyện chưa sõi, bây giờ nó đã là một tay đua rất giỏi rồi.” Rosa lẩm bẩm, định ngồi xuống giúp anh xắn ống quần lên, nhưng lại bất ngờ bị Trình Thù giữ chặt lấy tay.

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút né tránh: “Không cần.”

Cô khựng lại một giây, không rút tay về, hàng mi cụp xuống, tự lẩm bẩm: “Không cần ai?”

Trình Thù giằng co một chút, ánh mắt thoáng thay đổi, rất lâu sau, anh cưỡng ép đè nén cảm xúc, khôi phục vẻ mặt bình thản: “Em yêu, không cần đâu.”

Rosa tự nhiên rút tay về, giả vờ như không có gì, nhẹ giọng nói: “Cũng gần đủ rồi.”

Cách xưng hô ấy kéo hai người quay về những ngày tháng lãng mạn bên nhau, bảy năm xa cách dường như bị chặt đứt trong khoảnh khắc.

Trên ghế sofa, Rosa lười biếng tựa vào vai anh, nhưng trong lòng lại dâng trào nỗi xót xa mãnh liệt.

Anh gầy đến mức quá đáng rồi.

Cả hai trò chuyện trong căn phòng khách tối đen, cô kể về những niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận trong những năm qua, kể về sự trưởng thành của Felicia và Raphael, về sự nghiệp và những người bạn tri kỷ mà cô có.

Mọi thứ dường như lại quay về ngày hôm ấy ở Havana, trong góc quán bar, anh lặng lẽ lắng nghe cô vẽ nên tương lai.

Nói đến cuối cùng, Rosa có chút khát nước.

Cô không còn giống một nữ doanh nhân trầm ổn nữa, mà chạy lon ton đi rót một ly nước ngọt, sau đó hớn hở trêu chọc Trình Thù: “Sebastiano, anh có thấy em vô lương tâm không?”

Ánh mắt cô tinh nghịch, dáng vẻ hoàn toàn như một cô thiếu nữ.

Nhưng anh đột nhiên vươn tay nhéo má cô, chỉ cười cười: “Chỉ cảm thấy em yêu của anh giỏi quá, thông minh quá thôi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Rosa chợt thay đổi.

Cô nhìn sâu vào mắt anh, cụp mi nén nước mắt, lặng lẽ nghe anh trầm mặc hai giây rồi chậm rãi nói: “Em đã chịu khổ rồi, xin lỗi em.”

Rõ ràng anh đã để lại cho cô rất nhiều tiền, cuộc sống của cô cũng rất sung túc, nhưng Trình Thù vẫn cảm thấy cô đã chịu khổ.

Bởi vì như vậy là chưa đủ, Rosa phải có được cả thế giới, cả tiền bạc lẫn tình yêu, không thể thiếu thứ nào.

Anh có lỗi với cô, bảy năm qua cô đã một mình trưởng thành trong cô đơn. Anh có lỗi với cô, lẽ ra anh phải đi trước để mở đường cho cô.

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lã chã rơi xuống, đôi mắt đỏ như viên hồng ngọc.

Rosa đưa tay chạm vào vết bỏng dưới cằm phải của anh, rồi bất lực ôm lấy anh, òa khóc nức nở: “Sebastiano, em đã nói bị bỏng sẽ rất đau mà, sao anh không nhớ?”

Từ mặt phải xuống cổ, rồi cả lưng anh, toàn là vết sẹo bỏng.

Cô thậm chí không dám dùng sức ôm anh, sợ rằng di chứng sẽ tái phát.

Trình Thù khẽ run mi mắt, chậm rãi đưa tay vỗ về lưng cô: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Nhưng Rosa không nghe được gì, cô bật khóc nức nở, trút hết sự đau lòng của mình: “Anh trở về bằng cách nào? Rốt cuộc anh đã về bằng cách nào hả? Sebastiano, anh có biết không, em đã nghĩ rằng anh thực sự chết rồi. Em đã nghĩ rằng em sẽ phải một mình suốt cả đời.”

Anh trầm ngâm một lúc, bật cười: “Bởi vì anh nghe thấy giọng nói của em.”

Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, giọng nghẹn ngào, thốt ra một tiếng “hửm” đầy mơ hồ.

Nhưng hôm đó, Trình Thù thực sự nghe thấy giọng nói của Rosa.

Trên vách núi cheo leo, gió biển gào thét, anh dang rộng cánh tay, cảm giác hân hoan như trở về thời niên thiếu. Khi đó, mỗi lần thắng trận, anh cũng ngông cuồng cười như vậy.

Trình Thù khẽ nhếch môi, đặt ngón tay lên môi, giọng nói hòa theo gió vọng lại trong nhà thờ: “Suỵt, Marlo, nghe đi—”

“Mày có nghe thấy không, cha mẹ tao đang gọi tao.”

“Cô gái của tao… đang cầu nguyện.”

Anh nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên vang lên giọng đọc trong trẻo của cô.

Xuyên qua mây mù mà đến, như thể thực sự đang cầu nguyện.

Hôm đó trời mưa nhỏ, trong thư phòng biệt thự Cancun, cô nằm sấp trên đùi anh đọc sách: “Tất nhiên, mọi nguồn nước trên thế giới đều sẽ hội tụ, Bắc Băng Dương và sông Nile sẽ hòa quyện trong những đám mây ẩm ướt.”

“Một ẩn dụ cổ xưa và đẹp đẽ làm cho khoảnh khắc này trở nên thiêng liêng.”

“Dẫu có lang thang nơi đâu, mọi con đường rồi cũng sẽ đưa chúng ta về nhà.”

“Sebastiano, anh có đang nghe không?”

“Hửm?”

“Sách nói, mọi nguồn nước trên thế giới đều sẽ hội tụ. Dẫu có lang thang, mọi con đường rồi cũng sẽ đưa chúng ta về nhà.”

“Ừm, anh nghe rồi.”

Tình yêu có thể cứu rỗi một kẻ lạc lối không?

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, anh đã có câu trả lời.

Câu trả lời là: Có.

—Anh phải sống để nói với cô.

Trình Thù bắt đầu chạy hết sức mình trong khi đất trời rung chuyển.

Cả thế giới này không chỉ có Rosa yêu anh, mà còn có Sergio. Anh biết rất rõ Sergio sẽ không đặt anh vào đường chết, Sergio sẽ chừa cho anh một con đường sống.

Anh dùng hết sức để chạy, đôi tai gần như bị nổ tung bởi những tiếng vang chấn động, da thịt cắm đầy sỏi vụn. Ngọn lửa phía sau không ngừng bám theo, từng chút một thiêu đốt làn da anh.

Ý chí sống còn của Trình Thù gần như đạt đến đỉnh điểm, anh nghiến răng, vượt qua sức cản của gió biển, trong tiếng động như trời long đất lở, anh nhảy khỏi vách đá, rơi mạnh xuống làn nước biển.

Vách đá cao hơn mười mét, mặt biển cứng như bê tông.

Anh cảm nhận được cơ thể mình như bị nghiền nát, chưa bao giờ đau đến thế, chưa bao giờ.

Trình Thù thậm chí không còn sức để bơi, chỉ có thể cảm nhận nỗi đau vô tận. Lồ ng ngực anh như bị xuyên thủng, máu loang dần trong làn nước.

Anh cắn chặt răng, nhíu mày, cố gắng ngoi lên, nhưng cơn đau khiến anh mất kiểm soát, uống vào không ít nước biển.

Cuối cùng, khi mất hết sức lực, Trình Thù bắt đầu chìm xuống.

Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, một đôi tay bất ngờ túm lấy anh.

Đôi tay ấy dốc hết sức kéo anh lên mặt nước, cõng anh trên lưng.

Trình Thù nặng nề nhắm mắt lại.

Gasol toàn thân lạnh lẽo, cặp kính đen chẳng biết đã bị sóng cuốn đi đâu, để lộ đôi mắt đầy vết sẹo xấu xí.

Anh ta khó khăn đảo mắt, nghiến răng bơi tiếp.

“Đại ca, anh cố lên.”

“Đại ca, anh là người tốt, anh không thể chết.”

“Đại ca, em sẽ cứu anh.”

“Đại ca, từ khi tôi theo anh, anh chưa bao giờ để tôi làm việc nguy hiểm. Vết sẹo trên bụng anh là vì đỡ dao thay tôi, tôi biết.”

“Anh ơi, anh không thể chết.”

“Anh ơi, đừng chết, tôi xin anh.”

“Rosa vẫn đang đợi anh về nhà… anh phải sống để về với cô ấy.”

Gasol lẩm bẩm từng câu, không ngờ lại thật sự có tác dụng.

Trình Thù nghe thấy.

Anh mở mắt trong đau đớn tột cùng, cố gắng dồn hết sức, gầm lên một tiếng: “Đi, về nhà.”

Phải rồi, anh không thể chết. Anh phải về nhà, cô gái của anh vẫn đang đợi anh ở đó.

Sau đó, Gasol lên bờ, nhấn ga lao điên cuồng, đưa anh đến bệnh viện.

Sergio theo dõi rất sát, Gasol chỉ có thể đưa Trình Thù vào một bệnh viện tư nhân tốt nhất.

Bệnh viện đó có tính bảo mật cao, thuộc sở hữu của một nhân vật cấp cao, nhân viên đều là những người từng làm việc trong cơ quan công quyền.

Chỉ cần nhìn qua sắc mặt của Trình Thù, bác sĩ đã có thể đoán được tỷ lệ sống sót của anh gần như bằng không.

Trong số đó có một quản lý có liên hệ với lực lượng đặc nhiệm, khi thấy Trình Thù, sắc mặt lập tức thay đổi, không muốn cứu chữa.

“Loại súc sinh này tôi không muốn cứu, dù sao hắn cũng không sống nổi, mang đi đi.”

Khi ấy, Gasol không còn bận tâm đ3n bộ dạng thê thảm của mình, chỉ khó nhọc nâng mí mắt lên, không do dự quỳ sụp xuống, đầu gối va mạnh xuống đất phát ra tiếng vang lớn.

Gasol quỳ trên nền đất, ánh mắt đau đớn, khẩn thiết cầu xin:

“Anh ấy không phải kẻ xấu, không phải súc sinh. Anh trai tôi là người tốt.”

“Anh ấy vì báo thù mà trà trộn vào tổ chức, nhẫn nhịn suốt hơn mười năm, làm tất cả để bảo vệ dân thường.”

“Anh ấy đã cứu rất nhiều mạng sống của những cảnh sát nằm vùng. Tôi xin anh, cứu anh ấy đi.”

Gasol chắp tay cầu nguyện, cúi người chuẩn bị dập đầu.

Trình Thù nằm trên mặt đất, mắt mở to nhìn lên trần nhà, thở hổn hển, không thể động đậy.

Nghe thấy lời của Gasol, anh bỗng run rẩy vươn tay, muốn kéo áo Gasol.

“Đừng quỳ… Chúng ta đi thôi.”

Gasol vừa khóc vừa lắc đầu, nắm chặt lấy ống quần người đàn ông kia: “Xin anh, cứu anh trai tôi. Tôi đã mất em gái rồi, tôi không thể mất cả anh ấy nữa.”

Người đàn ông kia như vừa nghe một câu chuyện hoang đường, nghi hoặc nhìn hai người họ.

Các bác sĩ liếc nhau, đồng loạt thở dài, lướt qua người quản lý kia, chạy đến đặt Trình Thù lên cáng.

“Tôi chưa đồng ý!” Người quản lý sững sờ.

Những người kia chạy như bay, giọng nói vọng lại từ hành lang xa xa: “Lương y như từ mẫu!”

Trình Thù kể chuyện với vẻ thản nhiên, tay giúp cô lau nước mắt.

Rosa sững sờ, rồi càng khóc dữ dội hơn, lớn tiếng hỏi: “Những năm qua anh đã sống thế nào?”

Trình Thù khựng lại một giây, chỉ buông hai chữ: “Quên rồi.”

Anh cười bất lực, dỗ dành cô, dùng khăn giấy lau đi vô số giọt nước mắt.

Nếu thật sự phải kể, bảy năm đó thật sự quá dài.

Bị đâm xuyên ngực trái, nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy vụn, bỏng diện rộng, mất máu quá nhiều, anh gần như luôn nằm trên bàn mổ, lúc nào cũng cận kề cái chết.

Năm 2024, anh vừa phẫu thuật ghép da xong, Gasol nói Sergio đã tìm thấy tranh vẽ và ảnh chụp của anh trong biệt thự Cancun, hỏi anh muốn xử lý thế nào.

Lúc ấy, Trình Thù không biết mình có còn sống được không, im lặng rất lâu rồi nói: “Cứ để đó đi.”

Nhưng Sergio vốn là kẻ bướng bỉnh, hắn không cho phép Rosa không biết những chuyện mà Trình Thù đã trải qua, thế nên lén anh gửi bưu kiện sang châu Âu.

Trong hơn hai nghìn ngày đêm đó, hơn một nửa thời gian Trình Thù nằm trên giường bệnh.

Cơ bắp bị teo đi, cân nặng giảm sút, anh dần trở nên già nua, khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn.

Anh nghĩ, tình yêu hẳn phải mạnh hơn cái chết.

Trong những ngày tháng không thể cử động đó, động lực duy nhất giúp anh muốn sống tiếp, chính là được nói với cô.

Mãi đến khi bác sĩ nói cơ thể anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, kết quả phục hồi chức năng cũng tốt, Trình Thù mới quyết định đi tìm cô.

Anh nhìn bản thân tiều tụy trong gương, bỗng nhiên sinh ra chút tự ti.

“Anh sẽ đi tìm cô ấy chứ?” Gasol hỏi.

Anh do dự giây lát, đáp: “Đi, cô ấy ba mươi tuổi rồi, anh phải xem cô ấy trông thế nào.”

“Chỉ vì lý do đó thôi sao?” Gasol lại hỏi.

Trình Thù cúi đầu nhìn cánh tay gầy guộc của mình, cười nói: “Cuộc đời dài như vậy, nếu không có cô ấy, e là quá buồn chán.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK