Vân Hà hoảng hồn tưởng mình đang nằm mơ.
- Anh…đang đùa đúng không?
Trong lòng cô gào thét van xin ông trời, mong là những lời vừa rồi của anh chỉ là nói đùa, là đùa đi!
Giang Tuấn không trả lời, nhưng hành động đã thay cho câu trả lời của anh.
Anh cởi bỏ chiếc áo khoác đang mặc trên người sau đó ấn cô xuống giường, giữ chặt tay cô hai bên, rồi nhìn cô bằng ánh mắt đắm say nóng bỏng.
Nửa tháng trước cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, nhưng mỗi lần nhớ đến bản thân anh vẫn không một lần dám tin đó là sự thật, mọi chuyện làm sao có thể dễ dàng đến như thế.
Nhưng lúc nãy sau khi anh đứng trước đông đảo mọi người kể cả kẻ đó tuyên bố ngày cưới, thận trọng dò xét thái độ của Phương Ly thì thấy cô chỉ thản nhiên mỉm cười, một chút hối hận hay cự tuyệt trong mắt cũng chẳng tìm thấy, lòng anh sung sướng biết nhường nào.
Ngay cả khi hắn ta rời đi, cô cũng không hề luyến tiếc bóng lưng đó, từ đầu đến cuối thật sự xem hắn ta như kẻ xa lạ, hoàn toàn không giống cái hôm ở đại sảnh tập đoàn Lâm Thị, anh chỉ giữ được con người cô chứ không giữ được trái tim cô.
Lúc đó anh mới tin cô là hoàn toàn nguyện ý gả cho anh, không bị ép buộc, cũng chẳng có nguyên nhân gì phía sau.
Cho nên đêm nay anh thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc giống như ở thiên đàng.
Trái ngược với anh, Vân Hà bị dọa đến nỗi hai mắt mở to, cả người cứng lại, nín thở đưa tay giữ chặt lấy vạt áo, đồng thời cảm nhận rõ ràng được nguy hiểm đang sắp ập đến.
Đột nhiên cô cảm thấy sợ kinh khủng, giống như rơi vào tay giặc, tiếp theo chỉ còn con đường chết.
Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của người đang ở trên mình càng khiến cô hoảng sợ hơn.
Dạo trước cô chỉ biết anh thông qua lời kể của Phương Ly, từng câu từng chữ của con bé về người con trai này mới đẹp đẽ làm sao.
Rằng khi người nó yêu tàn nhẫn phản bội nó, cả thế giới như sụp đổ trước mắt vẫn có một bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay nó, là người đã nói dù đến tận cùng thế giới cũng sẽ đi cùng với nó.
Rồi đến lần đầu tiên chạm mặt ngoài đời.
Anh xuất hiện giữa vầng hào quang sáng chói, nụ cười vừa đẹp vừa cuốn hút, lại rực rỡ mê hoặc lòng người, ra mặt giải vây cho cô, bảo vệ cô, che chở cô như một nàng công chúa. Tiếp đó anh lại quỳ gối xuống trước mặt, mặc cho ánh nhìn của người xung quanh, cầu hôn bằng những lời lẽ chân thành nhất, ấm áp nhất, cảm động trời đất nhất.
Giây phút đó, cô hoàn toàn chắc chắn rằng, những gì trước đây mình nghĩ về anh đều đúng.
Một người con trai hoàn hảo như thiên sứ….
Một mối nhân duyên tốt đẹp mà Phương Ly năm đó đã bỏ lỡ…
Thật quá đáng tiếc…
Vì thế cô không thể để con bé tiếp tục phạm sai lầm…
Hôn sự này, thay nó đồng ý chính là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời cô…
Nhưng lúc này đây cô mới thấy…
Bản thân đã quá hồ đồ, làm việc gì cũng không chịu suy nghĩ, không lường trước hậu quả…
Tại sao mọi thứ lại đi theo chiều hướng mất kiểm soát đến mức đáng sợ thế này?
Cô một lần, thậm chí một lần cũng chưa từng nghĩ loại chuyện này lại có thể xảy ra.
Dưới ánh trăng soi sáng chiếu rọi qua khung cửa sổ, hai má cô đỏ ửng, vẻ đẹp tinh khiết lay động lòng người khiến ngọn lửa từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng anh bùng lên dữ dội.
Sáu năm qua mỗi ngày anh đều nhớ cô, rất rất nhớ cô, ngày đêm khát khao muốn có cô ở bên cạnh.
Niềm tin và sự chờ đợi của anh rốt cuộc cũng không uổng phí.
Anh mới là nam chính, là người sẽ cùng cô đi đến hết đời. Còn hắn ta, chẳng qua là một kẻ thua cuộc không đáng nhắc đến.
Chỉ một lát nữa đây thôi, cô sẽ chính thức là của anh, anh cũng là của cô, mãi mãi không chia cắt nữa.
Không thể chịu được thêm, anh miết nụ hôn lên má cô.
- Đừng!
Nhưng anh làm như chẳng nghe thấy gì, nụ hôn dời xuống vành tai cô, nhẹ nhàng lướt qua gáy rồi chạy dọc xuống chiếc cổ trắng ngần.
Vân Hà muốn đẩy thân thể phía trên ra nhưng hai tay bị giữ chặt không phản kháng được.
- Đừng! Xin anh…em…không…em…- Cô hét lên để ngăn anh lại, nước mắt cũng vì thế mà trào ra.
Em không phải là Phương Ly…
Vân Hà biết giây phút này đó là biện pháp duy nhất để ngăn anh lại nhưng không hiểu vì lý do gì, cổ họng lại tắc nghẹn không nói ra được, cứ như ông trời không muốn cô làm vậy.
Hai mắt nhắm nhiền, những giọt thủy tinh trong suốt lấp lánh tiếp tục chảy ra ngoài.
Không gian căn phòng chợt chỉ còn tiếng rèm cửa sổ bay phần phật trong gió đêm và tiếng khóc nức nở của cô.
Khi cô tưởng rằng mình không thể thoát được thì hơi thở của Giang Tuấn đột nhiên ngừng lại
Tuy anh say rượu nhưng không đến nỗi mất hết lý trí. Anh vẫn có thể nhận ra sự cự tuyệt tột cùng của cô.
- Tại sao em lại khóc? Chúng ta sắp sửa trở thành vợ chồng rồi, chuyện này chẳng phải là sớm hay muộn sao? Không lẽ…em sợ anh có được em rồi sẽ hủy đám cưới, bỏ rơi em?
Đến bản thân anh cũng không cách nào tin được lý do mà mình đưa ra.
Vân Hà không trả lời nhưng thể bé nhỏ không ngừng run rẩy, đôi mắt ngập nước.
Cô không biết trả lời lại anh thế nào, rằng cô sợ vì cô không phải là người sẽ trở thành vợ anh, mà thậm chí còn là chị vợ tương lai của anh, hơn nữa quan trọng nhất là vì không nghĩ anh sẽ làm ra hành động như thế.
Nhìn cô như thế cảm giác trong lòng như có kim đâm, bàn tay anh vươn ra lau đi nước mắt, âm thanh nóng bỏng nhưng nhẹ nhàng tiếp cận cô, trấn an cô
- Đừng sợ. Em là người con gái duy nhất anh muốn cưới làm vợ. Cho dù xảy ra bất kì chuyện gì, anh cũng nhất định sẽ dùng nghi lễ long trọng nhất cưới em về, cả đời này yêu thương em, không rời bỏ em…Anh là người sắp trở thành chồng em, đừng sợ hãi anh có được không?
Mái tóc dài cô xõa ra, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt kiều diễm nhưng vô cảm
- Em chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Nếu như anh thật lòng yêu thương và tôn trọng em, anh có thể đợi đến đi chúng ta chính thức trở thành vợ chồng có được không? Hơn nữa…em không mong sau này anh sẽ lại uống rượu say đến mức không kiểm soát được mình như hôm nay nữa.
Vân Hà đưa ra lý do thông thường nhất để ngăn cản chuyện tương tự lần nữa xảy ra, đồng thời biện hộ cho hành vi của anh để trấn an cho lựa chọn của mình. Nhưng cô chắc rằng, nếu là Phương Ly con bé cũng sẽ nói như vậy.
Vế sau, chính là nghĩ cho tương lai khi Phương Ly sống cùng anh.
Giọng Giang Tuấn khàn khàn, cô nhìn thấy được sự đau khổ trong mắt anh
- Vừa rồi…anh xin lỗi, là anh sai, anh quá nóng vội, nhưng cũng vì quá yêu em, quá đỗi hạnh phúc khi em nhận lời làm vợ anh, đồng ý lễ cưới chúng ta tổ chức vào tháng sau, còn bảo là em gả cho anh vì yêu anh. Với lại…đúng là tối nay anh hơi quá chén, tuyệt đối sẽ không có lần sau, em tha lỗi cho anh nhé.
Âm thanh ngọt ngào dịu dàng của lời xin lỗi xông thẳng vào tai cùng linh cảm đáng sợ vừa rồi biến mất khiến Vân Hà có phần trấn tĩnh hơn, nhưng mà cô vẫn linh cảm có cái gì đó không đúng...
Thôi bỏ đi…
Chỉ là linh cảm thôi mà…
- Thôi, cũng khuya lắm rồi, em ngủ sớm đi. Anh về phòng đây. Ngủ ngon. - Giang Tuấn đưa tay nhặt lên chiếc áo khoác khi nãy bị mình vứt xuống đất rồi rời khỏi
Của phòng vừa đóng lại Vân Hà đã vội chạy vào phòng tắm, đứng trước gương mà thẩn thờ.
Đến cuối cùng vẫn chưa thể chấp nhận được hiện tại.
Tránh được đêm nay, còn ngày sau thì phải thế nào?
Nếu như…đến ngày hai mươi tháng sau Phương Ly vẫn không tỉnh lại thì…
Không đâu, Phương Ly nhất định sẽ tỉnh lại rồi gả cho anh ấy.
Con bé giống như nàng công chúa trong truyện cổ tích, mà mọi câu chuyện cổ tích đều kết thúc có hậu, chẳng phải sao?
.................
Giang Tuấn đứng thẫn thờ trước cánh cửa đóng kín rất lâu, rất lâu.
Chuyện xảy ra vừa rồi…
Anh rõ ràng biết chỉ khi thể xác và tinh thần đều tự nguyện thì mới cảm thấy thật sự hạnh phúc. Anh muốn cô được hạnh phúc, muốn dành tất cả những gì đẹp đẽ nhất cho tân hôn của anh và cô.
Vậy mà rốt cuộc anh lại…
Có lẽ cô đã thực sự tin rằng anh làm thế vì yêu cô không thể kiềm chế, rằng anh nghĩ chuyện cô trở thành vợ anh đã định sẵn không thể nào thay đổi nên có hành động đó cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng chỉ có anh mới biết rõ bản thân mình muốn gì…
Không biết từ lúc nào anh lại trở thành kẻ điên cuồng độc chiếm đến mức làm ra loại hành động này.
“Thứ mà ta nghĩ đang nắm chắc trong tay biết đâu một ngày đột nhiên biến mất. Chưa đến phút cuối cùng chuyện gì cũng có thể xảy ra.’’
Anh đã sợ những lời đó sẽ ứng nghiệm lên người mình.
Hơn nữa kẻ đó vẫn còn đang sờ sờ ngoài kia, biết đâu chừng đang âm thầm giở thủ đoạn nào đó hòng cướp cô đi khỏi anh.
Và rồi một ý tưởng điên rồ đột nhiên xuất hiện.
Chỉ cần giữ được cô bên cạnh anh bất chấp tất cả.
Biết rõ cô là người con gái thế nào nên đã định lợi dụng điều đó trói để buộc cô, biến cô trở thành người của anh, không cho cô có cơ hội thay đổi quyết định của mình nữa.
Bỉ ổi…chính anh cũng phải tự mắng bản thân mình có suy nghĩ như thế.
Cũng may nước mắt và sự phản kháng của cô đã thức tỉnh anh…
‘’Phương Ly, chỉ cần từ giờ bây giờ đến hôn lễ của chúng ta em vẫn không thay đổi quyết định gả cho anh thì thời gian của chúng ta sẽ là một đời, anh sẽ yêu một đời không đổi, sẽ khiến em quên đi tất cả mọi thứ về hắn và một lòng một dạ với anh. Nhất định.’’
…………………
Trong cơn mưa dông.
Trên xa lộ vắng người, một chiếc xe điên cuồng lái xe với tốc độ nhanh nhất, mặc cho nước mưa xối xả đập vào kính xe, mặc cho bầu trời sấm chớp dữ dội, mưa cho giăng trắng xoá không nhìn thấy phía trước.
Người con trai ngồi trong xe, cả thế giới bên tai chẳng nghe thấy âm thanh gì truyền đến từ bên ngoài ngoại trừ tiếng nói đắc ý từ nơi xa xôi vọng tới không biết bao nhiêu lần
‘’Ngày hai mươi tháng sau nếu như cậu cũng có thời gian rảnh như hôm nay thì hãy đến chung vui lễ cưới của chúng tôi nhé!’’
Lễ cưới…
Nước mắt anh từ từ rơi xuống, những giọt nước mắt lặng lẽ và cô đơn như những vì sao lạnh giá trên bầu trời.
Mọi chuyện đúng là không thể nào cứu vãn được nữa…
Ngày hai mươi tháng sau…
Cô sẽ chính thức trở thành vợ người khác…
Rồi đây cô sẽ hạnh phúc bên tổ ấm của mình, sinh con đẻ cái, thời gian trôi đi sẽ không còn nhớ đến một người con trai từng khiến cô yêu tha thiết và hận thù sâu đậm nữa…
Nhưng còn anh…
Mất cô và mất cả thế giới có gì khác nhau…
Cuộc đời anh không bao giờ tồn tại bất kỳ hình ảnh một người con gái nào khác...
Phần đời còn lại, anh sẽ sống mãi với những kí ức thuộc về cô…
Với sự đau khổ, dày vò và cô độc chỉ bản thân anh biết…
Hoặc là…
Ánh đèn pha chói lóa rọi tới trong cơn mưa trắng xóa!
Một chiếc xe tải lớn đột ngột xuất hiện và di chuyển theo chiều ngược lại…
Hoặc là…
Như thế cũng tốt…
Đôi mắt anh từ từ nhắm lại...
‘’Trừ phi anh chết đi
Tôi sẽ tha thứ cho anh…’’