Mùa hè năm 2031, Rosa và Trình Thù dẫn theo Felicia và Raphael đến New Zealand nghỉ dưỡng.
Nam bán cầu đang lạnh, vẫn là mùa đông.
Lúc này Raphael đã 17 tuổi. Thời gian trước, cậu được SuperY chiêu mộ vào học viện đua xe nhờ thành tích xuất sắc. Trên Instagram cũng khá nổi tiếng, có đến vài triệu người hâm mộ. Cộng thêm dáng người và khuôn mặt ưu tú, lượng người theo dõi tăng rất nhanh. Mỗi lần Felicia lướt thấy bài đăng của Raphael, cô bé đều giả vờ kinh ngạc mà thốt lên: “Hotboy!”, còn Raphael thì bảo cô bé “lắm chuyện”.
Felicia vẫn còn nhỏ, Rosa bàn bạc với con gái, mong rằng đến năm 14 tuổi mới chính thức mở tài khoản Instagram. Felicia chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý, nói rằng sẽ nghe lời mẹ.
*
Trên sân trượt tuyết, hai đứa trẻ đã chơi đùa vui vẻ đến mức chẳng biết chạy đi đâu nữa.
Rosa sau khi trượt mấy vòng thì kéo Trình Thù lững thững đi đến một góc vắng của khu trượt tuyết, đẩy kính bảo hộ lên rồi gõ nhẹ vào kính của anh.
Trình Thù hiểu ý, tháo kính râm xuống, nhìn Rosa với đôi mày hơi nhướng lên.
“Không chơi nữa à?” Anh hỏi.
Cô cười vô tư: “Sebastiano, để bọn trẻ ở đây chơi một lát, chúng ta lẻn đi trước đi.”
Trình Thù nhìn bộ dạng trẻ con của cô, khóe môi khẽ nhếch lên đầy cưng chiều.
Mặc dù làm cha mẹ mà như vậy có vẻ không đúng lắm, nhưng… cô vui là được.
“Được thôi.”
Vừa dứt lời, bỗng có hai người trượt tuyết va vào nhau rồi cười phá lên, trượt xuống theo hướng mất kiểm soát. Trong ánh mắt tò mò của đám đông, họ bất ngờ lao về phía Rosa, gần như không thể tránh kịp.
Trình Thù lập tức căng thẳng, nhanh chóng kéo kính bảo hộ của cô xuống, sau đó dang tay ôm lấy Rosa.
Giây tiếp theo, lực va chạm khiến cô bị ngã ngửa xuống nền tuyết, anh đành phải đệm dưới người cô, bị cuốn theo hai người kia mà lăn xuống.
Trình Thù giữ chặt Rosa trong vòng tay, tuyết bay tung tóe rồi rơi xuống, nhiệt độ trên mặt hai người dần trở nên lạnh buốt.
May mà đường trượt này không quá nguy hiểm, Trình Thù điều chỉnh tư thế, chẳng bao lâu đã có thể dùng ván trượt để dừng lại.
Chưa kịp phản ứng, Rosa đã bị anh tháo kính bảo hộ, cúi xuống kiểm tra tỉ mỉ: “Em yêu, em có sao không?”
Cô có hơi đau một chút, nhưng do được anh bảo vệ kỹ lưỡng, phần lớn lực va chạm đều bị anh hấp thụ nên cũng không có vấn đề gì.
Rosa chớp chớp mắt đầy mơ màng, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Cô giơ tay phủi tuyết trên mặt anh, rồi đột nhiên nói: “Đau quá.”
Sắc mặt cô không thay đổi gì, nhưng Trình Thù lại có chút lo lắng, sợ cô bị chấn động não liền vội vàng hỏi: “Đau ở đâu?”
Rosa ra hiệu cho anh ghé sát lại, rồi đột ngột hôn lên khóe môi anh.
Trình Thù cứng đờ.
Cô dịu dàng lướt qua rồi dần dần di chuyển đến môi anh, sau đó vòng tay qua cổ anh, trao anh một nụ hôn sâu.
Buông ra rồi, Trình Thù nhìn cô đến mức không động đậy.
Rosa nhẹ nhàng nhìn anh, nở nụ cười cong cong nơi khóe môi: “Sebastiano, em đau lòng.”
Anh nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng xót xa một giây, rồi hoàn toàn tan chảy.
… Thật sự không thể làm gì cô cả.
Hai người chỉnh đốn lại một chút rồi chậm rãi trở về căn nhà thuê gần sân trượt tuyết.
Suốt quãng đường đi, Trình Thù đều nắm tay cô sưởi ấm, vừa xoa vừa thổi hơi, cuối cùng cũng khiến cô ấm lên.
Hai năm qua, anh chú ý rèn luyện sức khỏe, hồi phục cũng rất tốt, trông dần giống như vài năm trước.
Lần trước đi tái khám, bác sĩ còn đùa rằng, quả nhiên hạnh phúc là liều thuốc bổ tốt nhất.
Về đến nhà, việc đầu tiên Trình Thù làm là bật máy sưởi, sau đó mở Bluetooth ở phòng khách để Rosa có thể tự chọn bài hát.
Anh treo áo khoác lên móc, rồi vào bếp bắt tay vào làm bánh tart hoa hồng.
Không biết vì sao, gần đây Rosa và Felicia đặc biệt yêu thích món bánh này. Là một người chồng và người cha tận tụy, anh đã tranh thủ thời gian rảnh để học cách làm.
Vừa đặt bánh vào lò nướng xong, Trình Thù liếc sang sofa, thấy Rosa nằm ngả nghiêng lười biếng, bèn lên tầng hai xử lý một cuộc họp ngắn với khách hàng.
Anh nhanh chóng thay áo sơ mi chỉnh tề rồi bật video call. Đến cuối buổi, hai bên còn bàn bạc thêm về kế hoạch hợp tác trong lĩnh vực của họ.
Bất chợt, bên dưới vọng lên một tiếng hét chói tai.
Trình Thù lập tức nhận ra giọng của Rosa, anh khựng lại một giây, nói với khách hàng: “Xin lỗi, tôi có chút việc cần giải quyết.”
Khách hàng cũng không ngạc nhiên, dù sao hôm nay đã bàn luận quá giờ rồi. Đối phương tỏ ý thông cảm, còn hẹn lịch cho cuộc họp tiếp theo.
Tắt máy tính, Trình Thù nhanh chóng xuống lầu, liền thấy Rosa đang lén lút cầm chiếc giày.
Anh sững người trong giây lát, rồi bất giác bật cười.
Cô nghe thấy tiếng động lập tức quay lại, thắc mắc: “Anh họp xong rồi à?”
Anh “ừ” một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Rosa bực bội chỉ vào góc tường: “Đập con bọ!”
Trình Thù nhìn vẻ mặt khổ sở của cô mà thấy buồn cười, bèn chậm rãi xoay người vào bếp.
Vừa để mắt đến cô, anh vừa mở lò nướng. Hương thơm của bánh tart hoa hồng lập tức lan tỏa khắp phòng khách, khiến Rosa quên luôn chuyện con bọ.
Trùng hợp làm sao, đúng lúc này Felicia và Raphael cũng vừa về đến nơi.
Hai đứa vừa ngửi thấy mùi thơm, mắt sáng rực lên, vứt giày chạy ngay vào phòng khách.
“Wow, ba ơi, ba thật sự rất có tay nghề đó!”
“Wow— ba ơi, sao ba biết làm món này vậy?”
Trình Thù khẽ nhướng mày nhìn hai đứa, hất cằm chỉ vào Rosa: “Vì mẹ con muốn ăn.”
“Oooooh~” Hai đứa lập tức vỗ tay cười đùa trêu chọc.
Sau khi được Rosa đồng ý, Raphael và Felicia kết nối Bluetooth rồi bật danh sách bài hát của mình.
Cả nhà vừa ăn bánh vừa ca hát, tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ.
Bài hát vang lên:
“Romeo, hãy cùng nhau bỏ trốn đến một nơi chỉ có hai ta.
Em sẽ luôn chờ đợi, vì chỉ khi rời đi, ta mới có thể cứu vãn cơ hội này.
Anh là hoàng tử, còn em sẽ là công chúa của anh.
Đây là một câu chuyện tình yêu, xin hãy đồng ý với em.”
Đang thu dọn trong bếp, Trình Thù chợt khựng lại, sống lưng cứng đờ.
Anh nhớ bài hát này.
Chín năm trước, Rosa từng nói rằng, cô cũng thích cách cầu hôn này.
Một khát khao mãnh liệt trào dâng trong lòng anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô—tràn ngập hạnh phúc.
Anh lau khô tay, sải bước đi đến bên cô.
“Sebastiano, sao thế?” Rosa cắn bánh tart, ngạc nhiên nhìn anh.
Felicia là người đầu tiên nhận ra, cô bé gần như hét lên phấn khích.
Giây tiếp theo, Rosa cũng nhận ra, bàn tay cầm bánh run rẩy.
Chỉ thấy anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc nhẫn.
Raphael và Felicia lập tức hét lên, lớn tiếng hát: “Gả cho anh nhé, nàng Juliet yêu dấu, từ giờ em sẽ không còn cô đơn, chúng ta đều biết anh tha thiết yêu em~!”
Trong tiếng hát lãng mạn, Trình Thù ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Chiếc nhẫn này, ngay năm đầu tiên trở về, anh đã nhờ người thiết kế. Kích cỡ là lúc em ngủ, anh lén đo. Suốt thời gian qua, anh luôn mang theo nó bên mình, nhưng đã rất nhiều lần không đủ dũng khí để lấy ra. Cho đến hôm nay, đến khoảnh khắc này, ông trời đã cho anh một cơ hội.”
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trang trọng: “Xin chào, cô Rosa Velázquez, anh – Trình Thù, nguyện cầu em lấy anh. Trước sự chứng giám của Chúa và bầu trời vĩnh hằng, anh cầu xin em trao cho anh một cơ hội, để anh trở thành chồng của em. Anh hứa sẽ luôn đặt em trên tất thảy mọi điều. Dù quãng đời còn lại dài hay ngắn, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa.”
Rosa khóc đến mức toàn thân run rẩy, cúi xuống nhìn người đàn ông mạnh mẽ trước mặt, trong đầu cô chợt hiện lên từng mảnh ký ức suốt chín năm qua.
Cô quá hạnh phúc.
“Em đồng ý không?”
“Em đồng ý.”
Em đồng ý mà, vẫn luôn đồng ý.
Trình Thù, dù anh không cầu hôn, em cũng sẽ mãi bên anh.
*
Sau khi trở về Tây Ban Nha, hai người lại đi xăm hình trước tiên. Trình Thù xóa đi hình xăm trên ngón tay, thay vào đó là chiếc nhẫn cầu hôn đeo trên ngón áp út.
Họ cùng nhau xăm một hình mới – Trình Thù xăm lên ngực phải, còn Rosa xăm trên xương quai xanh.
“Carpe diem.”
Một câu danh ngôn Latin, nghĩa là: “Sống trọn từng khoảnh khắc.”
Đúng vậy, những đau thương mục nát của quá khứ đã hoàn toàn khép lại. Từ nay, Rosa và Trình Thù bước vào một cuộc đời mới tràn đầy hy vọng.
*
Hôn lễ được ấn định vào mùa thu năm 2032, một thời điểm không nóng cũng không lạnh. Hầu hết mọi khâu chuẩn bị đều do Trình Thù lo liệu, Rosa chỉ cần tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Chiếc váy cưới là một thiết kế đuôi cá ren cổ điển màu trắng, thêu hoa tỉ mỉ, vô cùng lộng lẫy. Đây cũng là tác phẩm mà Trình Thù đã cất công nghiên cứu vô số sách thiết kế để tự tay phác họa, dựa trên sở thích của cô. Ngày váy cưới được mang về nhà, Rosa hoàn toàn sững sờ, đứng trước ánh đèn nhìn chiếc váy hồi lâu mà không nói nên lời.
Trình Thù hơi căng thẳng, hỏi: “Em yêu, em không thích à?”
Rosa mím môi, điên cuồng gật đầu: “Em thích lắm!”
Thích đến mức không gì sánh bằng.
Đây sẽ là tác phẩm cô yêu thích nhất cả đời này.
*
Cuối mùa hè năm 2032, Rosa nhận lời phỏng vấn.
Đó là một buổi phỏng vấn theo phong cách hỏi nhanh đáp gọn, trong video, cô mặc vest công sở gọn gàng, tự tin bước ra từ văn phòng, vừa uống cà phê vừa trả lời các câu hỏi của người quay phim. Các câu hỏi xoay quanh mọi chủ đề: từ gu ăn mặc, món ăn yêu thích cho đến các sở thích cá nhân.
Đến cuối cùng, người quay phim cười hỏi: “Tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô là gì?”
Rosa ngừng lại một giây, sau đó bất ngờ nở một nụ cười hạnh phúc, giơ tay khoe chiếc nhẫn cưới, kiên định trả lời: “Giống chồng tôi vậy.”
Sau khi video được đăng tải, nó ngay lập tức thu hút sự chú ý rộng rãi trên mạng.
Cư dân mạng đều nói rằng họ vừa ăn một bữa “cẩu lương” no nê, ai cũng bày tỏ sự ghen tị với người đàn ông kia dưới phần bình luận trên Instagram của cô.
Cùng thời gian đó, một cuộc bình chọn “100 gương mặt nam thần đẹp nhất thế giới” cũng đang diễn ra. Danh sách 100 người gần như toàn là minh tinh hàng đầu, thế nhưng trong top 20 lại xuất hiện một gương mặt mà không nhiều người biết đến.
Bức ảnh được đề cử có tông lạnh, Trình Thù mặc vest ngồi trên chiếc ghế da trước cửa sổ sát đất, đeo một chiếc đồng hồ không rõ thương hiệu, vừa uống cà phê vừa trầm tĩnh nhìn xuống thành phố Los Angeles.
Không biết là nhân viên nào đã lén đăng ảnh này lên, nhưng khí chất “tổng tài Dom bá đạo” trong bức hình lập tức thu hút sự chú ý của cư dân mạng, khiến họ đổ gục chỉ bằng một góc nghiêng.
Vừa gõ những lời mê trai, vừa kêu gào “Daddy!”, họ đã bầu anh vào thẳng top 20.
Hôm đó, khi tan làm, Trình Thù mới biết chuyện này.
Khi anh về đến nhà, Rosa đã có mặt ở đó.
Anh hơi ngạc nhiên: “Hôm nay sao về sớm vậy? Anh còn định đi đón em.”
Cô tựa vào tường, nhướng mày trêu chọc: “Muốn sớm về nhà để gặp nhân vật nổi tiếng thế giới… super daddy chứ sao.”
Ánh mắt Rosa chậm rãi lướt từ trên xuống dưới, dừng lại đầy ẩn ý ở phần bụng dưới của anh. Trình Thù bật cười: “Nếu là góc nghiêng bên kia chắc đã dọa người ta chạy mất rồi.”
Nghe vậy, Rosa không vui đi tới, nâng cằm anh lên, nói: “Em không cho phép anh nói bản thân như vậy.”
Anh cúi xuống, định hôn cô, nhưng Rosa cố tình lùi lại ngay khi môi anh sắp chạm vào.
Trình Thù nheo mắt, tiến thêm một chút, cô lại cố ý lùi thêm một chút.
“Chậc.” Anh hơi bực bội.
Không nhịn được nữa, Trình Thù đưa tay giữ chặt lấy cô, một tay ôm lấy sau gáy, mạnh mẽ áp môi xuống.
Hai người hôn đến mức thở gấp.
Ánh mắt anh tối đi, giọng khàn khàn: “Anh chỉ thuộc về em, chỉ là daddy của em.”
Anh cầm tay cô đặt lên nơi nóng bỏng dưới bụng, trực tiếp nói: “Cả nó cũng chỉ thuộc về em.”
Nói xong, anh bế thốc cô lên, bước thẳng lên cầu thang.
Căn phòng tràn ngập sự ấm áp.
Rosa và Trình Thù đều muốn tổ chức một đám cưới đơn giản và kín đáo, nên họ chỉ chọn một nhà thờ nhỏ ở Tây Ban Nha mà không mời bất kỳ ai khác.
Những người chứng kiến chỉ có cha xứ, Felicia và Raphael.
Thời tiết ở Barcelona hôm đó rất đẹp, gió nhẹ hiu hiu.
Trên lối đi bằng đá cẩm thạch trải dài một tấm thảm đỏ, hai bên ghế ngồi được trang trí bằng những đóa mẫu đơn nhập khẩu.
Đây là loài hoa Trình Thù đã cẩn thận lựa chọn. Anh đã cân nhắc rất nhiều loại hoa độc đáo và rực rỡ khác nhau, nhưng cuối cùng lại chọn mẫu đơn.
Chỉ vì anh từng đọc ở đâu đó rằng mẫu đơn là tín vật đính ước của người Trung Quốc thời xưa, tượng trưng cho “tình yêu duy nhất”.
Với anh, Rosa chính là tình yêu duy nhất được định sẵn.
Cả hai không có cha mẹ tham dự, nên không có cảnh Trình Thù đứng ở cuối lối đi chờ cô dâu bước đến.
Thay vào đó, anh khoác tay cô cùng nhau tiến về phía cha xứ.
Con đường này không dài, nhưng họ lại đi rất chậm.
Raphael và Felicia rõ ràng đã quá tuổi làm phù dâu và phù rể, nhưng vẫn cố tình mặc lễ phục, lẽo đẽo theo sau tà váy cưới của Rosa.
Trong mắt họ, đôi vợ chồng này đang cùng nhau bước vào quãng đời còn lại.
Khi đứng trước cha xứ, hai người nhìn nhau qua lớp voan mỏng và khẽ mỉm cười.
Cha xứ làm chứng cho họ, trước tiên mời Rosa đọc lời thề. Khi nghe cô nói “Con đồng ý”, ông liền quay sang Trình Thù, trịnh trọng hỏi:
“Trình Thù, con có đồng ý để người phụ nữ này trở thành vợ của con, kết hôn cùng cô ấy. Dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù nghèo khó hay giàu sang, dù có bất đồng hay hòa hợp, con vẫn sẽ yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, chấp nhận và mãi mãi chung thủy với cô ấy cho đến cuối đời?”
Hai giây trôi qua, cả nhà thờ vang lên giọng nói chắc chắn của Trình Thù: “Con đồng ý.”
Dưới sự hướng dẫn của cha xứ, Raphael và Felicia tiến lên, trao nhẫn cưới cho họ.
Chiếc nhẫn này do chính Rosa thiết kế, trên đó khắc chữ cái đầu trong tên của cả hai. Trình Thù đeo chiếc nhẫn trơn vào tay Rosa, cô cũng đeo nhẫn vào tay anh.
Khi đến phần trao nụ hôn, cha xứ đột nhiên nói: “Trước đó, chú rể có vài lời muốn nói với cô dâu.”
Rosa ngạc nhiên ngẩng lên, qua lớp voan mỏng, cô nhìn thấy tình yêu sâu đậm đến mức không thể tan biến trong mắt Trình Thù.
Anh lấy ra một tấm thiệp, giọng trầm ấm, thậm chí có chút run rẩy: “Cô Rosa, người vợ kính yêu của anh.”
Tim cô bỗng chốc run lên.
Cô không thể dời mắt khỏi anh dù chỉ một giây, lắng nghe từng câu từng chữ của anh: “Cảm ơn em vì lòng tốt và tình yêu vô hạn, đã cứu rỗi một kẻ từng bị thiêu đốt trong địa ngục. Người phụ nữ xinh đẹp của anh, em đã khiến thế giới u ám của ác quỷ này trở nên tỉnh táo.”
“— Chồng em, Sebastiano.”
Nước mắt nhanh chóng làm mờ đôi mắt Rosa.
Một lúc sau, cô đùa: “Không nói yêu em sao?”
Trình Thù cất tấm thiệp đã chuẩn bị để tránh quên lời, nhẹ nhàng vén tấm voan mỏng của cô lên, giải thích: “Mười năm trước, anh đã nói rồi.”
Rosa khựng lại một giây, hỏi: “Khi nào?”
Anh ghé sát tai cô, thì thầm bằng chất giọng trầm ấm: “Rosa, bi chamd xairtai – Anh yêu em.”
Cả người Rosa run lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Đêm chia ly năm đó, giọng nói của anh mang theo sự mệt mỏi và luyến tiếc, từng tiếng từng tiếng hôn lên vành tai cô.
Hóa ra, lúc ấy anh đã nói “Anh yêu em.”
Cô nhắm mắt, ngẩng đầu, đặt lên đôi môi ấm áp kia một nụ hôn.
Giây tiếp theo, khi cả hai tách ra, Trình Thù cúi thấp hơn, thành kính hôn lên hõm ngực cô, giữa hai xương quai xanh.
Đó là sự tôn thờ và h@m muốn khi yêu đến tận cùng.
“Tách!”
Khoảnh khắc này được Raphael chụp lại từ xa.
Cậu cười, lưu lại vào album và chuẩn bị đăng lên Instagram, nhướng mày hỏi Felicia: “Em nói xem nên để caption gì nhỉ?”
Felicia khoanh tay, nhìn tấm ảnh thật lâu, rồi bất chợt trả lời: “Love and loyalty – Tình yêu và sự chung thủy.”
“Ê, cái này hay đấy! Em vừa nghĩ ra à?” Raphael hất tóc, cười nói.
Nhưng Felicia lắc đầu, cô chỉ nhớ đến một lần từng hỏi ba mình: “Trong hôn nhân, điều quan trọng nhất là gì?”
Ông suy nghĩ giây lát, rồi rất nghiêm túc trả lời: “Tình yêu và sự chung thủy.”
Tối hôm đó, không lâu sau khi bức ảnh này được đăng tải, người đứng đầu tập đoàn Raphaeno hiếm hoi chia sẻ một phần cuộc sống của mình trên Instagram.
Bức ảnh chụp một đôi bàn tay đang siết chặt lấy nhau.
Caption được viết bằng tiếng Trung – một câu mà cô đã học rất lâu: “Một mùa thu nữa lại đến, năm năm tháng tháng đều gặp lại nhau.”