Những người xung quanh đều tràn ngập tiếng cười, một tay cầm rượu, một tay giơ cao, lắc lư theo nhịp điệu, khẽ ngân nga theo bài hát.
Ở vĩ độ nóng bỏng này, những cảm xúc cũng bùng cháy theo một cách lãng mạn không sao diễn tả được.
Rosa và Trình Thù ẩn mình trong ánh sáng đỏ nhấp nháy, cô hoàn toàn bị bờ vai rộng của anh bao trùm.
Khi sống mũi va vào nhau, Trình Thù phải hơi nghiêng đầu đi, Rosa thì tai đỏ bừng lên, đắm chìm trong giai điệu chậm rãi dần.
Du khách đã quá quen với cảnh tượng thân mật như thế này, thậm chí còn trêu chọc, vẫy tay reo hò: “So sweet!”
Giữa thế gian ồn ào, hai người hôn nhau.
Rất lâu sau, anh mới chịu buông ra.
Rosa cảm thấy môi trên mình hơi sưng đỏ, cô thở hổn hển, bật cười nói: “Sebastiano, đây là lần đầu tiên chúng ta hôn nhau.”
Ánh mắt Trình Thù ẩn chứa yêu thương và khao khát, ngón tay cái khẽ vuốt v3 cằm cô, giọng trầm thấp: “Không phải, đây không phải lần đầu tiên.”
Cô nhướng mày, phản bác: “Sao lại không phải? Chẳng lẽ anh đã lén hôn em lúc em ngủ sao?”
Anh bật cười, ghé sát cắn nhẹ vành tai cô: “Anh đã hôn em từ lâu rồi.”
Bằng ánh mắt, anh đã hôn cô vô số lần trong những lần đối diện nhau.
*
Sau hai bài hát nữa, quán bar bắt đầu chương trình giao lưu đặc biệt – bốc thăm chọn người ngẫu nhiên lên sân khấu hát.
DJ lục lọi một hồi trong chiếc hộp nhỏ, cuối cùng rút ra một quả bóng màu vàng, hào hứng thông báo: “Số 23!”
Số 23 là một nhóm ba người. Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, họ bàn bạc rồi đẩy một người đàn ông mắt xám xanh đại diện bước lên.
Anh ta không do dự, chỉ đơn giản giới thiệu bản thân rồi cất giọng hát.
Rosa vừa nghe vừa tò mò nói: “Họ làm công tác cứu trợ động vật hoang dã ở châu Âu à? Cũng vĩ đại thật.”
Trình Thù ôm cô, cười nhạt không rõ ý tứ.
Người kia hát một bài dân ca ít người biết đến, nhưng vẫn có không ít người cố gắng ngân nga theo để giữ không khí sôi động.
Chưa bao lâu, DJ lại rút một lá thăm khác. Anh ta vặn vẹo người một cách bí ẩn rồi hô lớn: “Số… 7! Hãy xem ai là người may mắn nào!”
Rosa giật mình “A” một tiếng, cúi nhìn tấm vé số trên tay, quay sang Trình Thù: “Sebastiano! Chúng ta được chọn rồi!”
Những người xung quanh nghe thấy liền hò reo, đồng loạt chỉ về phía họ: “Bên này! Là cặp đôi này!”
Cả quán bar nhanh chóng dồn ánh nhìn về phía Rosa và Trình Thù. Khi nhận ra họ là một đôi trai xinh gái đẹp, tiếng huýt sáo vang lên trêu chọc.
Không khí càng náo nhiệt, cả hai trở thành tâm điểm.
Rosa nghĩ đến sự lạnh lùng của Trình Thù trước người lạ, bất lực cười nói: “Sebastiano, để em đi nhé.”
Cô vừa đứng dậy, cổ tay liền bị một lực mạnh kéo lại.
Trình Thù ấn cô ngồi xuống ghế, hiếm khi nhếch môi cười, ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Anh đi.”
Rosa trố mắt nhìn bóng lưng anh sải bước thẳng đến micro, không thể tin được.
*
Trên sân khấu, Trình Thù chỉnh độ cao micro, ung dung giới thiệu bằng tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh: “Ca khúc này dành tặng cô ấy, tên là ‘Call You Tonight’.”
Bài hát này từng rất nổi tiếng, đã khuấy động toàn cầu từ nhiều năm trước. Vì vậy, khán giả lập tức reo hò, hưởng ứng nồng nhiệt.
Không ai không tò mò muốn biết-một người đàn ông lạnh lùng như vậy khi hát tình ca R&B sẽ thế nào?
Trình Thù nghiêng đầu, trao ánh mắt ra hiệu cho người phụ trách âm nhạc.
Giây tiếp theo, đoạn nhạc dạo du dương vang lên.
“Ánh sao đêm nay giao hòa rực rỡ, tin rằng đó là ý trời.”
“Sấm sét nhất định sẽ xé toang bầu trời đêm, ta định sẵn sẽ gặp gỡ nhau.”
“Ngay tại đây, ngay lúc này, ánh mắt dịu dàng của em là bến bờ bình yên của anh.”
Giọng anh trầm thấp, như đang kể một câu chuyện đầy rung động.
Anh cười tinh quái, theo lời bài hát, khẽ chạm ngón tay lên tim mình.
Ánh mắt anh xuyên qua đám đông, chỉ dừng lại trên người Rosa.
Đôi mắt mê hoặc ấy dường như đang nói: “Em yêu, em có thích không?”
Tối nay, Trình Thù như biến thành một người khác. Anh mặc áo thun trắng, quần đen, hát tình ca bằng tiếng Anh khiến lòng người rung động.
Rosa chăm chú nhìn anh, bất giác mắt cay cay. Dẫu thời gian không thể quay ngược, dẫu chuyện đã qua không thể thay đổi, nhưng bất chợt trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ:
– Nếu không có biến cố kia, có lẽ Trình Thù đã sống một cuộc đời như thế này?
Không mang gánh nặng trên vai, anh có thể mãi mãi là chàng thiếu niên không phục thì chiến, kiêu hãnh và tràn đầy khí thế cả đời?
Con người vốn dĩ có nhiều mặt.
Trong mắt Rosa, Trình Thù vừa cao ngạo khó gần, vừa hung hãn cứng rắn. Nhưng cũng có một Trình Thù giảo hoạt, kiên nhẫn và dịu dàng, chỉ dành riêng cho cô.
Ghép lại từng mảnh vụn, cuối cùng cô đã nhìn thấy một Trình Thù hoàn chỉnh.
Cô mãn nguyện rồi, thực sự.
“Anh tin rằng đây là số phận an bài, chẳng lẽ em không muốn phép màu xảy ra sao?”
“Ma lực này khiến mọi thứ đều có thể.”
Khi bài hát kết thúc, cả quán bar bùng nổ, tiếng hò hét vang dội.
Không cô gái nào không muốn tán tỉnh anh, nhưng ánh mắt Trình Thù chỉ có Rosa.
Được thôi, cô gái này quả thật không phải hạng tầm thường.
Giữa những tiếng reo hò, Trình Thù không nán lại lâu, chỉ nắm tay Rosa rời khỏi quán bar.
*
Người quản gia do Black Fox phái đến đã chờ sẵn, thấy họ đi ra liền vội vàng ra hiệu.
Khi về đến biệt thự nhỏ của Tước Dụ ở Havana, mọi người đã ngủ cả.
Rosa đứng trước cửa bếp, bĩu môi oán trách: “Sebastiano… em đói quá.”
Tửu lượng của Trình Thù tốt hơn cô rất nhiều, anh vẫn tỉnh táo: “Nên anh mới đang nấu bít tết đây.”
Nhưng men say đã dâng lên đầu Rosa, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất-cô đói.
Anh vẫn kiên nhẫn, vừa lật miếng bít tết vừa đáp: “Anh biết rồi, chờ một chút.”
Khi đ ĩa bít tết thơm lừng mùi hương thảo được dọn ra, ánh mắt Rosa sáng rực lên.
“Cảm ơn anh nhé, Sebastiano.” Cô bất chợt nói.
Lời này của Rosa nghe có ẩn ý, như là cảm ơn miếng bít tết trước mặt, nhưng cũng không chỉ có vậy.
Trình Thù khựng lại một giây, bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, giọng trầm thấp dỗ dành: “Đương nhiên rồi, công chúa.” Cô khẽ cười.
Hai người đang ăn thì bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang.
Âm thanh rất nhẹ, như thể đã được cố ý thu lại.
Trình Thù khẽ nhíu mày, cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên, rồi ngay giây tiếp theo, anh sững người.
Ở hành lang, một cô bé ôm gấu bông đang rón rén đi từng bước.
Làn da cô bé trắng nõn, ánh mắt mang theo chút tò mò, nhưng rõ ràng có thể thấy trong đó thiếu đi sự an toàn.
Rosa cũng nhìn theo hướng ánh mắt anh, vừa thấy đứa trẻ kia thì lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ba gương mặt bất ngờ chạm mắt nhau.
Cô dịu giọng nói: “Bé con, là ba và mẹ đang ăn thôi, con không cần sợ. Con có muốn xuống đây không?”
Cô bé đưa tay phải nắm lấy tay trái, do dự hồi lâu rồi mới chậm rãi bước xuống.
Rosa xoay người kéo ghế bên cạnh mình, bế cô bé lên, nhẹ giọng hỏi: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Con tên là gì?”
Cô bé ngoan ngoãn giơ bốn ngón tay lên, sau đó lại lắc đầu.
Vì những gì đã trải qua, cô bé trưởng thành sớm hơn tuổi.
Dù biết rõ những người lớn trong biệt thự này không phải kẻ xấu, nhưng ánh mắt vẫn phản chiếu sự bất an và đề phòng.
Cơ thể cô bé rất yếu, phần bụng vẫn còn quấn băng do Tước Dụ thay giúp.
Tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài khiến tóc cô bé rụng nhiều, e rằng sau này phải ngâm mình trong thuốc một thời gian dài để dưỡng lại.
Rosa đau lòng xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Vậy từ nay con tên là Felicia nhé? Ba mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt!”
Felicia không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Những tổn thương mà cô bé đã chịu đựng không thể bù đắp trong ngày một ngày hai.
Những thí nghiệm tàn nhẫn ấy đã để lại cho Felicia quá nhiều bóng tối và đau đớn.
Dù có giận dữ đến mấy, Rosa cũng chỉ có thể thở dài một hơi-cũng may đã giành lại được con bé.
Trình Thù vẫn đang thong thả cắt bít tết cho Rosa, thỉnh thoảng lại trả lời tin nhắn của Sergio. Khí thế của anh quá mạnh khiến Felicia không dám nhìn thẳng, chỉ dám len lén liếc mắt mấy lần.
Trình Thù luôn nhạy bén, lập tức nhận ra sự bối rối của cô bé.
Anh im lặng hai giây, rồi bất ngờ nháy mắt với Felicia một cái.
Hành động đột ngột này khiến Felicia không nhịn được mà bật cười, nhưng như thể cảm thấy không lễ phép, cô bé lập tức dùng hai tay che miệng lại.
Một lúc sau, cô bé khẽ mím môi, giọng nói nhỏ xíu, rụt rè gọi: “…Mẹ? Ba?”
Rosa mỉm cười đáp: “Ừ!”
Trình Thù cũng khẽ cong môi, trầm giọng: “Ừ.”
Felicia cuối cùng cũng thả lỏng, nở một nụ cười rạng rỡ.
Cô bé hiểu họ không phải cha mẹ ruột của mình, nhưng cô thích họ.
Cô bé hy vọng có thể sống cùng hai người này.
Rosa lại trò chuyện với Felicia một lúc rồi bế cô bé về phòng trẻ con, dỗ cho ngủ. Trình Thù đi tắm trước, sau đó đến thay cô.
Trong phòng vẫn bật đèn đầu giường, anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám, ngồi trên chiếc ghế thấp, nhẹ nhàng vỗ về Felicia.
Khi Rosa tắm xong và đến gọi anh về phòng, cảnh tượng trước mắt khiến tim cô mềm nhũn.
Tóc anh vẫn còn ẩm, từng sợi rũ xuống trán, thần sắc dịu dàng hơn bình thường.
Đôi chân dài phải thu lại, trông có chút gò bó.
Cô tựa vào khung cửa, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù-Trình Thù là một người cha tốt. Rosa nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống hôn lên trán Felicia.
Cô khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng manh, khi cúi người, mọi cảnh sắc đều dễ dàng lọt vào mắt anh. Hương thơm trên người cô giống hệt anh, ánh mắt Trình Thù trở nên u tối.
Anh không chút biểu cảm đứng dậy quay về phòng, đợi đến khi Rosa vừa đóng cửa thì đột nhiên ép cô vào tường.
Lòng bàn tay anh đỡ sau gáy cô, giọng nói trầm thấp: “Có phải em còn thiếu một nụ hôn không?”
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh, Rosa bật cười, đưa tay vòng qua cổ Trình Thù, hôn nhẹ lên khóe môi anh.
Nhưng dường như anh vẫn chưa hài lòng, môi lướt qua gò má cô, chậm rãi thì thầm bên tai: “Lúc ở quán bar, em đã hỏi anh thêm một câu, như thế không công bằng.”
Cô hơi thở gấp, bị khiêu khích đến tê dại, thuận theo câu chuyện của anh: “Vậy thì hỏi lại đi, ngài Sebastiano.”
Trình Thù kéo lỏng đai áo choàng của cô, giọng lại rất đứng đắn, như thể đang thảo luận một vấn đề học thuật nghiêm túc: “Em muốn thử tư thế nào?”
Cô khẽ cười, ghé sát vào nói: “Bế em lên.”
Thế giới bỗng chốc im lặng, rồi sau đó là những nụ hôn phủ kín và hơi thở gấp gáp của người đàn ông.
Trình Thù dễ dàng bế bổng cô, để cô tựa lưng vào tường.
Cô bị lạnh đến hít một hơi, còn chưa kịp lên tiếng than thở thì giây tiếp theo đã bật ra một tiếng rên khẽ.
Anh dường như bị mê hoặc, mất kiểm soát, khiến cô gần như không chịu nổi.
Trình Thù bật cười khẽ, lấy tay che miệng cô, nhẹ giọng nói: “Em yêu, cả tầng này đều sẽ nghe thấy mất.”
Thế là cô chỉ có thể nhịn lại, cố gắng kìm chế, nhưng vẫn có vài tiếng thở khe khẽ bật ra.
Bên ngoài chợt lóe lên tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm rền vang.
Havana bắt đầu đổ mưa.
Trình Thù xấu xa đến cực điểm, không hề lãng phí món quà mà ông trời ban cho, để bức tường va chạm đến vang dội, rồi lại rút tay về.
Mọi âm thanh đều hoàn hảo hòa vào cơn mưa.
Rất lâu sau đó.
Rosa ngây ngẩn một thoáng.
Cùng với tiếng rên khe khẽ và hơi thở dồn dập, đôi chân cô cuối cùng cũng chạm đất.
Một đêm ngon giấc.